• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, hai người Mạnh Tây Nam và Hàn Kinh Dương cùng lúc quay đầu, kết quả lại thấy Tưởng Tĩnh Thành lén lút hôn Ngôn Dụ.

Mạnh Tây Nam: "......"

Hàn Kinh Dương vội giữ Mạnh Tây Nam lại, sợ anh thật sự xông qua đánh nhau với Tưởng Tĩnh Thành. Đúng lúc này chuông cửa lại vang lên, anh đẩy Mạnh Tây Nam một cái, thấp giọng nói: "Đi mở cửa xem thử là ai đến kìa."

Mạnh Tây Nam nén giận đi mở cửa, trong lòng còn đang kỳ lạ là ai. Anh từ trong mắt mèo nhìn ra ngoài, rất kỳ lạ, ngoài cửa có mấy người mặc vest đen đang đứng, nhìn giống như vệ sĩ.

Anh nói thầm trong lòng, nhưng vẫn mở cửa.

Ngược lại là người ở cửa, thấy anh mở cửa cũng rất khách sáo: "Chào ngài, xin hỏi Ngôn tiểu thư có ở nhà không?"

Tìm Ngôn Ngôn? Mạnh Tây Nam càng kỳ lạ hơn, đây là ngày đầu tiên Ngôn Dụ chuyển đến đây, ai mà nhanh như vậy đã tìm đến rồi? Anh nhìn về phía sau, thì thấy trong tay mấy người này còn xách không ít đồ.

Có lẽ Tưởng Tĩnh Thành cũng nghe được động tĩnh, nên đi đến cửa.

Anh nhận ra, đây chính là vệ sĩ gặp ở bệnh viện ngày đó, anh lạnh mắt nhìn đồ đạc trong tay họ. Họ mới vừa đến nhà thì những người này đã đuổi theo tới rồi.

"Cô ấy đang nghỉ ngơi, có chuyện gì đợi thương thế của cô ấy khỏe rồi hẵng nói."

Tưởng Tĩnh Thành nói thẳng, không chút khách sáo.

Giọng điệu này, giống như anh là người nhà của Ngôn Dụ vậy.

Tiếu Văn là phụng mệnh mà đến, đừng nói là gặp được người, đây ngay cả cửa còn không được vào nữa là. Anh ta kiên trì nói: "Nếu tiện, tôi muốn tự tay giao đồ cho Ngôn tiểu thư."

Ngôn Dụ đang ở phòng khách, mang máng nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài. Cô đang muốn đứng dậy, thì lại bị Hàn Kinh Dương giữ lại.

Anh khẽ cười nói: "Chuyện này cứ để anh tiểu Thành của em xử lý, em bây giờ là thương binh."

Bị anh nói như vậy, Ngôn Dụ hơi nhướng mày, có chút buồn cười: "Em chỉ bị thương ngoài da thôi, chứ có phải gãy tay gãy chân đâu."

Hàn Kinh Dương "Ha" một tiếng, hít một hơi: "Cũng may là em chỉ bị thương ngoài da đấy, nếu thật sự gãy tay gãy chân, đoán chừng tiểu Thành và Tây Nam hai tên đó đã xông tới phòng bệnh tháo luôn cánh tay của hai tên kia rồi."

Anh quá hiểu tính cách của hai người này, nếu Ngôn Ngôn thật sự xảy ra chuyện, thì cho dù có bị đuổi khỏi ngành, đoán chừng bọn họ cũng sẽ làm.

Giờ phút này Tưởng Tĩnh Thành cũng lười phải nói nhảm với Tiếu Văn, anh vòng hai tay trước ngực, chặn ở cửa, "Nếu không có chuyện gì nữa, thì để cô ấy dưỡng thương."

Tiếu Văn còn muốn nói chuyện, thì vẻ mặt Tưởng Tĩnh Thành đã nghiêm túc hẳn lên.

"Trở về giúp tôi nói câu này với ông chủ họ Quý của các người," giọng anh trầm thấp, lúc này lại giống như lưỡi dao, sắc bén đến bức người.

Anh liếc nhìn Tiếu Văn, giọng điệu mang theo sự cảnh cáo: "Tôi mặc kệ bọn họ tranh đoạt cái gì, ai dám đụng đến Ngôn Dụ lần nữa."

"Thì thử xem."

Mấy phút sau, Tiếu Văn dẫn người đến dưới lầu. Có một chiếc Bentley đang đậu trên vỉa hè không xa, Tiếu Văn lập tức đi đến bên cửa sổ ghế sau, đưa tay gõ gõ.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, người đàn ông ngồi ở hàng sau hơi ngẩng đầu lên.

Hoa văn chạm trổ bằng bạc trên đỉnh đầu cây gậy bên tay anh, dưới ánh nắng mặt trời, rất chói mắt.

"Quý tiên sinh, tôi không gặp được Ngôn tiểu thư," Tiếu Văn xin lỗi nói.

Anh ta cầm đồ đi lên, lại cầm về y nguyên.

Lúc này Quý Khải Phục chợt ho khẽ hai tiếng, anh móc khăn từ trong túi ra. Quý Quân Thực làm việc quả nhiên vẫn không từ thủ đoạn như vậy, trong lòng anh rất chán ghét loại người như chú ba, nhưng cho dù có đánh gãy xương cốt, thì chỉ sợ trong xương cốt của anh thực ra cũng là người như chú ba anh thôi.

Quý Khải Phục quay đầu lại nhìn, ánh nắng màu vàng chiếu trên ban công kính, dường như khiến người ta chợt quay lại Newyork ngày đó.

Lần đầu tiên gặp được Ngôn Dụ, là cô đuổi theo xe anh chạy hết ba con phố.

Ngày đó cô ngồi xổm trên phố lớn, khóc rất đau lòng.

Quý Khải Phục không phải người thương hoa tiếc ngọc, nhưng ngày đó trái tim lại bị chạm nhẹ. Mãi cho đến khi anh gặp được cô lần nữa, là trong party được tổ chức ở nhà mình, tiệc sinh nhật của Quý Khải Mộ.

Cô mặc một chiếc váy dài rất không nổi bật, cũng không biết tùy tiện tìm ra ở đâu, nhưng bởi vì quá gầy mà chiếc váy dài rộng rãi mặc lên người, lại có một loại cảm giác phiêu dật như tiên tử.

Về sau, anh thường sẽ gặp được cô trong nhà, Quý Khải Mộ luôn kéo cô đi cùng, cho dù là làm bài tập cũng được, hay mở party cũng tốt.

Có một lần họ làm bài tập nhóm, muốn phỏng vấn một nhân vật trong giới kinh doanh.

Lúc mọi người đang trao đổi dự định phỏng vấn, đúng lúc anh cũng ở đấy, Quý Khải Mộ liền kéo anh cùng tham khảo. Ngôn Dụ ngồi đối diện anh, vẫn là dáng vẻ cái gì cũng không để trong lòng kia.

Mọi người đều đang thảo luận, nên hỏi vấn đề gì.

Có người đề nghị, vấn đề nhất định phải mới mẻ có chiều sâu. Quý Khải Mộ nghiêng đầu hỏi cô, có ý kiến gì không.

Thì thấy cô vùi trong ghế, ánh mặt trời Newyork ngày đó cũng tốt như ngày hôm nay vậy, họ ngồi trong phòng, vách tường nửa vòng tròn hình cung đều là kính. Ánh nắng chiếu qua kính, cứ thế chiếu lên mặt cô, trắng như đang phát sáng.

Vẻ mặt cô nhàn nhạt, môi hồng khẽ động, mở miệng nói: "Tôi à, tôi sẽ hỏi anh ta, làm thế nào mới có thể có tiền."

Một câu nói xong, chọc cho phần lớn mọi người trong phòng đều bật cười, vốn còn đang nghiêm túc thảo luận học thuật, lại bất chợt thay đổi.

Có người nói mình phải kiếm tiền thế nào, cũng có người nói sau khi có tiền rồi, mình sẽ mua cái gì.

Lúc đó Quý Khải Phục ngồi trên sofa đơn đối diện, trên chân anh để một quyển sách tiếng Đức, sau khi cô nói xong câu này thì anh ngẩng đầu nhìn cô.

Khuôn mặt lạnh nhạt kia, thoạt nhìn cũng không giống người có tiền, vậy mà lại có hứng thú làm thế nào để kiếm tiền.

Anh cho rằng người học tin tức giống như cô, trong mắt chỉ có giải thưởng Pulitzer.

Cho nên sau khi anh gặp tai nạn xe, anh mới sẽ chọn cô. Có lẽ, cơ hội này, thật sự để cho anh không những chỉ là anh trai của bạn học cô mà thôi.

Ngôn Dụ đóng giả vị hôn thê của anh, đây là giao dịch giữa họ.

Anh cho cô nhiều tiền, cô thay anh che giấu.

Kỳ thực cô dũng cảm hơn trong tưởng tượng của anh nhiều, Quý Quân Thực phái người đi bắt cô, cô cho dù trúng đạn cũng chưa từng lùi bước. Trong trận đấu với Quý Quân Thực này, nếu không phải cô vẫn luôn ở bên cạnh anh, thì có lẽ Quý Khải Phục đã không thể chống đỡ được đến cùng.

Ngày đó nhìn thấy đoạn clip trên mạng, và dáng vẻ bất chấp mọi thứ kia cô.

Quý Khải Phục liền biết, đây chính là cô.

Đủ dũng cảm, đủ tàn nhẫn.

**Trung tuần tháng năm, Ngôn Dụ ở nhà nghĩ dưỡng được một tuần, mới dưỡng khỏi vết thương trên mặt. Nhưng cô cũng không phải nhàn rỗi mãi, công việc cũng không bỏ xuống, có chuyện gì cũng sẽ bảo trợ lý đưa đồ đến.

Tuần này phải chụp quảng cáo, cho nên cô đúng lúc đi làm trở lại, thuận tiện giám sát.

Người được chọn cho quảng cáo lần này, là ngôi sao nữ khá khí khái mà cô đã chọn trong giới, cũng đóng phim, khuôn mặt cũng trải qua khảo nghiệm của màn hình lớn.

Chỉ là bên Chu Trác cứ lần lữa không chụp, cô gọi điện hỏi, thì dáng vẻ ông ta cũng là không vội.

Vừa vặn lần này đi làm trở lại, phải quyết định nữ chính quảng cáo.

Cô luôn là người thuộc phái hành động, sau khi đi làm thì trực tiếp tìm đến Chu Trác, dò hỏi ý kiến của ông ta. Nhưng không ngờ để cho cô không nghĩ đến là, ông ta lại cho cô môt đáp án hoàn toàn ngoài dự đoán.

"Tôi?" Ngôn Dụ có chút ngạc nhiên nhìn ông ta, hiển nhiên hoàn toàn không ngờ được là kết quả này.

Chu Trác yên lặng nhìn cô, đối với vị giám đốc quan hệ xã hội nhảy dù đến khu vực Trung Quốc này, ông ta vẫn đều là không làm khó cũng không xem trọng, mà chỉ đứng ngoài nhìn một cách thờ ơ. Giống như trước đây ông ta đã nói, năng lực làm việc của Ngôn Dụ không có vấn đề, nhưng trước mắt công trạng công tác của cô vẫn chưa thấy được. Chỉ là ông ta không ngờ, giữa đường sẽ xuất hiện người như thế này.

Ông ta nói: "Phương án quảng cáo lần này tôi và Quý tiên sinh đều đã xem qua, đều nhất trí cho rằng rất tốt, rất phù hợp với khái niệm thương hiệu của MEQUEEN. Đặc biệt là năm nay chúng ta đang chú trọng vào việc phát triển trang sức, hy vọng có thể khiến cho phái nữ tìm lại được chính mình."

"Mấy ngôi sao nữ mà các cô đưa lên kia, tôi đã xem qua, đều không phù hợp."

Chu Trác đã có thể làm được nhân viên quản lý cấp cao khu vực Trung Quốc, thì đương nhiên ông ta phải có điểm hơn người, mà ánh mắt của ông ta rất độc.

Theo ông ta, những ngôi sao nữ kia cho dù là khí chất hay diện mạo, đều không phù hợp bằng Ngôn Dụ. Có lẽ bọn họ có người là diện mạo xinh đẹp, nhưng thương hiệu xem trọng nhất vẫn là độ phù hợp với bản thân.

Loại tinh thần trên người Ngôn Dụ kia, rất phù hợp để đại diện MEQUEEN.

"Tôi biết đối với cô mà nói thì đây là một khiêu chiến, nhưng đời người không chỉ là như thế. Cơ hội ở khắp nơi, và khiêu chiến cũng có khắp nơi."

Lời này của Chu Trác khiến cho Ngôn Dụ trầm mặc, hồi lâu sau cô mới khẽ cười, nói: "Trước đây tôi mãnh liệt phản đối Mạnh Thanh Bắc làm đại sứ hình tượng của MEQUEEN, vậy nếu chuyện này truyền ra ngoài, thì người ta còn tưởng tôi lấy việc công làm việc tư đấy."

"Tôi tin cô sẽ đứng ở góc độ của công ty mà suy nghĩ," Chu Trác nói ngay.

Hiển nhiên, đề nghị này của ông ta sớm đã được công ty đồng ý. Sở dĩ bây giờ mới nói cho cô biết, cơ bản cũng là không cho cô cơ hội để suy nghĩ, bởi vì quảng cáo phải chụp vào tuần này.

Bây giờ cô chỉ cần trả lời, được hay không là được.

Cô bảo Chu Trác cho cô chút thời gian suy nghĩ, dù sao cô cũng không phải người trong giới giải trí.

"Thực ra rất nhiều người nổi tiếng đều sẽ có hành vi vượt giới, đừng có áp lực quá lớn, cô chỉ cần xem nó thành một phần công việc là được." Chu Trác ngược lại rất thông suốt, không hề lo lắng Ngôn Dụ sẽ làm hỏng, còn đặc biệt khuyên bảo cô một hồi.

Chưa đến giờ tan làm, Ngôn Dụ đã cho ông ta câu trả lời, cô quyết định nhận phần công việc này.

Giống như Chu Trác đã nói, khắp nơi đều là khiêu chiến và cơ hội, cơ hội đã đến, tại sao cô không nắm bắt chứ.

Nhưng chuyện này cô không nói cho Tưởng Tĩnh Thành biết, bởi vì anh về bộ đội rất lâu rồi. Hai người bình thường cũng đều gọi điện thoại mới có thể liên lạc, chỉ có cuối tuần thì anh mới về.

Chụp ảnh vốn là đặt vào thứ tư, kết quả phòng chụp xảy ra chút vấn đề, lại không thể không lùi lại đến thứ bảy.

Thứ sáu Tưởng Tĩnh Thành đã gửi tin nhắn nói cho Ngôn Dụ biết, thứ bảy anh mới nghỉ trở về. Cô biết trong bộ đội bọn họ nghỉ là chuyện hiếm, nên cũng không hỏi nhiều.

Thật không ngờ lần này sở dĩ Tưởng Tĩnh Thành lùi lại, là bởi vì liên quan đến chuyện chuyển về của anh.

Chuyện này bắt đầu từ khi anh về Bắc Kinh tập huấn, vẫn cứ nói mãi. Nơi đó dù sao cũng là nơi anh đã ở lại sáu năm. Mặc dù không nỡ, nhưng quân doanh cố định, mà lính thì mỗi năm đều có lính cũ đi, lính mới đến. Đã đến lúc nên rời đi thì cũng nên dũng cảm bước ra đi.

Thứ sáu, anh đang xử lý chuyện này.

Lần này anh chuyển đến binh đoàn tăng thiết giáp của lữ đoàn nào đó, năm đó bố anh chính là đi lính ở đơn vị này, giờ đây anh cũng tính là cha truyền con nối.

Cho nên Tưởng Tề Minh cũng rất vui mừng, lúc anh được thuyên chuyển công tác, người hiếm khi gọi điện, cũng điện thoại cho ông.

"Đến đơn vị mới, nhất định phải đoàn kết với đồng đội, cố gắng dẫn dắt lính," Ông dặn dò.

Tưởng Tĩnh Thành nhếch môi mỉm cười: "Con bây giờ là được người ta dẫn dắt, đến khi con dẫn lính, đoán chừng cũng phải hai tháng nữa, lời này của bố nói hơi sớm rồi."

Anh tập huấn bên này còn chưa kết thúc, cho nên đi đơn vị mới báo cáo, xác thực còn phải một khoảng thời gian nữa.

Bên này cúp điện thoại, thì anh chạy thẳng đến nhà Ngôn Dụ. Ai ngờ lại không có người ở nhà, anh tức đến buồn cười.

Thế là vừa dựa ở bên cửa nhà cô, vừa gọi điện thoại cho cô, qua rất lâu mới kết nối. Đến khi hỏi cô đang ở đâu thì Ngôn Dụ có chút ấp úng không muốn nói.

Tưởng Tĩnh Thành nhướng mày: "Không tiện nói?"

Ngôn Dụ: "Không phải ạ, em đang làm việc."

"Vậy anh đi đón em, không phải mãi không tan ca chứ," anh biết công việc của mình đặc thù, đừng nói là đưa đón cô đi làm tan ca, ngay cả cơ hội gặp mặt cũng ít. Cho nên lần này lại muốn nếm trải sự mới mẻ, cũng thật muốn biết, đón bạn gái tan ca là tư vị gì.

Đến khi Tưởng Tĩnh Thành đến nơi, mới biết đây là khu vực nghệ thuật.

Anh dựa theo địa chỉ mà Ngôn Dụ nói, lái xe qua, đến khi xe dừng lại, lại gọi điện thoại sang, lúc này người nghe máy lại là một cô gái xa lạ.

Lúc trợ lý của Ngôn Dụ tìm được Tưởng Tĩnh Thành, thật sự kinh ngạc.

Có lẽ là không ngờ, sẽ đón được một cực phẩm đẹp trai như vậy, lập tức ngay cả nói chuyện cũng đỏ mặt: "Giám đốc Ngôn, đang ở bên trong chụp ảnh, tôi dẫn ngài vào."

Tưởng Tĩnh Thành cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng là Ngôn Dụ giám sát người khác chụp ảnh.

Sau khi đi vào, ánh đèn chiếu sáng cả hiện trường, cô gái trong màu trắng tinh khiết, mặc áo quần màu trắng, cần cổ thon dài, bím tóc đuôi ngựa buộc cao. Rõ ràng là dung nhan dịu dàng nhẹ nhàng đến thế, nhưng bởi vì trang điểm mà lại có vẻ lãnh diễm cao ngạo.

Cô mặc áo tay dài và quần dài màu trắng, cả người thoạt nhìn vô cùng lão luyện.

Khiến người ta nhìn kỹ nhất, chính là vật cô đang cầm trên tay.

Cùng với tiếng hô bắt đầu của nhiếp ảnh gia, cô đột nhiên vung ra sau, khí thế mạnh mẽ.

Lúc cô giơ tay lên, chiếc lắc tay trên cổ tay tinh xảo, cùng với chiếc nhẫn đeo trên ngón tay, sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Rõ ràng là vũ khí cứng lạnh như thế, nhưng kết hợp với trang sức quý giá tinh xảo lại có sự hòa hợp khác thường.

Ngôn Dụ vẫn đang chụp ảnh, Tưởng Tĩnh Thành đứng ở một bên yên lặng ngắm nhìn.

Anh cho rằng mình sẽ không thích kiểu trang điểm xinh đẹp như này, nhưng bây giờ mới biết, chủ yếu vẫn là không đúng người.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, ngoài cửa bỗng đến một đoàn người. Người dẫn đầu chính là Quý Khải Phục, đứng bên cạnh anh là Chu Trác, ông chủ muốn tự mình đến kiểm tra tình hình chụp ảnh, Chu Trác há có thể không đi cùng.

Kết quả khi họ đi đến gần thì bước chân của Quý Khải Phục dừng lại trước tiên, nhìn về phía người đàn ông đứng bên cạnh chỗ chụp.

Chu Trác đương nhiên cũng nhìn thấy, hôm nay người chụp ảnh không nhiều. Rất nhiều người đều là nhân viên mà ông ta không biết, nhưng người đàn ông này vừa nhìn thì không phải nhân viên. Anh tùy ý đứng ở kia, khí thế trên người cũng khiến người ta không thể xem nhẹ.

Tưởng Tĩnh Thành cũng chú ý đến bên này, Chu Trác mỉm cười gật đầu với anh, còn rất khách sáo hỏi: "Ngài là?"

"Tôi đến đợi vợ tôi."

Vốn anh vòng hai tay ở trước ngực, lúc này không nhịn được thả xuống, một tay đút trong túi. Một tay khác thì rất hờ hững chỉ vào bên trong, lúc này cô gái được ánh đèn đuổi theo đang đứng ở nơi đó.

Anh nhìn về phía Quý Khải Phục, khẽ nhếch môi.

"Là người đó."P/s: Trời mưa rồi lại nắng, lạnh rồi lại nóng, thời tiết thất thường....khiến con người cũng bất thường theo........Cảm giác chương này dịch không mượt sao sao ấy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK