Lục Dương liền nói tiếp: “ Thảo nào ta cứ thấy tại sao loại độc này cứ quen quen nhưng lại không nhớ ra là đã thấy ở đâu. Trước đây Khang Trạch Vương của Bắc Dung cũng từng trúng loại độc này như không may lúc tìm được thuốc giải thì hắn đã mất mạng. Sư phụ từng kể cho ta nghe qua về loại độc này, nếu muốn giải được nó phải có hoa Tuyết Xương nằm trên núi Bạch Linh. Nhưng loại hoa này rất khó tìm, một năm chỉ mọc một đóa!.”
Nguyên Chiêu nghe xong liền đáp: “ Hoa Tuyết Xương...Cửu sư huynh, hình như muội có, năm ngoái muội có đi làm nhiệm vụ sư phụ giao lúc đó tiện đi qua núi Bạch Linh vào đúng mùa hoa nở nên muội đã hái nó. Từ lúc đó muội không dùng gì tới nó chắc là vẫn còn!.”
Lục Dương nghe thấy vậy thì thấy mừng, chàng liền nói: “ Tạm thời bây giờ chúng ta vẫn còn hai ngày, vừa nãy ta vừa cho Băng Nhi uống thuốc để áp chế lại độc tố cộng thềm muội ấy đã được cầm máu và khống chế độc nên bây giờ vẫn không sao. Muội lập tức đi lấy hoa ta và muội cùng nhau điều chế thuốc giải!.”
Bên phía Thanh Dung, Mạc Khúc đang cố gắng truyền hết một nửa nội công của mình bế quan bao nhiêu năm nay cho nàng, Thanh Dung nhăn mặt khó chịu, mồ hôi thì toát ra hết. Đến cuối cùng Mạc Khúc thu hồi lại nội công thì ông liền nôn ra máu.
Thanh Dung lúc đó vẫn chưa tỉnh dậy nàng ngã xuống, Mạc Khúc vui vẻ nhìn nàng mỉm cười rồi nói: “ Cuối cùng thì cũng xong rồi, Dung Nhi sư phụ...chỉ có thể làm như thế này thôi, mong con có thể sớm tỉnh lại.”
Ông nói xong thì liền ngất đi, Tuyết Nhi từ ngoài mở cửa bước vào nhìn thấy cả hai đều bất tỉnh, cô liền hoảng hốt chạy vào đi tới chỗ Mạc Khúc nói: “ Sư phụ người làm sao vậy nè, sao lại có vẻ yếu ớt như thế chứ?!.”
Tuyết Nhi liền vặt cổ tay áo ông cho rồi bắt mạch cho Mạc Khúc thì phát hiện ra một nửa nội công của ông đã biến mất, bây giờ cơ thể ông thật sự đang rất yếu. Tuyết Nhi quay qua bắt cho Thanh Dung thì lại thấy hơi thở của nàng đã bình thường trở lại cộng thêm trong người lại có một phần nội lực rất mạch đang chảy trong người.
Tuyết Nhi bất ngờ mở to hai mắt quay qua nhìn Mạc Khúc rồi đau lòng nói: “ Sư phụ...vì sao người lại phải tự làm khổ mình như vậy chứ?!.”
Thời gian đã trôi qua một ngày, Nguyên Chiêu và Lục Dương bây giờ đang cố gắng hết sức để cứu Băng Nhi còn về phía Tử Diệp vào Hạo Hiên thì cả hai người đang bị nhốt trong đại lao, vì thời gian của thuốc mê chưa hết nên cả hai người đều chưa tỉnh dậy. Còn về Mạc Khúc ông phải quay lại động để bế quan, Thanh Dung thì bất tỉnh tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Linh Nhi con của Thanh Dung và Tử Diệp thì đang được Tuyết Nhi dịu dàng ru ngủ.
Sau khi Nguyên Chiêu và Lục Dương thành công điều chế thuốc giải thì cả hai người đã nhanh chóng giải độc cho Băng Nhi. Tất cả cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, Nguyên Chiêu bắt mạch cho Băng Nhi rồi quay qua nhìn Lục Dương vui vẻ mỉm cười nói: “ Hơi thở cũng đã bình thường trở lại!.”
Lục Dương đi ra ngoài nhìn thấy Tuyết Nhi đang đứng đợi mình, Chàng vừa bước ra thì vui vẻ nói: “ Tuyết Nhi!.”
Tuyết Nhi liền vui vẻ chạy tới ôm chàng vào lòng vui vẻ đáp lại: “ Mọi thứ cuối cùng cũng quay trở lại như ban đầu rồi.”
Nguyên Chiêu đi ra ngoài nhìn thấy hai người vui vẻ thì lòng cô cũng vui theo, Lục Dương nhẹ nhàng buông Tuyết Nhi ra rồi nhìn nàng hỏi: “ Sư phụ đâu rồi?.”
Tuyết Nhi nhìn chàng rồi đáp lại: “ Sư phụ sau khi cứu Dung Nhi thì đã tiêu hao một nửa nội công phải quay về cóc bế quan một thời gian. Băng Nhi thế nào rồi?!.”
Nguyên Chiêu quay qua nhìn Tuyết Nhi trả lời: “ Độc muội ấy trúng là độc nhược tinh, cũng may là muội có hoa tuyết xương nên có thể điều chế để giải độc cho muội ấy nên bây giờ đã không sao rồi, chắc có lẽ một hay hai ngày gì nữa mới có thể tỉnh dậy!.”
Tuyết Nhi nghe xong thì ngạc nhiên mở to mắt nói: “ Nhược tinh?! Đây không phải loại độc mà Lý Huyết Tranh trúng phải sao?!.”
Lục Dương liền trầm giọng lại đáp: “ Chính là nó! Có một điều mà muội không biết. Loại kịch độc đó xuất phát từ Nguyệt Lãng Cóc chúng ta, mà người làm ra nó lại chính là thập tứ sư đệ Triệu Tề Mặc!.”
Tuyết Nhi bất ngờ, sửng sốt nói: “ Sao có thể! A Mặc...đệ ấy đã...chết trong vụ hỏa hoạn từ bốn năm trước rồi mà!.”
Lục Dương liền trả lời: “ Đó mới là điều khiến huynh không muốn tin, nhưng thiên hạ này người biết điều chế ra loại độc đó chỉ có một mình đệ ấy, vì chính huynh là người cùng đệ ấy nghiên cứu loại độc này! Chuyện này đợi khi nào Băng Nhi và Thanh Dung tỉnh lại rồi chúng ta cùng nhau bàn bạc sau. Đám người đó đâu rồi?!.”
Tuyết Nhi ngước mắt lên nhìn Lục Dương rồi nói: “ Muội đã nhốt học trong thiên lao, tính theo thời gian bây giờ thì chắc thuốc mê cũng đã hết tác dụng rồi!.”
Cả ba người cùng nhau đi tới thiên lao, Tử Diệp ở trong thiên lao sau khi tỉnh lại thì vô cùng lo lắng cho Thanh Dung, nhóm Lục Dương đi tới thiên lao, Tử Diệp nhìn thấy họ thì đi tới hỏi: “ Dung Nhi...nàng ấy thể nào rồi? Bây giờ nàng ấy đang ở đâu?!.”
Nguyên Chiêu lạnh lùng đáp: “ Ngươi không cần quan tâm! Bây giờ muội ấy đang rất an toàn! Bọn ta nể ngươi vì ngươi là hoàng đế Bắc Dung nên vài ngày nữa sẽ thả ngươi và tên thuộc hạ của ngươi ra, tốt nhất bây giờ ngươi nên im lặng ở trong đây đừng gây rắc rối gì là được!.”
Tử Diệp nghe xong thì lập tức đáp lại: “ Ta sẽ không về, ta phải ở lại đây tìm ra kẻ đứng sau hại chết hoàng huynh và đệ đệ ta!.”
Lục Dương nghe xong thì lạnh lùng nói: “ Ngươi nên biết điều đi nếu không muốn bỏ mạng ở đây!.”
Đám Lục Dương nói xong thì định quay người đi, Tử Diệp liền đi tới nói: “ Có lẽ các ngươi không biết trên đường đi bọn ta đã gặp một đám sát thủ, theo lời của Băng Nhi nói thì là người của Thiên Nghi Sát!.”
Cả ba người vừa nghe thấy thì liền bất ngờ đứng lại, Tuyết Nhi liền quay lại tức giận hỏi: “ Thiên Nghi Sát! Rốt cuộc ngươi còn biết bao nhiêu chuyện nữa mau nói!.”
Tử Diệp thấy Tuyết Nhi như vậy liền đáp: “ Ta chỉ biết Thiên Nghi Sát là do lão thái phó của các người cai quản sau đó liền xuất hiện sát thủ mà thôi!.”
Nguyên Chiêu lườm Tử Diệp rồi nói: “ Ta khuyên ngươi đừng nên biết nhiêu, tốt nhất ngươi cứ an phận ở đây đợi đến ngày được về đi. Còn nếu ngươi cứ muốn trả thù cho người thân của người thì đừng có nghĩ tới chuyện đó nữa. Trịnh Thuận lão ta không phải là người dễ dàng đối phó đâu!.”
Tử Diệp liền quỳ xuống nói: “ Cho dù có như thế nào ta cũng muốn trả thù, cầu xin các người giúp ta!.”
Cả ba người thấy Tử Diệp như vậy thì liền nhìn nhau không biết làm gì, Lục Dương liền lạnh lùng nói: “ Ngươi cứ đợi khi nào Thanh Dung tỉnh dậy đi rồi tính tiếp!.”
Đêm hôm đó Tử Diệp ngồi trong thiên lao nhìn ánh trăng thông qua cái cửa sổ nhỏ, chàng liền thốt ra một câu rất đau lòng: “ Dung Nhi rốt cuộc bây giờ nàng như nào rồi...”
Ở trong hoàng cung Thanh Hà, Thuần Hoa bà ta đã đứng ngồi không yên khi cứ thấy Nguyên Phong sau khi thì Bắc Dung quay về càng ngày càng không quan tâm việc triều chính, suốt ngày chìm đắm vào rượu sắc, càng ngày càng tồi tệ hơn trước. Thuần Hoa đi tới tìm Nguyên Phong.
Bà nhìn thấy Nguyên Phong vũ nữ xung quanh, vui chơi chìm đắm vào rượu, Thuần Hoa như phát điên hét lớn: “ Người đâu? Mau kéo hết mấy ả lầu xanh này ra ngoài chém đầu cho ai gia!.”
Tất cả các vũ nữ đó vừa nghe thấy như vậy thì hoảng hốt cầu xin la hét, Thuần Hoa đi tới gần Nguyên Phong rồi tát chàng một cái rất mạnh và nói: “ Dương Nguyên Phong! Rốt cuộc con muốn là gì? Con muốn Thanh Hà này bị diệt vì con sao? Nếu con cứ tiếp tục như vậy ai gia chỉ có cách là đổi hoàng đế mà thôi!!.”
Nguyên Phong vừa nghe thấy như vậy thì quay qua trừng mắt nhìn bà tức giận hét lớn: “ Người đổi đi! Dù gì trẫm đây cũng không muốn làm hoàng đế gì hết cả! Người bây giờ không còn là mẫu phi của trẫm nữa rồi! Người bây giờ như đã biến thành một con người khác rồi! Người coi trẫm như con rối trong tay người vậy! Người thích trẫm làm gì thì trẫm phải làm như thế! Đến cả bây giờ trẫm cảm thấy mình không còn giống như một con người nữa rồi!!!.”
Thuần Hoa nghe xong thì ngơ người đi một hồi rồi đáp: “ Nếu như không phải con như thế này thì ai gia có cần phải nhúng tay vào hay không, những chuyện từ trước tới giờ ai gia làm là vì ai hả? Là vì con đó Phong Nhi à!!!.”