Nhưng Thẩm Du Khanh cũng không vội rời đi, nàng muốn ở lại một đêm nữa.
Khi về phủ Thứ sử, Thẩm Du Khanh bị hạ nhân trong phủ chặn đường đến sảnh ngoài.
Cách tiền sảnh không xa, còn chưa bước vào nhà đã nghe thấy tràng cười sảng khoái, trong trẻo như tiếng chim vàng anh trong rừng.
Thẩm Du Khanh bước vào cửa, liếc mắt một cái liền chú ý đến cô gái mặc Hồ phục đứng bên trong.
Nàng ấy trông có vẻ trẻ hơn Thẩm Du Khanh, búi tóc cũng không phức tạp như nàng, buộc gọn gàng sau đầu để lộ vầng trán đầy đặn, lông mày sáng sủa có chút tinh anh, lúm đồng tiền trên má khi cười trông rất nghịch ngợm.
Lưu thị đang nắm tay nàng nói chuyện gia đình, Thẩm Du Khanh đoán ra ngay cô gái này có lẽ chính là con gái nhỏ nhà Liễu bá bá - Liễu Hà.
"Hà nhi, đây là Thẩm tỷ tỷ của con." Lưu thị mỉm cười giới thiệu.
Theo lễ nghĩa, Thẩm Du Khanh khẽ gật đầu. Liễu Hà so với nàng còn lạnh nhạt hơn, chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đầu nói chuyện tiếp với Lưu thị.
Lưu thị xấu hổ hướng nàng cười cười, Thẩm Du Khanh khẽ nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không để ý, ngồi xuống bên cạnh bà.
"Nương, Vương gia đâu? Hà Nhi nghe nói Vương gia cũng ở trong phủ." Liễu Hà làm như bản thân lơ đãng nói.
Thẩm Du Khanh đang uống trà dừng một chút, cũng không ngẩng đầu lên, không thấy Lưu thị lén liếc nàng một cái, chỉ nghe bà đáp: "Vương gia bận việc, ngày mai hắn về Thượng Quận."
"Ồ." Liễu Hà có chút thất vọng.
Thẩm Du Khanh nhàm chán nghịch cốc trà trong tay, liếc mắt một cái, nàng thoáng thấy một bóng người mặc đồ đen từ xa đi vào.
Hắn chậm rãi đi về phía trước, bên hông đeo một thanh đao, lông mày cụp xuống không biết đang suy nghĩ gì. Liễu Tiên Lật đi sau hắn một bước, trong miệng lẩm bẩm.
Thẩm Du Khanh nheo mắt lại, đột nhiên người đàn ông kia mắt đảo qua tới, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm nàng.
Lúc sau, Thẩm Du Khanh coi như không có chuyện gì quay đầu lại.
Nàng đang định đứng dậy từ biệt thì hai người kia từ cửa bước vào. Truyện Light Novel
Liễu Hà đỡ Lưu thị đứng dậy, Thẩm Du Khanh uống xong ngụm trà cuối cùng cũng đứng theo.
"Vương gia." Liễu Hà mắt lén lút nhìn người ở cửa, cúi đầu uốn gối làm lễ.
Không giống như vừa rồi còn như chim oanh ríu rít, giờ lại mang vài phần ngại ngùng.
Thẩm Du Khanh lại liếc nhìn Ngụy Nghiên, hắn khẽ "hừ" một tiếng, ánh mắt cũng không thèm liếc.
Trong lòng nàng hiểu rõ.
"Còn có việc gì sao?" Ngụy Nghiên nhìn Thẩm Du Khanh.
Thấy hắn đang muốn nói chuyện với mình, ngực nàng nhảy dựng, tự nhiên cảm thấy kỳ lạ. Nàng do dự lắc đầu, Ngụy Nghiên quay đầu đi ra ngoài, một tay đặt ở trường đao bên hông, "Ra ngoài nói chuyện."
Hắn tùy ý nói như không, mùa đông cổ áo Hồ phục cũng không buộc, mở ra một bên, lộ ra xương quai xanh hóp lại, trông vừa ph óng đãng mà cũng khoa trương, trên đó có một vết sẹo nhỏ, hơn nữa hắn còn có khuôn mặt thiện ác khó phân, thật muốn dọa người.
Thẩm Du Khanh vuốt sợi tóc bên tai mình, "Ta nhớ mình còn có việc, không thể đi theo Vương gia."
Nói xong, nàng cũng không chờ người kia đáp lại, nâng váy bước ra ngoài.
Ngụy Nghiên thấy bóng người vội vàng rời đi, hắn sờ đao bên hông, thầm nghĩ thật không thể để nàng được voi đòi tiên được.
Trời về đêm trở lạnh, Thẩm Du Khanh vừa mới rời khỏi đại điện chưa được mấy bước, vừa đi tới góc tường đã có người nắm lấy cánh tay, đem nàng kéo tới một góc tường thấp.
Ngụy Nghiên chằm chằm nhìn nàng, "Thật sự không muốn cùng ta đi Thượng Quận?"
Hai tay Thẩm Du Khanh bị hắn giữ chặt, Người đàn ông cường tráng, xuống tay cũng không giữ mực, làn da trắng nõn mỏng manh của nàng bị véo đến đỏ bừng.
Vốn định ngày mai sẽ rời đi nhưng tính tình ngang ngược của Thẩm Du Khanh nổi lên, nàng không chịu hé răng nửa lời, quay đầu lại, "Ta không đi."
"Được." Ngụy Nghiên ánh mắt âm trầm, "Đã cho ngươi một cơ hội."
Vừa dứt lời, Thẩm Du Khanh bị nghiêng nửa người, đột nhiên nhẹ bẫng, hai tay gần như chạm đất, máu từ kinh mạch dồn lên đ ỉnh đầu. Viền váy bị gió thổi bị một bàn tay to đ è xuống, nàng túm lấy thắt lưng da đang buộc chặt của Ngụy Nghiên, dùng sức giãy giụa: "Ngươi điên rồi! Mau thả ta xuống!"
"Bang" một tiếng, nàng cảm thấy mông đau âm ỉ, nàng kêu lên một tiếng, xấu hổ cắn môi, hai má đỏ bừng vì nghẹn, cổ họng như bị chặn lại, "Ngụy Nghiên!"
Người đàn ông cười xấu xa bên tai nàng: "Thẩm Du Khanh, ta đã cảnh cáo ngươi đừng được voi đòi tiên."
Hắn bước những bước dài, trường đao bên cạnh tùy ý lắc lư theo từng bước chân, vỏ đao thỉnh thoảng đập vào đùi nàng.
Thẩm Du Khanh tự thuyết phục mình bình tĩnh lại, nàng nắm chặt Hồ phục của hắn, "Ngươi thả ta xuống, ta liền đi theo ngươi."
Cả hai vẫn đang ở trong phủ Thứ sử, lỡ như có người đột nhiên nhìn thấy... Thẩm Du Khanh hận không thể tìm một kẽ hở trên mặt đất chui xuống.
Hai cánh tay Ngụy Nghiên càng khóa chặt hơn, rắn chắc như một bức tường đồng, dùng sức đè lên hai chân cô: "Nếu còn lộn xộn, ta ném ngươi vào trong hồ."
Nước hồ đóng băng, rơi xuống hố băng ắt bị bệnh thời gian dài.
Thẩm Du Khanh bực bội, mặt tối sầm lại, sợ người đàn ông này thật sự làm ra chuyện gì, nàng không dám động đậy, yên lặng ghé trên vai hắn.
Ngụy Nghiên khoa trương bế nàng ra khỏi phủ Thứ sử, trên đường thu hút sự chú ý của không ít người, hạ nhân sợ hắn nên chỉ dám thầm thì nói nhỏ.
Xưa này chưa từng có có nữ nhân nào có thể đến gần Vương gia, Vương phi có thể được Vương gia đối xử như vậy, chứng tỏ nàng ấy được sủng ái.
Ngụy Nghiên ném người trên vai lên ngựa, sau đó lên ngựa, vòng tay qua eo Thẩm Du Khanh, kéo dây cương rồi đánh ngựa đi.
Bên tai nàng là gió rít cùng hơi thở trầm thấp của người kia.
Cằm hắn quá cứng, tựa vào một bên mặt của Thẩm Du Khanh, hắn thỉnh thoảng chọc chọc nàng, râu mới mọc đâm vào mặt, một lúc sau làn da trắng nõn non nớt đỏ bừng một mảng.
Hắn nghiêng người điều khiển ngựa, Thẩm Du Khanh ngồi ở trước, con ngựa phi nước đại, nàng tự nhiên thấy hai người đột nhiên dính vào nhau, liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Ngươi cố ý."
"Hả?" Ngụy Nghiên không nhìn thấy nàng, chuyên tâm cưỡi ngựa tránh người đi đường, nghe nàng nói, trả lời bằng giọng mũi.
"Liễu Hà thích ngươi nhưng nàng ta sắp phải gả đi, để cho nàng ta hết hy vọng cho nên ngươi cố ý đẩy ta làm bia ngắm." Thẩm Du Khanh nắm chặt cổ áo choàng để chống lại cơn gió lạnh.
Vó ngựa phi nước đại, trong nháy mắt rời khỏi cửa thành.
Tốc độ chậm lại nhưng không dừng lại.
"Cũng không ngốc." Ngụy Nghiên liếc nàng một cái, "Ta cũng không nhàn rỗi, cũng không muốn đi để ý chuyện này nhưng Liễu Tiên Lật đã năm lần bảy lượt âm thầm chỉ dẫn ta, ta không thể cứ coi như người mù không thấy được."
Sau khi rời khỏi thành, gió càng dữ dội hơn, tóc đen của Thẩm Du Khanh được búi lỏng lẻo, khi gió thổi qua nó đập vào lưng nàng, quệt vào mặt Ngụy Nghiên, mái tóc mềm mại, không rối, khiến hắn cảm thấy hơi ngứa.
Thẩm Du Khanh ánh mắt lạnh lùng, "Vậy sao giờ còn không thả ta đi?"
Ngụy Nghiên tì cằm vào mái tóc tung bay, buông lỏng nắm dây cương: "Nếu không làm cứng như thế, ngươi sẽ theo ta đi chắc?"
Nàng vốn đã tính ngày mai rời đi.
"Đến Thượng Quận, ta cũng không giúp ngươi." Thẩm Du Khanh trừng mắt nhìn hắn một cái.
Ngụy Nghiên ghé sát vào tai nàng, "Chuyện tối hôm đó là ta sai, hôm nay ta đã cho ngươi đủ mặt mũi rồi, đừng không biết tốt xấu nữa."
Thấy nàng nhấp môi, hắn biết nàng lại định nói lại nên lại hạ giọng, nở nụ cười nửa miệng: "Dù sao chúng ta cũng đang ở Mạc Bắc, không phải Thượng Kinh, đừng cố chấp như vậy, ngoan một chút đi."