Nhưng câu nói này của Thành Thực, lại ấm áp và có tác dụng đến thế.
Vốn trong lòng cô bé thu ngân còn âm thầm lo lắng, tưởng Ngôn Dụ là tình địch tiềm ẩn của cô ấy, không ngờ lại nghe thấy câu trả lời thế này. Cô bé mở to đôi mắt, quay đầu nhìn Ngôn Dụ, rồi lại nhìn Thành Thực, úi một tiếng rồi nói: "Sao không nói sớm chứ, hóa ra mỗi ngày chị ấy đều ở đây đợi bác sĩ Thành anh à."
Cô bé lại hâm mộ nhìn Ngôn Dụ, nói thật, chị gái trước mặt này, thật là người đẹp nhất mà cô từng gặp trong đời sống hiện thực ấy.
Khuôn mặt chỉ bằng bàn tay, mặt mày không chỗ nào không đẹp cả.
Quả nhiên là em gái bác sĩ Thành mà, gen nhà người ta tốt thật ấy.
"Quả Quả," Thành Thực đưa một tay ra, bàn tay anh đưa đến ngoài ô, nước mưa rơi xuống ở phía trên.
Ngôn Dụ nghe thấy cái tên quen thuộc nhưng rất lâu không có ai gọi cô như vậy nữa này, chợt cúi đầu, nước mắt đến rất nhanh.
Trong chớp mắt, đã rơi lên mu bàn tay cô.
Sau đó cô chầm chậm đưa tay ra, nắm lấy bàn tay dày rộng đó.
Trong đêm mưa, một nhà ông chủ quán mì, nhìn anh em họ cầm một cái ô, từ từ biến mất trong màn đêm, hình ảnh ấm áp như thế lại làm cho người ta mềm lòng.
Họ đi rất chậm, ô của Thành Thực nghiêng sang bên cô.
Trời mưa rất to, còn mang theo một cơn gió, thổi nghiêng vào, làm ướt vai anh.
Ngôn Dụ ngẩng đầu nhìn sang, gọi: "Anh ơi."
"Hửm?" Thành Thực xoay đầu nhìn cô.
Ngôn Dụ đưa tay muốn đón lấy cái ô trong tay anh, thế nhưng lại bị Thành Thực tránh đi, anh cười nhìn cô, hỏi: "Chê anh cầm không tốt à?"
Giọng điệu thoải mái này, làm cho Ngôn Dụ sửng sốt.
Cô hơi sững sờ, bỗng nhếch miệng, bật cười. Lúc này gần hơn mười giờ, đa số cửa hàng bên đường đều đã đóng cửa, mãi đến khi Ngôn Dụ nhìn thấy một nhà hàng trà trang trí xem như không tệ còn đang mở cửa, thì chỉ vào nói: "Em đói rồi, chúng ta đi ăn chút gì đi."
Thành Thực cũng không vạch trần chút tâm tư này của cô.
Sau khi hai người ngồi xuống, nhân viên phục vụ cầm menu đến, không ngờ nhìn thấy Thành Thực, rất kinh hỷ nói: "Bác sĩ Thành, ngài cũng vừa tan làm à?"
"Vâng," Thành Thực nhẹ nhàng cười với cô ấy.
"Vậy anh chọn nhiều chút nhé, ông chủ chúng tôi đã nói, chỉ cần bác sĩ Thành đến ăn cơm, thì sẽ giảm cho anh 50%," nhân viên phục vụ vui vẻ nói, thực ra ông chủ họ còn muốn miễn phí nữa cơ, nhưng sợ Thành Thực không đến nữa.
Ngôn Dụ hơi nhướng mày, nhìn cô gái đang nhìn chằm chằm Thành Thực, mặt mày hớn hở.
Thực ra anh trai từ nhỏ đã luôn rất được hoan nghênh, anh ấy không giống với những bé trai trong thôn kia. Người ta bảy tám tuổi đều là độ tuổi chó cũng chê, nhưng anh trai thì sẽ luôn giúp mẹ Thành làm việc, chăm sóc Ngôn Dụ. Anh yên tĩnh lại dịu dàng, nhưng không yếu ớt, ai dám bắt nạt anh, anh cũng sẽ mạnh mẽ đánh kẻ đó.
Sau khi họ chọn món xong, thì nhân viên phục vụ đi order, lúc này mới rời đi.
"Ông chủ chỗ này cũng thích anh?" Ngôn Dụ nhìn anh, tò mò hỏi.
Thành Thực dở khóc dở cười, lắc đầu nói: "Nghĩ đi đâu vậy, ông chủ là đàn ông bốn mươi mấy tuổi rồi."
Ngôn Dụ nhún vai, ai bảo nhân viên ở đây nhiệt tình vậy làm gì.
"Bố của ông chủ sức khỏe không tốt lắm, hằng ngày chuyền dịch đều là anh đến nhà chuyền cho ông ấy," Thành Thực giải thích.
Gần chỗ này có rất nhiều ngôi nhà phá dở và tái định cư, rất nhiều nhà đều là người mấy đời ở cùng nhau, người già nhiều, khó tránh sẽ có người sức khỏe không thoải mái. Nếu người già nhà nào có bệnh, thì sẽ mời anh đến khám, anh cũng sẽ không trì hoãn. Lại thêm tính cách anh ôn hòa, khám bệnh lại nghiêm túc, cho nên xung quanh rất nhiều người già, đều thích chạy đến bệnh viện cộng đồng mà anh làm việc.
Ngôn Dụ nhìn anh, luôn cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói.
Đây là anh trai Thành Thực của cô đấy, từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn là anh trai Thành Thực bảo vệ cô.
"Mấy năm nay ở Mỹ thế nào?" Thành Thực nhìn cô, rất nghiêm túc hỏi.
Ngôn Dụ cúi đầu, khẽ nói: "Em không học Y tiếp nữa."
Lời này là áy náy, cô đến bây giờ vẫn còn nhớ, lúc họ còn nhỏ, cô hỏi Thành Thực muốn làm gì, anh kiên định nói muốn trở thành một bác sĩ. Bởi vì bác sĩ có thể trị bệnh cứu người.
Lúc đó Ngôn Dụ còn trẻ con, căn bản không hiểu sự kiên định của anh, nhưng cô cảm thấy, chỉ cần là việc anh trai làm.
Thì chắc chắn đúng.
Cho nên năm đó lúc báo cáo chuyên ngành, cô đã không chút do dự mà lựa chọn học viện Y.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn từ bỏ.
"Vậy bây giờ làm công việc gì," Thành Thực không có vẻ ngạc nhiên, chỉ mỉm cười nhìn cô, tính cách ôn nhuận như mưa phùn thế này, làm cho tâm trạng phức tạp của Ngôn Dụ dần bình tĩnh.
Cô nói: "Tin tức ạ, sau khi em tốt nghiệp đại học Columbia, thì vào tập đoàn Liên Hợp, trước mắt làm việc ở khu vực Trung Quốc của tập đoàn."
Nụ cười Thành Thực càng tươi, giống như là kiêu ngạo thay cô, rất lâu mới khẽ nói: "Quả nhiên lợi hại hơn anh trai nhiều."
Ngôn Dụ lập tức phủ nhận: "Không đâu."
Lúc này cô chợt nghĩ đến, mới có hơi nghi ngờ hỏi: "Sao anh lại biết, em ở đối diện."
Kể từ ngày đó sau khi Tưởng Tĩnh Thành dẫn cô đến tìm anh Thành Thực, thì cô mới biết, anh tốt nghiệp xong đã đến Bắc Kinh. Sau khi cô lấy được món tiền từ chỗ Quý Khải Phục, đã tìm một thám tử tư ở trong nước, muốn biết tình hình gần đây của Thành Thực, và giao món tiền này cho anh.
Nhưng lúc đối phương gửi tư liệu đến, đột nhiên cô lại sợ.
Cô không dám xem, không dám biết, thậm chí sợ biết anh ở đâu.
Cô cách điện thoại hỏi người thám tử kia rằng, anh trông có tốt không?
Người kia suy nghĩ rồi nói cho cô biết, rất tốt.
Về sau nữa cô thông qua một công ty tài chính tư nhân, giao món tiền này cho anh. Lần đầu tiên đi, Thành Thực không nhận, nhưng lần thứ hai đi, anh đã ký tên.
Cho nên nhiều năm như vậy, cô thậm chí không biết Thành Thực ở đâu, cũng không biết anh vậy mà đã ở Bắc Kinh.
Ở nơi cách cô gang tấc.
"Em ngồi ở đó ba ngày, đương nhiên có người đau lòng rồi," Thành Thực cười nhìn cô.
Ngôn Dụ sửng sốt, hỏi dò: "Là anh tiểu Thành ạ?"
Thành Thực gật đầu, vào lúc anh sắp tan làm, mới nhận được điện thoại của Tưởng Tĩnh Thành. Mấy năm này, họ liên lạc cũng không nhiều, nhưng thỉnh thoảng Tưởng Tĩnh Thành về Bắc Kinh, đều sẽ đến thăm họ.
Mưa bên ngoài cửa sổ vẫn không ngớt, trong tiếng mưa, cô nhớ đến lời Tưởng Tĩnh Thành nói với cô đêm đó.
Chính miệng cô đã hỏi qua anh Thành Thực rằng, có trách cô hay không chưa?
Nhưng cô chưa bao giờ dám hỏi, bởi vì cô đã hại cả đời anh Thành Thực.
**Nếu như trên thế gian này, thật sự có cỗ máy thời gian, vậy thì tốt biết bao.
Chỉ là Ngôn Dụ lúc đó cũng không rõ, vận mệnh sẽ làm gì với cô, làm gì với họ. Khi đó, năm đầu tiên đại học của cô sắp kết thúc, Bắc Kinh tháng bảy rất nóng.
Sinh nhật Ngôn Dụ là vào tháng tám, Tưởng Tĩnh Thành năm nay đúng lúc phân công tốt nghiệp, cho nên không thể ở cùng cô giống như những năm trước.
Cô cười đắc ý nói: "Không sao mà, anh Thành Thực đã đồng ý đến Bắc Kinh, anh ấy sắp đến thăm em rồi."
Mấy năm trước, sau khi Thành Thực thi tốt nghiệp cấp ba, không giống như anh đã đồng ý với Ngôn Dụ, báo thi đến trường Bắc Kinh. Trái lại, anh đi phía Nam, học ở thành phố được xưng là Đô thị quốc tế.
Mấy năm nay, anh và Ngôn Dụ mặc dù thường gọi điện thoại, nhưng anh chưa từng đến Bắc Kinh.
Ngôn Dụ muốn đi Thượng Hải tìm anh, cũng bị anh từ chối.
Thậm chí ngay cả cô muốn về quê, thăm hỏi anh và mẹ Thành, cũng bị Thành Thực cắt ngang, Ngôn Dụ luôn không hiểu, vì sao anh trai luôn nghe lời cô, bây giờ ngay cả gặp mặt cô cũng không muốn.
Vì chuyện này, cô đã buồn bã rất lâu.
Cuối cùng tuần trước lúc điện thoại, cô đã hỏi ra miệng, Thành Thực ở đầu kia điện thoại đã im lặng rất lâu, rồi mới nói: "Tháng sau anh đến Bắc Kinh."
Ngôn Dụ vui vẻ cả một tuần, cuối tuần điện thoại với Tưởng Tĩnh Thành, liền đắc ý nói với anh.
Tưởng Tĩnh Thành sớm đã quen thái độ của cô đối với Thành Thực, đó chính là anh trai tốt nhất thiên hạ của cô, đám phàm phu tục tử như họ đều không thể so sánh. Anh là phàm phu tục tử, anh còn ăn dấm và ganh tỵ nữa kia.
Anh hừ cười, thoạt nghe rất xem thường: "Tiểu nha đầu lừa đảo, như vậy đã mua chuộc được em rồi."
Lời này nói thật sự ấm ức, nghĩ mỗi năm, anh có lần nào không phải vắt óc ra mà chuẩn bị quà cho cô chứ. Cô gái mười sáu tuổi, mười bảy tuổi, mười tám tuổi, mỗi một năm anh đều nhớ, cô gái của anh, mãi mãi đều sẽ có tuổi mười sáu, tuổi mười bảy thậm chí là tuổi mười tám lần thứ hai.
Vậy mà anh hiếm khi có một lần không cùng cô đón sinh nhật, cô lại không có chút đáng tiếc.
Ngôn Dụ còn đang cầm di động, điện thoại ký túc xá vang lên, Mạc Tinh Thần đang lướt phim đứng dậy đi nghe điện thoại, thế nhưng vừa bắt máy, thì kích động chỉ vào điện thoại nói với Ngôn Dụ: "Tiểu tiên nữ, có người tìm cậu."
Cô hơi kì lạ, nói với Tưởng Tĩnh Thành một tiếng, đi qua nghe máy.
Bên kia có lẽ nghe thấy động tĩnh, mở miệng hỏi: "Là Ngôn Ngôn sao?"
Vẻ mặt Ngôn Dụ lập tức vui vẻ hẳn lên, đầu dây bên kia đã nói: "Vốn muốn cho em một kinh hỷ, thế nhưng phát hiện anh hình như có hơi lạc đường rồi."
Cô hơi sửng sốt, liền hỏi: "Anh, anh ở đâu đấy?"
"Bắc Kinh, gần trường học các em," Thành Thực cảm thấy có hơi mất mặt.
Ngôn Dụ luôn yên lặng, bình thường ở ký túc xá cũng rất ít khi nói chuyện lớn tiếng, nhưng trong chớp mắt này, lại bùng phát một tiếng hét chói tai đầy kích động, "Bây giờ em đến tìm anh, đợi em, đợi em nhé."
Đến khi cô thay quần áo, cầm túi xách và di động định ra khỏi cửa, mới phát hiện Tưởng Tĩnh Thành vậy mà chưa cúp máy.
"Anh Thành Thực đến Bắc Kinh rồi, em phải đi tìm anh ấy đây."
Ngay cả Tưởng Tĩnh Thành thấy cô hiếm khi hưng phấn như vậy, cũng cố nhịn cười, dặn dò: "Vui vẻ dẫn anh vợ đi dạo Bắc Kinh, nếu không đủ tiền, thì dùng thẻ của anh."
Trên người Ngôn Dụ có một tấm thẻ Tưởng Tĩnh Thành cho cô, mật khẩu là ngày sinh của cô.
Từ ngày cô bắt đầu lên đại học, thì anh đã cho cô. Nhưng cô chưa hề đụng đến.
"Em biết rồi," giọng cô nhẹ nhàng, đã vội vàng nói: "Vậy em cúp nhé."
Ngày đó, lúc Ngôn Dụ tìm được Thành Thực ở con đường bên cạnh, hai người đứng ở ven đường, Thành Thực nhìn chằm chằm cô hồi lâu, mới cảm khái sờ đầu cô: "Đây nếu đi trên đường gặp phải, anh sợ thật sự không quen mất."
Ngôn Dụ nhìn anh Thành Thực đeo kính, cao hơn trước đây, hơn nữa tướng mạo cũng đẹp hơn.
Họ mới đứng ở đây một lát, thì nhiều nữ sinh đều nhìn sang bên này.
Bởi vì ở gần trường học cô, cho nên Ngôn Dụ dẫn anh đi dạo xung quanh, đi đến quán ăn nhỏ mà phòng ngủ các cô thích nhất ăn cơm. Mặc dù chỗ nhỏ, nhưng mùi vị lại cực ngon, được rất nhiều sinh viên hoan nghênh.
"Nếu anh đến sớm một chút, còn có thể đến dự lễ tốt nghiệp của trường bọn em nữa, tổ chức rất long trọng luôn ý," sau khi ăn cơm tối xong, hai người dọc theo đường cái đi về, trong tay Ngôn Dụ cầm một que kem, vừa đi vừa ăn.
Thành Thực suy nghĩ, vẫn là nói: "Quả Quả, qua một tháng nữa, anh phải ra nước ngoài."
Ngôn Dụ cầm que kem sững sờ đứng im tại chỗ, nghe anh nói tiếp: "Là một trao đổi của trường, anh xin đi Đức."
"Cho nên anh là đến tạm biệt em ư," Ngôn Dụ giương mắt nhìn anh, ánh mắt vốn còn vui vẻ có hơi sụp đổ, đôi mắt ướt át, chợt chứa đầy nước mắt.
Thành Thực thấy cô sắp khóc, vội sờ đầu cô, cười nói: "Chỉ là trao đổi thôi mà, nhiều lắm một năm đã về rồi."
Ngôn Dụ vẫn rất buồn bã, nhưng lại ra sức nhịn, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt rất lâu, mới nói: "Lúc anh không ở trong nước, em sẽ thường xuyên điện thoại cho mẹ, có thời gian rãnh em nhất định sẽ đi thăm bà."
Thành Thực nhìn cô gái trước mặt, nở nụ cười thực sự. Quả Quả nhà họ, cho dù trở thành cô gái thành thị, cũng chưa từng quên họ.
Ngôn Dụ cũng cảm thấy mình mất mặt, không phải chỉ ra nước ngoài trao đổi một năm, rất nhanh thì trở về thôi sao.
Cô khóc cái gì chứ, mất mặt.
Cho nên cô xoay người cúi đầu đi về, nhưng cô không nhìn thấy, lúc này cách cô không đến mười mét, có một chiếc Toyota màu đen, đột nhiên giống như mất khống chế lao đến bên đường.
"Quả Quả," Thành Thực ở phía sau gọi cô.
Lúc cô ngẩng đầu, thì chiếc xe đó đã gần trong gang tấc.
Ngay sau đó, cô đã bị người từ phía sau đẩy mạnh ra, sức lực mạnh đến mức cả người cô giống như bay ra ngoài, ngã xuống. Thế nhưng lúc này cô lại mặc kệ đau đớn, quay đầu nhìn lại.
Tiếng hét chói tai của người đi đường lúc này, giống như muốn đâm thủng tai cô.
Nhưng mắt cô, chỉ nhìn thấy, người đang nằm trên đất kia khắp người đều là máu.
Lúc Thành Thực được đưa đến bệnh viện, Ngôn Dụ người đầy máu ngồi ở cửa phòng phẫu thuật, liều mạng điện thoại cho Mạnh Trọng Khâm, lúc đầu dây bên kia nghe máy, cô chợt òa khóc: "Bố ơi, bố cứu anh ấy đi, cứu anh ấy đi bố ơi."
Ngày đó rất nhiều chuyên gia chạy đến, Mạnh Trọng Khâm ôm cô ngồi ở cửa phòng phẫu thuật.
Mãi đến khi có một bác sĩ đi ra, giọng nói tràn đầy đáng tiếc lại xin lỗi nói với họ: "Vết thương của bệnh nhân quá nghiêm trọng, e rằng chân trái không thể giữ được, phải cắt bỏ."
Câu nói này, đã đánh gục Ngôn Dụ.
**
"Đờ ra gì đấy," Thành Thực đẩy đồ trước mặt mình đến trước mặt cô, chỉ nói: "Đây là món đặc biệt của nhà hàng họ, em thử xem."
Ngôn Dụ cúi đầu, chậm rãi ăn cơm.
Thực ra cô không đói, cô chỉ sợ đi trong mưa, Thành Thực sẽ che ô cho cô mãi, mà quên mất mình.
Lúc họ lần nữa rời khỏi nhà hàng, mưa bên ngoài đã nhỏ rất nhiều. Ngôn Dụ chỉ phía trước nói: "Xe em đậu ở bên đó, anh, em đưa anh về nhà nhé."
"Được thôi, đoán chừng lúc này mẹ cũng chưa ngủ đâu," Thành Thực gật đầu.
Cơ thể Ngôn Dụ cứng đờ, im lặng đứng im tại chỗ.
Thành Thực xoay đầu, chú ý đến vẻ mặt cô, thoáng thở dài.
"Quả Quả, ngẩng đầu nhìn anh nào," giọng anh luôn không cường thế, là loại dịu dàng có thể vỗ về nội tâm, mang theo độ ấm khô ráo.
"Anh trai chỉ có một câu nói với em."
Ngôn Dụ yên lặng không nhúc nhích đứng đó.
Thẳng đến khi anh chậm rãi nói: "Anh chưa bao giờ hối hận."
Chưa bao giờ hối hận, dùng một chân để đổi lấy mạng sống của em.