Tác giả: Quân Đại
Editor: Shenllino/nanaluvsj
☆☆☆
Là đại công tử của Tô gia ở nam triều, Tô Cô Vân chưa bao giờ bị người khác dùng những từ có ý khinh miệt thế này nhắm vào. Nhưng gã không tức giận, ngược lại dập điếu thuốc lá, chủ động đi đến trước mặt Tạ Lan Khanh, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Chiếc ôm ấm áp to lớn thoang thoảng mùi thuốc lá, còn có chút ẩn ý, tựa như biển khơi tờ mờ khi bình minh, yên ả lại thẳm xanh, chan chứa mà khoan dung. Lặng lẽ ôm nhau đã đánh vỡ gai nhọn Tạ Lan Khanh ngụy trang, cậu nhớ lại lời Tô Quân Lan đã nói, cậu bây giờ còn không có được trái tim Tô Cô Vân, có tư cách gì oán giận. Chẳng qua, rốt cuộc tâm ý khó nén...
Nhận ra người trong ngực mình run rẩy, Tô Cô Vân nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi, đừng khóc. Bắt đầu từ hôm nay chúng ta cũng quên quá khứ đi, bắt đầu lại được không. Tôi sẽ... yêu em thật nhiều."
Tạ Lan Khanh ngẩng đầu, trong đôi mắt ngập nước rõ ràng phản chiếu hình ảnh Tô Cô Vân. Cậu vươn tay xoa xoa chân mày hơi nhíu lại của Tô Cô Vân, chợt nhoẻn miệng cười, nụ cười rực rỡ trong trẻo. Cậu hơi thả lỏng, nói: "Làm lại từ đầu, em đồng ý. Có điều em phải nói rõ chuyện này một chút. Tô đại ca, em chưa từng trải qua... Không, ý là... trước giờ em chỉ có anh..."
Tô Cô Vân ngạc nhiên nhìn Tạ Lan Khanh, rốt cuộc cũng không hỏi gì nữa, có điều nụ cười trên môi càng thêm ấm áp, chậm rãi nói: "Tôi đã từng yêu cũng đã từng hận, từng bị thương, thế nào đi nữa cũng không thể một sớm một chiều khiến những vết sẹo kia tan thành mây khói... Tiểu Tạ, lúc em cứu tôi ở Quốc Sắc Thiên Hương đã khiến tôi cảm động, khoảnh khắc ban nãy em đẩy cửa vào đột nhiên khiến tôi tỉnh ngộ**. Tôi rất muốn yêu em, em nguyện ý cho tôi cơ hội chứ?"
**nguyên văn là tế thủy trường lưu (细水长流), nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng chảy dài, chỉ một tình yêu không phải kiểu chóng vánh nhất thời mà là chậm rãi, dần dần tích tụ khắc cốt ghi tâm.)
Tạ Lan Khanh nghe mà không nén được nghẹn ngào, mặc dù không phải là câu trả lời tốt nhất, nhưng cứ xem như là một khởi đầu tốt nhất vậy. Tựa lên vai nam nhân, Tạ Lan Khanh trịnh trọng nói một chữ: "Vâng..."
Cảm xúc nhanh chóng biến chuyển, hai người nằm dài trên giường nghỉ ngơi. Tạ Lan Khanh không kể ra mình đã gặp Đường Dạ Vũ ở đại sảnh, Tô Cô Vân cũng không giải thích cái đống 'hỗn độn' dưới sàn kia, ăn ý tránh đi khiêu chiến tình cảm mới đâm chồi này, nó còn yếu ớt lắm chịu không nổi thêm cú vả của năm nữa đâu.
Nhưng khi vừa nhắm mắt, Tạ Lan Khanh lại nhớ đến bộ mặt phách lối đó của Đường Dạ Vũ hiện rõ vẻ đắc ý và khinh thường, cậu tức muốn tím người. Tô Cô Vân là của cậu, của một mình cậu. Ý nghĩ mãnh liệt muốn chiếm làm của riêng dâng ngút ngàn, đột nhiên Tạ Lan Khanh xoay người, nhoài lên người Tô Cô Vân, túm lấy đôi môi nam nhân hung hăng hôn xuống, răng cắn mạnh lên môi, dường như bất an mà mài xé. Môi hai người dây dưa quấn quýt, chà xát đến hơi rỉ chút máu tanh, tuyên bố sở hữu theo cách nguyên thủy nhất.
Tô Cô Vân nhíu mày muốn tách ra nhưng lại bị Tạ Lan Khanh gắt gao dính chặt không thả, đôi mắt luôn luôn ôn thuận lại hiện lên nét hung ác như thú nhỏ, hai tay trên ngực gã sờ loạn, so với tình nhân đang vuốt ve nhau thì lại giống như người đang chết đuối vớ được tấm gỗ hơn, không còn trôi nổi trong tuyệt vọng.
Chẳng bao lâu ra sức hôn, Tạ Lan Khanh rốt cuộc chịu hết nổi, nằm trên người Tô Cô Vân thở hồng hộc. Tô Cô Vân bất đắc dĩ sờ sờ đầu cậu một cái như muốn trấn an con người đang cảm thấy không an toàn này. Bỗng dưng Tạ Lan Khanh lại hai mắt rơm rớm nhìn gã, đáng thương mềm nhũn cầu xin: "Tô đại ca... Ôm em... được không?"
Tô Cô Vân lặng lẽ thở dài, xoay người thay đổi tư thế hai người, đầu lưỡi vói vào cổ họng cậu quét một đường, bá đạo như muốn hút hết nước miếng trong miệng Tạ Lan Khanh, bàn tay ra sức vỗ về người nọ, ra sức ôm siết, dường như muốn hòa tan máu thịt hai người vào nhau.
Một đường hôn xuống dưới, Tô Cô Vân bất ngờ ngậm lấy 'cậu bé' đang vểnh lên của Tạ Lan Khanh, gần như là ngậm vào cả cây mút vào nhả ra, đôi môi ra sức ma sát với nó, cố gắng tăng diện tích tiếp xúc giữa khoang miệng ấm áp và 'em bé' này.
Mỗi lần liếm đến gốc, Tô Cô Vân đều không quên liếm lên âm nang không lớn lắm, giống như đang chơi đùa hai quả cầu nhỏ cho bọn chúng nhảy nhót trên đầu lưỡi đang vờn quanh. Một tay khác lại nghịch ngợm đám lông ở hạ thể Tạ Lan Khanh, đồng thời vuốt ve bụng nhỏ, thỉnh thoảng còn dùng dùng ngón tay chải chuốt lại phần lông mềm mại lạ thường cho xinh xắn, giống như tình nhân đang âu yếm nhau.
Tạ Lan Khanh cúi đầu lập tức có thể nhìn thấy đầu nam nhân chôn giữa hai chân mình, một đầu tóc ngắn màu đen cứng rắn ướt đẫm mồ hôi và trán rộng, môi lưỡi của gã luyến quyến nơi riêng tư nhất của mình, dường như trái tim cũng bị gã hút vào miệng. Sau chục lần nhả ra nuốt vào vô cùng kích thích, cộng thêm quy đầu đang bị ra sức mút, không bao lâu Tạ Lan Khanh đã bỏ vũ khí 'đầu hàng'.
Tinh dịch vô tình bắn vào miệng nam nhân, Tô Cô Vân đang muốn nuốt xuống, bỗng nhiên Tạ Lan Khanh lại nhào lên đòi hôn, chất lỏng trắng đục nương theo kẽ môi hai người đang dây dưa chảy xuống dính đầy lên môi và cằm và biến mất giữa ngực hai người đang kề sát nhau không chút khe hở. Lưỡi còn dính tinh dịch liều chết dây dưa, tinh thủy hòa cùng nước miếng chảy ngược vào lại cổ họng nhưng không ai để ý.
Tạ Lan Khanh mê muội sờ sờ tính khí thô cứng của nam nhân, tách hai chân ngồi xếp bằng trên người nam nhân, tay nhỏ cầm dương v*t để vào miệng huyệt đã sớm ướt đẫm của mình, banh hai mông xê dịch, lộ ra mị thịt nũng nịu nịnh nọt dương v*t to lớn. Tạ Lan Khanh cố gắng thả lỏng nhục huyệt, chậm rãi nâng quy đầu đâm vào lỗ nhỏ. Đương lúc đang muốn một bước tiến xa hơn, Tô Cô Vân bỗng nhiên đẩy cậu ra, thở mạnh chạy vào nhà vệ sinh.
Vọt vào nhà vệ sinh Tô Cô Vân gấp gáp mở vòi sen cho dòng nước lạnh lẽo trôi xuống cơ thể mình, tay phải cầm dương v*t còn dựng thẳng tự xử, trong đầu đều là hình ảnh Tạ Lan Khanh vong tình hôn gã.
Nếu đã quyết định yêu nhau tử tế, gã không thể xem Tạ Lan Khanh như bạn tình mà tùy tiện phát tiết dục vọng được. Điều kiện tiên quyết trong tình yêu chính là sự tôn trọng, khi hai bên vẫn chưa lưỡng tình tương duyệt gã không thể chạm vào cậu. Huống hồ tối nay đã 'làm' một trận với Đường Dạ Vũ, lại còn lưu lại dấu vết trong phòng. Bọn họ đã lăn lộn trên chiếc giường ấy, sao có thể đi thèm khát cậu trai tốt thuần khiết đó được...
Tiếng nước trong phòng tắm lấp đi tâm tư hai người, Tạ Lan Khanh quần áo bừa bãi trên sàn rúc vào chăn thấp giọng nức nở, làm được đến bước cuối cùng lại bị đẩy ra, quả nhiên vẫn không thể ư... Cậu lại nhớ đến Đường Dạ Vũ từng nói: Anh ta tình nguyện ham muốn đứa đê tiện như tao cũng không cần cái thứ bạch liên hoa băng thanh ngọc khiết như mày. Anh ta vĩnh viễn không chống cự không dứt được tao... Trong mông tao toàn là 'thứ' của hắn này, tràn - ngập, cả mông nhé...
Những lời yêu đương tối nay có là cái thá gì đâu, không sung sướng được với Đường Dạ Vũ nên tìm cậu để an ủi sao. Yêu à, từ đầu đến cuối vốn chẳng phải là yêu...
Lúc Tô Cô Vân ra ngoài Tạ Lan Khanh đã rúc vào chăn ngủ mất. Gã nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ tìm đến gương mặt yên bình khi ngủ của cậu, khẽ cười, leo lên giường ôm người trong chăn ngủ thật say.
- ----
Hôm sau tỉnh lại, Tạ Lan Khanh dường như cố ý trốn tránh, nhưng Tô Cô Vân lại nghĩ cậu đang xấu hổ nên cũng không quan tâm nhiều, chỉ mặc cậu xoắn xoắn xuýt xuýt chạy xuống lầu mua bữa sáng.
Tạ Lan Khanh vừa đi Tô Quân Lan liền xông vào, mở miệng đã lập tức vào luôn chủ đề: "Đường Dạ Vũ đêm qua sai người xông vào nhà máy chúng ta bỏ hoang ở Bắc thành, gần cả nghìn người bị nổ máu thịt nát bét, tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Anh biết chuyện thế nào không?"
Tô Cô Vân cũng không giấu giếm, nói sự thật: "Anh nhét một tấm bản đồ giả của kho vũ khí trong túi cậu ta, cậu ta đã từng đánh cược tình cảm của anh, lần này anh đánh cược lại. Anh thử cậu ta khi biết anh còn sống có tới tìm anh hay không, thử rằng khi cậu ta thấy tấm bản đồ đó có lấy nó không..."
Tô Quân Lan im lặng không nói gì, như không thể tin nổi chăm chú nhìn Tô Cô Vân, thở dài nói: "Anh làm như thế có nghĩa gì chứ? Mà thôi, kết quả cũng coi là tốt, lần này hao tổn không ít binh lực của cậu ta."
Dừng một chốc, Tô Quân Lan lại nói: "Khiến cho Đường Dạ Vũ không chút do dự tin vào tấm bản đồ kia, anh có lẽ đã lên giường với cậu ta nhỉ, để cậu ta tưởng anh không cách gì quên cậu ta, cố tình để cậu ta thấy tấm bản đồ rồi tự cho mình thông minh mà sập bẫy, em nói không sai chứ?"
Tô Cô Vân gật đầu: "Đúng, em thông minh."
Tô Quân Lan đau đầu nói: "Anh hai, đáp ứng em, đây là lần cuối cùng, lần - cuối - cùng. Sau này đừng dính líu mờ ám gì cậu ta nữa bất kể lý do thế nào, xem cậu ta là người xa lạ thôi. Không yêu không hận, gặp lại nhau sẽ là trên chiến trường, được không?"
Tô Cô Vân nhắm mắt tựa lên sofa, một lúc lâu lại buồn buồn nói: "Yên tâm, anh tự biết chừng mực, anh cũng định sẽ làm lại từ đầu. Có điều, quả nhiên Đường Dạ Vũ rất có năng lực câu dẫn đàn ông, lắm thứ hạ tiện cũng không biết xấu hổ có thể nói ra chỉ để dụ dỗ người ta chơi cậu ta một lần. Tối hôm qua cũng vậy... thật ra vẫn rất khó cưỡng lại. Đừng nói chứ cùng cậu ta lên giường vẫn rất rất sung sướng..."
Tô Quân Lan dở khóc dở cười, nhưng cũng vui vẻ an tâm. Anh hai đây hẳn là đã buông xuống thật rồi, nếu không sẽ không nói ra những lời như vậy.
Nhưng, những lời này lọt đến tai Tạ Lan Khanh lại mang theo một nghĩa khác. Cậu vừa bước tới cửa chỉ nghe được vài câu cuối cùng... Rất khó cưỡng lại... cùng cậu ta lên giường rất sung sướng... Là... là như vậy sao...
☆☆☆
Editor: Chời ơi em pé cụa toiiii:"(((((((((((((((((
Mấy chương đầu còn thương anh hai Tô mà càng về sau thấy ổng cũng tào lao bí đao nhiều chỗ ghê á =))))))))))))))))
Edit mấy cái máu chó này sướng hơn làm H, toi ớn H quá =))))))))))))))))))