• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Edit + Beta: Minh An

Kiều Nam Gia mặc một cái áo lông màu trắng lông xù cùng một quần dài màu đen trông rất đẹp. Tring tay cô cầm một cái túi to. Nhìn thấy ánh mắt tò mò của Chu Ngôn Quân, cô lùi về sau tránh theo bản năng.

"Hai cậu định đi đâu thế?"

"Bọn tớ đi sửa quần á!" Thư Ấu giơ cái túi trong tay lên.

Việc Thư Ấu mang quần đi sửa cũng chẳng phải chuyện lạ, điều làm Chu Ngôn Quân bất ngờ chính là Kiều Nam Gia cũng gia nhập vào đội quân sửa quần này.

Ánh mắt của Chu Ngôn Quân chớp chớp vài cái trêu chọc: "Quả nhiên sửa quần là việc được các bạn rất ưa chuộng, đến cả bạn học Kiều luôn chăm chỉ cũng mang quần đi sửa!"

Kiều Nam Gia: "......"

Cậu ta nói linh tinh cái gì vậy?

Ánh mắt của Kiều Nam Gia nhìn thoáng qua Bách Nhiên, cô thấy Bách Nhiên đang nhìn chằm chằm vào mình. Thấy vậy, Kiều Nam Gia vô cùng hoảng hốt. Cô tự nhận là bản thân chưa từng làm gì có lỗi với Bách Nhiên, nhưng lần nào gặp đối phương cũng cứ nhìn chằm chằm vào cô như muốn nhắc nhở cô về việc xấu hổ xảy ra ở trận bóng rổ hôm đó.

Kiều Nam Gia thầm thở dài trong lòng.

Bách Nhiên bình tĩnh nhìn chăm chú Kiều Nam Gia. Cậu không ngờ một người giống như Kiều Nam Gia lại đi sửa quần như các bạn khác vì cậu.

Thật ra cái này cũng không cần thiết.

Cậu cũng không cảm thấy sửa quần bó vào một tí thì sẽ đẹp hơn bao nhiêu.

Trong lòng Bách Nhiên nghĩ như vậy nhưng biểu cảm trên mặt chẳng thay đổi chút nào, vẫn lạnh tanh như cũ.

Chu Ngôn Quân thì ngược lại, cậu hứng thú hỏi: "Thế sau khi hai cậu sửa quần xong có muốn đi chơi với nhau không? Chúng ta có thể cùng đi hát, uống nước, chơi bóng. Cái gì cũng được hết!"

Thư Ấu nghe vậy thì động lòng trong một giây.


"Không phải cậu còn chưa làm xong bài tập sao?" Kiều Nam Gia giữ chặt cánh tay Thư Ấu, vô cùng lý trí khuyên nhủ cô nàng, "Cậu quên rồi à? Mai phải đến trường rồi đó!"

Vừa động lòng được một giây lại rơi vào tuyệt vọng, Thư Ấu khóc chít chít trong lòng.

"Thôi, lát nữa xong tớ phải về nhà luôn. Xin lỗi cậu nha!"

Ở gần trường học có một cửa hàng may. Tuy rằng mặt bằng khá nhỏ, nhưng việc kinh doanh khá tốt. Bà chủ cửa hàng rất biết cách sửa quần sao cho đẹp, vì thế các bạn học sinh rất hay tới đây sửa quần.

Hai người Kiều Nam Gia cùng Thư Ấu vừa đến, bà chủ nhìn qua túi to trong tay hai người, dừng máy may lại: "Hôm nay có hơi nhiều đơn đặt hàng, các cháu chờ cô một xíu nhé! Hai cháu để lại tên cùng kích cỡ muốn sửa của mình, lát nữa qua lấy nha!"

"Vâng ạ!"

Kiều Nam Gia nhỏ giọng hỏi Thư Ấu: "Sẽ không có vấn đề gì chứ?"

Bà chủ nhìn qua chân Kiều Nam Gia, vô cùng chuyên nghiệp giơ ngón tay cái lên trả lời thay cho Thư Ấu: "Cháu yên tâm! Chân cháu dài như này, sửa xong mặc vào trông sẽ rất đẹp!"

Kiều Nam Gia vội xua tay: "Cháu chỉ định thu quần lại hẹp tầm hai ba cm mà thôi, hơi rộng chút cũng được ạ!"

"Được rồi! Cháu nhớ ghi rõ vào nhé!"

Đây là lần đầu tiên Kiều Nam Gia làm chuyện này, cô cảm thấy khá mới lạ. Cô nhìn rất nhiều bộ đồng phục có ghi tên ở xung quanh, tim đập bình bịch.

Hẹn xong thời gian, Kiều Nam Gia định đi dạo lòng vòng sau đó quay lại lấy quần của mình, tiện thể lấy luôn cho Thư Ấu.

Vì sao Thư Ấu không chờ lấy quần ư? Là do còn một đống bài tập đang chờ cô nàng ở nhà đó! Vì thế, sau khi hai người vội vàng chào tạm biệt nhau thì Kiều Nam Gia tìm một cửa hàng gần đó ngồi giết thời gian.

Cô mở Weibo ra thấy nút like của nam thần vẫn còn ở đó. Nhìn nút like đó, Kiều Nam Gia cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Mai là khai giảng rồi. Lại được thấy các thầy cô cùng các bạn, còn được thấy cả nam thần nữa! Kiều Nam Gia vô cùng chờ mong ngày trở lại trường sắp tới.

Kiều Nam Gia ôm theo tâm trạng tốt đẹp chờ mong ngày mai tới. Cô ngồi trong cửa hàng chơi suốt cả chiều. Đến lúc trời bắt đầu tối, Kiều Nam Gia thấy cũng muộn nên đi đến chỗ cửa hàng may lấy quần đồng phục.


"Cháu yên tâm, cô sửa đẹp lắm!" Bà chủ đưa hai cái túi cho Kiều Nam Gia, vỗ ngực đảm bảo.

Kiều Nam Gia lấy quần của mình ra ngắm một chút, cô cảm giác quần này hơi chật quá: "Có phải hơi chật không ạ?"

"Cháu nhìn nhầm rồi. Chắc chắn cháu mặc lên sẽ rất đẹp đó!"

Bà chủ nói chắc như đinh đóng cột làm Kiều Nam Gia không nghi ngờ gì nữa. Sau khi nhận quần xong thì cô gọi điện cho Thư Ấu, bảo Thư Ấu xuống dưới nhà lấy quần.

Cô vừa đi ra khỏi cửa hàng thì chạm mặt với vài bạn nam vừa đi chơi bóng rổ về. Trong nhóm đó, có một người biết Kiều Nam Gia.

Kiều Nam Gia khá chán nản. Cô cũng đoán trước được là sắp khai giảng nên cũng có nhiều bạn đi qua chỗ này. Chỉ là không ngờ hôm nay xui xẻo đến vậy, đụng phải hai nhóm bạn liền.

Trong mấy bạn nam kia có Vu Lan, lớp phó thể dục của lớp Kiều Nam Gia. Không để cho Kiều Nam Gia có thời gian tránh đi, đối phương nói to: "Đây không phải là học sinh giỏi nhất lớp chúng ta đây sao? Cậu đang làm gì thế? Sửa quần à?"

"Không phải là cậu cho rằng mình ở sân bóng rổ hét lên một tiếng là có thể làm cho Bách Nhiên chú ý tới mình đó chứ?"

Từ sau việc ở đại hội thể thao lần trước, Vu Lan vẫn luôn thầm chướng mắt Kiều Nam Gia. Cậu tỏ vẻ chân thành, nở nụ cười thật tươi, như không cảm thấy lời mình nói rất quá đáng: "Ngày mai cậu phải nhớ trang điểm đó, nếu không thì sửa quần cũng chẳng làm được việc gì đâu!"

Vu Lan vừa nói xong thì mấy bạn nam đứng xung quanh bật cười.

Kiều Nam Gia cũng không định chấp cậu. Cô làm như không thấy nhóm bạn nam kia, quay đầu rời đi. Sống lưng cô thẳng tắp, chỉ là bước chân của cô hơi cứng đờ. Cách chỗ mấy bạn kia khá xa rồi mà cô vẫn loáng thoáng nghe được tiếng cười của họ.

Cũng vì vậy mà tâm trạng tốt của Kiều Nam Gia mà không còn nữa.

Lúc cô đến dưới nhà Thư Ấu thì Thư Ấu đã làm được một nửa số bài tập của mình rồi. Sau khi gặp mặt Kiều Nam Gia thì cô nàng vội vội vàng vàng cầm quần của mình sau đó chạy ngay đi. Trước khi về nhà, cô nàng còn không quên dặn Kiều Nam Gia mai đi học chờ mình.

Lúc Kiều Nam Gia về đến nhà thì ba Kiều đang nấu cơm trong bếp.

Kiều Nam Gia có tật giật mình, cô rình đúng lúc ba Kiều không chú ý thì mới chạy thật nhanh vào phòng ngủ của mình. Sau đó thì Kiều Nam Gia chốt cửa lại, lấy quần đồng phục của mình từ trong túi ra xem một chút.

Đột nhiên Kiều Nam Gia băn khoăn, có phải mình vừa đưa ra một quyết định sai lầm hay không? Nhỡ đâu mai các bạn thấy mình mặc quần như này các bạn cười mình thì sao? Nhỡ có bạn giống như Vu Lan muốn làm khó cô trước mặt mọi người thì làm sao bây giờ?


Kiều Nam Gia vốn cho rằng sửa quần là một việc vô cùng bình thường và chẳng lo lắng chút gì về chuyện đó. Nhưng sau khi sửa xong, cô không biết nên đối mặt với "thân phận mới" của mình như nào.

Cô có thể bình tĩnh, không quan tâm và bỏ qua ánh mắt của người khác được sao?

"Gia Gia, ra ăn cơm nào!"

"Đây ạ, con ra ngay đây!"

Kiều Nam Gia bỏ quần xuống, đi ra ngoài dọn cơm.

Cả bữa cơm cô mặt ủ mày chau. Hình ảnh này lọt vào mắt của ba Kiều mẹ Kiều làm hai người vô cùng nghi ngờ không biết có phải con gái mình thất tình hay không. Vì thế hai người điên cuồng liếc qua liếc lại nhìn nhau, trong lòng vừa đau lòng vừa sung sướng, cảm xúc rất phức tạp, thay đổi không ngừng.

Làm sao bọn họ có thể biết được, Kiều Nam Gia đang buồn vì một cái quần đồng phục.

Sau khi ăn cơm xong, Kiều Nam Gia về phòng. Cô ngồi ngẫm nghĩ một lát sau đó lấy quần đồng phục mới sửa ra mặc thử.

Nhìn trong gương, chiếc quần bó sát vào chân cô, tôn lên cặp chân thon dài thẳng tắp của cô. Chân cô rất đẹp, vì thế khi cô mặc vào, trông chiếc quần đồng phục giản dị như trở thành một chiếc quần thời thượng vậy.

Kiều Nam Gia đứng trước gương một lúc.

Cô dám khẳng định là bà chủ tiệm may không sửa quần giống như kích cỡ mà cô bảo. Kiều Nam Gia vô cùng sầu não, nhưng vì thời gian cũng khá gấp nên cô không còn thời gian đổi quần nữa, mai chỉ đành mặc chiếc quần này đi học.

Nhưng cô không ngờ là, khi cô mặc chiếc quần này đi, dọc đường, gặp bạn nào bạn ấy cũng ngoảnh lại nhìn cô.

Kiều Nam Gia cứ cảm thấy ánh mắt đó của bọn họ như cười nhạo mình, vì thế cứ thỉnh thoảng cô lại cúi đầu xuống nhìn chân mình một cái, xem có chỗ nào kỳ lạ không.

Thư Ấu đứng phía xa làm bộ khoa trương nói: "Trời ơi, tớ tưởng là người đẹp nào nào tới thăm trường chúng ta cơ, hóa ra là người đẹp Gia Gia à! Hai chân cậu đẹp quá!"

Được Thư Ấu khen, Kiều Nam Gia càng cảm thấy mất tự nhiên hơn, cô cố gắng túm túm vạt áo đồng phục để che chân.

"Hay tớ về đổi lại nhỉ, tớ thấy không ổn lắm..."

"Không không không! Trông đẹp lắm luôn á! Cậu không biết trông đẹp thế nào đâu!"

Kiều Nam Gia thấp thỏm đi vào trong trường. Cảm giác này của cô cứ như là quên chưa làm bài tập trước khi đến lớp vậy. Lúc thấy thầy hiệu phó đang đứng ở cổng trường, cô chạy nhanh đứng ra sau lưng Thư Ấu trốn.

"Không sao đâu, cậu đừng lo, mặc thế này vào lớp các bạn sẽ chỉ biết khen cậu mà thôi!"

Kiều Nam Gia hơi nhíu mày: "Nhưng tớ không muốn được khen cái này!"


Thư Ấu lại tỏ vẻ hâm mộ: "Tớ cũng muốn được khen chân đẹp, nhưng đáng buồn thay, chân tớ vừa ngắn vừa thô!"

Kiều Nam Gia dở khóc dở cười.

Sau khi hai người tách ra, trên đường vào lớp, Kiều Nam Gia cứ thấp thỏm lo lắng, sợ người khác để mắt tới mình.

Sau khi được sửa, quần bó vào chỗ đùi hơi sát, chỉ cần cử động thôi là quần dán chặt vào đùi rồi. Như ngày thường, lúc đi cầu thang, Kiều Nam Gia toàn bước một bước mấy bậc liền. Hôm nay cô chỉ có thể bước từng bước từng bước một, mà còn đi rất chậm. Điều này làm Kiều Nam Gia vô cùng khó chịu.

Kiều Nam Gia quyết định sau khi tan học sẽ phải đi mua quần mới.

Kiều Nam Gia tới sớm, trong lớp cũng chỉ có vài bạn tới.

"Ôi, Nam Gia, quần của cậu đẹp quá!"

Mặt Ngô Ngọc hớn hở, giọng nói vang khắp lớp học. Trong lớp cũng không có quá nhiều bạn. Nghe tiếng Ngô Ngọc, tất cả cùng quay về phía Kiều Nam Gia. Có bạn nữ thấy quần cô thì vô cùng hâm mộ, nói: "Chân cậu đẹp thật đó Nam Gia ạ! Cuối cùng tớ cũng có thể chiêm ngưỡng nó rồi!"

Kiều Nam Gia: "......"

Giờ phút này cô chỉ muốn đâm đầu xuống đất cho đỡ ngại thôi!

Vì để mọi người không tiếp tục chú ý tới chân của mình nữa, Kiều Nam Gia đánh trống lảng sang nói chuyện bài tập rồi chạy nhanh như bay về ghế của mình.

Tiếp đó, một việc vô cùng đáng sợ đã xảy ra.

Cô nghe được một tiếng rất nhỏ, nhưng lại vô cùng đáng sợ: "Xoẹt!" Kiều Nam Gia sợ gần chết, cô vội vàng lấy tay che quần lại. Tay cô run rẩy sờ quần một chút, sau đó sờ thấy một chỗ thủng ở quần. Đây chính là do chất lượng của quần không quá tốt nên mới bị rách.

Trước mắt Kiều Nam Gia tối sầm lại.

Xong đời.

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Nam Gia: Cứu mạng! QAQ

Bách Nhiên: Đã nhận được tín hiệu.

Kiều Nam Gia: ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK