Vì để tránh cho mình ở trước mặt trưởng bối nhà họ Mạc biến thành kẻ háo sắc, Kỳ Diệu vội vàng thu hồi tâm tư, nghiêm túc nhìn về phía Mạc Minh hỏi một người.
“Đúng rồi, đến đây đã nửa buổi chiều, sao em không thấy bác cả vậy?”
Đúng vậy, đấy là ông nội của Mạc Du và Mạc Nhiên! Lẽ nào Mạc lão gia không cho ông đi gặp cháu nội?
Đối mặt với nghi vấn của cô, Mạc Minh trầm mặc một lúc lâu. Kỳ Diệu cảm thấy, có khả năng cô nói sai vấn đề rồi.
“thật xin lỗi… không phải em cố ý muốn thăm dò hỏi bác anh. anh, anh coi như em không hỏi là được rồi.”
Tiểu nha đầu lập tức xin lỗi, người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô. anh ôm cô vào lòng, hôn tóc cô.
“anh không phải không muốn nói cho em biết.” anh biết rõ, cô là cô gái tâm địa thiện lương, làm mọi thứ vì hai đứa bé mà thôi, “Chỉ là không biết nên nói như thế nào.”
Tiểu nha đầu nghe vậy, trong lòng buông lỏng. May mắn, anh coi cô như người thân của mình, thậm chí bằng lòng nói về việc riêng của trưởng bối nhà mình.
“không sao, nếu anh không tiện nói, khi nào nói cũng được.” Tiểu nha đầu dịu dàng an ủi.
“Cũng không phải là không tiện.” Mạc Minh ôm chặt lấy cô, “anh nghĩ, chắc là ông nội nhốt bác cả, phong tỏa tin tức hai đứa bé đến đây làm khách.”
“Hả?” Kỳ Diệu lúng túng, “Như vậy à?”
nói thật, cô rất khó tưởng tượng, một người tuổi không khác biệt so với ba cô lắm, lại bị cha mình đối đãi như thế - - giống như là dạy dỗ đứa bé không nghe lời.
Trong giọng nói của Kỳ Diệu có kinh ngạc và một chút không đồng ý, Mạc Minh không để lại dấu vết thở dài.
“Chuyện của ông nội và bác cả, anh cũng chỉ có tâm mà không có lực. nói cho cùng, chung quy anh vẫn là vãn bối.” Chuyện của trưởng bối, anh không thể định đoạt được.
Kỳ Diệu nhất thời không nói gì, đành phải đưa hai cánh tay ra, ôm lấy người đàn ông cô yêu.
“Đừng khổ sở, bọn họ là cha con, coi như là nể mặt hai đứa bé, một ngày nào đó có thể phá bỏ chiến tranh.” Mặc dù không biết mặt vị bác cả, nhưng cô vẫn cố gắng cầu nguyện.
“Ừ.” Mạc Minh trả lời nhẹ nhàng, nhịn không được để sát môi vào trán tiểu nha đầu.
Nhưng mà, hai người không nghĩ tới, lúc môi anh sắp chạm vào trán cô, hai tiểu gia hỏa tung tăng từ ngoài phòng chạy vào, liên tục gọi “Ba, ba”. Mạc Minh và Kỳ Diệu sợ hãi kêu lên, đáng tiếc, nụ hôn kia đã định, anh không kịp thu lại miệng mình.
Vì vậy, hai tiểu tử vốn đang hớn hở, sững sờ thấy ba hôn chị.
Mạc Du và Mạc Nhiên cùng ngơ ngẩn.
Ừm? Bọn chúng trông thấy cái gì thế? Vì sao ba lại hôn chị? Hơn nữa, bọn họ còn ngồi rất gần!
Đối mặt với hai tiểu tử nghi hoặc không hiểu, hai người lớn cũng như bị điện giật, bỗng chốc cách xa. Vì che dấu bất an trong lòng, Kỳ Diệu liên tục sửa sang lại đầu tóc, lần đầu tiên cô không dám nhìn vào mắt hai anh em. Mạc Minh xưa nay luôn là ảnh đế xưng hùng giờ phút này cũng không tránh khỏi bối rối.
Cũng may anh là ba mà hai đứa bé sùng bái nhất, cũng là thần tượng ngàn vạn người yêu thích, khôngđến mười mấy giây đồng hồ, anh đã khôi phục lại sắc mặt bình thường, khẽ giận tái mặt, nói với hai tiểu gia hỏa, “Vào phòng không biết gõ cửa trước sao?”
Nhưng mà, rất là lạ, vừa rồi rõ ràng là anh đã khóa cửa, không lẽ anh khóa trượt tay? Thực ra là khôngkhóa?
Lúc anh đang suy nghĩ hai đứa con trai anh đã hồi phục lại tinh thần, cúi đầu xin lỗi: “thật xin lỗi, ba, chúng con quên mất.”
Mạc Minh “Có tật giật mình” đương nhiên không thể níu lấy chuyện nhỏ này, nhất là khi anh thấy trong tay hai đứa bé mỗi đứa cầm mô hình rất đẹp, biết vì sao các con lại quên mất.
“Lần sau chú ý một chút.” anh nói đơn giản với hai đứa bé, cây ngay không sợ chết đứng chuyển đề tài, “Cầm trong tay cái gì thế?”
Hai tiểu gia hỏa thấy ba hình như không tức giận, thấp thỏm trong lòng tan thành mây khói. Nhất là tiểu Mạc Nhiên, lập tức vui vẻ mang mô hình tới, cậu thích nhất là biểu hiện thành quả cố gắng gần mộttiếng đồng hồ cho ba và chị nhìn. Mạc Du làm anh thì chậm hơn vài bước, ánh mắt vẫn còn nhìn Mạc Minh và Kỳ Diệu.
“anh anh, anh mau đưa cho ba và chị xem.” Khi em trai gọi cậu đến thì cậu mới bước nhanh hơn về phía trước.
Chỉ là, Kỳ Diệu không biết có phải ảo giác không, cô cảm thấy, lúc tiểu Mạc Du mang mô hình tới cho bọn họ nhìn, hình như đang quan sát cô và Mạc Minh.
Đột nhiên cô có cảm giác bị bắt ngay tại trận làm sao giờ?
Kỳ Diệu là cô gái trưởng thành, cứ thế bị hai đứa bé sáu tuổi làm đỏ mặt.
“Chị, mặt chị thật đỏ.” Hết lần này đến lần khác, cô còn nghe tiểu Mạc Nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Kỳ Diệu hận không thể đào cái hang chui xuống.
“Ách, trong phòng hơi nóng…”
“Nóng ạ? Em không cảm thấy nóng mà?”
Bộ dáng tiểu tử nghiêng đầu, làm Kỳ Diệu lúng túng.
“Con không nóng không có nghĩa là người khác cũng không nóng.”
Mạc Minh kịp thời giải vây, tiểu tử mới hiều “A” một tiếng, đem sự chú ý chuyển rời sang mô hình trong tay.
“Ba, chị, hai người nhìn xem, cái này là em và ông nội cùng nhau ghép!”
“Ừ, thật là đẹp.”
Mạc Minh mỉm cười, mọi lần chịu trách nhiệm khen ngợi đều là Kỳ Diệu. Chỉ là bây giờ khác, trong lòng có quỷ, cô không sờ đầu cậu.
Mạc Du nhạy cảm tình huống hơi khác lạ, nhìn chằm chằm Kỳ Diệu, không lên tiếng.
một phút sau, hai lớn hai nhỏ bị gọi xuống lầu ăn cơm, sự việc này cứ thế bị bỏ qua.
Nếm đồ ăn không ngon như ba và chị làm, hai tiểu gia hỏa sờ bụng, ngẩng đầu nhìn các trưởng bối nóichuyện về hai người.
Lúc này, Mạc lão gia cây ngay không sợ chết đứng mà tỏ vẻ, chính mình sẽ phái một chiếc xe đi theo bọn họ trở về, lý do là mang những quà ông mua đến nhà Mạc Minh.
Kỳ Diệu lúng túng: Có bao nhiêu quà chứ, còn đặc biệt lái một chiếc xe mang đi?
Khóe miệng tiểu nha đầu giật giật, Mạc Minh mặt không đổi bắt đầu chăm chọc - - sau đó, anh nghiêm mặt, chân bị Mạc lã gia giẫm cho.
“Tiểu tử thúi! Ông tặng quà cho chắt trai của ông, còn phải cháu đồng ý sao?”
Mạc Minh mặt không đổi sắc tim không đập nhanh nhìn về phía trước, trong lòng khẽ mỉm cười.
Mạc lão gia cố chấp, cuối cùng cũng có một ngày nói thẳng ra như vậy.