• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Phó Ức Lam suy nghĩ về kế hoạch lần này đã suy nghĩ rất cẩn thận: thứ nhất, cô ta không thể tự mình ra mặt, không thể ghi lại toàn bộ chuyện trong phòng được, vì như vậy thì mọi người sẽ biết là Lật Hạ bị bắt cóc.

Thứ hai, cô ta cũng không thể để Lang Hiểu biết chuyện phát trực tiếp được, vì dù sao kế hoạch ban đầu của bọn họ là chỉ âm thầm quay phim lại, một bản sẽ đưa cho Nghê Lạc, còn một bản thì dùng để áp chế Lật Hạ.

Mà chuyện phát trực tiếp này hoàn toàn là ý tưởng lớn mật của Phó Ức La, dù sao đến lúc đó Lang Hiểu có biết thì chỉ cần đơn giản nói với hắn ta là để cho mọi người đều xem được thì sẽ càng chắc chắn, càng được đảm bảo hơn, Lật Hạ nhất định sẽ không thoát khỏi tay Lang Hiểu.

Phó Ức Lam nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra một phương pháp tốt nhất, đó là hẹn giờ đèn trong phòng, tính toán sao cho đến lúc hai người Lang Hiểu và Lật Hạ chuyện đã thành, mà Lật Hạ cũng đã mất đi ý thức phản kháng và sức lực thì đèn sẽ sáng đồng thời hẹn giờ máy quay cùng lúc đó, để nó trực tiếp phát sóng ra bên ngoài.

Nhưng thật không ngờ kế hoạch hoàn mỹ không chút tỳ vết này của cô ta, lại chính là ghi lại đêm đầu tiên của cô ta.

Trong đại sảnh còn có phóng viên chuyên nghiệp do cô ta mời đến, trước đó cô ta cũng đã gọi điện riêng cho bọn họ, nói thọ yến lần này sẽ có trò hay để xem, bảo bọn họ nhất định phải nắm chặt thời cơ, viết bài sao cho thật tốt.

Phó Ức Lam ở dưới thân Lang Hiểu đã nhắm mắt hoàn toàn buông xuôi cho số phận, thẳng cho đến khi câu nói rống giận kia của Lang Hiểu vang lên lọt vào lỗ tai thì hưng trí cũng bị dập tắt toàn bộ.

Đến giờ phút này mà người mà Lang Hiểu muốn vẫn là Lật Hạ ư?
Đêm đầu tiên của cô ta chỉ là người thế thân cho Lật Hạ thôi sao?
Bản thân đã bị hắn ép buộc đến mức này, thế nhưng hắn vẫn không hài lòng sao?
Khoái cảm trong cơ thể Phó Ức Lam đã biến mất, thay vào đó là nộ khí bừng bừng, mở đôi mắt tràn ngập hơi nước vì dục vọng ra, vừa muốn lên tiếng mắng lại phát hiện...!
Ánh đèn mông lung....!
Trong lòng Phó Ức Lam cả kinh, thiếu chút nữa thì thốt lên có máy quay, nhưng nếu cô ta mà thực sự kêu lên thành tiếng thì cái tên Lang Hiểu này tuyệt đối sẽ giết chết cô ta mất.

Phó Ức Lam biết máy quay lén đặt ở vị trí nào, muốn kéo chăn lên để che kín bản thân.

Nhưng Lang Hiểu sao có thể đồng ý, vừa mới nghe được giọng nói của Phó Ức Lam, cộng thêm một khắc kia nhìn thấy gương mặt của cô ta, hắn ta liền không không chế được, văn chương liền trôi chảy....!Cảm giác đang cực lạc đến cực điểm lướt qua...!
Sau khoảnh khắc hưng phấn cực kì ngắn ngủi đó, bao nhiêu cảm xúc kìm nén bấy lâu...thế nhưng lại không ra được!
Thận dương vừa chữa xong thì lại đến lượt thận âm có vấn đề.

Bên dưới đã sớm trở về trạng thái mềm oặt xuống khiến cho trong lòng Lang Hiểu giận không để đâu cho hết.

Nhưng mặc dù là như vậy nhưng hắn vẫn kiên quyết không chịu đi ra, túm lấy chân Phó Ức Lam bắt đầu một trận thảo phạt mới.

Đến nước này thì Phó Ức Lam đã sớm không còn khoái cảm gì nữa, chỉ còn đau đớn, mà càng khó chịu hơn là cô ta biết một màn này đều bị mọi người nhìn thấy.

Cô ta vừa giận vừa xấu hổ đến chết, cái gì cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể túm lấy chăn che mặt mình lại, lại lết mình đến bên cạnh giường tắt đèn đi.

Nhưng cho dù làm như vậy thì một đoạn xuân sắc ngập trời kia cũng đã đủ nói lên tât cả, cũng đã lưu lại thật sâu trong đầu mọi người đồng thời lưu thật sâu trong trí nhớ của mấy người phóng viên mà cô ta mời đến và bộ nhớ của máy quay lén.

Phó Ức Lam sợ phóng viên tiết lộ tiếng gió cho nên lúc trước khi gọi điện cho đám phóng viên chỉ nói có chuyện hot, cũng không nói cụ thể là về Lật Hạ.

Cho nên các phóng viên hoàn toàn phát điên rồi, đứa nhỏ Phó gia quả thực là quá mạnh bạo a!
Từ nay về sau bất kể Phó gia có tổ chức tiệc tùng tụ họp gì đi chăng nữa, chỉ cần chắc suất tham dự, bọn họ không lo không có đề tài.

Nếu người nọ nói trước là sẽ có chuyện này, bọn họ tuyệt đối sẽ thức thâu đêm để xếp hàng mua vé trước.

Vì sao ư? Vì đây chính là buổi biễu diễn AV tư nhân, cả nhà cũng ra trận! Đây tuyệt đối là kinh hỉ lớn nhất, không thể bỏ qua được đó!!!
Phó Hâm Nhân hoàn toàn chấn kinh, rõ ràng đây là tiệc tư nhân, sao có thể có nhiều phóng viên truyền thông đến như thế chứ? Chuyện này rất không khoa học! Nhất định là có người giở trò.

Các phóng viên đương nhiên không quan tâm cái gì mà khoa học với không khoa học rồi, toàn bộ đều dùng tốc độ nhanh nhất vọt về phía bàn bên kia, vây lấy người nhà Phó gia và Lang gia liên tục đặt câu hỏi:
"Không phải vừa rồi mấy vị nói Phó Tư Lam và Lang Hiểu đã đính hôn rồi sao? Vì sao Lang Hiểu lại ngủ cùng em gái của vị hôn thê vậy?"

Phó Tư Lam lung lay sắp ngã, mặc dù chuyện đính hôn với Lang Hiểu chỉ vừa mới được nói đến vài ngày trước, nhưng Phó Ức Lam tuyệt đối biết chuyện này.

Vì sao nó..vì sao nó lại ở cùng một chỗ làm loạn với Lang Hiểu được cơ chứ? Nếu nó thích Lang Hiểu thì cứ nói thẳng, cần gì phải làm đến nước này, khiến cho mọi người đều lâm vào tình huống khó xử.

Hơn nữa, tại sao lại có phóng viên đến?
Trước kia chuyện gièm phá của Phó gia ầm ĩ đến mức nào cũng là chuyện phong lưu của các bậc trưởng bối, cô vốn còn muốn để dì nhỏ ngồi tù, để cho ba mẹ mình an phận hơn một chút, mà cô sẽ gả cho Lang gia, một lần nữa cố gắng thay đổi lại hình tượng của bách hóa Phó Lam, nhưng bây giờ, gièm pha lại lan cả đến chỗ cô, hơn nữa lại là bằng một loại phương thức nhục nhã khắc sâu đến như vậy!
Thành sự thì ít mà bại sự thì lại có thừa!
Giờ khắc này, Phó Tư Lam siết chặt nắm tay, chỉ hận không thể bóp chết Phó Ức Lam ngay lập tức.

Các phóng viên vẫn đang tiếp tục xả một tràng súng liên thanh:
"Phó Ức Lam bình thường vẫn luôn thanh thuần ôn nhu như vậy, sao bây giờ lại phóng đãng như vậy? Là cô ta câu dẫn Lang Hiểu hay là Lang Hiểu câu dẫn cô ta?"
Ba Lang nghe xong câu hỏi này, vô cùng giận dữ, nhưng vẫn cật lực kiềm nén lại không phản bác, mà chỉ cố gắng nghĩ làm thế nào để giải quyết rắc rối trước mắt này.

Lần này hành động của Lang Hiểu thực sự khiến người làm cha là ông ta quả thực không thể nào hiểu nổi.

Đứa con trai vẫn luôn trầm ổn của ông ta sao có thể chạy đến chỗ Phó Ức Lam chơi đùa như thế chứ?
Ông ta vốn cảm thấy Phó Tư Lam vừa thông minh lại có nét đẹp nội tâm, làm con dâu là vô cùng phù hợp.

Cưới cô gái như vậy vào cửa thì không khác gì đem luôn bách hóa Phó Lam nắm trong bàn tay.

Hơn nữa, Lang Hiểu cũng nghĩ như vậy!
Thế nhưng tình huống hiện tại là thế nào đây? Phó Ức Lam nhìn tướng mạo thế kia nhưng thật không ngờ lại con người như vậy!
Ba Lang không kịp trả lời, trong đám phóng viên đã có người trả lời thay: "Đương nhiên là Phó Ức Lam câu dẫn Lang Hiểu rồi! Vừa rồi mấy người không nghe thấy Phó Ức Lam nói gì sao?"
Trong đoạn ghi hình, Phó Ức Lam nói mình là tiện nhận, cầu xin Lang Hiểu hãy giết chết mình.....!
Nét mặt già nua của Phó Hâm Nhân đỏ rực, nhưng không cách nào phản bác.

Thứ nhất là sợ quan hệ với Lang gia không chịu được áp lực mà chuyển xấu, thứ hai là ông ta đã thất vọng hoàn toàn với đứa con thứ Phó Ức Lam này rồi.

Sao trước kia ông ta lại có thể thích đứa con gái này cơ chứ, cũng không ngờ được nó lại có thể đối xử với dì và chị gái ruột thịt của mình như vậy.

Ông ta không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã đạt thành hiệp nghị với Lang gia, là chỉ cần Lang Hiểu và Phó Tư Lam kết hôn, ông ta tình nguyện đem toàn bộ cổ phần công ty của mình cho Phó Tư Lam làm đồ cưới, quyền kinh doanh trong tương lại cũng sẽ giao lại cho vợ chồng Phó Tư Lam và Lang Hiểu.

Dù sao đứa nhỏ Phó Tư Lam này vẫn còn biết nhớ đến tình thân, không giống như Phó Ức Lam chỉ biết làm cho lòng người lạnh ngắt.

Hơn nữa hôm nay nhìn thấy dáng vẻ này của Phó Ức Lam, Phó Hâm Nhân gần như có thể chắc chắn, nếu giao hết tài sản cho Phó Ức Lam, nghĩa là ông ta đã hoàn toàn không còn giá trị lợi dụng nữa, thì nhất định sẽ bị cô ta đá sang một bên, sống quãng đời còn lại trong thất vọng.

Cố tình vào lúc này phóng viên lại đưa ra một vấn đề vô cùng chua ngoa:
"Xin hỏi, đây là di truyền phải không ạ?"
"Hai chị em Lam Ngọc và Lam Hân thích cùng một người đàn ông, nghe nói hai chị em ngoài trừ có quan hệ với Phó tiên sinh thì còn có chung một mối quan hệ với một người đàn ông khác.

Như vậy, Phó Tư Lam và Phó Ức Lam phải chăng cũng có loại sở thích chung đàn ông như thế này?"
Những lời này thực sự đã hung hăng tát một phát mạnh mẽ lên mặt của tất cả mọi người Phó gia một lần nữa.

Phó Hâm Nhân, Lam Ngọc, Phó Tư Lam đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, khuôn mặt hết đỏ lại trắng, chỉ hận không thể đào một cái hố mà chui xuống.

Phó Hâm Nhân gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, kéo kéo ba Lang ở bên cạnh, thấp giọng nói: "Ông không có biện pháp gì sao?"
Sắc mặc ba Lang cũng đỏ bừng, âm trầm trong nửa khắc, đột nhiên cười ra tiếng nói: "Vừa rồi chúng tôi nói sai rồi, người đính hôn với Lang Hiểu là Phó Ức Lam, không phải Phó Tư Lam."
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ồ lên.

Sắc mặt Phó Hâm Nhân và Phó Tư Lam nháy mắt liền như tro tàn, lung lay sắp ngã.


Đúng lúc phóng viên sắp sửa bùng nổ thêm một lần nữa thì từ bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói hoảng sợ của một cô gái: "Bà nội! Bà nội!"
Phó Hâm Nhân đột nhiên ngẩn ra, tất cả mọi người đều quay lại nhìn, liền thấy bà nội Phó bị mọi người xô đẩy cộng thêm một màn trên làm cho hỏa giận công tâm, sắc mặt tái nhợt, choáng váng ngã xuống đất.

- ----------------
Trong bệnh viện, bác sĩ đang cấp cứu cho bà nội trong phòng cấp cứu, người nhà thì toàn bộ đứng chờ ở bên ngoài hành lang.

Lật Hạ vùi mình vào lòng Nghê Lạc, không nói tiếng nào.

Trên mặt Lam Ngọc có vài phần lo lắng, nhưng rất không chân thật, mà Phó Hâm Nhân và Phó Tư Lam thì thực sự gấp đến độ chân tay luống cuống.

Cha con Lang gia cũng đến, ông ta thật sự không muốn nghĩ đến nhưng đây xác thực là phương pháp duy nhất để có thể thoát khỏi sự truy vấn của truyền thông, cho nên ông ta không thể không đến.

Ba Lang nhìn dáng vẻ bi thống và lo lắng của hai cha con Phó Hâm Nhân, cảm thấy thời điểm này không thích hợp, lời muốn nói không thể nói.

Nhưng vì nhịn đã lâu, cho nên rốt cục không nhịn được nữa, lên tiếng: "Mọi chuyện đã phát triển thành cái dạng này rồi, Lang Hiểu tuyệt đối không thể kết hôn với Tư Lam nữa, bằng không nhất định bị người ta phỉ nhổ tới chết."
Tâm trạng Phó Tư Lam không tốt, cắn răng không nói.

Phó Hâm Nhân cũng không tình nguyện, lạnh lùng nói: "Hiện tại mẹ tôi đang bệnh nặng lâm nguy, tôi không muốn thảo luận chuyện này với ông."
Ba Lang cũng lười kéo dài chuyện này với ông ta, trực tiếp nói: "Đây là thái độ của tôi, hoặc là Phó Ức Lam, hoặc là chuyện thân gia này kết thúc ở đây." Dứt lời liền thở phì phò rời đi.

Đi đến chỗ rẽ liền gặp Phó Ức Lam đang đi tới.

Ba Lang trong lòng bị đè nén, hung tợn trừng mắt nhìn cô ta.

Loại đàn bà không biết xẩu hổ này, nếu không phải vì Bách hóa Phó Lam, ông ta đến liếc mắt nhìn cô ta một cái cũng lười.

Nhưng cho dù có thực sự trở thành con dâu thì đã sao, sau khi lấy được Bách hóa Phó Lam, ông ta dư sức xử lý cô ta.

Phó Ức Lam cũng không quan tâm đến vẻ mặt của ông ta, lúc cô ta ra khỏi khách sạn đã nhận được rất nhiều ánh mắt "ân cần thăm hỏi" cùng một đống ngôn ngữ dơ bẩn rồi nên tâm trạng cũng chả tốt hơn là bao.

Cô ta bỏ qua ba Lang, chạy về phía cửa sổ phòng bệnh, vừa vặn nhìn thấy Lật Hạ, cô ta thiếu chút nữa thì phát điên.

Cô ta hung ác nhìn chằm chằm Lật Hạ.

Tiện nhân Lật Hạ này lại còn không biết xấu hổ nằm trong lòng Nghê Lạc sao? Nếu không phải bị cô ta bị đánh tráo, thì giờ phút này người đang bị cả thế giới phỉ nhổ chính là Lật Hạ!
Phó Ức Lam khí huyết dâng trào, giữa hai chân đột nhiên truyền đến một trận đau đớn.

Lang Hiểu cái tên đàn ông thô lỗ hung bạo kia lại chà đạp cô ta thành cái dạng này! Đáng lẽ người bị trói trên giường khóc lóc bị người ta đè phải là Lật Hạ!
Hẳn là Lật Hạ phải bị Lang Hiểu hành hạ đến không còn sức phản kháng, khiến cho mọi người thấy rõ cô ta (Lật Hạ) một mặt thì yêu đương với Nghê Lạc, mặt khác lại ở trong phòng cùng Lang Hiểu hoan độ đêm xuân.

Đây mới là quỹ tích của mọi chuyện.

Lật Hạ nên bị tất cả mọi người chỉ trò, bị Nghê Lạc đá, người của Nghê gia cũng sẽ khinh bỉ cô ta (Lật Hạ) đền cùng cực, có lẽ còn có thể bị Nghê gia trả thù vì đã làm bọn họ mất mặt.

Nhưng tất cả mọi chuyện đều không xảy ra, Lật Hạ vẫn hoàn hảo không tổn thương gì ngồi đó với bạn trai mình.


Mà cô ta thì sao? Mất đi đêm đầu tiên quý giá, nhưng đối phương lại không hề quý trọng trinh tiết của cô ta, cũng không hề nghĩ đến chuyện sẽ chịu trách nhiệm với cô ta.

Sau này cô ta giả bộ thế nào cũng không được nữa rồi, vì tất cả mọi người đều thấy cảnh cô ta nằm ở dưới thân Lang Hiểu rên rỉ.

Về sau cho dù cô ta đi đến đâu cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ.

Cô ta không biết bản thân lúc đó sao có thể nói ra những lời nói dâm đãng hạ lưu đến như vậy.

Đây vốn phải là những lời thốt ra từ miệng của Lật Hạ!
Phó Ức Lam kích động đến mất kiểm soát, lao lên muốn đánh Lật Hạ:
"Tiện nhân, đều do mày hại tao!"
Đồng tử Nghê Lạc tối sầm lại, đột nhiên ôm Lật Hạ đứng dậy, thân hình hơi nghiêng, trực tiếp nhấc chân đá Phó Ức Lam ra xa.

Anh thậm chí khinh thường việc dùng tay chạm vào cô ta, cho dù là bằng cú đấm.

Nhục nhã như vậy làm cho Phó Ức Lam đờ người ra trong khoảnh khắc.

Lúc này, ánh mắt lạnh như băng của Nghê Lạc đang nhìn cô ta: "Tiểu thư, tiếp theo sẽ không đơn giản là đòn cảnh cáo như vậy đâu."
Mà Lật Hạ trong lòng anh vẫn mang vẻ mặt đạm mạc như cũ, dường như hoàn toàn không đem cô ta để vào trong mắt.

Phó Ức Lam bị khuôn mặt lạnh lùng của Nghê Lạc dọa đến cả người lạnh lẽo, nhưng dù thế nào cũng cảm thấy không cam lòng, ánh mắt oán hận nhìn về phía Lật Hạ, lại nhìn về phía Nghê Lạc: "Nghê tiên sinh bảo vệ người thật là tốt nha.

Vậy anh có biết Lật Hạ ác độc như thế nào không? Chuyện hôm nay chính là do cô ta hại tôi, là cô ta phát đoạn ghi hình trực tiếp trước mặt mọi người để nhục nhã người nhà của mình, làm bà nôi giận đến phát bệnh.

Một người phụ nữ nham hiểm tàn nhẫn như vậy mà anh cũng thích sao?"
Nghê Lạc không thể tin nổi nhíu mày, dường như không thể ngờ được trên đời này lại thực sự có người không biết xấu hổ đến mức này.

Anh cũng lười cùng cô ta nói lời vô nghĩa, thẳng thắn nói: "Lật Hạ như thế nào, trong lòng tôi rõ nhất.

Về phần cô, tất cả mọi chuyện hôm nay đều là do cô."
Phó Ức Lam trong lòng sáng tỏ, Lật Hạ có thể thoát khỏi gian phòng kia đương nhiên là do Nghê Lạc cứu.

Nhưng Nghê Lạc thế nhưng lại dùng hai từ "xứng đáng" này để nói cô ta!
Trong lòng cô ta nhất thời oán hận ngập tràn, sao Lật Hạ lại có thể có người đàn ông yêu cô ta (LH), bảo vệ cô ta như vậy chứ.

Cô ta ghen tỵ đến phát điên, đỏ mắt cười điên cuồng:
"Vậy thì Nghê tiên sinh, anh có biết không, lúc Lật Hạ học trung học đã từng có một chân với Lang Hiểu đấy.

Ha ha! Lúc đó Lang Hiểu là anh của bạn trai cô ta, là bạn trai của chị gái cô ta.

Loại phụ nữ như thế này, anh xác định sẽ không làm cho Nghê gia của các anh bị mất mặt?"
Người của Phó gia đứng bên cạnh đều giật mình, ánh mắt kinh ngạc.

Thân hình Lật Hạ run lên, cúi đầu, sắc mặt trắng bệch.

Nghê Lạc bất động thanh sắc siết chặt nắm tay, đường cong trên cằm cũng siết lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn Phó Ức Lam vài giây, nhẫn nhịn tất cả, cuối cùng vân đạm phong khinh nói:
"Chuyện của Lật Hạ, tôi rất rõ.

Cô ấy của bây giờ, là người bạn gái hoàn hảo nhất.

Mà cô ấy của tương lại, chính là người của Nghê gia."
Cả người Lật Hạ chấn đọng, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn anh, lại chỉ thấy gương mặt lạnh lùng kiên nghị đến lạ thường của anh đang nhìn Phó Ức Lam:
"Cho nên, Phó tiểu thư, nếu sau này tôi nghe được bất kì lời nói nào nhục mạ người của Nghê gia từ miệng của cô, tôi sẽ khiến cô vĩnh viễn không lên tiếng được nữa đấy.

Rõ chưa?"
Giọng nói của anh rất bình thường, nhưng tất cả mọi người đều nghe ra, anh nhất định sẽ làm được!
Anh hoàn toàn có thể làm điều đó!
Ánh mắt của Lật Hạ đột nhiên lên men, cô biết, lời nói của Phó Ức Lam làm cho anh tức giận, mà nhiều hơn là đau lòng.


Nhưng anh không thể biểu hiện ra nửa phần tức giận, bởi anh muốn giữ thể diện cho cô.

Khiến cho "lời đồn" chỉ có anh biết mà thôi.

Phó Ức Lam bị kích thích đến phát điên.

Nghê Lạc thế nhưng nghe xong chuyện đó lại không hề có lấy nửa phần khiếp sợ hoặc thần sắc không thể tin nổi.

Anh nói chuyện của Lật Hạ, anh biết rõ.

Anh biết Lật Hạ đã bị Lang Hiểu cưỡng bức rồi.

Thế nhưng anh lại không cần đến cái kia.

Không những không cần, mà phản ứng đầu tiên lại còn là lựa chọn giữ gìn danh dự của Lật Hạ, thay cô che dấu tất cả.

Đúng vậy, chuyện lúc trước chỉ có một vài người biết, không có căn cứ chính xác, cô ta còn có thể đem ra áp chế Lật Hạ, mà bây giờ thì sao? Nghê Lạc đáng lẽ phải bị chuyện này kích thích lại vô cùng yên lặng, ngược lại còn che chở cho Lật Hạ.

Bây giờ thì chuyện này sẽ không bao giờ còn có thể dùng để áp chế Lật Hạ nữa rồi, thậm chí cũng không thể đề cấp đến nó.

Bởi vì cô ta xác định, lúc nãy, trong mắt Nghê Lạc thực sự đã lóe lên hung quang.

Nếu cô ta còn lôi chuyện này ra lần nữa, Nghê Lạc nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta! Sao Nghê Lạc lại có thể yêu cô ta đến trình độ như vậy chứ?
Phó Ức Lam ghen tỵ đến run rẩy cả người, lại không có chỗ phát tiết, cơ hồ tức đến độ hộc máu tươi mới nghĩ ra, bổ nhào vào trước mặt Phó Hâm Nhân khóc lớn:
"Ba, là Lật Hạ hãm hại con.

Con là bị người ta bắt cóc mang đi, bị người ta tra tấn nên mới không chịu nổi thốt lên mấy lời kia.

Ba, ba nghĩ lại đi, sao con có thể phát đoạn ghi hình để hại chính mình chứ? Nhất định là Lật Hạ, cô ta biết chuyện đính hôn của Lang Hiểu và chị nên cố tình muốn gây bất hòa hai chị em con, mang con đến căn phòng tối đen đó, lại lừa Lang Hiểu nói chị đang ở đó.

Cô ta là cố tình muốn khiến gia đình chúng ta xấu mặt, cũng là cô ta âm mưu gọi phóng viên đến xem Phó gia bị người ta chê cười.

Đây là âm mưu.

Ba! Đây chính là âm mưu của Lật Hạ!"
Phó Hâm Nhân vốn đang oán hận Phó Ức Lam, nghe cô ta nói như vậy xong, cũng cảm thấy hợp lý.

Phó Ức Lam dù có như thế nào cũng không đến mức cho cả thế giới nhìn cảnh giường chiếu của mình như thế, hơn nữa loại thủ đoạn phát đoạn băng ghi hình rồi thì mời phóng viên này cũng rất giống thủ đoạn trước kia của Lật Hạ.

Phó Hâm Nhân càng nghĩ càng tức giận, chỉ thẳng vào Lật Hạ mắng:
"Mày đúng là đồ vô liêm sỉ! Nếu đã tuyệt giao không muốn về nhà rồi thì còn hãm hại người nhà làm gì? Nhìn thấy toàn bộ người nhà của mình chịu thống khổ nhục nhã, mày mới thấy vui đúng không? Mày rốt cuộc muốn hại cái nhà này thành dạng gì thì mới cam tâm đây?"
Lật Hạ lạnh mặt, còn chưa kịp mở miệng phản bác thì Nghê Lạc đã không thể nào bình tĩnh nổi lên tiếng:
"Phiền ông để ý hơn một chút được không? Người lớn tuổi rồi có khác, cái gì cũng không nhìn rõ.

Lật Hạ không hề hại mấy người.

Còn nữa, có một câu ông nói sai rồi."
Anh dừng lại một chút, sau đó thản nhiên nói: "Mấy vị không phải là người nhà của cô ấy.

Tôi mới là!"
PS: Cái chỗ thận dương thận âm kia làm t khổ sở quá đi thôi.

Đường đường là một hoàng hoa khuê nữ vậy mà phải lên gg sớt suy thận yếu sinh lý các thế loại.

Trái tym t thốn quá men!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK