“Vậy chị ra nước ngoài nghỉ dưỡng sao?” Niên Ấu Dư hỏi, nghĩ đến chuyện Ninh Dĩ Tầm ra nước ngoài nghỉ phép, trong lòng nàng còn có loại cảm giác phiền muộn.“Chắc là không đi, muốn ở nhà thôi.” Niên Ấu Dư ở nhà, sao mình có thể ra ngoài đây, trừ khi hai người cùng đi.Trong lòng Niên Ấu Dư có chút mừng thầm, nghỉ ngơi một tháng, không phải một tháng này về nhà đều sẽ thấy được Ninh Dĩ Tầm sao.“Ngày mai em có phải đi làm không?” Ninh Dĩ Tầm hỏi xong, liền phát hiện mình hỏi một vấn đề quá ngốc đi, thời gian bình thường thì tất nhiên phải đi làm rồi.“Có đi làm.” Niên Ấu Dư trả lời, nàng cũng có ý tưởng tùy hứng xin nghỉ phép một lần, nhưng là nàng biết đột ngột nghỉ phép ba ba sẽ cảm thấy rất kỳ quái.“Vậy em ngủ sớm một chút đi.” Ninh Dĩ Tầm nhìn đồng hồ, đã quá khuya rồi, cô nhớ rõ Niên Ấu Dư sinh hoạt rất có quy luật, đêm nay đã vượt qua thời gian ngủ bình thường của nàng. Vì thế Ninh Dĩ Tầm ngồi dậy khỏi đùi Niên Ấu Dư, tuy rằng rất muốn ở cùng một chỗ, bất quá cô cũng biết thức sớm là chuyện thống khổ đến cỡ nào.“Không có việc gì, em muốn chị nói chuyện với em thêm chút nữa.” Niên Ấu Dư phát hiện bản thân mình cũng rất luyến tiếc để cho Ninh Dĩ Tầm đi về phòng.“Chuyện gì cũng có thể nói sau mà, nếu đã xác định thì phải ở cùng lâu dài rồi, sớm tối lại gặp nhau, em đi ngủ sớm một chút đi.” Ninh Dĩ Tầm đương nhiên không muốn đi, nhưng sợ vạn nhất Niên Tông Hán phát hiện mình đi đến phòng con gái hắn, chắc khó có thể tránh được hoài nghi. Ninh Dĩ Tầm cảm giác mình đã trưởng thành, năm đó ở cùng một chỗ với Hàn Hân, cô cũng không có trưởng thành như vậy. Quả nhiên còn trẻ mới có thể tùy hứng làm bậy. Cô phát hiện, lúc suy nghĩ đến Hàn Hân, quả nhiên đã không còn khó chịu như trước nữa, nhưng không hiểu sao, trong lòng lại có chút phiền muộn.“Vậy, thêm năm phút nữa đi.” Niên Ấu Dư phát hiện chính mình có lúc cũng thích dính người đến như vậy.Hai người ở cùng nhau đại khái thêm khoảng năm phút nữa, Ninh Dĩ Tầm rốt cục cũng lưu luyến không rời quay về phòng mình.Niên Ấu Dư lại đi phòng tắm tắm lại một lần, nhìn tấm kính lớn trong phòng tắm, phát hiện miệng mình đều đang nhếch lên. Đêm nay, Niên Ấu Dư cảm thấy bản thân mình đặc biệt ngủ rất ngon.Ninh Dĩ Tầm về đến phòng, còn không ngủ yên, đầu óc cô vẫn đang còn trong trạng thái phấn khởi, cô không nhịn được muốn đem chuyện yêu đương của mình kể cho Trần Tinh nghe.Trần Tinh vừa mới ngủ không được bao lâu thì bị điện thoại của Ninh Dĩ Tầm đánh thức, nàng mở đèn đầu giường sau đó lấy kính mắt đeo vào.“Chuyện gì?” Nửa đêm bị đánh thức, tâm tình ai cũng không được tốt.“Trần Tinh, em nói cho chị nghe một tin tốt, em yêu rồi, đêm nay xác định quan hệ với Niên Ấu Dư.” Ngữ khí Ninh Dĩ Tầm không kiềm chế được hưng phấn.“Chuyện này đối với tôi mà nói cũng không phải tin gì tốt.” Ngữ khí Trần Tinh lãnh đạm nói. Mới qua một đêm mà thôi, nàng nghĩ định lực của Niên Ấu Dư hẳn là không kém lắm, xem ra thần tượng câu fan một ngoắc một cái là dính rồi, định lực cái gì cũng là mây bay thôi.“Quên đi, chị vẫn là nên ngủ đi, dù sao chị cũng không hiểu đâu.” Ninh Dĩ Tầm nghe khẩu khí lãnh đạm của Trần Tinh, cảm giác như mình bị Trần Tinh dội cho một chậu nước lạnh, cô cảm thấy mình nói như đàn gảy tai trâu, Trần Tinh làm sao biết tâm tình của mình giờ phút này như thế nào chứ, chị ấy khẳng định là chưa từng có yêu đương cuồng nhiệt qua bao giờ.Trần Tinh còn cầm điện thoại, Ninh Dĩ Tầm đã tắt máy, nếu đổi là người khác, giờ khắc này chắc chắn đã muốn mắng người, thế nhưng Trần Tinh lại rất bình tĩnh tắt điện thoại, miễn cho Ninh Dĩ Tầm hưng phấn không ngủ được lại gọi điện thoại quấy rầy mình. Hiện tại vui vẻ như vậy có lợi ích gì, coi chừng đến lúc cô khóc không ra nước mắt, Trần Tinh âm thầm nghĩ đến, sau đó tháo mắt kính xuống, tắt đèn trêи đầu giường tiếp tục ngủ.Ninh Dĩ Tầm quả thật là phấn khởi đến hai ba giờ sáng mới ngủ, sáng hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã muốn lên cao ba sào, Niên Ấu Dư chắc là đã đi làm từ sớm rồi đi.
“Chị dậy chưa? Dậy rồi nhớ ăn sáng đó.” Ninh Dĩ Tầm mở điện thoại thì nhận được tin nhắn của Niên Ấu Dư, cô cảm thấy đúng là trong lòng có cảm ứng mà, mình vừa mới tỉnh đã nhận được tin nhắn của Niên Ấu Dư. Trong tình yêu, nữ nhân đúng là dễ dàng liên tưởng đến nhiều chuyện trùng hợp lãng mạn.“Uhm, mới dậy.” Ninh Dĩ Tầm trả lời tin nhắn.“Em sắp đi họp, đợi lát nữa họp xong lại nhắn cho chị.” Tuy rằng Niên Ấu Dư muốn nói rất nhiều với Ninh Dĩ Tầm, nhưng cũng không thể không buông điện thoại xuống mà đi họp.Ninh Dĩ Tầm đành phải rời giường, rửa mặt xong, ăn sáng xong, phát hiện Niên Ấu Dư còn chưa có gửi tin nhắn cho mình, cô đột nhiên cảm thấy thực nhàm chán, cảm giác như mình quay về thời cổ đại, thê tử đêm tân hôn bị trượng phu vắng vẻ, Ninh Dĩ Tầm cực kỳ nhàm chán lại điện thoại cho Trần Tinh, dù sao đối tượng cô có thể tâm sự cũng chỉ có mình Trần Tinh mà thôi.“Niên Ấu Dư đi làm rồi, em cảm thấy chán quá làm sao bây giờ?” Ninh Dĩ Tầm hỏi.“Hoặc đi vận động hoặc đi ngủ, hay muốn trở về đi làm.” Mặt Trần Tinh không chút thay đổi nói.“Em cảm giác mình sắp thành hòn vọng phu òi….” Ninh Dĩ Tầm chán nãn nói, thời gian đợi Niên Ấu Dư về thật là gian nan a!“……” Trần Tinh phát hiện nếu không phải đang đi làm thì nàng thật tình không muốn nhận điện thoại của Ninh Dĩ Tầm, đặc biệt là Ninh Dĩ Tầm đang trong trạng thái yêu đương, nữ nhân đang yêu đều có bệnh, đặc biệt là Ninh Dĩ Tầm, bệnh cũng không nhẹ. Nếu Ninh Dĩ Tầm nghĩ ngơi, thì bản thân mình cũng có thể nghỉ ngơi, Trần Tinh từ chối nói chuyện với nữ nhân đang yêu, vì thế tắt điện thoại, dù sao bình thường đều là Ninh Dĩ Tầm tắt máy trước, ngẫu nhiên mình cũng có thể tùy hứng một chút.Đây là dự án do Niên Ấu Dư chủ trì, hợp tác với Tôn thị, mà đại diện của Tôn thị chính là Tôn Lê. Cũng không biết có phải là do mình nhìn nhầm không, Tôn Lê cảm thấy hôm nay thần thái của người đại diện Niên Ấu Dư bay lên tới trời, mặt mày kia đầy nét xuân thủy, thoạt nhìn phong tao hơn bình thường rất nhiều. Ngày thường Niên Ấu Dư đều là bộ dáng tiểu bách hợp ngây thơ, hôm nay lại có phong tao, chắc chắn là yêu đương rồi đi.“Nói thật đi, có phải có tình yêu rồi không?” Cuộc họp kết thúc xong, Tôn Lê lập tức đi theo sau Niên Ấu Dư vào văn phòng Niên Ấu Dư, sau đó trực tiếp ngồi lên bàn làm việc của Niên Ấu Dư, chân còn hiên ngang gác lên bàn trước mặt Niên Ấu Dư. “Tôn đại tiểu thư, thỉnh chú ý hình tượng.” Âu phục đi làm, đôi chân mang quần tất thon dài xinh đẹp đặt trước mặt Niên Ấu Dư, thế này mới gọi là phong tao có đúng không? Niên Ấu Dư chỉnh trang phục lại cho Tôn Lê một chút rồi nhích ra chút khoảng cách với cô, bất đắc dĩ nói.“Khẳng định là cậu đang yêu đương rồi, trước kia yêu đương cũng chưa thấy cậu phong tao thế này, đối tượng lần này nhất định là thật rồi đi, hai người lên giường chưa?” Tôn Lê bát quái hỏi, cô cảm thấy Niên Ấu Dư bình thường còn ngây thơ như vậy là vì cô vẫn còn là xử nữ, hiện tại có phong tao, có thể là vì đã phá thân, Tôn Lê càng nghĩ lại càng cảm thấy khả năng này là đúng.“Phong tao thế nào cũng không phong tao như cậu bây giờ đâu!” Ai phong tao, dù sao Niên Ấu Dư cũng không thừa nhận, ai có thể phong tao như Tôn Lê chứ, không, còn có Ninh Dĩ Tầm, nghĩ đến Ninh Dĩ Tầm, Niên Ấu Dư vẫn nhịn không được nhếch lên khóe miệng, bởi vì Tôn Lê ở đây, nên nàng không thể nhắn tin cho Ninh Dĩ Tầm được, hiện tại nàng ước gì lập tức đưa Tôn Lê đi, cố tình Tôn Lê vẫn còn muốn ở lại đây bát quái.“Cậu xem bộ dáng xuân tâm nhộn nhạo của cậu kìa, muốn giấu cũng giấu không được, mau nói nhanh, ai làm cho Niên tiểu thư của chúng ta xem trọng đây?” Niên Ấu Dư càng không nói, Tôn Lê càng muốn biết.“Không có, cậu đừng đoán bừa, tâm tình ngẫu nhiên tốt thôi có được không?” Ninh Dĩ Tầm là bí mật của nàng, hơn nữa Tôn Lê và Ninh Dĩ Tầm cũng không hợp nhau, nàng không muốn cho Tôn Lê biết, miễn cho chuyện tình thêm phức tạp, ít nhất bây giờ còn chưa phải lúc.Tôn Lê ép hỏi thế nào, Niên Ấu Dư cũng sống chết không nói, người này không muốn nói, đúng là rất khó kéo ra được, điều này làm cho lòng hiếu kỳ của Tôn Lê mở rộng vô hạn, giống như móng vuốt mèo cào cào cào, khó chịu muốn chết.“Thực không xem mình là bạn đúng không, từ nhỏ đến lớn bí mật gì mình cũng nói cho cậu nghe, còn cậu lại giấu diếm không nói.” Tôn Lê bất mãn nói.“Lúc cần nói sẽ nói cho cậu, bây giờ còn chưa phải lúc.” Niên Ấu Dư bất đắc dĩ nói.“Nhưng bây giờ mình muốn biết!” Tôn Lê là không đem người kia đào ra sẽ không hết hy vọng.Niên Ấu Dư lực bất tòng tâm nhún vai một cái.