Chuyện lau tay Khương Ý có thể tự làm nhưng Úc Khâm Xuyên vẫn nghiêm túc cúi đầu lau sạch từng ngón tay cho cậu.
Từ góc nhìn của Khương Ý có thể thấy được hàng lông mi dài và sống mũi cao của Úc Khâm Xuyên, cậu há to miệng, ngón tay hơi co lại nhưng cuối cùng vẫn không nói từ chối.
Sếp Khương nghĩ rất lạc quan.Úc Khâm Xuyên yêu nghề như thế, nếu như mình không cho anh làm gì cả, nói không chừng anh sẽ có khúc mắt trong lòng.
Chỉ là mấy mánh khóe lấy lòng kim chủ của chim hoàng yến thôi mà, chậc, cứ để Úc Khâm Xuyên vui vẻ chút đi.
Khương Ý là người đứng đắn nhưng khi bị tác động bởi nhan sắc của Úc Khâm Xuyên ở khoảng cách gần, cậu vẫn không thể không nghiêng đầu tránh né, nhớ đến một đống đồ cậu mua trên web lúc sáng.
Cũng không biết mấy ngày đồ mới đến nơi.
Sớm biết thế đã mua đồ chuyển phát nhanh trong cùng thành phố.
Không biết có sách hướng dẫn không nhỉ? Nhỡ làm Úc Khâm Xuyên bị thương thì phải làm sao?Ừm... Có lẽ tạm thời không nên sử dụng mấy dụng cụ nhỏ, chờ khi thành thạo hơn rồi hãy tính tiếp?
Nhưng cái đuôi biết di chuyển kia có vẻ rất thú vị, trông rất tình thú.
Trong giáo trình kia nói dễ làm bị thương chân lắm, hay là thôi bỏ đi.
Lần đầu phải làm mấy lần mới là một kim chủ đủ tiêu chuẩn? Hay là chuẩn bị sớm một chút nhỉ?
Nếu không thì cứ tập trung xem giáo trình trước đi, lần đầu phải làm thật hoàn hảo chứ!Đại não của Khương Ý bắt đầu xoay mòng mòng, buồn lo vô cớ, nghĩ đông nghĩ tây."
Hoàn hồn." Úc Khâm Xuyên vỗ tay cái bốp trước mặt Khương Ý.Đã sắp mười một giờ rồi, ngày mai còn phải đi làm, Úc Khâm Xuyên bảo Khương Ý rửa mặt rồi đi ngủ.
Trận đua xe lúc nãy khiến tinh thần Khương Ý vẫn còn phấn khởi: "
Không ngủ được, làm sao bây giờ?"Úc Khâm Xuyên: "
Ngủ không được thì đi ghép hình."
Khương Ý đi thẳng vào phòng luôn: "
Ngủ ngon."
Làm phiền rồi.Úc Khâm Xuyên nhìn bóng lưng của cậu, anh bất đắc dĩ vừa cười vừa lắc đầu rồi đi về phòng của mình.
Khương Ý lật qua lật lại không ngủ được, nghĩ mãi rồi mở khung chat với Thích Bạch ra.[Nghệ nhân]: [Chọt chọt.
jpg][Tề Bạch Thạch phân bạch]: Mày xem hết mấy cái video lúc trước rồi à?[Nghệ nhân]: ?[Tề Bạch Thạch phân bạch]: Mày đừng giả vờ nữa, nửa đêm không ngủ được tìm tao, còn không phải đêm khuya tịch mịch muốn xem video ứ ừ à.[Tề Bạch Thạch phân bạch]: Không thể là do nhớ tao được.
Bị Thích Bạch vạch trần, mặt Khương Ý nóng lên, câu giơ ngón trỏ ra gãi mặt.[Nghệ nhân]: Tao dùng để học, mày không hiểu đâu.Đã bước chân trên con đường đen tối này rồi, trực giác của bậc thầy lý thuyết Thích Bạch rất nhạy bén, cậu ta không thèm nghe Khương Ý nói linh tinh mà gửi một cái file nén sang.[Tề Bạch Thạch phân bạch]: Tao biết nhan sắc giúp người ta thấy vui vẻ, tao hiểu điều đó nhưng là người từng trải tao khuyên mày một câu, đừng có làm quá trớn, mày kiềm chế chút nhé.[Tề Bạch Thạch phân bạch]: Đây đều là bảo bối của tao đấy, thấy tao tốt với mày chưa?
Mặt mo của Khương Ý đỏ bừng nhưng Thích Bạch nói quá thẳng thắn, chút ngại ngùng của cậu cũng bay đi mất, cậu gửi một cái biểu tượng cảm xúc qua rồi tải file nén kia xuống.
Tốc độ download của người không phải hội viên rất chậm, sếp Khương không muốn chịu nỗi ấm ức này, cậu trở tay làm cái thẻ hội viên, hưởng thụ tốc độ tải mượt như lụa.
Có tiền thật sự rất tuyệt....
Sau khi 'nghiên cứu' giáo trình đến tận nửa đêm, ngày hôm sau Khương Ý mang theo mắt gấu trúc giãy giụa rời giường, buồn ngủ quá.
Lúc ăn sáng Úc Khâm Xuyên cứ sợ cậu sẽ ngủ gật rồi đập cằm xuống bàn.Ăn xong Khương Ý vẫn còn trong cơn buồn ngủ, Úc Khâm Xuyên không yên tâm nên cầm chìa khóa và điện thoại đứng dậy đi theo cậu, nói là sẽ đưa cậu đến công ty.
Khương Ý buồn ngủ đến mức đầu óc như hồ nhão, cậu híp mắt nhìn anh: "
Anh có bằng lái chưa?"Úc Khâm Xuyên: "
Vấn đề này cậu đã từng hỏi rồi.""Ồ." Khương Ý gật đầu rồi đưa chìa khóa xe cho anh: "
Vậy anh lái đi."
Chim hoàng yến muốn làm kim chủ vui vẻ cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Danh Sách Chương: