Mạc Minh vừa từ công ty đi ra, tâm tình còn hơi khó chịu.
Vốn là Thích Mẫn Hạo lái xe cùng anh về nhà ăn chùa, nhưng đi được nửa đường, người này đột nhiên bị gọi đi có việc, thế nên vứt một mình anh, bảo anh lái xe đi.
Mạc Minh công bố không có muốn ăn chùa, còn bị Thích Mẫn Hạo cười nhạo một trận, nói anh khôngcần ngại.
“Thôi đi, Diệu Diệu làm thức ăn cậu không thích sao? rõ ràng gần đây lúc ăn cơm cậu bắt bẻ rất nhiều.”
Ngụ ý là anh bị tay nghề của Kỳ Diệu chiều hư, không ăn quen thức ăn bên ngoài.
Đối với việc này, ảnh đế quốc dân bày tỏ không có, có thể là người đại diện không cho anh cơ hội phản bác, gọi taxi rồi nghênh ngang rời đi, xong gửi cho anh một tin nhắn, nói hôm nay Kỳ Diệu đặc biệt vì anh… Được rồi, là vì hai người bọn họ mà nướng bánh cookie, bảo anh cầm về một ít, để ngày mai cho cậu ta mang đi công ty khoe khoang.
anh thật sự là có phúc mới gặp được người đại diện này.
Tuy nghĩ vậy nhưng Mạc Minh vẫn lái xe về nhà.
Sau đó, Mạc Minh liền trông thấy hình ảnh Kỳ Diệu và một người đàn ông xa lạ lôi kéo.
không, chính xác mà nói, người đàn ông này, anh không phải chưa gặp qua.
Lục tìm manh mối trong ký ức, tâm tư vừa mới không tốt Mạc Minh tỉnh ngủ hẳn lên, trực tiếp dừng xe ở trên đường.
Cởi dây an toàn, mở cửa xe, anh nhanh chóng trang bị, trực tiếp xuống xe chạy tới.
Lâm Tư đột nhiên cảm giác được, một sức lực phía sau kéo cánh tay anh ta. anh ta nghiêng đầu nhìn, đập vào mắt là một người đàn ông đeo khẩu trang và kính râm.
Vừa muốn mở miệng hỏi người tới là ai, anh ta chỉ nghe thấy hai tiểu gia hỏa không hẹn mà cùng kêu: “Ba ba!”
anh ta sững sờ tại chỗ, lực trên tay cũng buông lỏng không ít, Kỳ Diệu thừa cơ hội này…
Thấy hai đứa sinh đôi trước sau đánh về phía bắp đùi của anh ta, mà tiểu nha đầu cũng theo đó chạy trốn tới sau lưng anh, Lâm Tư cảm thấy âm thanh “Ong” vang lên.
Hai tiểu quỷ gọi anh ta là “Ba ba”, nói như thế, anh ta chính là người đàn ông ra vào nhiều lần với Kỳ Diệu sao?
Sắc mặt Lâm Tư trở nên khó coi.
“Vị tiên sinh này, anh muốn cưỡng bắt trẻ em và phụ nữ trên đường sao?” Nhưng mà anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, người đàn ông che che giấu giấu, vừa mở miệng lại hỏi anh ta một câu như thế.
anh ta thoáng ngẩn người, phản ứng lại rất nhanh, lấy lại bình tĩnh nói: “Tôi là bạn trai Kỳ Diệu. Tôi nên hỏi anh mới đúng, vì sao con trai anh và bạn gái tôi lại ở chung một chỗ?”
Nghe lời này, bọn tiểu tử vốn căm thù anh ta trong nháy mắt kinh ngạc đến ngây người.
Chị, bạn trai của chị sao? Cái chú hung ác này, là bạn trai của chị à?
Mặc dù bọn chúng là đứa bé, nhưng hai chữ “Bạn trai” vẫn nghe hiểu - - bạn trai và bạn gái, không phải về sau phát triển thành ba và mẹ hai người sao?
Mạc Du và Mạc Nhiên khẽ mở miệng nhỏ nhắn, khó có thể tin nhìn về phía chị Kỳ Diệu.
“anh không phải là bạn trai của tôi!” Lúc này, bọn chúng nghe được chị Kỳ Diệu mở miệng làm sáng tỏ.
“Diệu Diệu!” Bọn chúng chứng kiến chú kia gấp đến độ cao giọng.
Hừ… Biết ngay chú này không phải là bạn trai của chị mà.
Hai tiểu gia hỏa lập tức an tâm, con ngươi Mạc Nhiên đảo một vòng, ngửa cái đầu nhỏ, lã chã chực khóc nhìn chăm chú ba ba anh tuấn cao lớn, “Khóc lóc kể lể” nói: “Ba, chú này bắt nạt chị, còn đẩy chị ngã xuống đất, chị bị ngã đau!”
Vừa dứt lời, Mạc Minh không tự chủ nhíu mày, ánh mắt di chuyển, nhìn Kỳ Diệu từ trên xuống dưới tìm vết thương - - cánh tay phải bị trầy da.
Mặt anh thoáng chốc liền lạnh xuống.
“cô ấy nói, anh cũng nghe được. Bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn, một, lập tức rời đi, hứa từ nay về sau không gây sự với cô ấy nữa, hai, trong vòng năm phút cảnh sát đến, chúng ta đến sở cảnh sát giải quyết.”
Lâm Tư bị Mạc Minh uy hiếp cười lớn.
“anh là ai? Dựa vào cái gì can thiệp chuyện riêng của tôi và bạn gái chứ?”
“Lỗ tai anh bị điếc hay là không thông minh thế? cô ấy vừa nói rất rõ ràng, cô ấy và anh không có quan hệ gì, anh không có tư cách gì can thiệp vào việc riêng của cô ấy.”
Lúc trước Kỳ Diệu còn lo lắng, sau đó nghe lời Mạc Minh nói, khóe miệng mỉm cười.
anh lại bắt đầu độc miệng.
Nhưng không biết vì sao, được anh bảo vệ như vậy, cô cảm thấy rất an tâm.
“anh mới không hiểu đấy!” Lâm Tư thẹn quá hóa giận, nhưng không thể trở mặt, chỉ có thể coi thường sự thật nhiều lần cường điệu, “Diệu Diệu, theo anh về!”
nói xong, anh ta muốn kéo tay Kỳ Diệu.
“anh đừng động vào tôi!”
Hôm nay Kỳ Diệu thật sự bị Lâm Tư làm cho tức giận. cô không nghĩ tới, người đàn ông một khi bị phát hiện làm chuyện xấu, để cứu vãn hình tượng mà - - giữa ban ngày ban mặt xô đẩy lôi kéo, anh ta khôngquan tâm có đứa bé mà ra tay!
Xem ra, cô cần phải hiểu thêm về “anh Lâm Tư” người mà cô nhìn từ nhỏ đến lớn.
Nhanh chóng tránh người đàn ông động vào, cô nương nhíu mày ôm lấy hai anh em sinh đôi, yêu cầu Mạc Minh lái xe đưa bọn chúng đi viện. Mạc Minh nghe, đầu tiên hơi kinh ngạc, sau đó căng thẳng. anhbất chấp hỏi nhiều, vội vàng dắt con trai lớn, đuổi kịp bước chân của tiểu nha đầu.
“Diệu Diệu!”
“Cái gì?”
Lâm Tư còn muốn dây dư, không biết làm sao bảo vệ trung cư nghe thấy động tĩnh vừa vặn chạy tới. Bọn họ nhận ra Kỳ Diệu mỗi ngày đều cười tủm tỉm và chào bọn họ, cũng nhận ra hai anh em thông minh lanh lợi lại lễ phép - - dám động vào bọn họ, muốn hai người nâng lên ném văng ra sao?
Nghe tranh chấp sau lưng, Kỳ Diệu hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, mắt điếc tai ngơ. cô rất hiểu tính cách sĩ diện của Lâm Tư, thế nên không lâu sau, anh ta sẽ tự động rời đi, không gây chuyện lớn.
Đúng vậy! Việc cấp bách là mang Mạc Nhiên đến bệnh viện kiểm tra!
Vừa nghĩ tới tiểu tử bởi vì cô mà bị thương, trái tim Kỳ Diệu đau đớn, hận không thể mang đau đớn trênngười cậu chuyển sang cô.
Nhưng vào lúc này, tiểu đậu đinh bị cô ôm vào trong ngực đột nhiên kéo quần áo cô, dè dặt nói: “Chị, em không có ngã bị thương…”
Lời vừa nói ra, Kỳ Diệu lòng nóng như lửa đốt đứng song song bên cạnh Mạc Minh.
“Sao ngã lại không bị thương được chứ? không phải lúc nãy em kêu đau sao?” Kỳ Diệu khó tin nhìn tiểu tử trong tay, sợ cậu vì an ủi cô, hoặc không có phát hiện bản thân bị thương.
“Em… Chỉ là tự nhiên bị ngã đau, cho nên mới kêu… Bây giờ không đau nữa…” Tiểu tử lắp bắp nói, nhút nhát nhìn cha cậu.
Trong tầm mắt, người đàn ông tháo kính râm xuống nhíu mày.
Ách… Ba quả nhiên mất hứng.
“không ngã bị thương sao không nói sớm?” Ngay sau đó, cậu nghe được ba nghiêm túc hỏi.
Tiểu tử lập tức bị dọa sợ, yếu ớt trả lời: “Con… không phải con cố ý… Ba đừng tức giận…”
nói xong, cậu kìm lòng không được nhích lại gần Kỳ Diệu.
Bộ dáng tiểu tử sợ hãi ỷ lại, Mạc Minh không thể tức giận được.
Người đàn ông nhìn Lâm Tư còn ầm ĩ ở phía xa, nhỏ giọng nói “Lên xe trước”, nhanh chóng đeo kính đen, che chở hai nhỏ một lớn lên xe.
Người đàn ông đáng ghét còn ở đây, bọn họ tùy tiện quay về, lại dây dưa một lúc nữa.
Nhanh chóng ý thức được thực tế này, Mạc Minh che chở tiểu nha đầu và các con lên xe, như một làn khói lái xe ra khỏi trung cư, rất nhanh liền không thấy bóng dáng. Lái đến phụ cận một vòng, đoán chừng Lâm Tư cũng đi rồi, anh mới lái xe trở về, đưa Kỳ Diệu và hai đứa bé lên lầu.
“Mang quần áo bẩn cởi ra, tự mình đi tắm rửa.” Mạc Minh nghiêm trang nói với Mạc Du và Mạc Nhiên, sau đó nghiêng đầu nhìn Kỳ Diệu vừa ngồi trên ghế sofa lại muốn đứng lên.
“cô làm gì thế?” anh đi tới hỏi cô.
“Tôi, trên người tôi bẩn, sợ làm bẩn ghế sofa…” Trong lòng Kỳ Diệu biết chủ nhân phòng này thích sạch sẽ, may mắn mình phạm sai lầm xong kịp thời dừng lại.
Mạc Minh nhìn tay cô có một mảng đỏ, nhíu mày.
“Ngồi xuống.”
“Hả?”
“Bẩn thì lau, ngồi xuống.”
“A,,,” Tiểu nha đầu kỳ thật cũng không muốn đứng, liền nghe lời ngồi xuống.
“anh giúp Mạc Du, Mạc Nhiên mở nước nóng! Bọn chúng với không tới.” Tiếp theo, cô lại giống như gà mẹ quan tâm gà con.
Thấy người đàn ông nghiêm mặt làm theo, cô suy nghĩ một chút, được voi đòi tiên thương lượng với anh: “Nếu không… Nếu không anh tắm giúp bọn chúng?”
Mạc Minh mặt không đổi nhìn cô.
“Bình thường bọn chúng tắm, đều là cô tắm giúp sao?”
“Đa số là không phải…”
“Vậy tại sao phải tắm cho bọn chúng?”
Kỳ Diệu nhíu mày: thật sự là thua anh.
anh là cha bọn chúng đấy! Giúp bọn chúng tắm rửa, còn ủy khuất anh sao?
Lời nói này, cô biết vô dụng, thế nên dứt khoát nâng cằm, cãi lại nói: “Hôm nay không giống… Mặc dù bọn chúng đều nói không ngã bị thương, không phải là anh nên thay bọn chúng kiểm tra… Vừa vặn tắm rửa, không phải là một công đôi việc sao…”
nói xong, cô phát hiện người đàn ông không hợp tác, đành phải đứng dậy, thỏa hiệp nói: “Được được được, tôi đi, tôi đi. anh làm cha yên tâm, tôi vẫn chưa yên tâm đâu.”
Ai ngờ lúc cô bước bước thứ hai hướng phòng tắm, Mạc Minh thình lình thấp giọng trách mắng cô: “Ngồi yên.”
nói xong, lúc cô đang sững sờ nhìn anh, anh đã xoay người đi đến phòng ngủ hai tiểu gia hỏa.
Mạc Du, Mạc Nhiên đang tìm quần áo tắm rửa, thấy ba đột nhiên đi vào, hai đứa không hẹn mà ngây ngốc, động tác tìm quần áo dừng lại.
Mạc Minh: “…”
anh thừa nhận anh không hay tiến vào phòng hai đứa bé, nhưng mà, còn nhưng sao?”
anh mở miệng nói với các con: “Hai đứa đợi một lát hãy tắm, đừng chạy lung tung.”
nói xong, anh xoay người mở cửa ra ngoài.
Hai tiểu gia hỏa nhìn nhau không hiểu.
Hôm nay ba thật kỳ lạ.
Bọn chúng bỏ quần áo xuống, lén đi theo Mạc Minh ra phòng khách, mới phát hiện, ba cầm hộp y tế đivề ghế sofa… của chị?
“Cảm ơn anh…” Nhìn thấy ảnh đế quốc dân mang hộp y tế hướng mình đi tới, Kỳ Diệu kinh ngạc, sau đó lập tức hiểu, vội vàng mở miệng nói cảm ơn với anh.
Nhưng mà làm cô bất ngờ là, cô vươn tay tiếp nhận cái hộp - - chỉ thấy người đàn ông mặt không đổi để hộp y tế lên bàn trà, tay chân lanh lẹ mở ra, lấy nước muối sinh lí, cồn I ốt và miếng bông ra.
Kỳ Diệu trơ mắt nhìn người đàn ông nhúng miếng bông vào nước muối sinh lí duỗi tay về phía cô, cô vô ý thức rụt tay lại.
“anh anh anh… anh làm gì thế?”
Mạc Minh cảm thấy, sau khi người phụ nữ này bị ngã, hình như bị ngu rồi.
“Xử lý miệng vết thương, cô nhìn mà không hiểu sao?”
không phải… cô đương nhiên nhìn hiểu, mấu chốt là, vì sao anh giúp cô xử lý miệng vết thương?
Kỳ Diệu cảm giác hơi kinh hãi, dù sao, ảnh đế đại nhân thay cô lấy hộp y tế tới đã không tệ rồi, lại còn muốn tự tay bôi thuốc…
Lúc cô trợn mắt há mồm, người đàn ông đã mặt lạnh thúc giục cô dựa vào gần chút.
“Tôi tự mình làm là được rồi?” cô cười xin miễn ý tốt của anh.
“cô biết một phút của tôi giá trị bao nhiêu tiền không?” Bất đắc dĩ anh đành phải đi vòng nói cô lãng phí thời gian quý báu của anh.
Được rồi…
Tiểu cô nương im lặng mang cánh tay bị thương tới.
“A…” không lâu sau, cô đau đến hít một ngụm khí lạnh.
cô tưởng rằng, ảnh đế đại nhân sẽ nhìn cô, khinh bỉ cô đau có tí mà không chịu được, nhưng ngoài dự đoán, đối phương chỉ nhìn cô một cái, nhưng trong mắt không có chút nào khinh thường, ngược lại, lúc cô đau co lại cánh tay, động tác anh xử lý miệng vết thương nhẹ nhàng hơn.
Kỳ Diệu nghĩ thầm, cô là người đầu tiên trong lịch sử được hưởng đãi ngộ này. Nếu như có ai đó chụp được đăng lên blog, cô nhất định bị người khác hận chết mất.
Tuy nghĩ vậy, cô vẫn nhìn chăm chú vẻ mặt chuyên tâm của người đàn ông, bất tri bất giác hoảng hồn.
Khó trách Tâm Hân mê muội người đàn ông này - - lớn lên anh tuấn không nói, bộ dáng chăm sóc người khác, thật sự làm người khác mê say.
Khụ khụ…
Từ trong ảo tưởng tốt đẹp hút ra, tiểu nha đầu thấy người đàn ông bỏ bông dính đầy cồn I ốt, băng vết thương của cô.
“Cảm ơn…” Kỳ Diệu nhỏ giọng nói, nhìn người đàn ông cất đồ vào trong hộp y tế.
“Chị, chị có đau không?” Sau đó, cô đột nhiên nghe thấy Mạc Nhiên hỏi, “Em giúp chị thổi thổi được không?”
Kỳ Diệu giật mình, theo tiếng nói nhìn hai đứa sinh đôi không biết đứng bên cô lúc nào.
Ách, hai đứa đứng đây bao lâu rồi? cô hoàn toàn không có phát hiện ra…
Sắc đẹp đúng là làm hại người.
Kỳ Diệu đưa cánh tay trái không bị thương, vuốt nhẹ đầu tiểu tử.
“Chị không đau, ba các em rất lợi hại, một chút cũng không làm đau chị.”
Tiểu nha đầu nói cười ríu rít, dường như đỉnh đầu còn phát ra hào quang của thánh mẫu Maria. Mạc Minh ngồi bên cạnh nghe, đầu óc nghĩ đến một việc không thể lý giải được.
Não anh thật sự bị hỏng rồi, mới có thể liên tưởng từ những lời thuần khiết đó.
“đi tắm rửa.” anh không hề báo trước đứng dậy, mặt không thay đổi đi tới phòng tắm.
Mạc Du và Mạc Nhiên không có lưu ý tới phương hướng anh đi, chỉ lưu luyến không rời nhìn chị - - cho đến khi Kỳ Diệu cười một tiếng, nháy mắt ra hiệu nói cho bọn chúng biết, hôm nay ba giúp bọn chúng tắm!
Ngoài ý muốn ngạc nhiên vui mừng từ trên trời rơi xuống, hai mắt hai tiểu gia hỏa lập tức tỏa sáng, hấp tấp đuổi theo ba.
Oa - - cầu xin tắm rửa! Cầu xin tắm rửa!