Chẳng qua được mấy hôm, Mạnh Hà Xuyên đã phải trở lại đoàn làm phim.
Vốn Mạnh Hà Xuyên nghĩ là không nhanh đến vậy, dù sao Cừu Lộ Mang thậm chí đã sắp xếp kế hoạch để duy trì sự xuất hiện của hắn, bao gồm đăng ảnh selfie, livestream, v.v. Ngày Diệp Thầm xuất viện, Mạnh Hà Xuyên vốn định đến bệnh viện, nhưng Cừu Lộ Mang đã gọi điện cho hắn, nói rằng đoàn làm phim đã thỏa thuận lại kịch bản và quy trình quay phim, đồng thời yêu cầu Mạnh Hà Xuyên nhanh chóng quay lại đoàn phim.
Vì vậy Mạnh Hà Xuyên và trợ lý phải thu dọn vài món đồ, cũng đành hủy chuyến đi đến bệnh viện gặp Diệp Thầm.
Mạnh Hà Xuyên nói xin lỗi với Diệp Thầm, Diệp Thầm nói: "Không sao đâu, công việc quan trọng, về sau... còn nhiều thời gian."
"Về sau là về sau, hôm nay... hôm nay em cũng muốn gặp anh." Mạnh Hà Xuyên nói.
Diệp Thầm không nói nên lời, trong điện thoại chỉ có tiếng thở nhè nhẹ, một lúc sau, anh nói chuyện với người nào đó ở đầu bên kia điện thoại, sau đó lại nói với Mạnh Hà Xuyên: "Anh trai anh... muốn mời anh đi ăn, nói là xả xui khi ra viện," anh hạ giọng, "ở nhà hàng mà chúng ta từng tới."
Mạnh Hà Xuyên nhìn trợ lý đang giúp hắn cất hành lý lên xe, hỏi: "Cậu chưa ăn trưa đúng không?"
Trợ lý nói: "Chưa ạ, lát mua gì đó trên đường cũng được."
Vì thế Mạnh Hà Xuyên nói: "Để tôi mời cậu một bữa, gần đây vất vả rồi."
"Nhưng chị Cừu bảo chúng ta đến đó sớm..."
"Ăn cơm thì trễ được bao lâu?" Mạnh Hà Xuyên nói, hắn đổi địa chỉ trên hệ thống chỉ dẫn của ô tô, "Đi thôi."
Đến nơi, trợ lý bất an nhìn nhà hàng trước mặt: "Anh Mạnh, anh muốn sa thải em sao?"
Nhà hàng này hiển nhiên không phù hợp với mức tiêu dùng của trợ lý, dù là Mạnh Hà Xuyên nói hắn mời, trợ lý cũng rất sợ hãi: Chẳng lẽ đây là bữa ăn cuối cùng trước khi hành quyết?
"Cậu vui tính nhỉ." Mạnh Hà Xuyên liếc cậu ta rồi chống nạng bước vào nhà hàng trước.
Lễ tân đã gặp Mạnh Hà Xuyên rất nhiều lần, vừa rồi Diệp Thầm cũng đánh tiếng với cô, cô đưa Mạnh Hà Xuyên vào phòng riêng.
Trên menu không có giá, Mạnh Hà Xuyên bảo trợ lý gọi gì tùy thích, nhưng rõ ràng cậu trợ lý không dám, cậu thầm nghĩ mức giá này có vẻ là đắt lắm. Do dự hồi lâu, cậu ta run rẩy gọi một ít mì, Mạnh Hà Xuyên thở dài, cầm menu nói: "Đã bảo tôi mời mà.". Hắn gọi thêm mấy món, sau đó bảo người phục vụ mang lên sớm.
Phục vụ lần lượt bưng các món ăn lên, Mạnh Hà Xuyên nói trợ lý ăn đi. Mạnh Hà Xuyên muốn khống chế cân nặng nên không ăn nhiều, cho nên phần lớn đồ ăn đều đẩy cho trợ lý.
Đồ ăn của họ được bưng lên hết, một lúc sau, phục vụ lại bước vào, đưa món tráng miệng lên.
Trợ lý nói: "Chúng tôi không gọi món tráng miệng thì phải?"
"Là một fan yêu cầu đưa cho cậu Mạnh." Phục vụ nói.
Trợ lý: "Anh Mạnh, ở đây anh cũng gặp fan á?"
Mạnh Hà Xuyên cúi đầu nghịch điện thoại, cười nói: "Chắc là một fan rất thích tôi." Hắn nhắn tin cho Diệp Thần: "Anh gửi bánh cho em à?"
Diệp Thầm trả lời: "Anh hỏi lễ tân số phòng của em."
Vài giây sau, lại có một tin nhắn khác gửi tới: "Anh đang ở cửa."
Mạnh Hà Xuyên đứng dậy nói với trợ lý: "Tôi ra ngoài... đi vệ sinh, cậu cứ ăn đi, tôi sẽ quay lại ngay."
"Ơ anh Mạnh, trong phòng VIP có nhà vệ sinh mà... Này, anh Mạnh, anh quên nạng này..." Trợ lý chưa kịp nói xong, Mạnh Hà Xuyên đã xoay người đóng của phòng lại.
Nơi Diệp Thầm đứng cách phòng Mạnh Hà Xuyên vài bước. Anh tựa lưng vào tường, cúi đầu nhìn xuống đất, ánh đèn hành lang hắt lên vai anh, chiếu ra một cái bóng mơ hồ, hệt như nhân vật chính trong bộ phim tình cảm, vừa cô độc vừa cố chấp đứng đợi người yêu, trở thành cảnh phim tĩnh tuyệt đẹp. Nghe được tiếng Mạnh Hà Xuyên mở cửa, cảnh tĩnh này chợt trở nên sống động, anh ngẩng đầu lên, nhìn Mạnh Hà Xuyên.
Mạnh Hà Xuyên không chống nạng, hắn vịn vào tường, nhảy lò cò về phía Diệp Thầm, động tác hơi buồn cười, Diệp Thầm vội vàng bước tới đón hắn, đỡ lấy cánh tay hắn.
Đầu tiên Mạnh Hà Xuyên gõ cửa phòng bên cạnh, không có động tĩnh, cũng không có người trả lời, thế là hắn mở cửa ra, nắm tay Diệp Thầm, tay bám vào tường đi bên trong. Sau khi đóng cửa lại, cái nắm tay của họ chuyển thành ôm, Mạnh Hà Xuyên đứng không vững, ôm Diệp Thầm dựa vào tường, dường như Diệp Thầm sợ hắn ngã nên ôm chặt lấy hắn.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh nắng xuyên qua rèm cửa tạo thành những mảng bóng mờ trên mặt đất. Lưng Diệp Thầm dựa vào tường, Mạnh Hà Xuyên đặt nửa trọng lượng cơ thể mình lên Diệp Thầm, như để tiết kiệm sức lực mà đứng vững. Nhưng họ ở gần nhau đến mức bầu không khí đột nhiên trở nên mập mờ, Diệp Thầm cảm nhận được đôi môi hắn nhẹ nhàng lướt qua cần cổ và dái tai anh, cảm giác ngứa ngáy khiến anh hơi thở anh hơi rối loạn.
"Hà Xuyên..." Diệp Thầm không nhịn được hơi nghiêng cổ, Mạnh Hà Xuyên ngoan ngoãn dời môi ra, sau đó di chuyển tới môi Diệp Thầm, nuốt lấy hơi thở hỗn loạn của anh.
Nụ hôn đã mong đợi từ lâu.
Dường như Mạnh Hà Xuyên muốn ăn Diệp Thầm vào bụng, so với hôn thì càng giống như bị dã thú cắn xé, hắn dùng đầu lưỡi cạy mở đôi môi Diệp Thầm, đuổi bắt lưỡi anh khiến nó không còn nơi trốn tránh, chỉ có thể mặc cho Mạnh Hà Xuyên dây dưa. Những tiếng rên rỉ không thể kiềm chế thoát ra khỏi cổ họng, rồi lại bị Mạnh Hà Xuyên nuốt vào trong miệng. Anh khó thở, khóe mắt ướt át, dần dần bàn tay ôm lấy eo Mạnh Hà Xuyên của Diệp Thầm buông lỏng ra một chút, nhưng anh lại sợ Mạnh Hà Xuyên đứng không vững, đành phải dùng đầu ngón tay tóm lấy quần áo hắn.
Diệp Thầm nghĩ mình sắp chết vì ngạt thở.
Đến khi Mạnh Hà Xuyên buông môi Diệp Thầm ra, Diệp Thầm dựa vào vai Mạnh Hà Xuyên, hít thở dồn dập.
Mạnh Hà Xuyên: "Bọn mình cứ như học sinh cấp hai lén hẹn hò sau lưng cha mẹ ấy." Hắn tựa đầu vào vai Diệp Thầm, cười rất nhẹ, tiếng cười truyền qua lồng ngực, khiến Diệp Thầm tự nhiên thấy căng thẳng, nhịp tim dần trở nên hỗn loạn, "Sao anh biết chắc em sẽ đến?" Hắn lại trìu mến hôn lên môi Diệp Thầm, "Lỡ em cứ đi thì sao?"
Hô hấp của Diệp Thầm vẫn chưa ổn định, ngón tay anh gãi nhẹ vào sống lưng Mạnh Hà Xuyên, giống như mèo con đang dò xét đồ ăn: "Anh không biết, chỉ là... chỉ là..." Mạnh Hà Xuyên cắn dái tai anh, Diệp Thầm khẽ rên, Mạnh Hà Xuyên lại liếm một cái, một lát sau Diệp Thầm mới nói tiếp: "Anh chỉ nghĩ, nếu em đến thì tốt, nếu em không đến... lần sau anh lại đến tìm em."
"May mà em tới, không thì anh định đưa bánh cho ai?" Mạnh Hà Xuyên lại hôn lên môi anh, nụ hôn lần này rất dịu dàng, giống như những chú chim con, thỉnh thoảng lại mổ một cái trên môi đối phương, vừa tựa như chuồn chuồn nước lại vừa ngây thơ, "Nhưng lần sau anh vẫn phải tới tìm em."
Hai người hôn nhau một hồi, Diệp Thầm hỏi: "Sao đột nhiên họ lại gọi em về đoàn phim? Chân kia có làm việc được không?" Diệp Thầm hơi lo lắng.
Thực ra vết thương ở chân Mạnh Hà Xuyên khiến hắn không thể đứng lâu, phần lớn thời gian đều phải dùng nạng, tạm thời ngay cả những cảnh bình thường có lẽ hắn cũng không diễn được. Ban đầu Cừu Lộ Mang bàn với đoàn phim sẽ lùi lại tất cả các cảnh quay có Mạnh Hà Xuyên, quay nhân vật khác trước, khi nào Mạnh Hà Xuyên đi lại được hẳn thì quay những cảnh bình thường của hắn, rồi đến cảnh hành động.
Vì vậy sau khi biên kịch thảo luận với đạo diễn, anh ta nói nếu đã vậy, chỉ cần thay đổi bối cảnh một chút là được.
Biên kịch sửa kịch bản, thiết lập thành nhân vật nam chính tàn tật, bối cảnh không ảnh hưởng đến cốt truyện chính, nhưng nhân vật nam chính và thế thân càng có nhiều xung đột hơn, nên nhìn chung đây là giải pháp được các bên chấp nhận, chi tiết thì vẫn đang được sửa dần.
Bộ phim này của Mạnh Hà Xuyên đúng ngoằn ngoèo, nhưng giờ cũng coi như có cách giải quyết, Diệp Thầm nói: "Hy vọng mọi chuyện sau này sẽ thuận lợi."
"Sẽ ổn thôi." Mạnh Hà Xuyên nói.
Họ lặng lẽ ôm nhau, tựa như thời gian dừng lại khắc này, chỉ còn những quầng sáng trên mặt đất dường như đang nhảy múa lắc lư theo làn gió lùa vào qua cửa sổ không đóng kín.
Chuông điện thoại của Mạnh Hà Xuyên phá vỡ khoảnh khắc im lặng.
Người gọi điện đến là trợ lý, thấy Mạnh Hà Xuyên lâu không quay trở lại, liền hỏi xem hắn có gặp phải phiền toái gì không.
"Không sao, lát tôi quay lại."
"Có phải anh làm trễ lịch trình của em không?" Sau khi Mạnh Hà Xuyên cúp điện thoại, Diệp Thầm hỏi.
"Trễ hơn nữa thì càng tốt." Mạnh Hà Xuyên vừa nói vừa hôn lên chóp mũi Diệp Thầm.
Tuy rằng hai người đều có hơi không muốn rời đi, nhưng chẳng qua là đều tranh thủ thời gian, bên kia trợ lý của Mạnh Hà Xuyên đang đợi, bên này Diệp Thận cũng đang đợi Diệp Thầm.
Diệp Thầm đỡ Mạnh Hà Xuyên trở về cửa phòng hắn, trước khi Mạnh Hà Xuyên mở cửa, Diệp Thầm ngăn hắn lại, chủ động thơm lên má Mạnh Hà Xuyên.
"Hôn tạm biệt." Diệp Thầm nói.
Mạnh Hà Xuyên sờ mặt mình, cười nói: "Anh làm vậy khiến em muốn mang anh đi đấy."
"Em về đi, trợ lý đang chờ kìa." Diệp Thầm giục.
Mạnh Hà Xuyên quay trở lại phòng, trợ lý hỏi hắn sao ra ngoài lâu như vậy, Mạnh Hà Xuyên nói hắn gặp fan nên bị kìm chân một lúc, trợ lý hỏi: "Có phải người đưa bánh đến không? Dây dưa lắm sao? Sao không gọi điện cho em?"
Mạnh Hà Xuyên cười: "Đúng là hơi dây dưa, nhưng không sao." Hắn không nói chuyện fan nữa, hỏi trợ lý: "Cậu ăn no chưa?"
"Là ăn tiền đấy anh, không no làm sao được?" Trợ lý ăn no rồi, bởi chiếc bánh này là do "fan" đặc biệt tặng cho Mạnh Hà Xuyên nên trợ lý không động đến. Trợ lý cũng hỏi Mạnh Hà Xuyên xem nên xử lý cái bánh như nào, Mạnh Hà Xuyên bảo: "Nhờ phục vụ gói lại rồi mang đi."
Lúc Diệp Thầm trở lại phòng riêng, Diệp Thận không hỏi anh đi đâu mà lâu như vậy, chỉ nói: "Nãy chú gọi bánh ngọt à?"
Khuôn mặt Diệp Thầm còn hơi ửng đó, như là hâm nóng, nghe Diệp Thận hỏi, anh chỉ đáp: "Em gặp một người bạn thích đồ ngọt, nên nhờ nhà bếp đưa cho em ấy một cái."
Diệp Thận không hỏi người bạn đó là ai, tiếp tục đề tài khác: "Cứ về nhà đã nhé. Chú vừa mới xuất viện, có người chăm sóc sẽ thuận tiện hơn."
Diệp Thầm nói: "Mấy bữa nữa em vẫn chuyển ra ngoài."
"Có phải vì..." Diệp Thận hơi do dự, cuối cùng cũng không nói ra cái tên kia, hắn nói: "Cứ như thế đã, ở nhà một thời gian, Mãn Mãn và chị dâu chú rất lo cho chú... Anh cũng lo cho chú."
Diệp Thầm nhìn Diệp Thận, trong những ngày anh nằm viện, khi nào có thời gian là Diệp Thầm lại đến viện để thăm anh, trong hai ngày đầu anh lâm vào tình trạng tồi tệ nhất, thậm chí Diệp Thận còn ở lại suốt đêm. Đương nhiên Diệp Thầm biết Diệp Thận lo cho anh.
Vì thế Diệp Thầm yên lặng một lát, nói: "Vâng."
...