*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Quân Đại
Editor: nanaluvsj/Shenllino
☆☆☆
Tô Quân Lan bị người chiếm làm của riêng nguyên một ngày, về đến nhà liền bò lên giường ngủ say như chết, sáng hôm sau tỉnh lại cảm giác mệt mỏi như được quét sạch, nhẹ nhàng sảng khoái. Nhưng mà, trong mông lại trướng trướng thế nào ấy. Đây chính là chỗ ông xã thích chơi nhất, ngàn vạn lần không thể hỏng mất. Mỹ nhân trong trạng thái mơ hồ theo bản năng kẹp chặt lại, nhưng giật mình nghe được tiếng thở mạnh, vật bên trong nhanh chóng lớn thêm trở nên cứng rắn, nhục huyệt hơi lành lạnh lập tức nóng như lửa đốt. Mỹ nhân đơn giản suy nghĩ, thiệt là tốt nha, đem mỗi chỗ cũng làm cho ấm áp nha, ừm, còn muốn nhiều hơn, cử động được thì tốt hơn. Dường như cảm ứng được suy nghĩ của mỹ nhân, vật kia hơi lui ra một chút, lại hung mãnh lao trở lại lãnh thổ của mình, đâm mỹ nhân cơ hồ không thể suy nghĩ thêm được gì nhỏ giọng líu ríu: "Ông xã... Ông xã..." Mỹ nhân chậm tiêu cuối cùng phản ứng được cái vật khiến người ta sung sướng đến ngất đi kia thì ra là dương v*t thô to của ông xã aaaa.
Sau lưng dán lên thân thể khỏe mạnh kia, Tô Quân Lan ngập ngừng nói: "Sao mới sáng sớm lại ở trong vậy?"
Vinh Tây Lăng cười khẽ: "Đương nhiên là giúp bảo bối chặn miệng nhỏ lại, nếu không thứ tốt đều chảy ra hết."
Nghe hắn nói mới sực tỉnh, Tô Quân Lan phát giác hạ thể có chút không đúng, vươn tay sờ một cái, lông lưa thưa dính thành mấy cụm, đùi non còn lộ ra chất dịch, trong cúc huyệt vô cùng ướt át, người phía sau chăm chú cày cấy không cần làm tiền hí, liền cắm vào rút ra 'phụt phụt' vang lên mấy tiếng hạ lưu.
Hai tay lưu luyến xung quanh núm vú lần nữa đem Tô Quân Lan vào lại giấc mơ xuân tình ướt át đêm qua. Trời ạ... căn bản không phải là mơ, ông xã đáng ghét lén lút lúc người ta đang ngủ ra tay, đem y ăn đến xương cũng không chừa.
Vinh Tây Lăng say mê ngắm nhìn gương mặt trong ánh bình minh xinh đẹp uyển chuyển như tiên nhân, nhất thời kinh sợ trông thật thú vị, thở nhẹ hỏi: "Bảo bối nhớ ra rồi? Ngủ rồi cũng không quên dùng cái miệng nhỏ nhắn phát dâm này cắn dương v*t ông xã."
Tô Quân Lan xấu hổ cắn môi không nói, nhưng không cưỡng lại được khoái cảm nam nhân mang đến, vong tình rên rỉ.
Lại nói đêm qua ông xã thật ôn nhu mà, trong mơ y phảng phất đắm chìm vào làn nước biển nhu hòa, gắn bó cùng chiếm hữu khiến y cảm thấy bản thân là một khối tuyệt thế trân bảo, được người khác nâng niu trong lòng bàn tay yêu thương cưng chiều, được quan tâm.
(*) tui không hiểu chỗ này lắm:"<
Vinh Tây Lăng sau khi mạnh mẽ bắn hai cỗ tinh dịch đậm đặc cho mỹ nhân mới có ý thu binh, ôm mỹ nhân đi vào phòng tắm. Nhưng nam nhân cũng không tắm rửa cho ái nhân, mà là dùng tư thế đi tiểu đem tiểu huyệt đỏ tươi của mỹ nhân nhắm vào chiếc bồn trong suốt như bạch ngọc, ôn nhu dụ dỗ nói: "Bảo bối ngoan, đẩy đồ của ông xã ra ngoài nào, ông xã muốn nhìn cưng dùng nó lau chùi cơ thể."
Tô Quân Lan thầm mắng nam nhân biến thái, nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng hương diễm kia, bản thân cũng không khỏi nổi lên kích thích, ngoan ngoãn tựa lên người nam nhân đẩy chất dịch ra ngoài, ngay cả âm thanh chất lỏng lộp độp đánh lên bồn cũng trở nên dâm uế vô cùng. Cho đến khi không ra được gì nữa, Vinh Tây Lăng thả mỹ nhân lên mặt đất, ra lệnh: "Bắt đầu đi, tiểu dâm đãng."
Tô Quân Lan nghe được âm thanh không cho phép kháng cự của nam nhân, đầu óc si mê đến hận không thể quỳ trên đất hôn ngón chân nam nhân chứ làm gì phản kháng được, vươn ngón tay thon dài trắng nõn moi ra một ít tinh dịch đặc như keo điểm lên đôi môi như thoa son, chiếc lưỡi đinh hương đói khát vươn ra liếm láp, sau đó tiếp tục bôi lên, cuối cùng ngay cả trên lông mi cũng dính nước tinh trong suốt.
Mỹ nhân còn ngại không đủ, lại mở lớn hai chân đến cực hạn cho nam nhân, dưới ánh mắt nóng bỏng còn dùng tinh dịch sót lại cẩn thận rửa sạch chỗ kín, ngọc hành phấn nộn được thoa trang điểm trắng như tuyết, miệng huyệt càng được dụng tâm đối đãi. Mỹ nhân cố gắng dùng cánh tay thon thon trắng mịn ấn lên xoa nắn cửa cúc huyệt, hơi thở bất ổn nói: "Ông xã, mau nhìn tiểu tao hóa đã rửa sạch chưa?"
Cảnh đẹp như thế trước mắt, dương v*t Vinh Tây Lăng đã sớm lại cứng lên, khàn giọng hỏi ngược lại: "dương v*t ông xã cũng muốn tắm, tiểu tao hóa nói làm sao đây?"
Nơi kia ướt đẫm thứ của nam nhân, mùi vị giống đực xông cả người mỹ nhân đến mềm nhũn. Vốn khao khát ông xã có thể sờ y một cái, sau đó dùng lực hung hăng đem tiểu huyết không biết thỏa mãn chơi nát, vừa nghe dương v*t nam nhân muốn tưới ướt, vội vàng dâng lên bí địa của mình, ngón tay tách bung miệng huyệt, câu dẫn nói: "Ông xã mau tới... Chỗ này có d*m thủy... Ưm ha, bà xã dâm đãng dùng chỗ này... cho ông xã tắm dương v*t..."
Cuối cùng cũng dụ được mỹ nhân mở lớn hai đùi cầu thao, Vinh Tây Lăng được thỏa mãn thú vui ác liệt một giây cũng không đợi lập tức đề thương ra trận, một chút cũng không ngừng công thành chiếm đất, chín nông một sâu mài xung quanh, đem mỹ nhân cắm tới chảy nước miếng, đôi mắt xinh đẹp trắng dã không biết trời đất gì cả. Bản thân Vinh Tây Lăng cũng chìm ngập trong khoái cảm, hận không thể chết trên người tiểu yêu tinh này.
Hai người dục hỏa cuồn cuộn cùng nhau lăn lộn, hiển nhiên vô cùng thoải mái, ăn cơm xong liền ôm nhau chạy đến Minh Nguyệt đường. Cả đường đi không nói gì, nhưng là thân mật ôm nhau, Tô Quân Lan vùi vào lồng ngực y yêu thích nhất, cho nam nhân tùy ý đùa nghịch mái tóc dài của y. Vinh Tây Lăng thỉnh thoảng bên eo hay mông bóp một cái, chọc mỹ nhân trừng đôi mắt xinh đẹp đánh trống lảng, cười giỡn không ngớt, thân mật ấm áp.
- ---------
Kinh đô thành Cố Lan trăm năm nội tình thâm sâu, nhân vật nổi tiếng tụ tập lại, khắp nơi đông đảo sầm uất. Vào buổi sáng ngày nghỉ, trên đường phố tấp nập người đến người đi, vẻ mặt mọi người đa phần là thả lỏng, hưởng thụ sinh hoạt nhàn nhã.
Xe rất nhanh chạy đến nơi, Vinh Tây Lăng ôm chặt eo thon của mỹ nhân ung dung đến cửa Minh Nguyệt đường. Không ngờ một bóng người đột nhiên vụt ra hướng về phía bọn họ. Mắt sắp thấy đụng trúng Tô Quân Lan, lại bị Vinh Tây Lăng nghiêng người che lại. Người nọ ăn mặc rách rưới, gầy gò nhỏ thó, giống như người ăn xin ở quanh đây. Thấy đụng phải quý nhân, liên tục nói xin lỗi, thấy Vinh Tây Lăng không có ý truy cứu mới chân như bôi mỡ chạy đi.
Tô Quân Lan tinh mắt thấy hành động lén lút của người ăn xin nọ kề sát mình lúc nãy, dùng ánh mắt hỏi Vinh Tây Lăng, từ đối phương nghe được câu trả lời khẳng định, sau đó giả vờ không biết, lo lắng kiểm tra xem nam nhân có bị thương hay không.
Vì thế, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một đôi tình nhân hòa hợp lo lắng cho nhau, xác định không có chuyện gì sau đó, vui vẻ ôm ấp đối phương tiến vào cổng Minh Nguyệt đường.
Đến phòng làm việc, Vinh Tây Lăng mới lấy ra tờ giấy người ăn xin nhân cơ hội kia nhét vào túi áo hắn. Giấy viết thư xanh nhạt được gấp tinh tế, còn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Nét chữ thanh thoát phiêu dật, nét bút mảnh mai nhưng rất có lực, rất có khí phách Ngụy Tấn. Người thần bí kia chỉ viết một câu: Đôi mắt ác ma mở ra trong đêm, tình thế phải trục xuất thánh thần, tiến về ngai vàng.
☆☆☆
Editor: Viết cái gì tui cũng chả hiểu ?