Khi đến gần, nàng vừa động, đầu môi lướt qua.
Như chuồn chuồn đạp nước, lướt qua môi hắn.
"Rất quan trọng." Ngụy Nghiên nắm lấy tay nàng, áp sát vào ngực, "Xem có phải nàng đang chơi ta hay không."
Thẩm Du Khanh vừa thu lại bên hông, cánh tay dài của hắn vòng qua, nàng hoàn toàn dựa vào ngực hắn.
Cực nóng, xao động.
Đôi mắt hắn nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Ngụy Nghiên ép nàng quay đầu lại, Thẩm Du Khanh trì hoãn, thật lâu sau mới mở miệng nói: "Hạt châu này là lúc ta vừa vào thư viện, Tiên sinh tặng cho ta, hạt châu này đã ngâm trong nước thuốc và băng tuyết cả năm rồi, có dược tính, chế ngự được cả trăm loại độc, đeo vào cũng có thể làm ta bớt chứng sợ lạnh, Tiên sinh cũng dặn ta không nên để rời khỏi người."
Ngụy Nghiên đợi một lúc, nàng mím môi rồi.
"Không thể?"
"Không thể."
"Chuyện lớn như vậy, tỳ nữ của nàng vì cái gì lừa gạt ta, ta hỏi nàng cũng không nói thẳng cho ta biết?" Hắn kiên quyết hỏi đến cùng.
Thẩm Du Khanh nói: "Lục Hà không rõ chuyện lắm, ta cũng không cần phải giải thích rõ ràng với ngươi như vậy."
Nàng nói mấy câu qua loa lấy lệ, Ngụy Nghiên cười lạnh, không hỏi về nó nữa.
Hắn cụp mắt xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Tên Tiên sinh mà nàng hay treo trên miệng như nào?"
Thẩm Du Khanh nói, "Là người rất quan trọng với ta."
"Quan trọng như thế nào?" Ngụy Nghiên cắn răng hỏi.
"Ngươi thì biết cái gì?" Thẩm Du Khanh không kiên nhẫn mà tránh vai hắn, nhưng sức lực của hắn lớn, nàng vẫn không thoát ra được.
"Như thế nào đây, chọc vào người trong lòng nàng? Nàng ở chỗ ta còn không an phận."
Ngụy Nghiên một tay giữ nàng, tay kia nhéo cằm, không nặng không nhẹ, chỉ sau khi chạm mặt nàng mới có thể nhìn rõ một vòng hồng trong đáy mắt.
"Thẩm Du Khanh, nàng con mẹ nó đừng có vì một nam nhân khác đứng ở đây khóc trước mặt lão tử."
Thẩm Du Khanh trước đây luôn là ăn mềm không ăn cứng, nàng cắn chặt môi nhìn hắn, "Ta giúp ngươi cứu người, giúp ngươi giải độc, có thể giúp ngươi cái gì ta đều đã giúp. Nhưng ta sẽ không hạ mình đi hầu hạ ngươi, ta làm những điều này chỉ vì thánh chỉ kia, vì cha ta ở trong ngục, giữa chúng ta cũng chỉ thế mà thôi."
Đáy mắt nàng quật cường, "Ngụy Nghiên, ngươi cho rằng mình là ai, ngươi dựa vào cái gì hỏi ta nhiều chuyện như vậy."
Ngụy Nghiên ánh mắt hung ác nham hiểm, giống như cắn răng mở miệng nói: "Nàng nói rất đúng, liên quan quái gì đến ta! Là ta con mẹ nó rảnh hơi."
Hắn thả lỏng tay, hoàn toàn buông nàng ra, lùi lại một bước.
Thẩm Du Khanh thở ra một hơi, cổ tay và quai hàm hơi đau, là do hắn dùng lực quá mạnh.
Ngoài ngõ đông đúc ồn ào, tiếng rao hàng không ngớt.
Ngụy Nghiên đè đao bên hông, liếc nàng một cái rồi quay đi.
Thẩm Du Khanh xoa xoa cổ tay đau nhức, hai mắt híp lại, đuôi mắt chỉ để lại một vệt đỏ.
Chần chừ một lúc, hắn bước lên phía trước, Thẩm Du Khanh đi theo sau, hai người bước vào hiệu thuốc.
Không giống như Thượng Quận, hiệu thuốc trong trấn không có mặt tiền cửa hiệu mà có các tủ được đặt xung quanh. Các nhãn thuốc nổi tiếng trên quầy, chủ yếu là Hồ ngữ..
"Thuốc gì?" Ngụy Nghiên từ ngõ đi ra như không có lửa giận, nhìn bình thường hơn rất nhiều, nhướng mày tùy ý hỏi nàng.
"Sâm đương quy."
Thẩm Du Khanh không nhìn hắn, đi vài bước đến bên cạnh nhìn vào quầy trước, đáng tiếc những ký hiệu trên bảng hiệu đều được viết bằng tHồ ngữ, nàng không hiểu, chỉ có thể dựa vào trí nhớ của mình để tìm lại, nhưng tìm kiếm một hồi cũng không thấy sâm đương quy.
Sâm đương quy không phải là một loại thuốc bình thường, nhưng ở nơi bốn phương giao thương tốt này còn không có, Thẩm Du Khanh không tin.
Chưởng quầy thấy có khách đến, liền vội vàng tiến lên chào hỏi, mở miệng ra toàn lời nói mê sảng.
Hắn là người địa phương, đầu chít khăn lớn, mặc Hồ phục khoác lông thú, đang khom người hỏi nàng muốn mua gì.
Thẩm Du Khanh cau mày, nàng mở miệng, lại nghĩ bây giờ tiết lộ danh tính của mình không thích hợp, hơn nữa cũng không biết chưởng quầy có thể nói tiếng phổ thông hay không, nàng nhìn Ngụy Nghiên đang đứng khoanh tay, căn bản còn không nhìn nàng chút nào.
Rõ ràng là chuyện của hắn, hắn còn tự cao tự đại, không cho nàng mặt mũi.
Thẩm Du Khanh trừng mắt nhìn hắn một cái, không để ý đến chưởng quầy đang nói chuyện với mình, quay người bước ra ngoài.
Chân trước vừa bước ra ngưỡng cửa, cổ tay đột nhiên bị người nắm lấy.
"Lại đây." Ngụy Nghiên ghé sát tai nàng thì thầm.
Thẩm Du Khanh bất động, hắn dùng lực, ôm nàng trở lại.
Thẩm Du Khanh miễn cưỡng đi theo hắn.
Ngụy Nghiên có thể nói Hồ ngữ, và sau khi trao đổi với chưởng quầy, Thẩm Du Khanh nhìn thấy khuôn mặt của chưởng quầy vội vàng nói tới nói lui mấy lời thì cũng hiểu.
Ở đây không có đương quy.
Mạc Bắc thích hợp để đương quy sinh trưởng, ở đây sao không có chứ? Thẩm Du Khanh không khỏi nghi ngờ.
"Đổi nhà khác đi." Thẩm Du Khanh đi ra hiệu thuốc, theo phía sau, nàng không tin ở đây không mua được đương quy.
Ngụy Nghiên cau mày, "Không mua, về trước đi."
Thẩm Du Khanh giật mình, nhìn hắn, "Sao vậy?"
"Mặt trời xuống rồi, bọn Khuyển Nhung có lẽ đoán rằng chúng ta đến đây tìm thuốc giải chướng khí. Đương quy trong tiệm thuốc đã bị lấy đi rồi, nếu ở lại nữa thì chỉ có lộ thân phận mà thôi." Ngụy Nghiên quay đầu lại.
Nghĩ đến vừa rồi quân Khuyển Nhung đi qua bên ngoài, Thẩm Du Khanh trong lòng thắt lại, nàng biết mình hiện tại nhất định phải rời đi.
Một bàn tay to duỗi ra trước mặt, Thẩm Du Khanh nhìn sáng, sau đó lại nhìn nơi khác, giả vờ như không thấy, đi lướt qua hắn.
Nhìn thấy nàng đi xa, Ngụy Nghiên khóe miệng giật giật, thu tay lại, đi theo nàng, khoảng cách không gần cũng không xa.
Nàng đi phía trước, hắn đi theo sau, ánh mắt dán chặt trên người.
Trong trấn nhiều người chen chúc, Thẩm Du Khanh không cao to như người dân địa phương, nàng vóc dáng nhỏ bé nên thỉnh thoảng sẽ bị xô đẩy. Nàng bị xô làm đau, sốt ruột nhíu mày, nín thở không chịu tìm nam nhân kia.
Đi được vài bước, trên đường có tiếng ngựa hí vang, một bóng người mặc Hồ phục phóng túng đi qua, cười ha hả điên cuồng, ngang qua bụi bay đầy trời khiến người ta phải quay lưng lại.
Người đi đường tranh nhau né tránh, sợ ảnh hưởng đến mình.
Thẩm Du Khanh muốn tránh đi nhưng bị những người đang né tránh xô đẩy, thấy người đàn ông thô kệch kia phi ngựa sắp đụng vào mình, nàng đột nhiên rụt vai lại, bị người nọ kéo qua, lưng đập vào lồ ng ngực rắn chắc của hắn, ngã vào trong lồ ng ngực của người nọ.
Hắn trầm giọng nói: "Đừng làm loạn."
"Ai làm loạn!" Thẩm Du Khanh nhịn không được phản bác lại.
Ngụy Nghiên ôm eo nàng, siết chặt tay, đột nhiên cúi đầu, ghé sát vào tai kia.
Nàng cảm nhận rõ ràng một luồng nhiệt nóng như thiêu như đốt, hơi thở mạnh mẽ m ơn trớn cổ, lọt vào tai, ngứa ngáy tê dại.
"Nghe lời, chúng ta rời nơi này trước đi." Giống như là đang nhẹ nhàng dỗ dành.
Thẩm Du Khanh ngừng nói.
Hắn ấn eo nàng, "Trả lời một câu đi."
Thẩm Du Khanh khó chịu nói: "Nghe thấy rồi."
Đoàn người dần đi xa, Ngụy Nghiên mới thả lỏng sức ôm lấy nàng, ôm vào lòng giống như lúc trước.
Thẩm Du Khanh đẩy hắn một cái nhưng không đẩy hẳn ra được, nàng đành bỏ cuộc.
Hai người lặng lẽ đi ra khỏi đám đông, Ngụy Nghiên quan sát động tĩnh xung quanh, đột nhiên nhìn thấy một nhóm binh lính trên đường ra trấn, tay cầm đao như thể họ đang tìm kiếm gì đó.
Thẩm Du Khanh ngước mắt lên nhìn thấy rõ ràng. Nàng vô thức kéo cổ tay áo Ngụy Nghiên, "Người Khuyển Nhung."
"Đổi đường khác." Ngụy Nghiên ôm nàng xoay người đi con đường dài hơn.
Thẩm Du Khanh nghiêng đầu, bị hắn đè lại: "Đừng nhìn."
Lòng bàn tay hắn áp vào cổ nàng, như thể trời sinh ra đã nóng như vậy, làm bỏng da nàng.
Trên đường người đi lại dày đặc, bon họ chìm trong dòng người, Hồ phục và ủng da giống nhau, rất khó phát hiện.
Ngụy Nghiên nhấn một cái, Thẩm Du Khanh bất động.
Đến đầu ngõ, Ngụy Nghiên ôm eo nàng rẽ vào một góc, khu vực hoang vắng này ít người nên họ tiếp tục đi, xuyên qua mấy con ngõ, rẽ trái rẽ phải. Đột nhiên nghe thấy mấy giọng nói khàn thô vang lên.
Mấy kẻ kia nói Hồ ngữ, Thẩm Du Khanh ngẩng đầu nhìn Ngụy Nghiên.
Hắn đang cúi đầu, ánh mắt buông xuống, Thẩm Du Khanh định mở môi, lại đột nhiên bị áp lên, đầu ngón tay hắn áp vào đầu môi nàng.
Thô ráp, có lớp chai dày do dùng đao quanh năm để lại.
Thẩm Du Khanh muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn đã thu lại.
Mấy người đó nói chuyện một hồi, sau đó tiếng bước chân truyền đến, Ngụy Nghiên mang nàng tránh đi, đến một con ngõ khác.
"Bọn họ nói cái gì vậy?" Thẩm Du Khanh thấp giọng hỏi hắn.
Ngụy Nghiên đáp: "Quân Khuyển Nhung đóng ở đây, mấy ngày nữa chuẩn bị tấn công Dương Quan".
"Bọn họ coi trọng một tòa tử thành như vậy, xem ra phía sau chướng khí nhất định có ẩn giấu bí mật." Thẩm Du Khanh thấp giọng nói, "Vậy chúng ta nhất định phải mau chóng tìm được đương quy."
Ngụy Nghiên gật đầu, dẫn nàng đến một nơi hẻo lánh, "Người Khuyển Nhung trong trấn quá nhiều, chúng ta không thể đến hiệu thuốc được nữa."
"Đương quy thường sinh trưởng ở đâu?"
Thẩm Du Khanh suy nghĩ một chút, "Nơi đất xốp mềm mại che gió, tiếp xúc với ánh mặt trời thiêu đốt, có nguồn nước đầy đủ, tốt nhất là một ốc đảo."
Ốc đảo gần đó cũng không dễ tìm.
Ngụy Nghiên đưa nàng qua ngõ nhỏ ra khỏi trấn, không có ngựa nên chỉ có thể đi bộ. Đi được gần một canh giờ, hoàng hôn buông xuống, trời đã gần chạng vạng tối.
Gần như cả ngày không ăn hạt cơm và đi bộ trong một thời gian dài, Thẩm Du Khanh mệt đến mức gần như không còn sức để theo kịp hắn.
Ngụy Nghiên bước nhanh, Từ thấy nàng vất vả đuổi theo liền dừng lại, "Mệt sao?"
Thẩm Du Khanh không phủ nhận, "Cứ như vậy đi tìm cũng không phải biện pháp."
Họ đi dọc theo con đường từng đi qua, khoảng nửa canh giờ nữa sẽ đến Dương Quan.
"Ta nghĩ tới một chỗ." Ngụy Nghiên đột nhiên nói.
"Cái gì?" Thẩm Du Khanh hơi th ở dốc nhìn hắn.
Ngụy Nghiên nhìn đôi môi khô khốc của nàng, đầu môi bong tróc, hai cánh môi đóng mở, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hỏi: "Còn có thể đi không?"
Gió thổi mạnh, cát bay đầy mặt. Thẩm Du Khanh thể lực quả nhiên không đủ, nàng giơ tay chặn gió thổi cát, nói: "Ta không sao."
Ngụy Nghiên nghe ra nàng đang miễn cưỡng, trực tiếp phớt lờ câu nói yếu ớt của nàng rằng mình rằng không sao.
Hắn đeo đao bên hông, hai tay đi tới đỡ nàng đứng lên, bước đến trước mặt nàng, đầu gối cong, đùi căng thẳng, lưng cúi về phía trước, khí thế cường hãn giống như một con sói cô độc tràn đầy dã tính.
"Lên đây." Hắn hếch cằm về phía nàng.
Thẩm Du Khanh mím chặt môi, "Ta không sao."
Miệng vẫn còn cứng lắm.
Ngụy Nghiên thấp giọng cười nói: "Xem với cách nàng đi nửa ngày này thì đến mai cũng không thấy đương quy."
Thẩm Du Khanh đứng yên, gió thổi, tóc nàng bay bay trên má.
"Đừng có dông dài, lên đi." Ngụy Nghiên nhếch môi cười giục nàng.
Một lúc sau, Thẩm Du Khanh đi tới, dùng hai tay nắm lấy vai hắn, Ngụy Nghiên quay đầu lại, dùng tay nắm hai chân nàng, dùng sức nhấc lên, hai chân thẳng đứng.
"Đã từng có ai cõng chưa?" Ngụy Nghiên hỏi.
Nàng đặt cằm lên vai hắn, gật đầu hai cái.
Ngụy Nghiên híp mắt, "Là con mọt sách kia?"
Thẩm Du Khanh cau mày, một lúc sau nghĩ trong đầu, nàng mới nhận ra con mọt sách kia là ai.
Nàng bĩu môi không nói gì. Chỉ cảm thấy bàn tay dưới chân ngày càng mạnh, đ è xuống như trả thù.
Hắn dường như dùng mãi không hết sức, ngay cả khi cõng nàng trên lưng, hắn vẫn có thể đi như bay. Nàng nắm lấy góc áo Hồ phục, lưng hắn rộng lớn vững chắc giống như một bức tường dày.
Gió bắc gào thét, hắn chặn trước mặt cuồng phong, dẫm trên mặt đất, bước chân to lớn vững vàng, phía sau lưu lại một loạt dấu chân, bị cát vùi lấp.
Người phía sau hô hấp nhẹ đi, giống như đang ngủ, không có bất kỳ động tĩnh nào.
Ngụy Nghiên liếc xéo nàng một cái, nàng đang lơ đễnh.
Ánh mắt chạm nhau, Ngụy Nghiên quay đầu lại.
Một lúc sau, một giọng nói thanh mảnh vang lên từ phía sau, "Không phải."
Tiên sinh không cõng nàng, việc thân mật nhất mà bọn họ có là cùng nhau nghiên cứu y thuật thôi. Y đâu giống hắn, lưu manh phóng đãng, còn làm đủ mọi việc xấu với nàng.
Ngụy Nghiên nhớ lại lời nàng nói, trên môi nở nụ cười, hai tay ôm eo nàng, bước chân càng ngày càng nhanh.
Không lâu sau, Ngụy Nghiên dừng lại, Thẩm Du Khanh từ phía sau nhìn lên.
Phía trước là rừng cây rậm rạp, xung quanh là cỏ cao khô héo màu vàng, ở giữa có một hồ nước.
Hắn đặt nàng xuống.
Thẩm Du Khanh đứng vững.
Ngụy Nghiên mặt hồ, "Có thể có sao?"
Thẩm Du Khanh nói, "Đương quy sinh ra vào mùa hè, có lẽ bây giờ có thể đào rễ chôn dưới đất."
Hai người đi qua, Thẩm Du Khanh ngồi xổm trên bờ quan sát hướng nước chảy. hướng gió, hai tay nắm đất trong tay miết miết, "Phía đông gần hồ."
Ngụy Nghiên không hỏi thêm câu nào, hắn tin vào khả năng của nàng, đi theo nàng.
Cỏ cao tươi tốt mọc bên hồ, cao đến đầu gối, Thẩm Du Khanh khó nhọc bước đi, Ngụy Nghiên kéo tay qua, nàng ngước mắt lên liền thấy hắn rút đao bên hông ra, một lối đi được mở ra.
Có băng quấn quanh cổ tay hắn, các nút thắt được buộc tùy tiện, buộc cổ tay áo một cách tự do.
Thẩm Du Khanh liếc nhìn, sau đó đi dọc theo đường hắn mở.
Sau khi đi về phía đông một lúc, Thẩm Du Khanh ngồi xổm xuống để quan sát hoàn cảnh, dùng đầu ngón tay chọc vào mặt đất hai lần,lấy chiếc khăn tay trong tay ra để lau sạch đất.
"Chắc nó ở quanh đây thôi."
Nàng đứng dậy, Ngụy Nghiên đang nhìn nàng.
Ánh mắt của Thẩm Du Khanh rơi vào đao của hắn, mũi nhọn lấp lánh ánh bạc dưới ánh mặt trời.
Ngụy Nghiên hiểu ra, phất phất tay, "Dùng nó sao?"
Thẩm Du Khanh đưa mắt đến trên mặt anh, nhẹ nhàng nói: "Nếu không ngươi muốn dùng gì, chẳng lẽ muốn ta dùng tay đào nó sao?"
"Cũng thật." Ngụy Nghiên nhấc đao lên, ý cười trong mắt có chút không rõ ràng, "Dù sao hiện tại nàng cũng là bảo bối ta muốn tranh đoạt, lại không cách nào chạm vào."
Thẩm Du Khanh trong lòng thầm nghĩ, hắn ta quả nhiên mặt dày, đúng ra phải cho hắn nếm chút đau khổ.
Nàng đánh dấu mấy chỗ phía trước, Ngụy Nghiên đào phía sau bằng đao.
Sau khi đào một vài chỗ, chẳng có gì ngoài đất và cát.
Thẩm Du Khanh cắn môi, không thể không nhìn về phía mặt trời.
Mặt trời nghiêng bóng, trời càng lúc về đêm, lúc này nắng sẽ chiếu xuống mặt hồ.
"Ở kia." Thẩm Du Khanh chỉ vào một chỗ, bước nhanh đi tới.
Ngụy Nghiên cầm đao đi theo
"Nơi này?" Ngụy Nghiên chỉ một chỗ dưới gốc cây khô.
"Ừ." Thẩm Du Khanh nhìn chằm chằm dưới gốc cây, "Ta không nhìn lầm đâu."
Ngụy Nghiên căng quai hàm, dang rộng hai chân và giơ đao lên để đào đất.
Ánh mắt dán chặt vào phía dưới, đôi lông mày thanh mảnh của Thẩm Du Khanh vô thức nhíu chặt, hai tay nắm chặt trong ống tay áo.
Đào đến đủ sâu, Ngụy Nghiên không dừng lại mà đào đất bên trong ra, một lúc sau, một thứ màu đen bay ra khỏi hố theo động tác của hắn.
Thẩm Du Khanh nhìn thấy rõ ràng, và thở ra trong lồ ng ngực của cô ấy, "Đừng đào nữa, nó đây rồi."
Ngụy Nghiên ban đầu không chú ý đến khối đen tuyền kia, nghe được nàng nói mới quỳ xuống nhặt.
Hắn phủi đất trên đó ra, để lộ hình dạng ban đầu của viên hình cầu đen, Thẩm Du Khanh nói: "Đây là đương quy."
Ngụy Nghiên không biết, nàng nói được là được.
"Không đủ thời gian, chỉ có thể xử lý cái này trước." Ngụy Nghiên cũng không quá chú ý với nàng, trực tiếp dùng tay áo lau sạch vết bẩn trên mũi đao, đút dao trở lại vỏ, mang nó trên hông.
Thẩm Du Khanh nhìn thấy động tác trôi chảy của hắn cũng không nói gì, dù sao cuộc sống cũng khó khăn.
Ngụy Nghiên nghiêng đầu ra ngoài, "Đã đến lúc đi rồi."
Một lúc lăn lộn, bên ngoài trời đã tối.
Hai người đi ra ngoài, hắn dẫn nàng ra khỏi rừng cây, lúc này mới phát hiện gió bên ngoài so với lúc đến còn lớn hơn, cát bụi cuốn lên, trời tối đen, không biết là mây hay cái gì khác.
Ngụy Nghiên lông mày trầm xuống, "Không đi được nữa."
Là mưa lớn và đất bụi.
Họ phải tìm một nơi để trốn càng sớm càng tốt.
Đến Mạc Bắc lâu như vậy, Thẩm Du Khanh tự nhiên nhìn ra cái gì, trong lòng trầm xuống, Ngụy Nghiên dẫn nàng chạy về hướng ngược lại.
Gần ốc đảo có một ngôi nhà gạch xiêu vẹo, có lẽ là nơi những người thợ săn nghỉ ngơi. Ngụy Nghiên thấy vậy liền vội vàng dẫn nàng vào.
Sau lưng gió cát như muốn ăn thịt người, gào thét ầm ầm, cát cuộn thành vòng xoáy, không ngừng cuộn tròn về phía trước, sắc trời đen kịt khiến người không thể nhìn rõ ràng bất cứ thứ gì.
Ngụy Nghiên một chân đá tung cửa, kéo nàng vào trong nhà, dùng tay kéo cửa xuống, chặn chặt bên ngoài.
Trong nhà sửa sang đơn giản, không có cửa sổ, bây giờ cửa đóng then cài, cái gì cũng không nhìn thấy.
Hắn vẫn đang kéo nàng, Thẩm Du Khanh buộc phải dựa vào lồ ng ngực hắn, hai cánh tay đặt trên eo Ngụy Nghiên, cằm tựa vào ngực anh, cứng rắn rắn chắc.
Nhiệt độ cổ tay nóng như thiêu như đốt, nàng giãy giụa: "Không sao rồi, hiện tại ngươi buông ta ra được rồi."
Vừa rồi chạy một đường cũng không có cảm giác gì, nhưng bây giờ cùng hắn ở một chỗ, ban ngày lại trải qua chuyện kia, nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
"Ừ." Ngụy Nghiên ngoài miệng nói ừ nhưng cũng không buông tay.
"Ôm một lát thôi." Bàn tay to kia cũng duỗi ra, vòng qua eo nàng.
Bên ngoài gió cát gào thét, chạy thẳng một đường, toàn thân hắn dính đầy cát, Thẩm Du Khanh bị hắn ôm cũng không dễ chịu, mặt nàng dán vào ngực hắn, bị cát làm cộm.
Hắn hướng cánh tay vào trong, Thẩm Du Khanh chỉ cảm thấy cát như đâm vào da thịt, "Đau quá." Nàng rít nhẹ một tiếng.
"Đau ở đâu?" Ngụy Nghiên nhíu mày buông nàng ra.
"Người ngươi dính đầy cát." Thẩm Du Khanh lau đất trên mặt, trừng mắt liếc hắn một cái.
Ngụy Nghiên hiểu ra, khẽ cười, trong đêm tối nàng không nhìn thấy hắn cười nhưng lại cảm nhận lồ ng ngực hắn run lên, nhất định đang cười nàng.
Có gì buồn cười chứ, Thẩm Du Khanh nghĩ, nếu không phải tại hắn, nàng làm sao sẽ biến thành bộ dạng như bây giờ.
Bôn ba cả ngày, giờ chắc chắn đầu bù tóc rối.
Tay hắn vẫn ôm chặt, Thẩm Du Khanh nhất thời nóng nảy: "Ngươi còn không buông ra nữa."
Ngụy Nghiên lên tiếng: "Xem ra chúng ta phải ở lại đây một đêm."
Nghe tiếng gió thổi bên ngoài, trong thời gian ngắn cũng không ngừng.
Không phải chưa từng ở riêng với hắn một đêm, Thẩm Du Khanh hờ hững nhìn, nhưng đồ xấu xa này này lần nào cũng chiếm tiện nghi của nàng, cực kỳ vô sỉ.
"Cho nên, ngươi định khi nào buông tay?" Thẩm Du Khanh hỏi.
"Ta không muốn buông tay." Hắn lập tức đáp.
Căn phòng quá tối, nàng không thấy ánh sáng trong mắt hắn.
Đầu ngón tay thô ráp cọ tới cọ lui giữa cổ tay hai lần, Thẩm Du Khanh nghe thấy hắn hỏi: "Có đói bụng không?"
Thẩm Du Khanh cũng đói, gần như cả ngày nay nàng không ăn cơm.
Nàng cũng không lên tiếng, Ngụy Nghiên biết rõ tính tình, biết nàng hay mạnh miệng, hắn mới buông tay ra, từ bên hông lấy ra một túi vải.
Thẩm Du Khanh chỉ nghe thấy tiếng sột soạt, sau đó trên môi chạm vào một khối khô.
"Cái gì đây?" Nàng hỏi.
Ngụy Nghiên kêu nàng cầm, "Lương khô."
Thẩm Du Khanh đưa tay nhận lấy và cắn hai miếng, nàng không biết nó được làm từ cái gì, cứng đến mức nàng phải nghiến răng.
"Ta không đói." Nàng vươn tay đưa cho hắn.
Ngụy Nghiên đoán nàng tính tình được nuông chiều như thế, chắc không quen ăn, liền cười nói: "Ta ăn rồi, đừng lãng phí."
Nghe thấy tiếng cười của hắn, Thẩm Du Khanh tự hỏi phải chăng người này định trả thù mình bằng cách cho ăn đồ cứng như vậy không. Nàng ăn mấy miếng nữa, thật sự cũng không chịu được nữa, muốn bỏ qua một bên, nào ngờ hắn có ánh mắt sắc bén, liền cầm lấy: "Không muốn ăn à?"
"Ừ." Thẩm Du Khanh gật đầu.
Ngụy Nghiên cắn đúng chỗ nàng vừa ăn.
Thẩm Du Khanh kinh ngạc, "Tại sao ngươi..."
"Làm sao?"
"Không có gì." Thẩm Du Khanh mím môi không thêm nữa.
...
Trong phòng có một chiếc sạp thấp, thật sự rất thấp và hẹp, nhìn như thể chỉ vừa cho một người ngủ.
Sạp đó là một tấm ván gỗ, ngay cả chặn đệm cũng không có, lạnh lẽo khó ngủ.
Thẩm Du Khanh chỉ mặc một bộ Hồ phục, không có áo choàng choàng ngoài, tuy Hồ phục rắn chắc nhưng ngủ trên ván gỗ cũng không chịu chịu nổi, nhưng ở đây không có gì, chỉ có thể cố gắng chắp vá tạm bợ vậy.
Ngụy Nghiên ở cửa xem động tĩnh bên ngoài, nàng đến chiếc giường trước.
Trong phòng tối om, không rõ thứ gì.
Một lúc sau, bên cạnh giường truyền đến tiếng động nhẹ, có người đè lên tấm ván.
Thẩm Du Khanh biết đó là Ngụy Nghiên, nàng nằm quay lưng ra bên ngoài không nhúc nhích.
Sạp nhỏ hẹp, hắn trời sinh cao lớn cường tráng, một khi nằm xuống chiếm diện tích rất lớn, hai cánh tay tựa vào nàng, lồ ng ngực như thiêu đốt lưng nàng, hơi thở nóng bỏng bao quanh thân thể, xua tan màn đêm lạnh lẽo.
Dù không phải là lần đầu tiên nằm ngủ với hắn, lúc ở trong sơn động nàng mệt mỏi như không có cảm giác, nhưng bây giờ thì khác, nàng tỉnh táo, thở nhẹ một cách vô thức.
"Ta biết nàng vẫn chưa ngủ." Hắn đang đối diện với nàng, siết chặt eo nàng bằng cánh tay dài của mình.
Bức tường không đủ dày để ngăn chặn cát vàng gào rít bên ngoài, cửa lộ ra khe hở, để cho gió lạnh dễ như trở bàn tay xâm nhâp.
Thẩm Du Khanh vô thức co người lại, Ngụy Nghiên càng ôm nàng chặt hơn.
Hắn áp vào cổ nàng, "Ta có chuyện muốn hỏi nàng."
Thân thể nàng mềm mại như không có xương, hắn nhịn không được càng muốn nhiều hơn nữa. Sợ nàng lại nổi giận với mình nên cũng không có động tác thêm gì.
Hắn nuốt xuống, khàn giọng nói: "Vụ đánh cuộc kia của chúng ta còn tính không?"
Ý là nàng ở lại Mạc Bắc hay hắn sẽ quay về Thượng Kinh với nàng.
"Đương nhiên giữ lời." Thẩm Du Khanh nói: "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, đừng giở trò chơi lại ta."
Ngụy Nghiên cười nhẹ một tiếng: "Ta chưa từng chơi nàng."
Thẩm Du Khanh phồng miệng, tự hỏi hắn chơi nàng còn ít sao.
Im lặng một lúc, chân Thẩm Du Khanh tê dại vì bị ép, lúc di chuyển chân, nàng vô tình chạm vào chân hắn, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng lại cảm thấy chân đó căng như dây cung, như thể hắn đang kiềm chế bản thân.
Nàng biết chuyện gì đang xảy ra, dưới tai nóng ran, không dám lộn xộn nữa.
Ngụy Nghiên không để ý, đặt chân đè lên người nàng, bàn tay to lớn không thô lỗ như trước, hắn ôm nàng một cách quy củ, nói: "Ta không phải người tốt gì, ngươi muốn ở lại đây phải suy nghĩ kĩ."
"Nghĩ kỹ gì chứ?" Cổ quá ngứa, nàng theo bản năng động đậy.
"Chờ lúc nàng nhận thua, ta sẽ không nương tay đâu." Hầu kết hắn lăn lộn, giọng cũng khàn đi.
Thẩm Du Khanh cãi lại, "Ta chưa bao giờ thua."
"Được, ta chờ."
Gió thổi lồ ng lộng, hai người đều không buồn ngủ, nàng áp mặt vào trong ngực của hắn. Căn phòng tối đen như mực, Thẩm Du Khanh nhìn bóng tối trước mắt, hắn ôm chặt tay thế khiến nàng cảm thấy trời không lạnh như mình nghĩ.
Hỏi chuyện xong, Ngụy Nghiên lại khôi phục bộ dáng lưu manh trước đó và hỏi nàng: "Muốn mắng ta sao?"
Thẩm Du Khanh khó hiểu, cau mày và hỏi: "Cái gì?"
Đột nhiên, một cái chạm môi nàng.
"Mắng ta đi, muốn mắng ta thế nào cũng được." Hắn cười, vừa lưu manh vừa ph óng đãng.