• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng ngạc nhiên quay qua nhìn Nguyên Phong rồi đặt bức tranh xuống giọng nói run rẩy gọi nhỏ: “ A Phong…, A Phong, huynh tỉnh lại đi!.”

Nguyên Phong trong cơn say tỉnh dậy, nhìn thấy Thanh Dung ở trước mặt thì chàng liền vui vẻ ngồi dậy ôm lấy nàng rồi nói: “ Dung Nhi, là muội sao, thật sự là muội sao Tiểu Dung Nhi?!.”

Tử Diệp liền nói: “ Huynh nói nhỏ thôi, ở ngoài còn có người của thái hậu canh gác, hai người cứ ở đây nói chuyện với nhau đi ta đi ra căn cửa giúp hai người!.”

Nguyên Phong nhẹ nhàng buông Thanh Dung ra rồi nhìn Tử Diệp sau đó quay qua nhìn Thanh Dung rồi hỏi: “ Tại sao hắn lại ở đây? Sao hai người vào được đây? Không phải Thuần Hóa bà ta đã truyền lệnh căn phòng rất nghiêm ngặt hay sao?!.”

Thanh Dung dịu dàng nhìn Nguyên Phong rồi vuốt lại tóc cho chàng sau đó mỉm cười nhìn chàng nói: “ Huynh quên muội là đệ tử của Nguyệt Lãng Cóc rồi sao?. Lần này muội gặp chuyện là do chàng ấy đưa muội về cóc lại còn gặp sát thủ, Băng Nhi còn bị trúng tên độc nhưng may là đã được giải rồi. Sau khi tỉnh lại muội nhận được tin truyền từ trong cung thì thật sự rất sốc nên đã vào cung tìm huynh. Bà ta không làm gì huynh chứ?!.”

Nguyên Phong lắc đầu, chàng nhìn Thanh Dung với ánh mắt trìu mến không rời mắt, sau trong mắt chàng là sự yêu thương nhưng pha thêm một chút đau lòng, nói: “ Cho dù có thế nào ta cũng là đứa con do bà ta sinh ra thì làm sao bà ta dám làm gì ta! Còn muội nữa sao muội cứ thích làm chuyện mạo hiểm như vậy chứ?! Lỡ muội thật sự có chuyện gì thì ta biết ăn nói sao với phụ hoàng mẫu hậu chứ!.”

Thanh Dung nghe thấy những lời này của Nguyên Phong thì liền rơi nước mắt, nàng nghẹn lời nói với Nguyên Phong: “ Ca! Muội muốn báo thù! Muội muốn bọn họ phải trả giá!.”

Nguyên Phong nghe xong thì ngơ người, dù thế nào thì Thuần Hoa cũng là người đẻ ra Nguyên Phong, là người nuôi lớn chàng, cho dù bà có làm gì thì chàng cũng không nỡ giết bà, từ trong ánh mắt của Nguyên Phong thì có thể nhìn thấy rằng chàng thật sự không nỡ giết Thuần Hoa.

Nguyên Phong ngây người ra một lúc rồi ngước mắt nhìn Thanh Dung mỉm cười tươi rồi nói: “ Được! Ca sẽ luôn ở đằng sau bảo vệ muội!.”

Nguyên Phong vừa nói dứt câu thì nước mắt cũng rơi xuống, Thanh Dung tới gần ôm Nguyên Phong vào lòng rồi vừa khóc vừa đáp: “ Muội xin lỗi! Ca! muội xin lỗi!.”

Nguyên Phong dịu dàng ôm Thanh Dung vỗ về nàng rồi nói: “ Dung Nhi muội không có lỗi, tất cả những việc này là do bà ta gây ra, thì người nên xin lỗi và trả giá là bà ta không phải là muội!.”

Tử Diệp từ ngoài chảy tới vội vàng nói: “ Dung Nhi! Chúng ta phải đi thôi có người tới rồi!.”

Thanh Dung liền buông Nguyên Phong ra rồi đưa cho chàng con dao găm nhỏ và nói: “ Ca! Huynh ở đây đợi muội, muội nhất định sẽ quay về cứu huynh!.”

Nguyên Phong nhìn Thanh Dung gật đầu rồi mỉm cười, Thanh Dung vội vàng đứng dậy nắm lấy tay Tử Diệp cùng nhau rời khỏi cung. Ở phủ thái phó, có một người đeo mặt nạ mặt y phục tối màu bước vào thư phòng của Trịnh Thuần rồi đóng cửa lại. Hắn đi tới trước bàn làm việc của Trịnh Thuận rồi quỳ xuống tháo chiếc mặt nạ xuống, một bên mặt của hắn đã bị bỏng thành sẹo.

(Triệu Tề Mặc - Thập Tứ đệ tử của Nguyệt Lãng Cóc)

Tề Mặc nhìn Trịnh Thuận với ánh mắt lạnh lùng rồi nói: “ Bái kiến thái phó, người cho gọi tôi!.”

Trịnh Thuận đang ngồi chăm chú vẻ hình dáng một chiếc vòng tay, chiếc vòng tay đang được Trịnh thuận vẽ chính là vòng tay của Thanh Dung, sau khi ông hoàn thiện bức tranh liền cười lên nụ cười đắc ý rồi nói với Tề Mặc: “ Lần này ta cho gọi ngươi chính là muốn ngươi bắt Dương Thanh Dung về đây cho ta! Bây giờ có lẽ cô ta đã ở trong Thanh Hà rồi! Ngươi hãy đi tìm và bắt con nhãi đó về đây đừng làm nó bị thương!.”

Tề Mặc nghe xong thì liền trả lời: “ Tuân mệnh!.”

Chàng đứng lên với vẻ mặt lạnh lùng, quay người rời đi rồi đeo mặt nạ lên. Thanh Dung và Tử Diệp cùng nhau đi tới phần mộ của Tĩnh Yên và Nguyên Dục. Thanh Dung mỉm cười dịu dàng đi tới trước bia mộ quỳ rồi xuống rồi dập đầu nói: “ Tĩnh Yên, A Dục! Muội quay về rồi đây!Dung Nhi quay về rồi đây!.”

Thanh Dung nói xong thì giọt nước mắt liền rơi xuống, nàng ngẩng đầu lên rồi cười tươi nói tiếp: “ A Dục! Cuối cùng tiểu Dung Nhi của ca có thể tìm ra kẻ hại chết mọi người rồi! Cuối cùng Dung Nhi cũng tìm ra được kẻ hại chết mọi người rồi!!.”

Tử Diệp nhìn thấy Thanh Dung như vậy thì chàng vừa cảm thấy đau lòng lại vừa cảm thấy tội lỗi, chàng đi tới trước bia mộ của Nguyên Dục rồi quỳ xuống dập đầu và nói: “ Thái tử điện hạ! Ta xin lỗi! Ta thật sự xin lỗi, là ta có lỗi với huynh, nếu huynh có nghe thấy thì ta mong huynh có thể tha thứ cho ta! Tha thứ cho những lỗi lầm mà ta đã làm với huynh và cả Dung Nhi!.”

Thanh Dung nhìn Tử Diệp nói những lời đó, từng giọt nước mắt của nàng liên tục rơi xuống, nàng quay mặt qua chỗ khác để lau nước mắt vừa khóc vừa nói: “ Ca muội nhất định sẽ giết bà ta để trả thù cho mọi người! Muội chắc chắn sẽ bắt họ phải trả giá cho những gì họ đã gây ra! Cho dù có chết muội cũng sẽ bắt bọn họ chết chung! Không chừa một ai!”

Từ đằng sau Tề Mặc và người của hắn xuất hiện vây quanh Thanh Dung và Tử Diệp. Tề Mặc lạnh lùng bước lên một bước rồi lên giọng nói: “ Dương Thanh Dung quả nhiên cô ở đây! Nếu cô biết điều thì lập tức đi theo bọn ta thì có lẽ bọn ta sẽ không động thủ với côn, nếu không thì…đừng trách bọn ta ra tay độc ác!.”

Thanh Dung lạnh lùng đứng dậy ánh mắt sắt đá quay qua nhìn Tề Mặc nói: “ Triệu! Tề! Mặc! Đã bốn năm rồi mà ngươi vẫn kiêu ngạo như ngày nào! Ngươi quên ai mới là người có ơn nuôi dưỡng ngươi sao?! Ta vẫn không hiểu vì sao ngươi có thể phản bội lại sư phụ phản bội lại Nguyệt Lãng Cóc mà đi theo tên chó Trịnh Thuận đó! Ngay cả Băng Nhi mà ngươi còn muốn giết chết muội ấy thì ta không biết lương tâm của ngươi có phải cho chó ăn rồi hay không?!!.”

Tề Mặc vừa nghe thấy Thanh Dung nhắc tới Băng Nhi thì bất ngờ ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt nàng tức giận hét lớn: “ Ta khuyên cô đừng có phí lời nữa! Nếu như cô đã không chịu ngoan ngoãn đi theo bọn ta thì đừng trách ta không nể tình xưa! Người đâu lên!.”

Thanh Dung rút kiếm từ trong eo ra xông lên, Tử Diệp cũng tay không tiến lên cướp kiếm của những tên sát thủ sau đó giết bọn chúng không thương tiếc.Từng mũi kiếm chiêu thức của hai người đều ra tay rất tàn bạo không có một chút nương tay. Tề Mặc thấy những thuộc hạ của mình bị giết hơn một nửa thì liền tức giận rút kiếm xông lên về phía Thanh Dung. Tử Diệp thấy như vậy thì lập tức chạy tới chỗ Thanh Dung dùng kiếm trên tay mình đỡ lấy kiếm của Tề Mặc. Thanh Dung liền quay qua dùng nội lực của mình đánh vào ngược Tề Mặc khiến chàng bị thương khá nặng, bị lực đẩy bay về sau rồi nôn ra máu.

Thanh Dung vừa đả thương Tề Mặc có một cái mà đã khiến hắn bay xa như vậy, nàng liền cảm thấy có gì đó không đúng sau đó quay qua nhìn Tử Diệp nói: “ Rõ ràng ta chỉ mới dùng lực rất ít… sao lại có thể khiến hắn bị thương nặng như vậy chứ?!.”

Tử Diệp ngơ ngác nhìn Thanh Dung rồi quay qua nhìn Tề Mặc. Tề Mặc được thuộc hạ đỡ đứng dậy, hắn đau đớn nhăn mặt lại rồi ngước nhìn Thanh Dung nói: “ Vì sao? Cô lại có nội lực cao như vậy chứ? Nếu so với nội lực trước đây của cô thì cô vốn dĩ không có khả năng đánh ta bị thương!.”

Tề Mặc liền quay qua nói với thuộc hạ của mình ra lệnh rút lui. Hai bàn tay của Thanh Dung run lên, hai chân đứng không vững, Tử Diệp liền tiến tới đỡ lấy nàng. Thanh Dũng lẩm bẩm trong miệng: “ Sao ta cứ cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc, giống như đã thấy ở đâu đó rồi.”

Sau khi về Nguyệt Lãng Cóc Thanh Dung gấp gáp tới gặp Lục Dương và hỏi: “ Sư phụ ông ấy đang ở đâu? Ông ấy đâu?,”

Lục Dương liền đáp: “ Có chuyện gì sao?.”

Thanh Dung liền tức giận hét lớn: “ Rốt cuộc nội lực trong người muội là từ đâu mà có? Có phải từ sư phụ hay không?.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang