/Chắc hẳn anh đã nói yêu em từ hàng trăm năm trước, chỉ là em đã quên, anh cũng không nhớ lại/
Accusefive <>
Lúc Diệp Thầm đi ra từ quán net, cậu nhìn thấy ngoài cửa có người đang đánh nhau.
Nói là đánh nhau thì cũng không đúng lắm, bởi chỉ có một người đơn phương bị đánh mà thôi.
Mấy thanh niên tóc vàng vây quanh một thiếu niên, đấm đá, chửi bới: "... đồ ngu, không nhìn xem đây là địa bàn của ai, dám đến đây bán đồ, phí bảo kê cũng không đưa, ông đây nghĩ mày chán sống rồi, đè nó lại!"
Diệp Thầm nghe vậy thì cau mày, cậu không muốn xen vào việc của người khác liền tính lẻn ra khỏi cửa bên kia. Cậu đã đi tới góc tường, nghe thấy một tiếng rên rỉ rất yếu ớt trộn lẫn với tiếng đấm đá, cậu vẫn không nhịn được, đứng dựa vào tường hét lớn: "Này, cảnh sát Lý, muộn rồi mà chưa tan làm à?"
Cảnh sát Lý là một cảnh sát già ở đồn cảnh sát, thường xuyên đi tuần tra trên con phố này. Ông ta là một quân nhân đã về hưu, dáng người vạm vỡ, tay chân như hùm, bắt người không nương tay, rất hay dạy dỗ mấy thằng nhóc hay gây rối, bọn côn đồ trên phố này khá nể mặt ông, không dám gây chuyện trước mặt ông. Thế nên chỉ cần Diệp Thầm trốn trong góc hét tên ông, đám thanh niên sợ đến mức tản ra như chim vỡ tổ, chỉ dám bỏ lại một câu: "Mày may đấy" rồi vội vã bỏ chạy.
Chờ những người kia đi xa, Diệp Thầm thò đầu ra từ góc tường, thấy trên mặt đất có một đống băng đĩa vỡ, cậu đi tới, dè dặt đá vào bắp chân đang cuộn tròn của người nằm trên mặt đất, hỏi khẽ: "Này, chết rồi à?"
Người trên mặt đất hồi lâu không nhúc nhích, Diệp Thầm muốn đá cậu ta thêm phát nữa, mũi giày vừa chạm vào chân cậu ta, đã nghe thấy một thanh âm như sắp tắt thở: "Đừng đá nữa...chân đau."
Diệp Thầm bị dọa sợ, nhảy lùi lại như một con thỏ.
Sau đó cậu nhìn thấy người nọ cố gắng chống tay ngồi dậy, giống như một thây ma không thể tự do điều khiển tứ chi, cử động cứng ngắc và chậm chạp.
Sau khi ngồi dậy, Diệp Thầm nhìn thấy khuôn mặt cậu ta. Dưới ánh đèn mờ ảo ở lối vào quán net, một khuôn mặt xanh tím trông giống như NPC trong trò chơi kinh dị hiện ra, vô cùng thảm hại và đáng sợ, ngay cả khuôn mặt ban đầu cũng không thể nhìn rõ.
Khi Mạnh Hà Xuyên ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là mái tóc trắng xóa của Diệp Thầm.
Hai mắt Mạnh Hà Xuyên sưng vù do bị đấm, mí mắt sụp xuống không thể mở ra, chỉ cần hé mắt, cơn đau khiến cậu theo phản xạ hạ mi xuống, vì vậy chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một vài đường nét của Diệp Thầm, cùng với mái tóc trắng quá chói lóa ngay cả trong ánh sáng mờ, thậm chí không thể nhìn rõ khuôn mặt của người trước mặt.
Cậu chống người ngồi dựa vào tường, cảm ơn Diệp Thầm: "Cảm ơn cậu dọa chúng nó chạy."
"Sao bọn nó lại đánh cậu?" Diệp Thầm không đành lòng nhìn khuôn mặt đang nở hoa kia, liền móc trong túi một gói khăn giấy ra đưa cho cậu ta, "Cậu có muốn lau máu không...?"
"Mấy thằng l** đó nói đây là lãnh thổ của chúng nó, tôi phải trả phí bảo kê mới được bán đồ ở đây." Lúc Mạnh Hà Xuyên nhận khăn giấy từ tay cậu, rất nhiều tờ tiền nhàu nát rơi từ bàn tay đang buông lỏng của cậu ta xuống đất, cậu ta cúi xuống nhặt: "Mượn cớ trấn lột tiền của tôi thôi."
Diệp Thầm cau mày nghe từ thô tục mà cậu ta vừa thốt ra, liếc nhìn tờ tiền nhàu nát, tổng số tiền chắc chỉ có mấy trăm tệ, "Từng này tiền thì cậu bảo vệ làm gì? Còn không trả nổi tiền thuốc.... Cậu có muốn đến bệnh viện không? Có cần tôi gọi 120 giúp không?"
Mạnh Hà Xuyên nói: "Tôi muốn mua một chiếc nhẫn cho bạn gái." Cậu nhặt tiền bỏ vào túi, "Chỉ là vết thương ngoài da thôi, xức rượu thuốc hai ngày là khỏi."
Tình yêu dường như là một chủ đề xa vời đối với Diệp Thầm, cậu chưa có những tâm tư bay bổng giữa thanh niên nam nữ.
Chuyện tình lãng mạn trong ấn tượng của Diệp Thầm là khi các bạn cùng lớp trốn thầy, len lén nắm tay nhau trên sân chơi, Mạnh Hà Xuyên còn đi xa hơn đến mức mua một chiếc nhẫn.
Nói đến nhẫn, Diệp Thầm chỉ nhớ hình như giá trị chiếc nhẫn trên ngón áp út của mẹ cậu là một con số rất lớn, lớn hơn nhiều so với số tiền trong túi của Mạnh Hà Xuyên. Thế nên cậu hỏi Mạnh Hà Xuyên: "Cậu bán cái nào để tích tiền? Khi nào mới đủ?"
Mạnh Hà Xuyên phun bọt máu trong miệng ra, nói: "Nếu hôm nay không gặp phải bọn kia thì sắp đủ rồi."
Mạnh Hà Xuyên lục lọi những chiếc đĩa bị dẫm nát bên cạnh mình, tìm những cái còn gần như nguyên vẹn, đưa cho Diệp Thầm xem vỏ ngoài là những cô gái gợi cảm suýt khỏa thân, tư thế rất quyến rũ. Mặt Diệp Thầm đỏ bừng, may là Mạnh Hà Xuyên không nhìn thấy, Mạnh Hà Xuyên hỏi Diệp Thầm: "Cậu muốn không?"
"Tôi, tôi không muốn..." Diệp Thầm lắp bắp.
Mặc dù Mạnh Hà Xuyên không nhìn thấy Diệp Thầm đỏ mặt, nhưng lại nghe thấy giọng nói bối rối của cậu, thế là cười nói: "Lúc nãy đi dọa người thì to gan thật, giờ nhìn cái này lại xấu hổ, cậu bao nhiêu tuổi?" Cậu dùng tầm mắt mơ hồ mà ước chừng chiều cao của Diệp Thầm, hẳn là lùn hơn mình: "Không phải vẫn là học sinh tiểu học chứ?"
"Tôi, tôi không xấu hổ, cậu mới là học sinh tiểu học, tôi mười bảy tuổi rồi." Diệp Thầm phản bác.
Mạnh Hà Xuyên bị lời giải thích đứt đoạn của Diệp Thầm chọc cười, nhưng vì vết thương chạm đến khóe môi, cậu chỉ có thể phát ra một tiếng cười nghèn nghẹn trong lồng ngực: "Rồi rồi, thế thì tôi còn phải gọi cậu là anh đấy," cậu ta lại trêu chọc Diệp Thầm: "Anh, anh không muốn thật sao?"
Diệp Thầm nhìn cổ tay đầy vết bầm tím và trầy xước của Mạnh Hà Xuyên, cảm giác thương hại lấn át sự xấu hổ, cậu nghĩ, không biết bạn gái của tên nhóc này là người như thế nào, mới khiến cậu ta làm việc liều mạng như vậy. Cậu lục túi mình, nói: "Tôi không còn nhiều tiền lắm, chắc không mua được đồ của cậu."
Dạo này người phụ nữ kia lại đến đòi tiền Diệp Thầm. Cậu vừa đưa nên cũng không còn tiền nữa.
Diệp Thầm biết mình không nên đưa tiền, nhưng không biết tại sao, rõ ràng người phụ nữ kia đã trở nên già yếu, tựa như có thể bị gió đánh gãy, nhưng cậu đứng trước mặt cô ta vẫn giống như đứa trẻ bị nhốt trong tủ --- Rõ ràng cậu đã không còn ở đó nữa.
Diệp Thầm luôn cảm thấy lạc lõng khi ở nhà.
So với cha mẹ và anh trai luôn lý trí điềm tĩnh, cậu giống như người ngoài hành tinh, thường xuyên bị mắc kẹt bởi một số cảm xúc vô ích, khao khát những cái ôm vô nghĩa và sự dịu dàng chưa bao giờ xuất hiện trong gia đình họ. Cậu luôn không giỏi xử lý những tình huống xấu như vậy, sợ nhiều thứ trông không hề đáng sợ, muốn có người nhìn thấy nỗi đau của mình nhưng lại sợ phải nói ra.
Cậu nhuộm tóc, trốn học và đánh nhau cùng nhóm bạn côn đồ, trở thành một học sinh rắc rối trong mắt giáo viên, nhưng dù có tỏ ra bất hảo đến đâu, cậu vẫn cư xử như một đứa trẻ chưa trưởng thành, khoe những chiếc răng nanh sắc nhọn nhưng vô dụng.
Cậu giống như một quả khí cầu lớn, trông vừa to lớn vừa bành trướng, nhưng lại dễ bị người ta đâm phá.
"Cậu cứu tôi, tôi tặng cậu miễn phí." Mạnh Hà Xuyên nói: "Không lấy tiền."
Diệp Thầm lục lọi trong túi mình, tìm thấy vài tờ tiền mệnh giá nhỏ nằm rải rác, gần như là toàn bộ gia sản còn sót lại của cậu, cậu nhét tất cả vào tay Mạnh Hà Xuyên, Mạnh Hà Xuyên lấy chiếc đĩa ra đưa cho Diệp Thầm, Diệp Thầm vô tình chạm vào hình ảnh cô gái gợi cảm trên vỏ đĩa, rụt tay lại như bị bỏng, vội nói: "Tôi không cần."
Mạnh Hà Xuyên thấy cậu thật sự không muốn, liền nói: "Nếu cậu không thích những bộ phim này, lần sau tôi sẽ mang cho cậu những bộ phim khác. Phim nào cũng có đủ loại. Câu thích thể loại gì? Phim võ thuật? Phim cảnh sát? Phim tình cảm? Chỗ tôi còn có phim bị cấm của Trình cái gì Xuyên ấy..."
"Trình Phóng Xuyên?" Diệp Thầm thuận miệng hỏi.
"A, đúng rồi, hình như là cái tên này, cậu thích à?" Mạnh Hà Xuyên hỏi: "Thế lần sau tôi mang cho cậu."
Diệp Thầm không có hứng thú với phim ảnh, chỉ biết đến Trình Phóng Xuyên vì giáo viên của họ thích đạo diễn này, trong giờ học thường than thở rằng thật đáng tiếc khi Trình Phóng Xuyên bị cấm, khiến tai học sinh cũng trở nên chai sạn.
Đoán là Mạnh Hà Xuyên không muốn lấy không tiền của Diệp Thầm, tuy rằng Diệp Thầm không có hứng thú với phim của Trình Phóng Xuyên, nhưng cậu cũng không muốn Mạnh Hà Xuyên nhét phim khiêu dâm cho mình, nên trả lời lấy lệ: "Được."
Sau đó họ không nói gì nữa, mặc dù Diệp Thầm luôn cảm thấy nên đưa Mạnh Hà Xuyên đến bệnh viện, nhưng Mạnh Hà Xuyên từ chối, Diệp Thầm thấy cậu ta gần như có thể tập tễnh đi bộ về nhà nên tạm biệt rồi tách ra.
Lần trốn tiết này của Diệp Thầm cuối cùng đã bị báo tới cha mẹ, cộng với điểm số nát bét giữa kỳ, cha Diệp Thầm rất tức giận, ông cho rằng Diệp Thầm quá vô kỷ luật nên nhốt cậu ở nhà, bảo cậu đóng cửa suy ngẫm xem mình sai ở đâu.
Cha Diệp và Châu Kiến Nghiệp nói về chuyện này trong bữa tiệc, đồng thời cũng đề cập đến Châu Cẩn Ngôn vừa mới được giữ lại trường sau khi tốt nghiệp đại học, ngưỡng mộ rằng Châu Kiến Nghiệp đã nuôi dạy được một đứa con trai ngoan, họ vừa trò chuyện vừa nghĩ ngợi, quyết định nhờ Châu Cẩn Ngôn tới làm gia sư cho Diệp Thầm.
Ngày Châu Cẩn Ngôn tới, Diệp Thầm nhìn mặt Châu Cẩn Ngôn một lúc lâu mới hỏi: "Chúng ta từng gặp ở đâu rồi à?"
Diệp Thầm nhỏ hơn bọn họ một chút nên không có dịp gặp gỡ, cộng thêm bình thường Châu Cẩn Ngôn cũng ít tụ tập với những đứa trẻ cùng tuổi, nên thật ra Châu Cẩn Ngôn cũng không nhận ra Diệp Thầm. Nhưng suy cho cùng cũng là một vòng tròn, có thể là tình cờ gặp nhau vài lần ở đâu đó, Châu Cẩn Ngôn cười nói: "Chắc là gặp ở bữa tiệc nào đó."
Chắc là ảo giác. Diệp Thầm thu hồi ánh mắt, không nhìn mặt Châu Cẩn Ngôn nữa.
Cùng lúc đó, Mạnh Hà Xuyên mang theo bộ phim của Trình Phóng Xuyên do Diệp Thầm "đặt hàng", kéo theo hộp đựng các loại đĩa của mình, đi đến gần tiệm net bán đĩa như thường lệ.
Mạnh Hà Xuyên nhìn quanh quán net trong vài giờ, ngay cả khi có người đến mua đĩa CD, Mạnh Hà Xuyên cũng vội vàng đuổi họ đi, nhưng cậu không bao giờ nhìn thấy mái tóc trắng chói lóa kia nữa. Cậu nhìn đồng hồ treo trên tường của quán net, đồng hồ đã điểm sáu giờ.
Cửa hàng trang sức sắp đóng cửa, hôm nay Mạnh Hà Xuyên định mua nhẫn cho Dư Hảo.
Vì thế Mạnh Hà Xuyên không đợi nữa, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi đến cửa hàng trang sức.
Dù sao thì sau này cũng sẽ có cơ hội gặp lại, anh nghĩ.
...