Hắn từng nói với cô: “Tuyền Tuyền, em có biết tôi chính là vì yêu hay không? Nếu không phải vì tôi yêu em, vì sao tôi phải làm với em những chuyện đó?”
Hắn từng hỏi cô không chỉ một lần: “Tuyền Tuyền, Diệp Anh Chương có cái gì tốt hơn tôi?”
Câu nói của hắn gằn từng tiếng, đến bây giờ lại hiện lên thật rõ ràng trước mắt cô, tựa như mới chỉ ngày hôm qua đây thôi!
Trong tim bỗng thấy thật chua xót, đau đến thắt lại!
Ngồi trong hành lang bệnh viện lạnh lẽo, Tưởng Chính Tuyền bất chợt như bị một xô nước đá xối thẳng lên đầu, trong tức khắc như bừng tỉnh hiểu ra.
Có lẽ là từ rất lâu rất lâu trước kia, hắn khi đó, thật sự đúng như lời hắn đã nói, sớm đã yêu cô!
Năm đó nếu không phải vì hắn yêu cô, thì với điều kiện của hắn, tội gì phải tự hạ thấp bản thân mình xuống như vậy, tự ủy khuất chính mình như vậy để đến quấn quýt lấy cô đây?
Chỉ là, khi đó cô thật khờ, phải đợi đến tận bây giờ mới có thể hiểu được.
Cô thật sự chính là một tên đại ngu ngốc!
Nhiếp Trọng Chi hắn sẽ không có chuyện gì. Hắn nhất định sẽ không có chuyện gì!
Hắn vẫn còn nợ cô kia mà, chính hắn đã nói sẽ báo đáp cho cô. Hắn nói lời phải giữ lời! Nếu không cô nhất định sẽ không buông tha cho hắn!
Hắn nhất định sẽ tỉnh lại!
Suy nghĩ đến đây rốt cuộc cũng khiến cô từ từ bình tĩnh xuống, Tưởng Chính Tuyền đứng dậy đi đến góc hành lang gọi điện thoại cho anh trai Tưởng Chính Nam. Di động vừa đổ chuông hai tiếng, đầu bên kia đã nhận máy: “Tuyền Tuyền, làm sao vậy?”
Vừa nghe được giọng nói thân thiết quen thuộc của anh trai Tưởng Chính Nam, sự trấn định cố gắng giữ vững từ nãy giờ chốc chốc biến mất không còn một mảnh, giọng cô nghẹn ngào: “Anh, Nhiếp Trọng Chi bị thương…Anh ấy…Anh ấy bây giờ còn đang trong phòng cấp cứu, tình hình thế nào vẫn chưa rõ…”
Tưởng Chính Nam ở bên kia vốn đang trong tiệc xã giao, vừa nghe vậy liền đứng bật dậy khỏi ghế, vội chạy ra ngoài ghế lô*: “Cái gì? Bị thương?! Đang êm đẹp làm sao lại để bị thương? Cái gì? Bị người khác đâm? Ở Lạc Hải này có kẻ nào không muốn sống nữa chăng, lại dám lấy dao đâm Nhiếp Trọng Chi! Cậu ta bây giờ đang ở đâu?” Tưởng Chính Tuyền báo địa chỉ cho anh trai. Tưởng Chính Nam: “Em ngồi ở đó chờ anh, em đừng suy nghĩ đi đâu lung tung. Nhiếp sẽ không có chuyện gì. Anh sẽ lập tức tới đó.”
*Một dạng phòng được bao riêng.
Tưởng Chính Nam rất nhanh đã chạy tới bệnh viện, nhưng khi nhìn thấy băng vải trắng đang quấn trên đầu Tưởng Chính Tuyền, hắn không khỏi kinh ngạc: “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chẳng phải em nói Nhiếp bị thương sao?” Tưởng Chính Tuyền liền đem tất cả những chuyện vừa mới xảy ra với mình kể cho anh nghe, chỉ nói là hai xe va chạm nhau, không có gì đáng lo ngại, đối phương cũng đã đồng ý giải quyết riêng.
Cho dù thấy em gái không bị sao, nhưng Tưởng Chính Nam vẫn không khỏi thấy tức giận vừa đau lòng: “Những lúc thế này sao em có thể tự lái xe đi được? Bác Từ đâu?” Tưởng Chính Tuyền: “Anh, em thật sự không có chuyện gì, chỉ bị trầy một chút da mà thôi.”
Tưởng Chính Nam dù đau lòng cũng phải nén giận trách móc mấy câu, lại hỏi: “Nhiếp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu ấy quay về Lạc Hải từ khi nào?” Tưởng Chính Tuyền liền kể lại vắn tắt một cách rõ ràng chuyện mấy ngày trước đây gặp được Nhiếp Trọng Chi làm tài xế thuê cho anh trai nghe, còn xưa nói xong, ở hành lang bỗng nhiên xuất hiện một đám người ăn mặc trang nghiêm, người đi đầu chính là ba của Nhiếp Trọng Chi —– ông Nhiếp Canh Lễ.
Tưởng Chính Nam tiến lên nghênh đón: “Bác Nhiếp.” Nhiếp Canh Lễ vô cùng kích động mà nắm chặt lấy tay Tưởng Chính Nam, miệng liên tục hỏi: “Chính Nam, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tưởng Chính Nam khi nãy còn đang đi trên đường, đã báo tin đến ông Nhiếp Canh Lễ trước. Hắn nghĩ bây giờ bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, liền kể cho ông Nhiếp nghe chuyện mấy tháng qua, chỉ nói thật đơn giản, Nhiếp Trọng Chi đã đến Ninh Thành một thời gian, vừa quay về Lạc Hải, ngay cả đám anh em tốt bọn họ cho tới bây giờ cũng chưa gặp mặt nhau lại được một lần. Có điều Tưởng Chính Nam chỉ không nhắc đến em gái Tưởng Chính Tuyền của mình mà thôi.
Nhiếp Canh Lễ nghe xong, thở dài một hơi thật ảm đạm: “Thì ra nó đến Ninh Thành. Lẽ ra bác nên nghĩ đến sớm mới đúng. Lẽ ra bác nên nghĩ đến sớm mới đúng.”
Nhiếp Canh Lễ thấy Tưởng Chính Nam mờ mịt không hiểu, giọng điệu sâu xa: “Từ nhỏ thằng bé đã sống cùng mẹ của nó ở Ninh Thành.”
Tưởng Chính Tuyền vừa nghe vậy chợt sáng tỏ. Thì ra là thế! Trách không được lúc ấy hắn đã kể cho cô nghe rất nhiều chuyện về mẹ của hắn, trách không được hắn tỏ ra vô cùng quen thuộc đến từng con phố lớn ngõ nhỏ ở Ninh Thành. Cô lẽ ra phải nhìn ra manh mối từ lâu mới phải.
Ánh mắt Nhiếp Canh Lễ lúc này nhìn sang Tưởng Chính Tuyền với ánh mắt sưng đỏ, trên đầu quấn nhiều lớp băng vải trắng, kinh ngạc thốt lên: “Đây chẳng phải là Tuyền Tuyền sao? Cháu…” Tưởng Chính Tuyền khẽ cúi người chào, miễn cưỡng mỉm cười: “Cháu chào bác Nhiếp.”
Tưởng Chính Nam thay em giải thích: “Con bé trên đường chạy tới đây không may va chạm với xe khác, may mắn là người không có chuyện gì.” Tầm mắt Nhiếp Canh Lễ đảo qua đôi dép lê nhung dưới chân Tưởng Chính Tuyền, bất chợt có chút đăm chiêu.
Lúc này, có vài vị lãnh đạo bệnh viện bộ dạng vội vàng hớt hải chạy tới, cực kỳ khách khí kính cẩn mà mời Nhiếp Canh Lễ và đám người đi cùng vào phòng làm việc riêng để nói chuyện.
Nhìn vào bên trong phòng bệnh, Nhiếp Trọng Chi đã hoàn toàn mất đi ý thức, sắc mặt tái nhợt không chịu nổi nằm trên giường bệnh. Bác sĩ mổ chính vừa từ phòng cấp cứu đi ra lập tức báo cáo: “Cuộc phẫu thuật của bệnh nhân diễn ra rất thành công, tạm thời không có nguy hiểm gì đến tính mạng. Nếu trong bốn mươi tám giờ tiếp theo tình trạng của bệnh nhân không xảy ra điều gì bất thường, thì có nghĩa đã vượt qua được thời kỳ nguy hiểm.”
Bác sĩ phụ trách chính lúc này đã biết thân phận của Nhiếp Trọng Chi, thái độ vô cùng cẩn trọng: “Phương viện trưởng, Lí viện trưởng, bệnh nhân mới vừa làm một cuộc phẫu thuật lớn xong, cơ thể còn rất yếu, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt. Dựa theo tình trạng trước mắt của bệnh nhên, đêm nay vẫn sẽ chưa tỉnh, bây giờ nếu ở lại trong phòng cùng bệnh nhân mà nói cũng không có tác dụng gì, nếu không mời Nhiếp tiên sinh về nhà nghỉ ngơi, ngày mai lại tới thăm được không?”
Ông ta thấy Nhiếp Canh Lễ lo lắng không yên, không muốn về nhà, bèn cam đoan thêm lần nữa: “Nhiếp tiên sinh xin cứ yên tâm, đội ngũ y bác sĩ chữa trị ở bệnh viện chúng tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực để chăm sóc cho cho Nhiếp thiếu gia, để cậu ấy sớm có thể bình phục về nhà.”
Đám bác sĩ phải mời trước mời sau, rốt cuộc mới khuyên được Nhiếp Canh Lễ ra khỏi phòng bệnh.
Tưởng Chính Nam cũng nói khẽ với Tưởng Chính Tuyền: “Tuyền Tuyền, đi thôi.” Ánh mắt Tưởng Chính Tuyền ngây ngốc dán chặt vào thân ảnh Nhiếp Trọng Chi: “Anh, em không muốn về, em muốn ở lại cùng anh ấy.”
Tưởng Chính Tuyền cũng không để tâm đến những người xung quanh, thấp giọng năn nỉ: “Bác sĩ, tôi có thể ở lại cùng anh ấy không? Ngộ nhỡ lúc anh ấy tỉnh lại không có ai thì thế nào?”
Gương mặt xinh đẹp trắng nõn như vậy, thêm ánh mắt hồng hồng chực khóc trông thực đáng thương, cho dù là ý chí sắt đá cũng rất khó quả quyết cự tuyệt.
Bác sĩ phụ trách thấy cô tỏ ra vô cùng săn sóc quan tâm đến bệnh nhân, cũng đoán được hai người có lẽ là quan hệ yêu đương. Ông ta trộm nhìn qua Nhiếp Canh Lễ, lại nhìn sang hai vị lãnh đạo bệnh viện, trầm ngâm vài giây, bèn gật đầu: “Được rồi, mọi người tự thương lượng với nhau đi, chỉ được một người ở lại thôi.”
Tưởng Chính Nam thở dài, vỗ vỗ vai em gái mình: “Vậy em ở lại cố gắng chăm sóc Nhiếp, sáng mai anh sẽ bảo bác Từ tới đón em.” Tầm mắt Tưởng Chính Tuyền vẫn không rời Nhiếp Trọng Chi, tựa như những lời mọi người nói cô không hề nghe được gì.
Trong suốt quá trình từ đầu tới giờ, lãnh đạo bệnh viện đi theo sau Nhiếp Canh Lễ, ánh mắt sâu xa của họ dừng trên người Tưởng Chính Tuyền mấy giây, rồi sau đó lại chuyển qua Nhiếp Trọng Chi đang nằm trên giường bệnh.
Tưởng Chính Nam lại âm thầm thở dài trong lòng, nhẹ nhàng mà rời khỏi phòng bệnh đi ra ngoài. Vừa xoay người, đã thấy Nhiếp Canh Lễ đứng một mình ở hành lang, còn những người khác thì đứng cách đó rất xa, để lại một khoảng cách dài.
Nhiếp Canh Lễ nhìn chăm chú vào hắn: “Chính Nam, bác Nhiếp muốn trò chuyện cùng cháu vài câu. Cháu có rảnh không?” Tưởng Chính Nam khẽ khom người xuống: “Bác Nhiếp quá khách khí rồi, cháu đương nhiên là rảnh.”
_______Greenhousenovels.com_______
Nhiếp Trọng Chi giống như người đang ngủ say, chờ đến khi nào trời sáng, hắn sẽ thức dậy rồi rời giường.
Khi còn ở Ninh Thành, mỗi buổi sáng ngày mới, hắn đều có thói quen dậy sớm làm bữa sáng cho cô.
Nhưng hôm nay hắn lại nằm im lìm trên giường bệnh như vậy, ý thức mê man vô tri vô giác. Bác sĩ chữa trị chính nói, nếu nhát dao kia đâm sâu thêm một chút nữa thôi, ông ta liền không còn cách nào cứu chữa được nữa.
Suốt một buổi tối, trong mắt trong tim Tưởng Chính Tuyền ngoại trừ hình bóng của Nhiếp Trọng Chi thì vẫn chỉ còn Nhiếp Trọng Chi.
Đêm nay, rốt cục cô cũng ý thức được, nếu Nhiếp Trọng Chi từ nay về sau không tỉnh lại, đối với cô mà nói, không biết những ngày sau của cô rồi sẽ thế nào.
Suốt đêm một mình cô thì thào nỉ non, cô nói: “Anh mau mau tỉnh lại được không?”
Cô nói: “Nhiếp Trọng Chi, nếu anh không chịu tỉnh lại, em sẽ kết hôn với Diệp đại ca thật đấy! Em nói được là làm được, không lừa anh đâu…”
Nhưng một lát sau, cô lại sửa lời: “Em gạt anh đấy, sao em có thể kết hôn với Diệp đại ca được chứ? Anh mau mau tỉnh lại, được không?”
Chai nước biển nhỏ xuống từng giọt vào ống truyền, lại tí tách tí tách truyền vào trong cơ thể Nhiếp Trọng Chi. Tưởng Chính Tuyền nhìn nó chảy khi chỉ còn vài giọt cuối cùng, liền bấm chuông, gọi y tá vào đổi chai nước mới.
Y tá tay chân nhanh nhẹn bưng khay đi vào, lại cười nói: “Trời sắp sáng rồi, cô đã một đêm không ngủ, nếu thấy mệt cô đến sô pha nằm nghỉ một chút đi. Việc chăm sóc bệnh nhân là việc lâu dài chứ không phải dăm ba bữa.”
Thì ra bên ngoài trời đã gần sáng rồi, bốn mươi tám giờ mà bác sĩ Ly nói đã tôi qua được một chút.
Tưởng Chính Tuyền nắm lấy cổ tay tay phải của Nhiếp Trọng Chi, cô để ý nó cả đêm, phát hiện tư thế tay phải của hắn rất kỳ quái, nắm chặt thành quyền, giống như đang nắm chặt lấy thứ gì đó không chịu buông ra.
Tưởng Chính Tuyền không khỏi lo lắng hỏi y tá: “Tay anh ấy làm sao vậy? Tại sao lại nắm chặt thế này?” Cô nghe thấy giọng nói của mính khô khốc, khó nghe giống như một khối sắt gỉ ma sát xuống sàn nhà.
Y tá nghe vậy, vội vàng ngừng công việc trong tay lại, đi qua giúp cô kiểm tra tay của Nhiếp Trọng Chi, nhưng nhìn trái nhìn phải, động trước động sau hồi lâu vẫn không phát hiện được điều gì, bèn trấn an cô: “Có lẽ không có chuyện gì. Như vậy đi, một tiếng nữa sẽ có bác sĩ đến kiểm tra, đến lúc đó cô hãy hỏi ông ấy thử, xem ông ấy nói thế nào, được không?”
Lúc mấy vị lãnh đạo bệnh viện và bác sĩ phụ trách đi vào phòng kiểm tra tình hình, Tưởng Chính Tuyền đứng ở một bên khẩn trương nghe bọn họ trao đổi các loại số liệu với nhau. Cuối cùng chỉ nghe bác sĩ phụ trách báo cáo với lãnh đạo: “Bệnh nhân tuy rằng vẫn chưa tỉnh lại, nhưng những dấu hiệu hiện tại cho thấy tình hình của bệnh nhân đã ổn định. Bây giờ xem ra không cần quan sát đến bốn mươi tám tiếng nữa, chỉ cần quan sát thêm một ngày một đêm là được.”
Ông bác sĩ phụ trách còn mỉm cười an ủi cô: “Cô yên tâm, tình trạng của bệnh nhân rất tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại.”
Tưởng Chính Tuyền nghe vậy liền cảm thấy vui sướng vạn phần, tiện hỏi luôn về việc tay phải của Nhiếp Trọng Chi: “Bác sĩ, tay anh ấy có phải bị thương hay không? Anh ấy cứ nắm chặt như vậy, suốt một buổi tối cũng không thấy thả ra.”
Bác sĩ lại nói: “Tôi đã làm kiểm tra thật cẩn thận cho bệnh nhân, tay cậu ta không có chuyện gì. Trong tay cậu ta có lẽ đang nắm một vật gì đó, nhưng chúng tôi dù thử rất nhiều lần cũng không có cách nào làm cậu ta thả lỏng tay ra được. Cô yên tâm, không có gì đáng lo ngại, chờ khi nào cậu ta tỉnh lại tức khắc sẽ buông ra thôi.”
Tưởng Chính Tuyền sau khi nghe xong, mới thấy thoáng yên lòng một chút: “Cảm ơn bác sĩ.”
Một đám người lại nối đuôi nhau mà rời đi, tiếp tục sang các phòng bệnh khác. Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh hẳn, ngoại trừ tiếng ‘tít tít’ phát ra từ máy theo dõi, thì không còn một thứ âm thanh nào nữa.
Thấy đôi môi Nhiếp Trọng Chi khô khốc, Tưởng Chính Tuyền cầm lấy tăm bông nhúng nước nhẹ nhàng cẩn thận chấm lên môi hắn. Đôi môi Nhiếp Trọng Chi rất hoàn mỹ, lúc này lại vì mất máu quá nhiều, trông giống như một loại quả khô héo màu trắng nhợt nhạt.
Cũng không biết làm sao, cô bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên hắn ép cô hôn hắn, là ở ngay trước cửa phòng ngủ của cô, lúc ấy hắn xấu xa như vậy, xấu xa không thể hơn được nữa: “Tôi đếm tới ba, nếu em không hôn tôi, tôi lập tức đi tìm Diệp Anh Chương.”
Cô bất đắc dĩ không còn cách nào, đành phải đến gần khẽ chạm vào môi hắn. Lúc hắn đi rồi, cô trở về phòng oán hận đi đánh răng đến mấy lần mới thôi.
Sau đó, ở nhà trọ của hắn, mỗi khi hắn làm chuyện xấu với cô, cô đều chạy đi tắm, tắm đi tắm lại rất nhiều lần, nhiều đến nỗi khiến hắn phải phát điên mà đập cửa phòng tắm của cô: “Tuyền Tuyền, Tuyền Tuyền, mau ra đây. Nếu em không chịu ra tôi sẽ tông cửa xông vào đấy!”
Người như hắn, kỳ quái không thể hiểu nổi. Có đôi khi, hắn bỗng nhìn chằm chằm cô một cách thần bí khó lường, sau đó giận dữ phất tay áo bỏ đi… Nhưng đợi đến khi cô tỉnh lại, lại phát hiện hắn đang nằm ngay bên cạnh mình, gần đến mức như không còn khoảng cách nữa…
Có đôi khi, hắn lại nghiến răng nghiến lợi mà gọi thẳng tên lẫn họ của cô: “Tưởng Chính Tuyền!” Biểu tình hung ác như vậy, làm cho cô có cảm giác tựa như giây tiếp theo hắn sẽ đem cô xé thành từng mảnh nhỏ.
Thỉnh thoảng tâm tình hắn tốt, liền khom lưng hạ giọng, thích lấy cái mũi cọ cọ vào cô, trêu chọc cô như con chó nhỏ. Khi đó, chỉ cần cô không chọc hắn tức điên, thì muốn gì hắn cũng sẽ đáp ứng.
Hắn rất thích tặng cô đủ thứ quà, đôi khi tùy tiện ném vào trong phòng thay quần áo của cô, đến khi hứng trí, hắn sẽ giống như một đứa nhỏ nghịch ngợm, đặt quà ở những nơi kỳ quái không ai ngờ tới, ở trên đèn bàn treo đầy các loại vòng cổ núm tua (tassel), đem nhẫn nhét vào bên trong dép lê, cấn vào chân cô đau điếng…
Còn có món hoành thánh nhân tôm kia… Có đôi khi tỉnh lại, cô sẽ ngửi thấy mùi hương thơm lừng đặc trưng của hoành thánh nhân tôm. Kỳ thật tiệm hoành thánh kia cách nhà trọ của hắn không hề gần, từ phía tây thành phố chạy sang phía đông, phải xuyên qua gần như toàn bộ Lạc Hải. Cũng có lẽ… Hắn không phải là đi mua về, mỗi một lần cô được nếm qua đều là tự tay hắn làm.
Bây giờ ngồi nhớ lại, trong lòng từng trận ê ẩm lại ngọt ngào không ngừng đan xen vào nhau.
Tưởng Chính Tuyền nhẹ nhàng nâng bàn tay của Nhiếp Trọng Chi lên, bởi vì hắn nắm rất chặt, chỗ các đốt ngón tay đều đã trắng bệch. Tưởng Chính Tuyền dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve mu bàn tay của hắn, dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn.
Cô cúi đầu nói: “Nắm như vậy có mệt không? Anh nắm chặt thế này, sẽ làm đau lòng bàn tay của anh mất. Anh thả tay ra có được không?”
Nhiếp Trọng Chi nằm trên giường bệnh đương nhiên là không có phản ứng gì.
Tưởng Chính Tuyền khẽ giọng thủ thỉ, giống như đang cùng hắn trao đổi thương lượng: “Cho em xem bên trong là cái gì, được không?”
“Em rất muốn nhìn qua một cái, anh thả tay ra, được không?”
“Quỷ hẹp hòi, em chỉ xem một cái thôi, được không?”
“Đi mà, em muốn xem…”
Cô vừa nói xong, vừa lấy ngón tay chậm rãi tách mở nắm tay của hắn ra. Tưởng Chính Tuyền vốn dĩ là lo lắng bên trong lòng bàn tay hắn có vật gì đó sắc nhọn sẽ đâm hắn bị thương, nghe bác sĩ nói đã dùng rất nhiều biện pháp, cô cũng muốn thử xem, kết quả thật kỳ lạ, bàn tay Nhiếp Trọng Chi cũng không nắm quá chặt, cô thực nhẹ nhàng tách mở được một ngón tay ra, tiếp theo lại thêm một ngón tay nữa…
Chẳng mấy chốc, lòng bàn tay rộng lớn của Nhiếp Trọng Chi đã mở hẳn ra trước mặt cô.
Đến khi ánh mắt Tưởng Chính Tuyền chạm đến vật nằm trong tay hắn, cả người liền ngây ra. Vật được hắn nắm chặt từ tối qua đến bây giờ rõ ràng là một chiếc nhẫn kim cương, dùng những viên kim cương rất rất nhỏ ghép thành hình trái tim, bởi vì thiết kế rất tinh xảo, cho nên nhìn qua liền cảm thấy được rất đặc biệt.
Hắn đi tìm chính là chiếc nhẫn này! Đây mới là đầu sỏ gây nên chuyện!
Vài tia nắng mặt trời ấm áp từ kẽ hở nhỏ hẹp của cửa chớp lác đác tiến vào trong phòng, chiếu lên chiếc nhẫn bạc nho nhỏ, Tưởng Chính Tuyền nhìn thấy được mặt bên trong nhẫn có vài cái chữ tiếng Anh.
Đầu ngón tay Tưởng Chính Tuyền run rẩy lấy nhẫn ra, hai mắt trong tích tắc đỏ lên. Ngay tại thời khắc này, dưới ánh nắng mặt trời chỉ thấy một hàng chữ khắc hiện lên thật rõ ràng: love XX forever.
*XX là tên tắt của Tuyền Tuyền (xuánxuán)
Thoáng chốc nước mắt như hạt trân châu tràn khỏi bờ mi.
Từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống lòng bàn tay đang mở ra của Nhiếp Trọng Chi.
Hai tay của Tưởng Chính Tuyền run rẩy kịch liệt, thật vất vả mới có thể đeo được chiếc nhẫn vào ngón áp út của mình, quả nhiên không ngoài dự liệu, nhẫn không lớn không nhỏ, vừa khít với ngón tay của cô.
Hình trái tim vô cùng đơn giản, ở trên ngón tay của cô lúc này như đóa hoa đang nở rộ rực rỡ.
Cô ngẩng đầu, khóe miệng trong ánh nắng buổi sáng hiện lên ý cười dịu dàng ấm áp, trước mắt lại là một mảnh mông lung ngập hơi nước, ngay cả khuôn mặt hắn cũng không nhìn rõ được nữa.
Tên ngốc này, ngoài miệng thì nói muốn chúc phúc cho cô và người khác, nhưng chính mình lại chẳng màng đến tính mạng để đi tìm chiếc nhẫn này.
Tưởng Chính Tuyền nước mắt như mưa, vừa khóc vừa cười, vừa thì thào: “Nhiếp Trọng Chi, anh là đồ ngốc! Đại ngốc!”
“Anh chính là đồ ngốc!”
“Anh chính là đồ ngốc!”