Beta: Minh An
Bên ngoài, tiếng nhạc ầm ĩ.
Bên cạnh phòng bếp có một phòng ăn nhỏ, cửa phòng đóng chặt. Kiều Nam Gia cùng Bách Nhiên ngồi trên ghế ăn. Trên bàn có đồ nướng BBQ cùng đồ ăn vặt, đồ uống với bánh ngọt đã được chuẩn bị từ trước, chẳng khác ngoài quán là bao. Chắc Bách Nhiên đã nói trước với Chu Ngôn Quân một tiếng, chỉ là Kiều Nam Gia chẳng hiểu sao cậu lại tới nơi này.
Kiều Nam Gia ăn trong sung sướng. Đang ăn, đột nhiên cô nhận ra Bách Nhiên chẳng ăn mấy miếng mà cứ chống cằm nhìn cô, bao nhiêu cảm xúc của cậu chứa đầy trong đôi mắt đen nhánh.
Cầm cá viên chiên trên tay, cô hơi ngạc nhiên rồi nhìn Bách Nhiên một cách ngây ngốc.
Bách Nhiên hỏi: “Ăn ngon lắm hả.”
“Ngon lắm….” Cô trả lời theo bản năng.
“Đồ ngốc.”
Bách Nhiên nhìn dáng vẻ buồn cười này của cô rồi cậu quay mặt đi, khóe môi cong lên một đường cong hiếm thấy. Trên mặt cậu chứa thêm nét cười, mặt mày rạng rỡ, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Có lẽ vì lúc này ánh sáng quá nhẹ nhàng nên làm Kiều Nam Gia có ảo giác rằng đôi mắt kia ẩn chứa cả sự dịu dàng.
Cậu nói vừa nhỏ vừa chậm.
Nó làm trái tim Kiều Nam Gia đập như điên.
“Tớ không ngốc.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Kiều Nam Gia rất muốn phản bác là cô ngốc ở chỗ nào chứ.
Nhưng cô càng muốn hỏi thêm rằng dạo gần đây Bách Nhiên làm gì, liệu cuộc sống của cậu có thay đổi gì lớn không. Nhưng Kiều Nam Gia nuốt lại mọi câu hỏi của mình, Bách Nhiên chưa bao giờ hỏi về chuyện riêng tư của người khác, cậu cũng ghét việc bị người khác tìm hiểu về đời tư của mình.
Hơn nữa, có khi Bách Nhiên còn chẳng thể học đại học.
“……”
Tâm trạng đang tốt tự nhiên lại chán chường vì những suy nghĩ vẩn vơ.
Đến nỗi những cá viên trong tay cô không còn ngon nữa.
Kiều Nam Gia đặt xiên BBQ trên tay xuống rồi lau tay.
Cô lấy hết can đảm nhìn Bách Nhiên, sau đó nhẹ nhàng cổ vũ cậu: “Tớ thấy gần đây cậu làm việc rất chăm chỉ nên hơi lo lắng cho sức khỏe của cậu. Nhưng cậu đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi, mọi người đều ở đây mà! Bọn tớ sẽ luôn ủng hộ cậu.”
Dù không có học phí thì vẫn có thể quyên góp cho cậu mà!
Với tài năng của Bách Nhiên, chắc chắn cậu sẽ vực dậy được và trở thành người không hề tầm thường.
Bách Nhiên cụp mắt xuống, lông mi phủ một tầng bóng tối. Cậu thản nhiên nghe những lời động viên của Kiều Nam Gia, hơi dừng lại một chút rồi cậu hỏi: “Cậu sẽ luôn ủng hộ và đồng hành cùng tôi đúng không?”
“Hả…”
Tự nhiên cảm giác cô đơn lại biến thành cái gì đó kỳ lạ. Kiều Nam Gia cố gắng giải thích với cậu: “Tớ làm sẽ làm vậy, chúng tớ đều sẽ làm vậy! Bao gồm cả…” Chu Ngôn Quân, Thư Ấu nữa…
“Tôi đang hỏi cậu.”
“Tớ…”
Kiều Nam Gia lắp bắp. Bởi vì khi Bách Nhiên nói ra lời này, cậu đột nhiên ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào cô như xác nhận điều gì đó. Cậu mím môi chờ câu trả lời của Kiều Nam Gia.
Rõ ràng mắt cậu đen láy nhưng nó sáng rực như có hàng vạn vì sao ẩn chứa trong đó.
Kiều Nam Gia căng thẳng đến mức nắm chặt tay.
“Đương nhiên rồi! Sau này bạn học Bách có khó khăn gì thì hãy nói cho tớ biết. Chỉ cần tớ ở đây, tớ chắc chắn sẽ giúp đỡ cậu vượt qua khó khăn!”
Vừa nói xong, một tay Bách Nhiên bám lấy cái ghế, vươn người qua.
Cơ thể cậu gần như chặn mọi hơi thở của Kiều Nam Gia.
Giữa hai người vẫn có khoảng cách nhưng Kiều Nam Gia cảm thấy toàn bộ sức lực của mình như bị Bách Nhiên hút cạn, thậm chí cô còn không thể thở được. Mỗi lần thở cô đều có thể ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ người cậu.
Đó là mùi hương mà cô chưa từng ngửi thấy từ ai khác.
Một mùi hương dễ chịu.
……
Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Kiều Nam Gia nín thở, cô căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, chân cô nhức mỏi, run rẩy đứng trên mặt đất. Cô thấy rõ ánh mắt Bách Nhiên dừng trên môi cô. Ánh mắt đó rất nóng bỏng, cứ như cậu mới phát hiện ra một viên kẹo ngon vậy.
Hơi thở của cậu phả vào má cô, đốt cháy từng mảng da và nhuộm đỏ nó.
Yết hầu Bách Nhiên lên xuống.
Như bị ma xui quỷ khiến, cậu cúi đầu xuống gần Kiều Nam Gia.
Môi cậu ngày càng gần hơn… Gần đến mức chỉ cần một người nhích thêm xíu nữa thôi là môi hai người chạm nhau.
“Bùm bùm!”
Màn đêm ngoài cửa sổ chợt sáng như ban ngày, chiếu sáng khuôn mặt hai người họ. kiều Nam Gia như chợt tỉnh từ trong mộng, cô mở to hai mắt, loạng choạng lùi lại cách xa Bạch Nhiên một chút. Cô hoảng hốt hét lên: “Bách Nhiên!”
“Giúp tôi giải một bài.”
Bách Nhiên dồn Kiều Nam Gia vào ghế, không cho cô trốn. Đằng sau là các bạn đang đốt pháo hoa, từng tiếng nổ to vang lên, át hết cả tiếng của Bách Nhiên. Nhưng không hiểu sao Kiều Nam Gia lại nghe rõ lời cậu nói.
Cô lắp bắp: “Bài, bài gì?”
“Về việc tôi thích cậu.”
……
Nước trong suối nước nóng bốc hơi, nước trong suối rất nóng, rất phù hợp để ngâm mình vào tiết trời lạnh như này. Thư Ấu nhìn Kiều Nam Gia một lúc lâu. Không hiểu sao sau khi ngủ xong một giấc, trông Kiều Nam Gia ngốc hơn nhiều. Cả quá trình cô đều mất tập trung như hồn đang thoát xác.
Thư Ấu chọc cánh tay cô: “Nam Gia? Cậu còn sống không?”
“Chắc thế.” Kiều Nam Gia buồn bã nói.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Thư Ấu tức giận bĩu môi, “Sao lại phớt lờ tớ?”
“Tớ đang giải một bài rất khó.”
Suýt nữa Thư Ấu buột miệng thốt lên: Cậu bi3n thái vậy?!
Ra ngoài chơi còn giải bài, có cần học như điên như dại vậy không?
Bây giờ, trong đầu Kiều Nam Gia chỉ còn mỗi lời nói của Bách Nhiên. Càng nghĩ, má cô càng nóng, may là cô đang ngâm mình trong suối nước nóng, gò má Thư Ấu cũng đỏ lên nên không có gì đáng nghi.
Kiều Nam Gia hận bản thân phản ứng quá chậm.
Theo suy đoán của cô, nếu có người tỏ tình với cô, chắc chắn cô sẽ thuyết phục người đó chăm chỉ học tập, không nên chìm đắm trong những cảm xúc khó hiểu này.
Nhưng phản ứng của cô lúc đó thế nào?
Cô đỏ mặt bỏ chạy mà không nói một lời. Lúc đó trông cô chẳng khác gì cô bé Lọ Lem, đánh rơi giày xuống đất cũng không buồn nhặt lên.
Tại sao lúc đó cô không từ chối?
Thậm chí trong lòng cô còn có chỗ đang vui vẻ, nhảy nhót tưng bừng. Nó hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
“……”
Chỗ này có tới vài cái suối nước nóng, hơn nữa còn không có quá nhiều bạn nữ. Vì thế hai người được ngâm mình với nhau trong không gian vô cùng riêng tư, tận hưởng dịch vụ suối nước nóng tư nhân. Thư Ấu ngâm mình một cách vui vẻ, đột nhiên cô nàng thấy Kiều Nam Gia lay bả vai mình.
“Tớ hỏi cậu nhé. Nếu bây giờ có một bạn nam tỏ tình với cậu thì cậu sẽ cảm thấy như nào?”
“Cảm giác của tớ á?”
Thư Ấu suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Nếu là bạn nam tớ không thích thì dù cho tớ có thấy vui tớ cũng sẽ từ chối. Tớ cũng kén người đó nha!”
“Vậy nếu đó là người cậu thích thì sao?”
“Chắc có lẽ lúc đó tớ sẽ căng thẳng đến mức không nói được lời nào, lắp bắp rồi xấu hổ bỏ chạy. Tiếp đó thì trong đầu cứ tua đi tua lại cảnh đó rồi đỏ mặt, rồi còn vừa cảm thấy sung sướng vừa cảm thấy tự trách bản thân sao mà lúc được tỏ tình phản ứng quá chậm.”
Kiều Nam Gia im lặng: “……”
Đúng hết.
Tất cả phản ứng của cô đều đúng không trượt phát nào!
Kiều Nam Gia che mặt, đột nhiên cô ngồi xổm xuống, cả người chìm trong nước, Thư Ấu thấy trên đầu Kiều Nam Gia xuất hiện một chuỗi bong bóng dài.
Thư Ấu hoảng sợ: “Cậu đừng làm thế, tớ sợ đấy.”
Kiều Nam Gia lại ngoi lên từ mặt nước, cô lấy tay lau đi những giọt nước lăn trên mặt.
Kiều Nam Gia nói nhỏ: “Gặp ma rồi!”
“Này này cậu đừng làm tớ sợ. Tớ sợ thật đấy! QAQ”
Suy nghĩ một lúc, Kiều Nam Gia đưa ra quyết định. Cô muốn nói rõ với Bách Nhiên, dù cậu trả lời thế nào thì cô cũng sẽ đợi đến sau khi thi đại học rồi nói tiếp. Cô không muốn thay đổi trạng thái hiện tại, bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Nghe qua lý trí đã chiến thắng con tim.
… Nhưng thật ra cũng chỉ là “nghe qua” thôi. Nghĩ là nghĩ vậy nhưng cô vẫn thấy băn khoăn.
Cô thích Bách Nhiên thật hả?
Tim Kiều Nam Gia không khỏi đập mạnh khi nghĩ đến từ “thích”. Cô cố gắng bình tĩnh lại, chờ tắm suối nước nóng xong, mọi người thay quần áo rồi trở về biệt thự.
“Nghe nói Bách Nhiên cũng ở đây.”
“Đúng vậy, lúc nãy còn có bạn thấy cậu ấy cơ mà!”
“Wow, wow, ghen tị chết mất! Nhưng tại sao cậu ấy lại ở đây?”
“Chu Ngôn Quân nói Bách Nhiên tiện đường qua đây xử lý chút chuyện.”
“Cậu có biết chuyện gì không?”
Bách Nhiên đã rời đi.
Mọi người tụ tập trong biệt thự để chơi board game, Kiều Nam Gia vốn đang mất tập trung, lại còn có bạn nam tiếp cận, Chu Ngôn Quân thấy vậy thì vội giúp Kiều Nam Gia đuổi đóa hoa đào kia đi.
Trong lòng Chu Ngôn Quân run rẩy.
Nói thật chứ chẳng phải đùa, Bách Nhiên thức suốt ngày đêm đọc sách, vẫn có thể đến biệt thự cách bốn năm tiếng ô tô chỉ để đe dọa cậu. Nếu cậu mà làm sai chuyện gì, chắc chắn là Bách Nhiên sẽ làm thịt cậu.
Cậu phải dùng hết sạch sự tập trung của mình để chăm sóc cho chị dâu.
Ấy vậy mà đương sự vẫn thả hồn vào mây.
Kiều Nam Gia tìm lý do để quay lại ngủ sớm, Thư Ấu định chơi đến sáng nên để Kiều Nam Gia đi ngủ trước. Cô nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, tuy buồn ngủ đến díp cả mắt lại nhưng cô vẫn tỉnh như sáo.
Kiều Nam Gia cầm điện thoại suy nghĩ một lúc lâu rồi run rẩy gửi tin nhắn cho “Mộc Bạch Phiền”.
Cô có tất cả phương thức liên hệ của cậu nhưng không hiểu vì sao cô lại chọn Weibo để nhắn.
Có vẻ như đó mới là nơi cô và Bách Nhiên sống thật với chính mình.
Nam Gia Có Cá: “Sau khi thi đại học xong chúng ta nói tiếp về chuyện này được không?”
Sau vài phút, điện thoại kêu “Ting” một cái.
Mộc Bạch Phiền: “Được.”
Bách Nhiên rất bình tĩnh nhưng không hiểu sao Kiều Nam Gia không ngủ được. Cô trằn trọc trở mình, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Bách Nhiên. Từ hơi thở ấm áp của cậu đến cánh tay rắn chắc của cậu, còn cả đôi mắt đen đó…
Đang lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô nghĩ tới hình ảnh Bách Nhiên tiến lên trước thêm một chút nữa, chạm vào hai cánh môi cô.
Kiều Nam Gia bừng tỉnh.
Cô che trái tim đang đập loạn của mình, sự lo lắng như rung lên hồi chuông cảnh báo cô.
Xong rồi, hình như cô thực sự…
Thích Bách Nhiên!
Cùng lúc đo.
Tại nhà họ Bách. Bách Nhiên nằm trên giường nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc như thể nhìn thấy hoa trong lời nói của Kiều Nam Gia. Cậu giận quá hóa cười, cắn răng trả lời Kiều Nam Gia.
Sau khi thi đại xong chúng ta nói tiếp về chuyện này được không?
Được.
Được lắm.
Thế thì cậu chờ đến lúc thi đại học xong.