Mộ Phong Vân sửng sốt, đờ người đứng im tại chỗ.
Thẩm Long Ngọc thì ngược lại với hắn, phản ứng rất nhanh, chạy gấp về phương hướng phát ra âm thanh.
Thân pháp của vị sư huynh này không tệ, gần như có thể được xưng là di chuyển trong nháy mắt, mới nhảy một cái đã vọt lên phía trước cả quãng đường dài.
Lúc này Mộ Phong Vân mới kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo.
Tuyết đọng trên núi vẫn còn rất dày, bốn phía xung quanh toàn là cây cối, vậy mà Thẩm Long Ngọc lại bay thẳng một đường như thể biết rõ âm thanh phát ra từ đâu.
Mộ Phong Vân cảm thấy vị đại sư huynh này đúng là tai thính mắt tinh, còn mình thì không có bản lĩnh như hắn, không phán đoán được rốt cuộc tiếng khóc kia truyền đến từ chỗ nào, chỉ có thể vô ý thức đi theo hắn.
Sau khi đi ước chừng trăm mét, dường như Mộ Phong Vân có thể nhìn thấy một thân ảnh trong bóng tối.
Tiếp tục chạy tiến gần, có thể thấy rõ đấy là thân hình của một thiếu nữ đang loạng choạng chạy về phía trước.
Nàng ta vừa thở hổn hển vừa thút thít hô hào cái gì đó, mà ở sau lưng nàng ta lại có một vài bóng đen đang đuổi theo.
Trông thấy hai người bọn họ chạy như bay đến gần, nàng ta như thể lấy lại được sức lực, vừa đẩy nhanh tốc độ vừa hô lên: "Mau cứu ta!"
Thẩm Long Ngọc chạy ngang qua thân thiếu nữ, lao thẳng về phía những người đuổi theo phía sau nàng ta, một tay nắm lấy vỏ kiếm Phục Lân, vung một nhát về phía trước.
Người lao đến đầu tiên không kịp né tránh, bị lực phóng ra từ Phục Lân đẩy lùi về phía sau, ngã xuống đất.
Mấy người khác thấy thế, lập tức dừng bước, đỡ đồng bạn của bọn họ đứng dậy.
Cuối cùng Mộ Phong Vân cũng bắt kịp, bước đến phía trước thiếu nữ.
Chắc hẳn thiếu nữ này đang quá hoảng sợ, vừa nhìn thấy người quen biết, cũng chẳng thèm quan tâm giữa mình với người ta có hiềm khích hay gì không, lập tức ôm chặt lấy Mộ Phong Vân, bắt đầu nức nở.
"Không sao nữa rồi, trong địa giới của Thiên Quy Môn, bọn họ không làm gì được ngươi đâu." Mộ Phong Vân vừa an ủi vừa đẩy nàng ta ra sau lưng mình, dùng cơ thể chặn ở phía trước.
Mới đầu chạy tới nơi này, Thẩm Long Ngọc không hề nhận ra người thiếu nữ là Dịch Ngọc Mai.
Bây giờ nhìn thấy rõ ràng, trên mặt hắn ta lập tức lộ ra biểu cảm ghê tởm y như vừa ăn phải con ruồi.
Lúc này lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của người phía sau an ủi nàng ta, hắn ta càng khó chịu hơn.
Hắn ta quay đầu liếc sư đệ một cái, nhưng vẫn đứng vững ở vị trí giữa những người này và Dịch Ngọc Mai, lạnh lùng nói: "Mấy vị muốn chết thì có thể nói sớm một chút, không cần phải cố tình chọn đến Thiên Quy Môn tìm chết vào đêm khuya thế này đâu.
Khó được yên tĩnh một hồi, mấy vị muốn chứng minh cho chúng ta thấy chó sẽ không bao giờ sửa được thói quen đớp cứt sao?"
Khi đang nói chuyện, hắn ta nhấc Phục Lân ra khỏi vỏ khoảng hai phân bằng ngón tay, tựa hồ hắn ta sẽ rút kiếm chém về phía bọn họ ngay lập tức.
Trong thời khắc giương cung bạt kiếm, một giọng nói đột nhiên truyền đến: "Thẩm đạo trưởng khoan đã, lần này tùy tiện đến quấy rầy, lại do chúng ta đường đột."
Thẩm Long Ngọc hơi nheo mắt lại.
Dung Phó Tinh?
Bọn họ là người của Chính Linh tông sao?
Đám người này có thể chấp nhận bản thân máu chảy đầu rơi, thịt nát xương tan vì tông chủ của bọn họ.
Từ đó có thể thấy rằng cho dù phụng mệnh mang Dịch Ngọc Mai trở về, bọn họ cũng sẽ không hành động quá lỗ mãng, chắc chắn sẽ làm gì vô lễ với nàng ta.
Thế nhưng nếu đã như vậy, vì sao Dịch Ngọc Mai lại sợ hãi đến mức này?
Mộ Phong Vân cũng có nghi vấn y như hắn ta, quay đầu nhìn về phía Dịch Ngọc Mai, thấy nước mắt trên gương mặt nàng ta vẫn chưa khô hẳn, hai bàn tay đang túm lấy mình cũng đang run nhè nhẹ.
Những chi tiết này không thể là do cố tình làm ra, huống chi lúc đầu Dịch Ngọc Mai cũng không phải là người có tâm cơ thâm trầm, không thể giả vờ được tự nhiên như thế này.
Nếu vậy, vấn đề nằm ở Dung Phó Tinh, hoặc là ở đám người này.
Mộ Phong Vân tỉ mỉ quan sát Dung Phó Tinh, thật ra từ khi hắn đến thế giới này tới giờ, đây không phải là lần đầu tiên hắn cảm thấy vị Phù Tinh trưởng lão này có gì đó không thích hợp.
Người này OOC*, chắc chắn là OOC rồi.
(*OOC là từ viết tắt của Out of character, nghĩa là nhân vật trong truyện không cư xử như tính cách vốn có của họ.)
"Hừ.
" Thẩm Long Ngọc cười chế nhạo: "Dung đạo trưởng không cần phải nói những lời khách khí này, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên các ngươi làm ra loại chuyện đường đột như này, thậm chí chuyện đường đột hơn cũng từng làm qua rồi mà.
Lần này đột nhiên trở nên khách sáo, càng khiến ta hoài nghi nghi ngờ ý đồ của các ngươi."
Mấy đệ tử bên cạnh Dung Phó Tinh trông có vẻ rất khó chịu, nhưng người bị nhắc đến lại cực kỳ bình tĩnh, vươn tay ra hiệu bọn họ không được thất lễ: "Thẩm đạo trưởng nói rất đúng, chỉ là lần này khác với mấy lần trước, chúng ta không hề có ý định mạo phạm.
Lần này chúng ta tới địa giới của Thiên Quy Môn là để đón Đại tiểu thư về, nên mới vô ý xâm nhập vào đây."
Ông ta nói xong, tiến về phía trước một bước.
Rõ ràng vẫn còn hai người đứng ngăn ở trước mặt, nhưng Dịch Ngọc Mai vẫn bị ông ta dọa sợ đến mức lùi về sau một bước.
Mộ Phong Vân cũng bị kéo lùi về phía sau một bước theo nàng ta.
Thẩm Long Ngọc nhíu mày: "Ý của ngươi là..."
"Chỉ cần giao đại tiểu thư cho ta, mấy người chúng ta sẽ lập tức rời đi."
Thẩm Long Ngọc không trả lời ngay, tựa hồ đang suy nghĩ có nên làm theo ý ông ta hay không.
Thế nhưng không ngờ rằng vừa nghe được lời nói của Dung Phó ****, **** Ngọc Mai lập tức hét rầm lên: "Ta không muốn! Ta không muốn trở về cùng bọn họ! Tất cả bọn họ đều là một nhóm với nhau! Cầu xin ngươi! Cầu xin các ngươi đừng đưa ta cho bọn họ! Ta không muốn trở về cùng bọn họ! Ta không muốn trở về cùng bọn họ!"
"Điều này..." Mộ Phong Vân muốn giúp nàng ta bình tĩnh hơn, thế nhưng hiện tại rõ ràng là nàng ta đang ở trong trạng thái tinh thần không ổn, nói cái gì cũng không lọt vào tai, thế là hắn đành phải đứng yên, tiếp tục làm cọc gỗ.
Thẩm Long Ngọc thì lại liếc nhìn Dịch Ngọc Mai bằng ánh mắt nghi ngờ, cau mày nói: "Các ngươi đã làm gì mà khiến nàng ta hoảng sợ đến vậy? Lô Lập Thiên đâu?"
"Việc này nói ra rất dài dòng, nhưng hai vị có thể yên tâm.
Mặc dù chúng ta phụng mệnh của tông chủ phải đưa hai người họ trở về, nhưng chúng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ làm hại bọn họ dù chỉ là một sợi tơ kẽ tóc.
Chỉ là không biết hai người bọn họ đã xâm nhập vào địa giới nào đó trong lúc chạy trốn khỏi chúng ta, cho nên bây giờ không thấy bóng dáng của Lô Lập Thiên đâu hết, hình như đại tiểu thư cũng trúng phải độc vật gì đó nên trạng thái tinh thần không ổn định, nói ra những lời điên cuồng, mong hai vị không để ý."
Lý do này nghe thế nào cũng thấy rất gượng ép.
Chỉ là...
"Sư huynh."
Thẩm Long Ngọc nhìn sang, hai người nhìn nhau.
Tình huống trước mắt thực sự không phải là việc bọn họ có thể nhúng tay vào.
Vốn dĩ là trưởng lão của Chính Linh tông dẫn người đến tìm đại tiểu thư của Chính Linh tông, đây là chuyện của tông môn bọn họ, chẳng có bất kỳ quan hệ gì với Thiên Quy Môn, thật sự không cần thiết phải can thiệp vào.
Mặc dù lúc này Dịch Ngọc Mai bị coi là "Trạng thái tinh thần không ổn định" nhưng nàng ta vẫn có thể hiểu được tình hình hiện tại.
Biết rằng Thiên Quy Môn không muốn nhúng tay vào việc không có liên quan gì đến tông môn mình, nàng ta càng bấm chặt cánh tay của Mộ Phong Vân, móng tay của nàng ta gần như cắm vào da thịt của hắn, gào lên đầy thảm thiết: "Ta không muốn! Đừng giao ta cho bọn họ! Van xin các ngươi đó! Bọn họ sẽ giết ta, sẽ giết ta! Van xin các ngươi! Đừng giao ta cho bọn họ!"
Mộ Phong Vân nắm lấy cổ tay của nàng ta, định khiến nàng ta buông cánh tay của mình.
Thế nhưng mặc dù Dịch Ngọc Mai đang vừa khóc lóc vừa la hét, sức lực trên tay lại không giảm đi chút nào.
Mộ Phong Vân sợ ra tay quá mạnh sẽ khiến nàng ta bị thương, vậy nên luống cuống suốt hồi lâu vẫn không thể tách rời bàn tay của nàng ta ra khỏi cánh tay của mình.
Thẩm Long Ngọc "Chậc" một tiếng: "Dịch đại tiểu thư, ngươi có thể buông sư đệ của ta ra được không?"
"Ta không muốn!" Dịch Ngọc Mai thét lên: "Sao các ngươi lại có thể độc ác như vậy! Biết rõ nếu ta rơi vào trong tay ông ta sẽ chết mà vẫn làm ngơ!"
Thẩm Long Ngọc nói: "Sống chết của ngươi có liên quan gì với ta, chẳng lẽ ngươi định bảo chúng ta phải chọc vào vị phụ thân tôn quý kia của ngươi vì ngươi sao? Dịch đại tiểu thư, vị phụ thân tôn quý kia của ngươi chỉ cần động động mồm mép là có thể khiến vài trăm người trong tông môn chúng ta không được sống yên ổn, ngươi cảm thấy bản thân mình có tư cách gì để có thể so sánh với toàn bộ Thiên Quy Môn của chúng ta?"
"Sao ngươi dám..." Dịch Ngọc Mai đang định nói gì đó, nhưng bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Tiếp đó, nàng ta đột ngột buông lỏng bàn tay đang túm chặt cánh tay của Mộ Phong Vân, co cẳng chạy về phía sau.
Dung Phó Tinh cũng không sốt ruột truy đuổi, giơ tay lên không trung.
Một luồng khí kiếm bay ra từ thanh kiếm phía sau ông ta, đâm chuẩn xác trên bàn chân của Dịch Ngọc Mai.
Dịch Ngọc Mai kêu lên một tiếng, té ngã xuống mặt đất.
Thừa dịp nàng ta vừa hít khí lạnh vừa tiếp tục lết về về phía trước, Dung Phó Tinh bình tĩnh đuổi theo, túm lấy cánh tay của nàng ta.
"Thả ta ra!" Dịch Ngọc Mai vùng vẫy kịch liệt, cuối cùng cũng mất hết sức lực, dần dần trở nên yên tĩnh.
Dung Phó Tinh kéo nàng ta về đến chỗ các đệ tử, quay người nói với Thẩm Long Ngọc và Mộ Phong Vân: "Lần này chúng ta tới làm phiền rồi, đa tạ hai vị tướng hiệp.
Hy vọng hai vị đừng để trong lòng những lời hồ ngôn loạn ngữ vừa rồi của đại tiểu thư, ta không dám làm tổn thương nàng."
Thẩm Long Ngọc hừ lạnh: "Dung trưởng lão yên tâm, từ trước đến nay ta chưa bao giờ để người ngoài trong lòng."
Dung Phó Tinh dừng lại, gật đầu: "Vậy là tốt."
Dứt lời, không một ai lên tiếng nói chuyện nữa, Dung Phó Tinh mang Dịch Ngọc Mai cùng với mấy đệ tử trong Chính Linh tông đi xuống núi.
Tiếng la khóc của Dịch Ngọc Mai càng ngày càng yếu, không biết là do nàng ta không còn sức lực nữa hay là do khoảng cách quá xa.
Đợi đến khi bọn họ khuất xa tầm mắt, Thẩm Long Ngọc mới nói: "Người ta đi xa lắm rồi mà vẫn nhìn, không nỡ à?"
Đây rõ ràng là trả đũa.
Mộ Phong Vân thật sự rất oan ức: "Sư huynh đâu có nhìn ta, sao biết được ta đang nhìn chằm chằm nơi nào?"
Thẩm Long Ngọc không quay đầu lại, chỉ liếc mắt nhìn sang: "Vậy thì sao, sư huynh của đệ có bản lĩnh lợi hại như vậy đó, không cần nhìn cũng biết đệ đang nhìn gì, suy nghĩ gì."
Nếu thật sự làm được điều đấy thì giỏi quá.
Mộ Phong Vân không chịu thua, ngước mắt nhìn sư huynh.
"Đệ không phục cái gì hả?" Thẩm Long Ngọc hừ một tiếng: "Sư huynh nói cái gì thì chính là cái đó, không phục cũng phải nín."
"...!Ò."
Không biết gió từ đâu thổi tới kèm theo tuyết, đứng ở bên ngoài hồi lâu, các khớp ngón tay đều trở nên hơi cứng ngắc.
"Sư huynh, nếu không..."
"Đệ về trước nói một tiếng với sư tôn đi, ta sẽ qua đó kiểm tra tình hình." Thẩm Long Ngọc ngắt lời hắn: "Chuyện này quá nguy hiểm, nếu là tông môn khác còn có thể đối phó, nhưng lần này lại là Chính Linh tông.
Để đệ đi cùng, ta không yên lòng."
Mộ Phong Vân nói: "Nhưng ta cũng không yên lòng khi để sư huynh đi một mình."
"Tuổi không lớn lắm mà lo lắng nhiều vậy." Thẩm Long Ngọc vươn tay búng một cái vào trán của hắn: "Ta chỉ đi qua đó nhìn một chút thôi, sẽ không làm gì khác.
Nếu đệ thực sự không yên lòng, trở về nói rõ tình huống với bọn họ, bảo những sư huynh sư tỷ khác lặng lẽ bám theo.
Tuy nhiên đệ đừng gọi quá nhiều người, dễ bị bại lộ."
"Được." Mộ Phong Vân vươn tay rót một tia linh khí lên vỏ kiếm Phục Lân: "Đến lúc đó chúng ta đi tìm huynh."
"Được, ta đi trước." Thẩm Long Ngọc dứt lời, ngự kiếm bay đi.
Việc này không nên chậm trễ, Mộ Phong Vân cũng vội vàng chạy về chính điện.
...
Trước điện Chính Đức toàn là người, các đệ tử ồn ào trong chốc lát, phóng hết tất cả pháo hoa của hôm nay, lúc này đang vừa cười đùa hi hi ha ha vừa quét dọn hoa giấy trên mặt đất.
Thấy Mộ Phong Vân tới, nhao nhao hét lên: "Lục sư huynh, huynh trở lại rồi.
Nếu huynh về chậm hơn, râu của sư tôn lại lật ngược lên trời nữa cho coi."
"Sư tôn đang ở nơi nào?"
"Vừa nãy còn ở chỗ này, hiện tại hẳn là sư tôn và sư bá đang về đại điện."
Mộ Phong Vân nói tiếng cảm ơn, chạy thẳng về hướng đại điện.
Quả nhiên, mấy người lười biếng không muốn làm việc đều có mặt ở đây.
"Lại trở về sau khi bị đông cứng." Thẩm Cùng Hư mỉm cười nhìn ra phía sau hắn: "Long Ngọc đâu?"
"Gặp chút chuyện." Mộ Phong Vân đóng cửa thật kỹ, kể lại ngắn gọn tình hình cho bọn họ: "Sư huynh không yên lòng nên đã đi qua đó xem tình huống rồi.
Nếu hắn gặp phải chuyện gì, chỉ với một thân một mình như vậy e là sẽ không ứng phó nổi, cho nên trò trở về đây là để mời một vị sư huynh sư tỷ đi tìm sư huynh với trò."
Thẩm Cùng Hư trầm ngâm, không lập tức trả lời.
"Nói đến chuyện này mới nhớ, đúng là Dung Phó Tinh rất cổ quái." Lục Vân Tiên ném cho Hạ Vân Mai một quả quýt, đồng thời cũng cầm một quả rồi lột vỏ cho bản thân: "Ta nhớ trước khi tiểu sư đệ đến, người này làm mưa làm gió suốt ngày, về sau hình như dây thần kinh nào đó trong đầu có vấn đề, an phận hơn rất nhiều.
Tại sao khi lúc này ông ta không giả vờ tiếp nhỉ?"
Mộ Phong Vân chợt thấy không đúng: "Trước khi ta đến sao?"
"Ta cũng có ấn tượng về chuyện này, cụ thể thế nào không nhớ rõ lắm, tóm lại là trong khoảng thời gian này." Hạ Vân Mai vừa nói vừa bóc quả quýt nhét vào miệng, mặt đột nhiên chuyển từ xanh sang tím rồi lại sang trắng: "Lục! Vân! Tiên!"
Lục Vân Tiên nhe răng: "Gọi tam sư huynh của ngươi làm gì?"
"Sư thúc, người nhìn huynh ấy kìa!" Hạ Vân Mai vốn định làm nũng nhưng lại không giỏi trong phương diện này, không thể làm mất đi sự hung ác trên khuôn mặt của mình, trông còn đáng ghét hơn cả khuôn mặt của Lục Vân Tiên.
Có lời của bọn họ cắt ngang, muốn quay lại chủ đề cũ có vẻ hơi gượng ép.
Mộ Phong Vân đành phải tạm thời đè xuống ý niệm trong lòng.
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa." Thẩm Cùng Hư gõ vào tay vịn của xe lăn: "Dựa theo lời nói của Phong Vân, việc này quả thật rất kỳ lạ.
Chúng ta vốn không tiện nhúng tay, nhưng dù sao cũng xảy ra trên địa giới của Thiên Quy Môn, mặc kệ quá khứ như thế nào, trước hết chúng ta vẫn nên bảo đảm cho sự an toàn của Dịch Ngọc Mai.
Thế này đi, Vân Thần, trò và Phong Vân cùng nhau xuống núi một chuyến."
Lục Vân Tiên nghe vậy, bỏ quả quýt chua chưa ăn trong tay sang một bên, dáng vẻ hời hợt không nghiêm túc biến mất, đứng dậy nghiêm mặt nói: "Vâng." Sau đó, hắn ta vẫy tay với Mộ Phong Vân, đôi mắt khẽ cong: "Đi thôi."
Danh Sách Chương: