Vào một đêm tuyết lặng trời trong, Mộ Phong Vân theo Thẩm Long Ngọc xuống núi.
Đáng lý năm nay là Hoa Mai Kim và Mộ Phong Vân xuống núi mua đồ, nhưng Thẩm Long Ngọc nói hắn ta bế quan trong động đã quá lâu nên muốn xuống núi thăm thú một thời gian, vậy nên mới đổi chỗ với Hoa Mai Kim.
Không có túi tiền tứ sư huynh đi theo, Mộ Phong Vân bỗng có chút bất an.
Thẩm Long Ngọc vỗ túi tiền của mình: "Sợ cái gì, sư huynh ngươi cũng có tiền."
Nói thì nói vậy, Mộ Phong Vân vẫn nhớ như in lần đầu tiên hắn cùng sư huynh xuống núi, hắn ta keo kiệt thì thôi rồi.
Mặc dù sau đó hắn không bị Thẩm Long Ngọc đòi lại tiền nhưng cũng đã để lại ấn tượng cực xấu.
À, đúng rồi, hắn ta còn bảo mình ngủ trên sàn nhà.
Mộ Phong Vân không khỏi oán hận.
Cũng may mấy năm gần đây hắn đã để dành được chút ít tiền, nếu đại sư huynh còn bắt hắn ngủ trên sàn thì hắn vẫn còn có thể kiên cường đến chỗ khác tìm phòng trọ.
Hắn vừa tưởng tượng đến cảnh đó, tim lại ê ẩm.
Thẩm Long Ngọc đang đi phía trước, cảm nhận được như sư đệ dừng bước bèn quay đầu nhìn hắn, nhíu mày: "Mộ Phong Vân, ngươi đang làm gì đó?"
"Không làm gì cả." Mộ Phong Vân đè xuống chua xót trong lòng, đuổi lên trước: "Ta nhớ đến vài chuyện cũ."
"Nhìn mặt ngươi không giống đang nhớ chuyện tốt."
Mộ Phong Vân đương nhiên không thể để hắn ta dò hỏi tiếp, lái câu chuyện sang hướng khác: "Huynh tìm được chỗ ở chưa?"
"Rồi chứ." Thẩm Long Ngọc trả lời: "Ta đã tìm hai phòng trọ trong khách điếm lớn nhất trên trấn, không cần lo đâu."
Mộ Phong Vân sửng sốt, hai phòng trọ?
...!À, cũng đúng, hai phòng mới phải.
Mấy năm trước, khi Mộ Phong Vân vẫn còn nhỏ thường cùng Thẩm Long Ngọc làm nhiệm vụ, hắn ta vì muốn canh chừng đứa nhỏ nên lần nào hai người cũng ở cùng một phòng trọ.
Hai năm trở lại đây tu vi Mộ Phong Vân tăng trưởng, có thể tự đảm đương một phía nên không còn cùng sư huynh xuống núi nữa, chuyện này tự nhiên cũng quên mất.
Trong lúc đầu hắn đang quanh co đủ đường, Thẩm Long Ngọc đã quẹo vào góc.
Mộ Phong Vân lắc đầu, cố gắng hất mấy thứ ngổn ngang ra khỏi não, nhanh chóng đuổi kịp bước chân sư huynh.
...
Vì đã sắp đến Tết, trong trấn nhỏ cực kỳ nhộn nhịp, bốn phía giăng đèn kết hoa, tiếng nói ầm ĩ.
Thẩm Long Ngọc đã tính sẵn trong lòng cần làm cái gì, trực tiếp dẫn hắn đến một tiệm may.
Tiệm may nay có hơi tàn tạ, nhưng Mộ Phong Vân lại thấy chủ tiệm hơi hơi quen mắt.
"Ta từng dẫn ngươi tới đây rồi, khi ngươi còn nhỏ." Thẩm Long Ngọc khoa tay múa chân diễn tả: "Khi đó ngươi chỉ cao có chừng này, chỉ như một đứa nhóc bảy tám tuổi.
Ai mà ngờ mới có mấy năm đã lớn như vậy."
Đúng vậy, lớn lên rồi nên cũng thể ở cùng một phòng với sư huynh nữa.
Mộ Phong Vân héo hon đáp lại: "Sư huynh cũng cao hơn nhiều."
"Nói thừa."
Chủ quán đem ra mấy bộ quần áo đẹp, Thẩm Long Ngọc tùy tiện chọn vài bộ xem thử, sau đó hắn ta lại lấy mấy bộ của Mộ Phong Vân ra so với hắn: "Mấy cái này ngươi đo từ khi nào?"
"Hồi tháng bảy." Vì mỗi lần Thiên Quy Môn đều đặt hàng số lượng lớn nên từ trước mấy tháng đã yêu cầu các đệ lấy số đo bản thân.
Nhưng thiếu niên phát triển cực nhanh, chỉ mới năm tháng mà Mộ Phong Vân đã cao hơn kha khá, quần áo đo vào mùa đông lại thành ra hơi ngắn.
Thẩm Long Ngọc cũng không xoắn xuýt: "Đến cũng đến rồi, để chủ quán đo lại may cho ngươi bộ lớn hơn.
Mùa đông mặc mấy bộ này bị hở thì phải làm sao?"
Mộ Phong Vân gật đầu, nói với chủ quán: "Vậy làm phiền ngài.
Lát nữa tiền..."
"Để ta trả." Thẩm Long Ngọc xua tay: "Ngươi thì dành được bao nhiêu tiền."
"...! Được." Mộ Phong Vân gật đầu, đang nhấc chân đi vào thì không biết quỷ thần sai khiến thế nào lại dừng bước, quay đầu không chắc chắn lắm hỏi: "Còn dùng được không?"
"..." Trên mặt Thẩm Long Ngọc hiện dấu chấm hỏi, tiếp đó ghét bỏ nói: "Có sức mua đi bán lại không bằng ngươi tự chi tiền đi, đi đi đi lẹ, đi nhanh lên, bủn xỉn."
Lúc đi vào trên mặt Mộ Phong Vân vẫn còn nghi ngờ, Thẩm Long Ngọc trợn mắt với hắn mới tung tăng đi theo người học việc phụ trách đo đạc.
Thẩm Long Ngọc rảnh rỗi không có việc gì làm, thuận tay cầm vài món đồ lên xem.
Cửa gỗ sau lưng có tiếng động, tiệm may có khách đến.
Thẩm Long Ngọc xem quần áo của mình, nhưng tiếng nói của người nọ vẫn chui vào tai hắn ta.
"Chủ quán, mấy ngày trước đồ ta tới đặt đã may xong chưa?" Là giọng của một thiếu niên: "Mấy ngày nữa ta phải mặc rồi, sao đến giờ vẫn chưa thấy gì?"
"Ai, vị tiên trưởng này, tiệm chúng ta nào dám chậm trễ." chủ quán khổ sở nói: "Chỉ là xiêm y thủ công rất phức tạp, nhóm tú nương ngày đêm đẩy nhanh tốc độ cũng mới làm xong một nửa."
Tiên trưởng? Ngón tay Thẩm Long Ngọc khựng lại, sau đó tiếp tục vuốt ve vải dệt, mắt liếc nhìn người nọ.
Khách đến quay lưng về phía Thẩm Long Ngọc, đeo một thanh thượng phẩm linh kiếm.
Bên cạnh hắn ta còn có một thiếu nữ.
Người nọ nói: "Nói chung là nhanh lên, ba ngay sau ta muốn lấy được đồ.
Không đủ tiền có thể thêm, cần nguyên liệu gì cứ việc nói."
Chủ quán vội đáp: "Đủ nguyên liệu đủ nguyên liệu, ta sẽ lập tức giục bọn họ, ba ngày sau chắc chắn có được thành phẩm giao cho tiên trưởng."
"Được.
vậy là tốt nhất.
Đúng rồi, còn một việc nữa." Phía bên đó vang lên tiếng sột soạt, hình như đang lấy thứ gì: "Cùng một kỹ thuật, làm một phần theo kích cỡ này, phiền ngài rồi."
"Được rồi, được rồi." Chủ quán nhận tờ giấy kia, hiểu rõ nói: "May cho vị cô nương này phải không? Tiên trưởng định bao giờ lấy?"
"Không gấp." Giọng thiếu nữ mềm mại dễ nghe: "Bao giờ làm xong phiền ngài báo một tiếng, ta cho người tới lấy."
Hai người nói xong lập tức rời đi.
Thẩm Long Ngọc dõi theo hướng hai người rời đi như có điều suy nghĩ.
Một lát sau, hắn ta như nhớ đến chuyện gì thú vị, khẽ cười một tiếng.
Mộ Phong Vân vừa ra liền thấy Thẩm Long Ngọc đang cười: "Có chuyện gì mà huynh vui thế?"
"Nhanh phết nhỉ." Thẩm Long Ngọc đứng dậy: "Đoán xem lúc nãy ta thấy ai?"
Phạm vi này có thể rất to, có điều chắc không phải người quen.
Người có thể làm hắn ta hứng thú không nhiều, Mộ Phong Vân nghĩ ngợi một lúc, đang định nói không đoán được thì thấy vẻ mặt xem kịch vui của sư huynh, lòng chợt bừng sáng.
....!Cũng không thể nói là may mắn.
Mộ Phong Vân bất đắc dĩ nói: "Huynh gặp Dịch Ngọc Mai à?"
Thẩm Long Ngọc nhìn Mộ Phong Vân đủ hai giây, ngược lại hắn ta không chú ý rằng tiểu tử này vẫn rất quan tâm cô bé kia: "Được đấy, Mộ Phong Vân, vậy mà ngươi cũng đoán được.
Nhưng không chỉ có nàng ta, mà còn có Lô Lập Thiên của Sùng Sơn phái."
Hắn ta vừa nói vừa quan sát nét mặt tên nhóc, khi thấy Mộ Phong Vân không hề có vẻ gì là đau khổ hay khen tỵ thì âm thầm thở dài một hơi.
Lô Lập Thiên và Dịch Ngọc Mai.
Đúng là tổ hợp kỳ diệu.
Mộ Phong Vân thầm nghĩ.
Dịch Ngọc Mai là nữ chính "Tuyệt Thế Tiên Tôn", lần đầu tiên Mộ Phong Vân nhìn thấy nàng ta là trong một lần luận bàn sơn môn mấy năm trước.
Lúc đó Dịch Ngọc Mai không cẩn thận rơi xuống nước, Mộ Phong Vân đã cứu nàng ta lên.
Bình thường Mộ Phong Vân vốn đẹp trai, lại có ơn cứu mạng cùng ánh sáng nhân vật chính, Dịch Ngọc Mai vừa gặp đã yêu hắn.
Mấy ngày liền nàng ta theo sát Mộ Phong Vân, tuy không nói rõ nhưng tâm tư nhi nữ dễ gì che giấu.
Báo hại Mộ Phong Vân sống không bằng chết, bị các sư huynh cười nhạo suốt mấy ngày.
Hắn hối hận cực kỳ, nếu hắn biết người rơi xuống nước là Dịch Ngọc Mai thì sau khi cứu xong đã trốn đi luôn rồi.
"Ôi chà." Thẩm Long Ngọc chọc Mộ Phong Vân mấy cái: "Không phải nàng ta thích ngươi sao, sao lại đi với Lô Lập Thiên?"
Chuyện này cũng dễ giải thích, Mộ Phong Vân bị Dịch Ngọc Mai quấn quýt mấy ngày, hôm nào cũng trốn chui trốn nhủi.
Cuối cùng có một ngày Hạ Vân Mai biết chuyện, nghĩ ra một biện pháp cứu tiểu sư đệ.
Nhất kiến chung tình không đáng tin, cô nương mới mấy tuổi đầu thì hiểu gì là yêu.
Còn chẳng phải do nghĩ Mộ Phong Vân cứu mình, lại thêm hắn cũng đẹp mới nên cho rằng mình thích hắn.
Muốn phá hỏng cái sự thích này cũng rất đơn giản, chỉ cần nhân lúc chấp niệm chưa sâu, khiến cô nương kia vỡ mộng một lần là được.
Vì vậy trong lần tỷ thí trước Mộ Phong Vân đã huênh hoang chọn Lô Lập Thiên, sau đó không ngoài dự kiến bị hắn ta đánh bại, đã thế còn tỏ vẻ không phục.
Dịch Ngọc Mai quả nhiên lạnh nhạt với hắn, cả ân cứu mạng cũng quên phắt, ngược lại quay sang tán thưởng Lô Lập Thiên.
Chỉ đơn giản như vậy.
"Cũng phục Hạ Vân Mai." Thẩm Long Ngọc nghe xong dở khóc dở cười: "Kiểu tự tổn hại này mà cũng nghĩ ra được.
Thật tiếc cho một đời anh danh của tiểu sư đệ chúng ta.
"
"Không tiếc." Mộ Phong Vân nói: "Sư tôn cũng bảo ta bớt thể hiện một chút.
Với cả sau này ta cũng không giao du gì với bọn họ, bọn họ nghĩ gì, thấy ta thế nào không liên quan đến ta."
"Ra vậy à." Thẩm Long Ngọc cười cười, chuyển đề tài câu chuyện: "Sao ngươi đoán được là nàng ta?"
"Nhìn mặt huynh là biết." Mộ Phong Vân có chút bó tay: "Sư huynh cười kỳ quái thế kia, chắc chắn là chẳng nghĩ chuyện gì tốt.
Mà người có thể lấy ra trêu ta chỉ có nàng ta mà thôi."
Thẩm Long Ngọc bị vạch trần cũng không thẹn quá thành giận, hắn ta gật đầu, quay người định bỏ đi.
"Khách quan, ngài chưa trả tiền đặt cọc này!" Chủ quán phía sau vội gọi lại.
Hắn ta không thể làm gì khác là xoay bàn chân đã nhấc lên trở lại.
....
Giữa trưa hai người tùy tiện ăn một chút, buổi tối mới đến khách điếm.
Vì quá nhiều thứ lỉnh kỉnh nên Mộ Phong Vân tìm một chiếc xe ba gác và một con trâu để kéo đồ, hắn tưởng sẽ nhẹ nhàng hơn nhưng hóa ra chỉ là mơ hão.
Vất vả tìm kiếm lại tìm được một con trâu già vừa lười vừa bướng, không kéo mạnh thì đừng hòng đi một bước.
Nhưng có còn hơn không, ít nhất vẫn có chỗ để đồ.
Mộ Phong Vân đang muốn thương lượng với Thẩm Long Ngọc để hai bọn họ thay phiên kéo xe, lời còn chưa ra khỏi miệng đã thấy đại sư huynh bò lên xe nằm, còn thân thiết nằm dịch sang một bên, vỗ phần sàn trống nói với Mộ Phong Vân:
"Bê đồ lên đây đi."
Mộ Phong Vân càng thêm u oán, quay đầu lại nhìn hắn ta.
Thẩm Long Ngọc khoanh tay nằm trên sàn xe, hai chân bắt chéo, vô cùng đắc ý: "Đi cả ngày sắp được nghỉ ngơi rồi, bao lâu nữa thì đến khách điếm?"
"Sắp đến rồi." Mộ Phong Vân thở hổn hển kéo trâu, cố ý ám chỉ với hắn ta: "Sư huynh nằm thế có thoải mái không?"
"Cũng được." Thẩm Long Ngọc da mặt dày hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ: "Chỉ là đường có hơi gập ghềnh."
"..." Mộ Phong Vân hết nhịn nổi quay ngoắt đầu lườm hắn ta một cái.
Thẩm Long Ngọc lại nhắm mắt, một bộ lười nhác.
Cũng may khách điếm không quá xa, cuối cùng Mộ Phong Vân cũng thấy ánh rạng đông.
Danh Sách Chương: