Tưởng Chính Tuyền: “Lần này là chuyện đột xuất. Thân thể của mẹ tôi không tốt, mới vừa làm phẫu thuật xong, cho nên… Tôi không thể không từ chức.” Cô thấy Ninh Hi lại muốn mở miệng khuyên bảo, liền nói một hơi dứt khoát cho xong: “Giám đốc Ninh, anh thật sự không cần khuyên tôi nữa đâu, lần này tôi sẽ không lưỡng lự như trước nữa. Với tôi mà nói, cha mẹ người thân mới là những điều quan trọng nhất thế gian, tôi chỉ muốn chăm sóc mẹ thật tốt, để bà ấy mỗi ngày trôi qua đều khỏe mạnh bình an, luôn vui vẻ hạnh phúc.”
Ninh Hi biết cô tâm ý đã quyết, nói thêm nữa cũng vô dụng: “Được rồi, một khi đã nói như vậy, tôi cũng không níu kéo thêm nữa. Thế này đi, tôi đại diện người đứng đầu ở đây, đứng ra mời đám đồng nghiệp trong bộ phận chúng ta đi ăn một bữa cơm, xem như tiệc chia tay em vậy.”
Nghĩ đến những người đồng nghiệp đã từng làm việc cùng nhau, Tưởng Chính Tuyền mỉm cười gật đầu.
Tưởng Chính Tuyền cứ nghĩ rằng sau khi ăn bữa cơm ‘chia tay’ rồi, hẳn là sẽ không còn cơ hội gặp lại Ninh Hi nữa, cho nên, ngay khi cô nhìn thấy Ninh Hi đang cầm hoa tươi đứng trước cửa thang máy ở bệnh viện, cô không khỏi kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây?”
Ninh Hi lúc này cũng đã hồi thần từ nỗi kinh ngạc lúc vừa nhìn thấy, nhíu mày: “Tôi đến đây để thăm người bệnh. Nhưng bây giờ xem ra, bác gái hẳn cũng ở trong bệnh viện này.”
Tưởng Chính Tuyền không nói được lòi nào, rồi sau đó cô mở trừng mắt nhìn ngón tay Ninh Hi ấn số đi lên tầng hai mươi tám. Ninh Hi thấy cô như thế, lập tức phản ứng lại, giống như người vừa bất ngờ giành được giải độc đắc, vừa kinh ngạc vừa vui mừng rõ ràng: “Em… sẽ không phải cũng đi lên lầu hai mươi tám đấy chứ?”
Tưởng Chính Tuyền không khỏi bật cười: “Chúc mừng anh, Ninh tiên sinh, anh nói đúng rồi! Tôi cũng đi lên tầng hai mươi tám.”
Hồi sau mới biết được vị trưởng bối của Ninh Hi cũng đang nằm ở bệnh viện này, ở ngay phòng bệnh bên cạnh bà Tưởng, rốt cục bó hoa tươi mà Ninh Hi mang tới ngày đó cuối cùng lại để ở phòng bệnh của bà Lục Ca Khanh.
Đây vẫn chưa phải là chuyện khiến Tưởng Chính Tuyền bất đắc dĩ, điều khiến cô bất đắc dĩ còn ở phía sau này. Bởi vì từ ngày đó trở đi, mỗi ngày hoa tươi của Ninh Hi đều được người đưa tới phòng bệnh của bà Lục Ca Khanh rất đúng giờ.
Cuộc phẫu thuật mạch vành ghép tim nhân tạo của bà Lục Ca Khanh cực kỳ thành công, sau nửa tháng dưỡng bệnh đã bình phục rất tốt. Buổi chiều ngày hôm đó, bà liền kéo con gái lại cùng ngồi nói chuyện phiếm: “Tuyền Tuyền, con cảm thấy cậu thanh niên Ninh Hi này thế nào?”
Tưởng Chính Tuyền một mực giả ngu ngơ: “Mẹ, thật sự không thấy thế nào hết, chẳng qua chỉ là một người đồng nghiệp trước kia thôi mà.”
Bà Lục Ca Khanh liếc ngang cô một cái, khẽ mỉm cười, tầm mắt từ bó hoa tươi còn đọng sương chuyển qua khuôn mặt trắng nõn của con gái: “Vậy sao… Nhưng sao mẹ lại cảm thấy cậu ta giống như không như lời con nói?”
Nơi bà Lục Ca Khanh nằm chính là phòng số sáu trên tầng hai mươi tám, tầng này chỉ có những phòng bệnh đặc biệt, cho nên ngày thường đều vô cùng yên tĩnh. Ninh Hi đang ôm bó hoa quen thuộc dạo bước dọc theo hành lang, nhẹ nhàng mà đẩy cửa vào, chợt nghe thấy thanh âm hờn dỗi của Tưởng Chính Tuyền từ trong phòng truyền ra: “Mẹ…..” Âm cuối của Tưởng Chính Tuyền vang vọng trong không khí như được kéo ra thật dài, cực kỳ dễ nghe.
Bà Lục Ca Khanh dịu dàng nói: “Tuyền Tuyền, con cũng đã trưởng thành, cũng nên tìm ai đó mà yêu đương đi thôi, sau đó kết hôn sinh con, sống một cuộc sống yên bình hạnh phúc.”
Bước chân Ninh Hi bất giác ngừng lại ở cửa, ngưng thần yên lặng nghe.
Tưởng Chính Tuyền giống như không biết làm sao: “Mẹ, con và anh ta thật sự không có gì, con cũng không biết anh ta đang phát điên cái gì, ngày nào cũng đưa hoa đến phòng bệnh của mẹ.”
Hắn ở trong miệng cô vừa nói chẳng khác gì một tên tự kỷ! Hắn ngọc thụ lâm phong như vậy, phong độ nhanh nhẹn, ở Lạc Hải này có đốt đèn lồng cũng khó tìm thấy ai bằng, cô làm sao có thể không thấy một chút hảo cảm nào chứ?
Chỉ nghe bà Lục Ca Khanh nói: “Mẹ thấy anh chàng Ninh Hi này không tồi, nhìn ra được là một đứa rất có giáo dưỡng, tuổi tác so với con cũng tương đương. Hơn nữa thằng bé này hình như đã biết thân phận thật của con, nhưng lại không hề tỏ ra lạnh nhạt, lại còn ân cần chu đáo như thế, quả thật là một đứa nhỏ thành tâm thực ý, xem ra nó cũng là thật lòng thích con.”
Bên ngoài Ninh Hi bất chợt nâng ngón tay lên làm động tác ‘bingo’, mừng rỡ như điên: vô cùng chính xác. Ít nhất bác gái đã có ấn tượng rất tốt với hắn. Nếu không thể đánh địch bằng con đường trực tiếp, thế thì hắn đơn giản sẽ tìm đến đường cong cứu quốc*, đi đường tắt qua chỗ mẹ vợ vậy.
*Trong mấy truyện nếu có nhắc tới ‘đường con cứu quốc’ đều ngụ ý nhờ vả mẹ vợ.
Tưởng Chính Tuyền sẳng giọng: “Mẹ, anh ta chỉ là cấp trên ngày trước của con, thật sự chỉ có vậy mà thôi! Con có thể thề!”
Nghe thấy vậy, tâm hồn Ninh Hi bất chợt cảm thấy bị tổn thương. Hắn theo đuổi cô rõ ràng như vậy, cô chẳng lẽ một chút cũng không nhận thấy được sao? Hay là thật sự không có cảm giác gì với hắn, cho nên vẫn giả vờ không biết?
Tưởng Chính Tuyền cúi đầu cắt tỉa bó hoa, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu mỉm cười, sau lưng là ánh tà dương, xuyên thấu qua tấm rèm gấp nếp, yên lặng mà tiến vào phòng. Bà Lục Ca Khanh sau một hồi lâu trầm mặc, chợt nói: “Kỳ thật thằng bé Anh Chương rất được, con xem nó chạy từ Ngũ Phúc đến thăm mẹ. Trong tuần này đã đến đây hai lần. Hai đứa đều trai chưa vợ gái chưa chồng, nếu con vẫn còn thích thằng bé như ngày trước, muốn gả cho nó, vậy thì con cứ gả đi.”
Diệp Anh Chương là ai? Tưởng Chính Tuyền từng rất thích hắn ta, còn rất muốn gả cho hắn ta nữa. Đang êm đẹp làm sao lại nhảy ra một tên tình địch như vậy? Ninh Hi nhíu mày thầm nghĩ, xem ra hắn còn phải tiếp tục đi tìm hiểu kỹ hơn, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Tưởng Chính Tuyền không khỏi giậm chân: “Mẹ, mẹ lại nghĩ lung tung cái gì thế? Chẳng lẽ mẹ muốn gả con đi ra ngoài đến thế sao? Hơn nữa, cho dù con có muốn, Diệp đại ca người ta sẽ kết hôn với con sao?” Đã trải qua nhiều năm như vậy rồi, hết thảy đều đã trở thành quá khứ, mấy hôm nay Diệp đại ca hai lần liên tiếp đến thăm mẹ, chẳng qua là vì trong tuần này anh phải đến Lạc Hải công tác mà thôi.
Bà Lục Ca Khanh cũng không đáp lời, ánh mắt lẳng lặng quan sát con gái, hết thảy đều hiểu rõ: “Nói mẹ nghe xem, có phải là vì thằng bé Trọng Chi hay không?”
Trọng Chi? Sẽ không là Nhiếp Trọng Chi đấy chứ? Ninh Hi cảm thấy kinh hãi! Cái tên Nhiếp Trọng Chi này với Ninh Hi như sấm nổ bên tai. Nhiếp Trọng Chi từ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đến chuyện phá sản, vẫn luôn là truyện truyền thuyết ở Lạc Hải này.
Ninh Hi bỗng nhiên nhớ tới người đàn ông đứng khuất trong bóng đêm ở Ninh Thành lúc trước, hắn như bị điện giật mà bừng tỉnh. Đúng rồi, đúng rồi, người kia, người kia chính là Nhiếp Trọng Chi! Trách không được ngày đó hắn lại cảm thấy nhìn quen mắt như thế, bởi vì từ trước tới nay hắn chỉ nhìn anh ta qua ảnh báo, trên truyền hình, chứ chưa từng được gặp người thật việc thật một lần nào.
Tưởng Chính Tuyền trong phòng hồi lâu không nói gì. Sau một lúc thật lâu, lại thấy bà Lục Ca Khanh mở miệng nói tiếp: “Con ở Ninh Thành cùng Trọng Chi lâu như vậy, sao mẹ lại không hiểu được chứ. Con có phải là vì cảm thấy áy náy với nó không? Hơn nữa nó bây giờ biến thành như vậy…”
Tưởng Chính Tuyền vẫn im lặng không nói lời nào.
Bà Lục Ca Khanh thở dài, giọng điệu xa xôi: “Tuyền Tuyền, mẹ không phải là một bà già lạc hậu, bất kể quyết định của con là gì, mẹ đều ủng hộ con. Nhưng mà… Tuyền Tuyền, mẹ hy vọng con có thể hiểu được một chút, yêu và áy náy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Con không thể bởi vì áy náy với người ta, thấy người ta đáng thương mà ở suốt đời với người đó được.”
Tưởng Chính Tuyền vẫn cúi đầu, quay mặt sang phía khác, không nhìn được cảm xúc trên mặt lúc này thế nào. Bà Lục Ca Khanh lại thở dài: “Cũng không phải mẹ không thích Trọng Chi. Là bởi vì mẹ đã nhìn thằng bé lớn lên từng ngày, mẹ rất thích nó, cho nên hy vọng con có thể suy nghĩ cẩn thận. Nếu con thật sự yêu nó, vậy thì hãy đối xử với nó thật tốt, hết lòng yêu thương nó. Còn nếu như con chỉ vì đứa nhỏ năm đó mà cảm thấy có lỗi với Trọng Chi, bởi vì nhìn thấy thằng bé phá sản thất bại mà đáng thương nó, thương hại nó…” Nói đến đây, bà Lục Ca Khanh chợt ngừng lại, không nói thêm gì nữa.
Bà Lục Ca Khanh dừng một lát, giọng điệu hết sức nghiêm túc: “Thằng bé Trọng Chi này mẹ hiểu nó hơn ai hết. Nó từ nhỏ đã vô cùng kiêu ngạo, nếu để nó phát hiện con đang thương hại nó, điều này còn khó chịu hơn gấp vạn lần việc con giết nó. Con phải suy nghĩ cho thật kỹ càng, thằng bé bây giờ không thể chịu nổi thêm cú đả kích nặng nề nào nữa đâu.”
Thật lâu sau Tưởng Chính Tuyền mới ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt: “Con không biết, mẹ, chính con cũng không rõ nữa, con quả thật thấy anh ấy rất đáng thương, cũng thật sự cảm thấy vô cùng áy náy với anh ấy…” Chính cô cũng không thể hiểu được cô đối với hắn là loại tình cảm gì, yêu thương có, thương hại có, trong đó quả thật là cũng có một phần áy náy khôn cùng.
Ninh Hi nghe đến đó, bỗng nhiên cảm thấy mình không muốn nghe thêm điều gì nữa. Hắn xoay người, bất chợt thấy kinh hãi. Nam chính Nhiếp Trọng Chi trong miệng Tưởng Chính Tuyền, giờ phút này đang đứng ngay sau lưng hắn chỗ cửa ra vào, gương mặt anh ta buồn bã, cánh tay đang ôm bó hoa trong ngực buông thõng xuống. Nhìn sắc mặt trắng bệch ảm đạm kia của anh ta, có lẽ anh ta đã đứng ở đây không chỉ mới chốc lát thôi.
Ninh Hi đi về phía nhân vật trong ‘truyền thuyết’, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Nhiếp tiên sinh, chúng ta có thể nói chuyện một lát không?”
Từ tầng cao nhất ở bệnh viện Đan Thị, đã có thể đem phong cảnh mây mù lượn lờ của buổi chiều đông ở Lạc Hải thu hết vào đáy mắt. Không giống như tầng thượng của những nơi khác, tầng thượng của bệnh viện Đan Thị có một vườn cây trên cao, lá cây xanh biếc, những băng ghế dài như bị kéo vào bên trong lùm cây xanh thoang thoảng hương thơm.
Hai người đứng mặc cho gió thổi vi vu, Ninh Hi thoải mái tự giới thiệu: “Nhiếp tiên sinh, xin chào, tôi là Trì Ninh Hi.” Nhiếp Trọng Chi đánh giá cậu ta, trên người mặc chiếc áo đen kết hai hàng cúc, áo len màu xám, quần bò tối màu thêm một đôi giày màu đen, trang phục vô cùng đơn giản, nhưng khoác trên người cậu ta lại vừa vặn đâu vào đó, anh tuấn vô cùng.
Trí nhớ của hắn thấp thoáng hình ảnh Ninh Hi đưa Tưởng Chính Tuyền về nhà ngày đó, hai người cùng đứng dưới ánh đèn đường trong vắt, sau lưng là hàng cây cao vút, trải xuống từng cái bóng dài đều đặn, không khỏi làm cho người ta nhớ đến khung cảnh thơ mộng như trong phim. Trách không được người luôn có ánh mắt tinh tường như dì Khanh cũng cảm thấy vừa lòng.
Ninh Hi đứng đối diện hắn, giọng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Nhiếp tiên sinh, tôi muốn theo đuổi Tưởng Chính Tuyền. Tôi muốn được cạnh tranh công bằng với anh.”
Thần sắc Nhiếp Trọng Chi vẫn thản nhiên như trước, nghe cậu ta nói vậy bỗng cười chua sót. Im lặng một hồi, hắn mới nói: “Người cậu phải cạnh tranh cho tới bây giờ đều không phải tôi. Cậu ta là mối tình đầu của Tưởng Chính Tuyền, tên là Diệp Anh chương, cậu ta mới là người mà Tuyền Tuyền vẫn muốn gả từ trước kia.” Cô chưa bao giờ đem hắn thành đối tượng cần cân nhắc suy nghĩ, hắn còn chưa bước vào vạch xuất phát đã bị loại rồi.
Bên tai thoáng chốc vang lên một câu nói mà Tưởng Chính Tuyền mới vừa nói: “Cho dù con có muốn gả, Diệp đại ca người ta chẳng lẽ sẽ cưới con sao?” Bất giác tim đau như cắt. Không thể nghĩ tới được đã nhiều năm trôi qua như vậy, cô vẫn còn muốn được gả cho Diệp Anh Chương.
Ninh Hi mỉm cười: “Tôi cũng có thể cạnh tranh công bằng với anh ta. Tôi có ưu thế của tôi, tôi tin tưởng tôi sẽ không thua bất cứ người nào trong hai người.” Phong thái cực kì phi phàm, tràn đầy tự tin, giống như toàn bộ thế giới đều ở dưới chân cậu ta. Nhiếp Trọng Chi cảm thấy tự ti vô cùng.
Ánh mắt Nhiếp Trọng Chi nhìn chăm chăm đánh giá Ninh Hi, sau một lúc thật lâu, hắn xoay người đưa lưng về phía cậu ta, chậm rãi nói: “Tuyền Tuyền cô ấy rất thích màu xanh nước biển, túi xách và giầy dép trước tới giờ đều mua nhẫn hiệu XX, cô ấy thích nghe nhạc của Enya*, thích đi tới những nơi có biển, thích tất cả các loại hải sản, thích uống canh hầm, món điểm tâm Hongkong thích nhất là món bánh sầu riêng, thích ăn cơm chiên trứng bên trong phải thêm một chút xì dầu… Đúng rồi, cô ấy thích ăn nhất món hoành thánh nhân tôm, tốt nhất là nên dùng loại tôm sông cỡ lớn, hương vị như vậy mới là ngon nhất… Bình thường cô ấy không thích ăn rau hẹ, rau cần, rau thơm, tỏi, cà rốt, hành tây. Cô ấy thích ăn các loại bánh pút-đing, các loại bánh ga-tô. Nếu là cà phê, cô ấy thích nhiều sữa nhiều đường, càng ngọt càng tốt. Nhưng nếu cô ấy đang buồn phiền vì công việc, cậu phải bỏ bớt lại một ít sữa, bớt lại một chút đường… Bình thường tay chân cô ấy rất lạnh, cậu nhớ mỗi ngày phải pha cho cô ấy một ly trà long nhãn táo đỏ… Mỗi buổi sáng phải có một hộp sữa chua, nhớ trước khi đi ngủ phải đặt trên đầu giường của cô ấy một ly nước ấm, buổi tối tỉnh lại cô ấy thích uống nước… Mỗi khi đi dạo phố, cậu phải đưa cho cô ấy tay trái của mình. Còn nữa, giày của cô ấy mang hay bị tuột dây, cậu phải luôn để ý đến việc này…”