Tuy rằng gần đây Phó gia có rất nhiều tin đồn gièm pha, nhưng trong mắt mọi người cùng lắm chỉ là những câu chuyện cười nơi trà dư tửu lậu mà thôi, người làm ăn phân biệt rất rõ đạo lý và lợi ích.
Chỉ cần Phó gia một ngày còn chưa đổ xuống, thì chuyện hợp tác không phải là không có khả năng.
Sinh hoạt cá nhân bê bối, sản phẩm quá hạn làm người tiêu dùng bất mãn, những chuyện này sao có thể để mọi người bận tâm chứ?
Hơn nữa, trên đất nước này, bất kể là người tiêu dùng hay là cơ quan chấp pháp, đối với loại chuyện bán hàng kém chất lượng này còn không phải chỉ là nhất thời quan tâm chỉnh đốn một chút, ai còn để ý mãi cho được.
Lật Hạ nhịn không được thở dài, cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, nhưng hôm nay dù sao cũng là sinh nhật bà nội, nhiều người đông vui một chút thì bà nội nhất định cũng sẽ càng vui vẻ hơn.
Nghĩ như vậy, cô cũng liền cảm thấy vui hơn không ít.
Lúc đi vào đại sảnh liền thấy người nhà Phó gia đang đứng ở cửa đón khách.
Phó Hâm Nhân và Phó Tư Lam vẫn giữ nguyên dáng vẻ như trước, Lam Ngọc thì hoàn toàn trở thành một phiên bản khác của Lam Hân, trang điểm vô cùng xinh đẹp diễm lệ.
Chỉ tiếc rằng cái dáng vẻ này của bà ta hoàn toàn không phù hợp với lối trang điểm sắc nét của Lam Hân nên nhìn tổng thể trông rất không thích hợp.
Lật Hạ thấy vậy liền không nhịn được mà nghĩ, bà ta bây giờ hoàn toàn sống dưới bóng ma tâm lý mang tên Lam Hân, thoải mái lắm sao?
Mà Phó Ức Lam thấy Lật Hạ khoác tay Nghê Lạc tới, ánh mắt chợt lóe lên sự ghen ghét, nhưng rất nhanh liền biến mất và thay vào đó là một nụ cười trong suốt, cất tiếng gọi: "Chị ba, chị tới rồi!"
Lật Hạ vô cùng khách khí, nho nhã chào hỏi: "Xin chào Phó tiên sinh! Xin chào hai vị Phó tiểu thư!"
Phó Ức Lam bị mất mặt, khóe miệng giật giật, mà Phó Hâm Nhân thì hoàn toàn bình thường, coi như mình thật sự không có đứa con gái này, Lam Ngọc cũng lười quan tâm, Lật Hạ không còn là con gái của Phó Hâm Nhân nữa thì càng tốt, bớt đi một người lúc chia tài sản.
Nhưng Phó Tư Lam thì ngược lại với mọi người, không biết là vì sao thế nhưng lại đi đến trước mặt Lật Hạ lên tiếng: "Lật tiểu thư khách khí rồi!"
Lật Hạ không tiếp lời mà chỉ kéo Nghê Lạc đến gặp bà nội.
Phó Ức Lam quay đầu nhìn theo bóng dáng hai người đang cuốn vào một chỗ, ánh mắt oán độc, theo bản năng cắn chặt răng, quay đầu lại liền thấy Lang Hiểu và Lang Húc.
Phó Ức Lam liếc nhìn Lang Hiểu một cái, sau đó nói với Lang Húc: "Anh Lang Húc, em gái nhỏ Lật Hạ của anh đang ở đằng kia kìa!"
Lang Húc nhìn theo ánh mắt của cô ta liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy, mái tóc ngắn mà dày, váy ngắn xanh nhạt, như một mảnh chồi non bừng bừng sức sống, nhưng bên cạnh bóng dáng ấy lại là một thân hình cao ráo thẳng tắp như một ngọn bạch dương.
Trên sườn mặt xinh đẹp của cô vẫn còn vương ý cười.
Ánh mắt Lang Húc hiện lên một tia đau đớn, cuối cùng lại cô đơn nở nụ cười, không nói gì mà lẳng lặng đi vào.
Lại không để ý đến cô ta! Phó Ức Lam thấy vậy liền nhíu mày.
Lang Hiểu nhìn chăm chú bóng dáng của Lật Hạ một lúc lâu, rồi mới kéo Phó Ức Lam lại, thấp giọng hỏi: "Nghê Lạc cũng tới, cô chắc chắn lần này sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Phó Ức Lam nhìn bóng dáng hai người kia, âm hiểm cong môi: "Đến đây thì càng tốt, để cho anh ta có thể nhìn thấy cảnh anh và Lật Hạ ân ái, xem sau này Lật Hạ còn dám câu dẫn Nghê Lạc nữa không!"
Lang Hiểu khó chịu nhíu mày: "Cô rốt cuộc là đang giúp tôi hay là đang vì chính mình vậy?"
"Một mũi tên trúng hai đích không được sao?" Phó Ức Lam cười, "Anh chỉ cần chăm sóc cho em gái Lật Hạ của anh thật tốt là được rồi."
"Tốt nhất lần này đừng để xảy ra sai sót nữa." Lang Hiểu lạnh lùng nói xong mới xoay người đi vào.
Phó Ức Lam nở nụ cười sâu kín, lần này nhất định sẽ không có sai sót nữa.
Xoay người lại liền thấy người của Tô gia tới, trong đó có cả Tô Tiếu.
Phó Ức Lam đã sớm tạm nghỉ học nên đã một khoảng thời gian dài không gặp Tô Tiếu.
Lần này gặp lại, hai người đều nhìn nhau không vừa mắt, trừng nhau một cái rồi đường ai nấy đi.
Lam Ngọc thấy vậy liền kéo Phó Ức Lam lại, nhỏ giọng nhắc nhở: "Con đối với tiểu thư Tô gia thái độ kiểu gì vậy hả? Người của Tô gia tốt xấu gì cũng là đối tác của chúng ta, về sau chúng ta muốn quản lý tốt bách hóa còn phải mượn sức bọn họ nhiều đấy."
"Lôi kéo cái gì mà lôi kéo chứ?" Phó Ức Lam không vui nói: "Tôi ghét nhất là cái dáng vẻ kia của cô ta.
Hơn nữa quan hệ của cô ta và Lật Hạ rất tốt nên chỉ có thể là đối thủ, không thể là đồng minh được."
Lam Ngọc vốn cũng không có ý định gì nên nghe Phó Ức Lam nói như vậy xong cũng liền cho qua rồi hỏi: "Vậy chuyện con nói với Lang Hiểu, sắp xếp thế nào rồi?"
Phó Ức Lam nghe đến đề tài này liền vui hẳn lên: "Mẹ yên tâm, tối nay Lật Hạ trốn không thoát đâu.
Vừa bán được một ân tình cho Lang Hiểu, vừa có thể tách được Lật Hạ và Nghê Lạc ra.
Hơn nữa..." Cô ta nhìn về phía màn hình chính trong đại sảnh, cong cong khóe môi: "Bà nội có khi bị chọc giận đến đau tim luôn mất."
Lam Ngọc nghĩ đến cảnh tượng đó, kích động túm lấy tay Phó Ức Lam: "Con yên tâm, chuyện di chúc luật sư Giản đã đồng ý giúp chúng ta rồi."
"Vậy là tốt rồi." Phó Ức Lam vô cùng hai lòng, hỏi thêm, "Mẹ à, luật sư Giản kia đối xử với mẹ tốt như vậy, không phải ông ta đã thích mẹ rồi đấy chứ?"
Nghe đến đây mặt Lam Ngọc liền đỏ lên: "Con nói linh tinh cái gì thế, mẹ và ông ta..." chính là mối quan hệ thân xác và lợi ích thôi? Nghĩ đến bình thường Giản Nam cũng rất nghe lời mình, đáy lòng Lam Ngọc cũng không kìm được mà khẽ rung động.
Phó Ức Lam nhìn thấy, liền cảnh cáo: "Mẹ, mẹ đừng có nghĩ nữa! Luật sư kia mẹ lợi dụng ông ta thôi là đủ rồi, đừng có mềm lòng mà thật sự ở cùng một chỗ với ông ta.
Loại người nghèo hủ kiết xác như vậy, con chỉ nhìn thôi cũng thấy sốt ruột! Nhà chúng ta đã đủ hỗn loạn lắm rồi, mẹ đừng có ở bên ngoài xách thêm mấy cái bị rách về nữa đấy."
Lam Ngọc gật đầu không ngừng: "Được, cái gì cũng nghe con hết, mẹ sẽ không làm trái đâu."
- ------------------
Bà nội Phó đang ngồi ở ghế chủ vị nói chuyện phiếm với vài lão nhân khác, từ xa trông thấy Lật Hạ liền cười lớn, nói với mấy vị xung quanh:
"Nhìn kìa, là cháu gái bảo bối của tôi đấy!"
Lật Hạ vui mừng kéo Nghê Lạc đi về phía bà nội, không quên nhỏ giọng nói:
"Em chỉ có một vị trưởng bối duy nhất thôi đấy, anh biểu hiện cho tốt nha!"
Nghê Lạc gật gật đầu.
Nhưng sự thật chính là, bà nội Phó vốn ôn hòa và hiền lành, nay chỉ cần nhìn dáng vẻ ngọt ngào của Lật Hạ khi nắm tay Nghê Lạc thì trong lòng đã đồng ý rồi, nên chỉ cười: "Lâu rồi không gặp, Hạ hạ đã có bạn trai rồi sao?"
"Vâng bà nội, anh ấy tên là Nghê Lạc ạ."
Nghê Lạc nghe liền ngoan ngoãn chào hỏi: "Cháu chào bà nội ạ."
Nhóm lão thái thái bên cạnh đều nhịn không được nhìn Nghê Lạc nhiều hơn vài cái, đây không phải là cháu đích tôn của nhà họ Nghê sao?
Bà nội Phó nghe Nghê Lạc chào hỏi thì liên tục cười gật đầu: "Tốt, tốt, tốt lắm!"
Trong lòng Lật Hạ khẽ động, cô biết bà nội không giỏi ăn nói, nay bà lại nói liền ba chữ "tốt", xem ra là bà vô cùng vừa lòng.
Cô một mặt thì vui vẻ, một mặt lại không cam lòng liếc nhìn Nghê Lạc một cái.
Tên nhóc này nhìn qua thật đúng là vô cùng có khuôn có dạng nên bà nội vừa nhìn một cái liền vừa lòng, đến nửa điểm làm khó cũng không có.
Không giống như cô, nói chuyện với bà nội Nghê có một lúc mà như bị lột ba tầng da.
Nghê Lạc dường như cảm nhận được tâm tư của Lật Hạ, con ngươi xinh đẹp nhìn cô chợt lóe lên, nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóng, khiến Lật Hạ giận đến mức không ngừng dùng ngón tay chọc vào lưng anh.
Nhưng anh lại không hề sứt mẻ, ngược lại còn tiếp tục cười.
Đúng lúc này, từ phía sau lại truyền đến giọng nói thanh nhuận của Lang Húc: "Bà nội, chúc bà sinh nhật vui vẻ ạ!"
Cả người Lật Hạ cứng đờ.
Bà nội cũng biết chuyện của Lật Hạ và Lang Húc, tuy vẫn tươi cười ấm áp, nhưng cũng khó tránh khỏi có điểm xấu hổ liếc nhìn Lật Hạ một cái.
Lật Hạ cảm thấy rất không tự nhiên, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay Nghê Lạc không hề thả lỏng, mỉm cười, vốn muốn chào "Anh A Húc" nhưng sau đó lại nhận ra xưng hô này có vẻ không tốt cho lắm nên cứ ngập ngừng không thôi.
Lang Húc sao có thể không nhận ra suy nghĩ của cô, tuy vô cùng đau lòng nhưng vẫn mỉm cười, ánh mắt nhìn hai bàn tay đang giao lấy nhau của hai người, rồi rời ánh mắt đi nhìn Lật Hạ: "Hạ Hạ, anh có mấy câu muốn nói với em."
Lật Hạ liếc nhìn Nghê Lạc trưng cầu, người phía sau biểu cảm bình tĩnh, buông lỏng tay ra.
Lúc này cô mới cùng Lang Húc đi sang một bên.
Từ đầu đến chân Lật Hạ đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, xoắn xoắn ngón tay không biết nói gì.
Ngược lại Lang Húc có vẻ tự nhiên hơn, chỉ nhìn chằm chằm cô xoắn xoắn ngón tay, một lúc lâu sau mới nói: "Anh chỉ muốn nói với em, hình như anh trai anh có bắt tay hợp tác với Lam Hân rồi, hẳn là về vấn đề cổ phiếu của Lật thị.
Cổ phẩn của hai bọn họ gộp vào sẽ nhiều hơn của em.
Em phải đề phòng."
Lật Hạ sửng sốt, không nghĩ anh ấy sẽ mang loại tin tức này tới.
Lang Húc nhìn chăm chú khuôn mặt cô một hồi, giống như cười tự giễu: "Nhưng dù sao bạn trai của em cũng đang ở đây, cậu ta nhất định sẽ không để em bị thương."
Tuy đã cố gắng che giấu, nhưng lời nói thốt ra vẫn lộ ra sự chua sót.
Lật Hạ cúi thấp đầu, như một đứa trẻ làm sai.
"Em đừng như vậy!" Lang Húc tịch mịch cười, "Không cần im lặng như thế, được không?"
"Cảm ơn!" Lật Hạ nhỏ giọng nói: "Anh A Húc."
Ánh mắt Lang Húc đột nhiên đau xót, nhìn cô đang cúi đầu, tinh thần bỗng nhiên như trở lại nhiều năm trước, tiểu Lật Hạ bé nhỏ mặc chiếc váy xòe chạy như bay phía trước, tiếng cười của bé gái thánh thót trong trẻo như tiếng chuông.
"Anh A Húc, anh A Húc, anh mau tới bắt em đi!"
Anh vẫn luôn giả vờ không bắt được cô, nhưng bây giờ thì anh đã thật sự không thể bắt được nữa rồi.
Cô bây giờ vẫn tươi cười sáng lạn như hồi ấy, nhưng đã không phải vì anh nữa.
Vốn muốn nói một câu "Thật muốn trở lại như ngày trước", nhưng anh biết, nói như vậy chỉ là tăng thêm gánh nặng cho cô nên anh cố nhịn sự đau buồn thương cảm xuống, lời nói ra đến miệng chuyển thành, "Ở cùng với cậu ta vui lắm sao?"
Lật Hạ gật đầu, vô cùng thành thực nói: "Rất vui ạ."
Anh vui mừng cười: "Vậy là được rồi." Nói xong cũng không chào hỏi mà cứ thế xoay người rời đi.
Lật Hạ nhìn theo bóng dáng cô đơn của anh một lần nữa biến mất trong đám người, không nói rõ được cảm giác trong lòng là gì.
Đến khi hồi thần lại liền thấy Phó Tư Lam đang đi về phía mình, sắc mặt vẫn không tốt như trước, vừa mở miệng liền thở dài:
"Lật Hạ, không phải tôi đã từng cầu xin cô, đừng làm tổn thương người nhà của tôi rồi sao"
Tâm trạng của Lật Hạ đang không tốt, vì thế không kiên nhẫn nhíu mày: "Cô lại làm sao thế?"
"Chuyện sửa lại hạn sử dụng là cô cho người làm sáng tỏ đúng không?" Phó Tư Lam thấy thái độ ác liệt của Lật Hạ nên giọng nói cũng sắc bén hơn.
Lật Hạ không nói gì, cười hừ một tiếng: "Phó Tư Lam, chuyện này là do tôi hại các người ư? Là do các người tự làm bậy! Vốn là làm chuyện vi phạm pháp luật, giờ còn nói tôi làm thương tổn các người ư? Thị phi của cô rốt cuộc vặn vẹo đến thế nào thế?"
Phó Tư Lam nghẹn họng, khuôn mặt đỏ bừng, cố phản bác: "Luật sư Giản là do cô sai khiến đúng không? Vì sao lại muốn châm ngòi bên trong gia đình tôi?"
"Vì sao tôi phải châm ngòi ư? Bên trong gia đình các người đã sớm rối tinh rối mù thành một mớ rồi, tôi cùng lắm chỉ là để mấy người nhìn rõ tình huống bên trong hơn một chút mà thôi.
Mẹ cô và em gái cô muốn hại dì của cô, ba cô thì muốn qua cầu rút ván, mấy cái đó chẳng lẽ là do tôi dạy sao?" Lật Hạ lạnh lùng nhìn cô ta,
"Phó Tư Lam, phiền cô rửa mắt lại mà nhìn cho rõ bản chất vấn đề đã rồi lại tới tìm tôi tính sổ được không?"
Phó Tư Lam không còn lời nào để nói, Lật Hạ cũng lười nói lời vô nghĩa với cô ta, đi về phía Nghê Lạc.
Trước khi khai tiệc, Lật Hạ tranh thủ đi vệ sinh, lúc đẩy cửa bước vào vừa vặn gặp Tô Tiếu đi ra.
Tô Tiếu dừng bước, nói: "Có lẽ là tớ lòng dạ tiểu nhân, nhưng không hiểu sao tớ vẫn cảm thấy Phó Ức Lam kia đang giở trò quỷ gì đó, còn cả tên Lang Hiểu kia nữa.
Lúc tớ đi vào có thấy hai người họ đang thần thần bí bí nhìn cậu chằm chằm.
Nói tóm lại là cậu nên cẩn thận hơn một chút."
Lật Hạ gật đầu: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở!"
Tô Tiếu lúc này mới chậm rãi rời đi.
Lật Hạ rửa tay xong, lúc đi vòng qua hành lang liền cảm thấy có người đi theo mình liền nhớ tới lời của Tô Tiếu, bước chân vì thế cũng nhanh hơn.
Nhưng đúng lúc đi đến chỗ ngoặt bước vào đại sảnh thì phía sau đột nhiên có vài cánh tay vươn tới bắt lấy cô đồng thời cũng che kín miệng cô lại.
Cô còn không kịp thốt lên tiếng nào đã bị bọn họ lôi đi.
Bây giờ mọi người đều đã tập trung trong đại sảnh, bên ngoài hành lang không có một ai.
Người bắt cô có lẽ là 3, 4 người đàn ông, không nhìn rõ mặt mũi, mà cô cũng không kêu tiếng nào.
Cô bị mấy người đó khiêng trên vai không lâu lắm mà bị bọn họ ném vào phòng trên lầu ngay trong khách sạn.
Lật Hạ kinh ngạc, lập tức hiểu bọn họ định làm gì, nhưng bọn họ lái trói tay chân cô lại, sau đó ép cô uống cái gì đó.
Lật Hạ không phản kháng, trấn định uống vào, nhưng không nuốt thứ chất lỏng kia xuống mà ngậm lại ở trong miệng.
Mấy người đó thấy cô ngã bất động trên giường xong mới rời đi, đóng cửa lại.
Lật Hạ nhanh chóng nhổ chất lỏng đó ra, muốn đi tới nhà vệ sinh súc miệng, nhưng lại phát hiện dây thừng bị buộc cố định vào giường, cô căn bản không thể xuống giường được.
Trong phòng hoàn toàn tối đen.
"Có ai không, mở cửa với!!!" Nhưng mặc kệ cô có kêu như thế nào nhưng bên ngoài đều không một chút động tĩnh.
Không cần nghĩ cũng biết, nếu cô đã bị nhốt ở đây thì xem ra cả tầng lầu này hoàn toàn không còn ai khác nữa.
Lật Hạ nằm trong căn phòng tối đen, đột nhiên nhớ tới ánh mắt thâm trầm kì quái của Lang Hiểu, cả người bỗng nhiên run lên, sẽ không phải là tên biến thái kia muốn....chứ?
Lật Hạ vừa giận lại vừa sợ, cô không bao giờ muốn cùng tên khốn nạn Lang Hiểu kia có nửa điểm quan hệ gì nữa, nhưng một bên vừa ghê tởm muốn chết, một bên lại sợ hãi nếu chuyện đó thật sự xảy ra.
Nhưng Nghê Lạc có ở đây, anh ấy nhất đinh sẽ tìm được cô, phải không?
Nhất định phải đến trước Lang Hiểu!
Lật Hạ thử giãy vài cái, nhưng dây thừng trói rất chặt, cô hoàn toàn không thể làm gì được cả.
Vài phút đồng hồ trôi qua, trên cửa bỗng vang lên tiếng mở cửa "lạch cạch".
Lật Hạ ngẩn ra, sao có thể đến nhanh như thế chứ?
Sau đó là tiếng mở cửa phòng, rồi một tiếng "tách", nhưng đèn trong phòng vẫn không sáng, xung quanh vẫn tối đen như mực.
Cả người Lật Hạ bỗng nhiên lạnh toát, cố gắng không lên tiếng, chậm rãi nhích sang một bên giường, hy vọng lúc Lang Hiểu tới sẽ không chạm vào cô, có lẽ sẽ không nghĩ cô bị trói tới đây.
Bước chân của người tới bị tấm thảm dày dặn trong phòng làm cho biến mất hoàn toàn, trong phòng rõ ràng có hai người nhưng một tiếng động cũng không có, cực kì quỷ dị.
Lật Hạ sợ tới dựng tóc gáy, lại nhích dần một chút nữa về phía mép giường, vốn chỉ định trốn đến góc giường, nhưng cô lại đánh giá sai độ dài của sợi dây nên liền ngã rầm xuống đất.
Một tiếng "rầm" vang lên, Lật Hạ cả kinh, giây tiếp theo, một bàn tay đàn ông nóng bỏng liền giữ được thắt lưng của cô, kéo cô lên.
Lật Hạ lập tức hét chói tai, vung chân đá loạn: "Hỗn đản, buông tôi ra."
"Là anh!" Nghê Lạc đưa tay kéo cô gái đang run rẩy kia vào lòng ôm chặt: "Lật Hạ, là anh!"
Lật Hạ kinh ngạc, nhanh chóng vùi đầu vào lồng ngực quen thuộc kia.
- ----------------.
Truyện Mạt Thế
Bên trong nhà vệ sinh, Lật Hạ trầm mặc súc miệng, rửa mặt.
Tô Tiếu đứng ở một bên khoanh tay, sắc mặt không tốt, thở phì phò: "Thật không nghĩ tới ả Phó Ức Lam kia thế nhưng lại có loại tâm tư như thế này.
Tớ chỉ nghĩ cô ta tiện, không ngờ cô ta còn độc ác nữa."
Lật Hạ cúi đầu nói: "Tớ trước kia đã từng bị cô ta hại một lần rồi."
Tô Tiếu ngẩn ra, một lúc lâu sau, trong mắt hiện lên một mạt hung quang, oán hận nói: "Loại đàn bà thế này, phải cho cô ta một bài học mới được."
Lật Hạ không chút để ý vẩy nước trên tay, nói: "Tớ đã từng nhắc nhở cô ta, mặc kệ cô ta có giở trò gì với tớ, tớ cũng nhất định sẽ trở lại."
"Vậy mà cô ta còn dám." Tô Tiếu đột nhiên ngẩng đầu cười, "Không phải cô ta muốn dẫn mối cho Lang Hiểu sao? Vừa vặn cho cô ta uống thuốc rồi đem trói cô ta ném tới căn phòng đó đi.
Dù sao bên trong cũng tối đen, có nhìn ra ai với ai đâu mà."
PS: Các ty ạ, chương chốt năm cũ nhé.
HPNY các ty nha.