• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thầy… em không nghe rõ… Thầy… – Nó sốc quá nên đâm ra lúng túng

- Em chính thức đứng ở top 3 cơ à! – Thầy Linh nhắc lại một lần nữa rất dõng dạc

Lần này, không chỉ Gia Lạc nghe thấy, mà tất cả mọi người đều nghe rõ mồn một và ai cũng kinh ngạc không kém Lạc. Vậy là như thế nào? Mọi người đều lắc đầu nhìn nhau khó hiểu.

Trong tim Gia như có một luồng sáng hiện lên, một ngọn lửa nhen nhóm lên tia hy vọng.

Ô, như vậy chẳng hóa ra, từ qua đến giờ, cả cái lớp 10A9 cứ tự biên tự diễn một vở bi kịch với nhau à? Buồn cười thật. Mà cũng đúng, chẳng có thông tin chính thức nào là Mỡ bị rớt ra khỏi top 3 cả, cứ tự nghĩ ra rồi đau khổ. Đã thế còn khóc ư, rồi còn nói những lời sến sẩm không tài nào ngửi nổi, giờ thì tốt rồi, dấu mặt đi đâu?

Cơ mà ngẫm cũng lạ. Điểm cũng tiệt nhiên định phận tại thiên thư rồi, rõ ràng đứng thứ 4 mà.

- Thưa thầy, điểm của Gia Lạc đứng thứ 4 mà, bọn em đã biết hết điểm rồi ạ...

Kim Tú đứng lên nói với một giọng đầy hậm hực, khó chịu.

Khi nghe thầy nói vậy, Kim Tú đã không thể hiểu được, kiểu như có gì đó đổ vỡ ấy, ả không nghĩ nó lại may mắn như thế, chắc chắn là nhầm lẫn ở đây. Không thể nào!

- Có lẽ các em mới chỉ tính điểm thành tích thôi đúng không. Đây là Tân Lập... không giống các trường khác.

Linh mama nói rồi cười, lại bàn giáo viên lấy sách vở ra chuẩn bị cho tiết học tiếp theo và có ý bảo Tiểu Gia Lạc về chỗ mình.

Gia Lạc tuy cũng thắc mắc nhưng vẫn nhanh chóng về chỗ mình, có một sự bồi hồi không hề nhẹ. Hạo Bối nở một nụ cười cong môi. Sau đó anh chàng chợt nhớ ra, bây giờ Gia Lạc không cần phải đi do vẫn đường hoàng trong top 3 rồi, vụ đánh sập hàng không thì sao?

Hắn nghĩ thoáng qua, mặt mũi chợt biến sắc, phải nhanh chóng gọi lại cho anh Thiên để dừng lại mọi chuyện trước khi quá muộn. Hắn đứng bật dậy và xin đi ra ngoài.

Đứng trong buồng vệ sinh, Hạo Bối vội vã gọi điện cho anh trai

“- Alo” – Tiếng anh thiên lãnh đạm

- Hạo Thiên, anh không cần làm sập hàng không nữa đâu, mọi chuyện tốt rồi

“- Sao? Những anh đang cho người làm rồi, chắc cũng sắp xong rồi đó.” – Anh Thiên nói, điệu bộ rất khả ái

- Sao? Thôi, dừng lại... mau dừng lại đi anh! – Hạo Bối vội vàng

“ – Haha...” – Anh đáp lại hắn bằng tràng cười dài

Hắn không hiểu truyện này có gì đáng cười cơ chứ? Hắn nhanh chóng đi vào trong lớp.

Trong lúc hắn đứng nói chuyện bên ngoài thì bên trong Kim Tú bắt bằng được thầy Linh phải giải thích rõ ràng mọi chuyện. Thầy bảo Gia Lạc ở lại là điều đương nhiên thôi. Trường Tân Lập sẽ xét thành tích dựa vào hai yếu tố, đó là học lực và thể lực nhân đôi. Người có thành tích cao là một phần rồi còn xét duyệt cả thành tích thể dục thể thao, an ninh quốc phòng và điểm khóa huấn luyện quân sự đầu năm nữa. Tiểu Gia Lạc tuy học lực xếp thứ 4 nhưng điệp thể lực lại đứng thứ 3 nên tất nhiên tổng sẽ đứng thứ 3, còn em học lực thứ 3 nhưng thể lực lại gần chót lớp nên bị xép xuống top gần dưới.

Mọi người sau khi thầy giải thích thì ồ lên, phải rồi, đây là trường quân sự, nên điểm quân sự là cực kì quan trọng, làm sao lại không tính được chứ. Gia Lạc thở phào nhẹ nhõm, bây giờ nó mới biết mình có năng khiếu và không hoàn toàn vô dụng. Lòng vui như nở hoa, Nhím cười thật tươi, hớn ha hớn hở

- Ấy mà có người ăn dưa bở, tưởng mình ở top 3 thầy ạ....

Kim Tú nghe mình bị nói vậy tức điên nhưng vì thầy đang trong lớp nên chẳng dám manh động, chứ không chắc chắn cái mồm ác nghiệp ấy nhất định không để im.

Hắn vào lớp, ngồi bên cạnh Gia Lạc như mọi ngày vẫn vậy.

Hôm nay, nắng đẹp lắm!

Nụ cười trên gương mặt ai đó lại tỏa nắng, khuôn miệng cứ cười mãi không thôi. Trong lòng thậm chí còn sung sướng phát rồ lên.

Những tiết học cứ thế mà trôi qua nhẹ nhàng nhất có thể. Gió khẽ thổi que của sổ lùa vào mái tóc ai đó để ai đó ngẩn ngơ nhìn mãi không thôi....

Qua cơn mưa lại thấy cầu vồng.

**** 

Buổi trưa hôm đó cả bọn hắn và bọn nó đều tụ tập với nhau dưới canteen chúc mừng ngày nó chiến thắng. Đứa nào cũng hớn hở, nhất là Nhím, phải nói rằng, khi Gia Lạc ở lại, người vui nhất không ai ngoài Nhím, từ lúc biết tin đến giờ, cứ sồn sồn cả lên. Trưa ăn cơm thì thay vì gắp lấy gắp để thức ăn vào bát lớp trưởng như mọi khi thì hôm nay nàng ấy cứ gắp liên tục vào bát Gia Lạc. Khỏi phải nói, ai cũng thấy, mặt lớp trưởng đen đi nhiều.

Gia Lạc thấy vậy liền hích tay Nhím nói:”có người không thích đâu!”. Nhím quay ra mới thấy Nhị Hắc vẫn lãnh đạm ngồi ăn như không có chuyện gì cả nhưng đằng sau khuôn mặt nghiêm túc nó, cậu ta buồn.

Nhím ngay tức khắc lại trở về trạng thái như trước, lại nũng nịu làm màu, gắp hết miếng này đến miếng kia cho cậu Hắc nhưng cậu ấy chẳng thèm động đũa động đũa. Giận rồi!

Cậu ăn xong nhanh đầu thì đi lấy nước cho mọi người, để lại Nhím ngồi với khuôn mặt ngẩn ngơ đến tội nghiệp, cái khuôn mặt vừa đáng thương vừa đáng trách ấy khiến cho cẩ lũ cười phì với nhau.

Ai bảo người nghiêm túc thì không biết ghen. Họ còn ghen một cách nghiêm túc!

Sau khi lớp trưởng quay lại, những cốc trà đủ vị trên khay, cả bọn tự nhiên, ai lấy vị nấy. Gia Lạc cũng không biết tại sao Nhị Hắc lại biết thức uống yêu thích của riêng từng người. Gia Lạc thì là vị Bạc hà, Hạo Bối là dâu, Bạch nhi là Chanh đá, Đậu thích uống Kiwi, còn Nhím là trà Đào đánh đá. Gia Lạc rất muốn xem, Hắc thích loại đồ uống gì thì thấy còn lại mỗi Trà Xanh. À, vậy cậu thích trà xanh. Nó thấy Nhím nhìn cậu cười, cò cậu thì vẫn dửng dưng như không, trông cái dáng điệu ghét ghê.

- Này, tối nay, nhóm “Ba nàng điệp viên xinh đẹp và những chú chó” có đi tụ tập chơi bời gì không nhỉ?

Tiểu Gia Lạc hào hứng hỏi mọi người. Khi câu nói vừa dứt, năm người còn lại chằm chằm nhìn Gia Lạc kiểu “Nó đang nói cái gì vậy?” Nhím nhìn nó tái mét cả mặt, cái tên đó sao lại gọi trước mặt bọn hắn chứ, đây là tên mật chỉ ba nàng điệp viên được biết thôi. Đậu chỉ khoanh tay thở dài chờ giông gió đang nổi trên mặt “những chú chó ấy”.

- Cậu bảo “ Những chú chó” nào vậy? – Hạo Bối là mặt đen nhất, răng nghiến ken két

- À tớ... tớ...

Gia Lạc ấp úng, đã biết mình nhỡ lời, vọi vàng lùi ra sau rồi kéo tay Nhím chạy không kịp ngoái đầu

Hạo Bối và Bạch nhi đứng phắt dậy định đuổi theo nhưng nháy mắt hai người chỉ còn là cái bóng, không hiểu bọn nó luyện được cái chiêu lăng ba vi bộ lợi hại này từ bao giờ không biết

- Tôi chẳng liên quan. – Đậu thong thả đứng dậy bước đi ra khỏi canteen

Điều đó thì ai chẳng biết. Tiểu Bạch thấy Đậu đi cũng nhanh nhanh chóng chóng tạm biệt những thằng bạn “cực thân” để chạy theo em bồ hụt, mắt mũi cười tít cả lên.

Hai anh ở lại chỉ còn biết lắc đầu ngán ngẩm rồi khoác vai nhau về kí túc xa.

*** 

Buổi tối hôm đó, bọn chúng đã lên kế hoạch đi công viên giải trí Moon Black. Đây là một khu vui chơi giải trí mới xây xong cách đây vài tháng, khách vào cứ nườm nượp. Hầu hết là các cặp đôi đang yêu nhau. Ba chiếc xe moto đen lướt nhanh như gió đỗ xịch trước cửa khu vui chơi. Những chiếc mũ bảo hiểm tháo ra, mọi người đều đưa mắt lại nhìn những anh chàng rất đẹp trai, cuốn hút. Những cô gái dù có hay chưa có người yêu đều ùa lên nhìn ngắm say mê. Hắc tối nay, nhìn không giống lớp trưởng nghiêm túc thường ngày, ăn mặc rất phá cách với Jean và ba lỗ đen, để lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, gương mặt lãnh đạm lạnh lùng. Bạch thì luôn luôn trung tình với màu trắng, quần baggy trắng và áo phông trắng, miệng lúc nào cũng cười để lộ ra những cái răng cực trắng.

Mới nhìn sơ sơ qua đã thấy hai cực của màu sắc, chàng trai ở giữa thì lại càng khôi ngô tuấn tú, lạnh lùng, lãnh đạm hơn nữa. Có nét pha trộn giữa hai người kia, chiếc áo phông cộc tay nửa đen nửa trắng cũng với chiếc quần baggy màu xám rất phong cách, mái tóc nâu được vuột under cut điển trai khiến các cô gái muốn ngã gục.

Những cô gái cũng chẳng chịu kém cạnh gì, các chàng đẹp thì các nàng cũng nghiêng nước nghiêng thành, mỗi người một cá tính riêng, Nhím thì vốn từ trước đã cá tính, độc lạ rồi nên áo phông đen, short và giày đen, Đậu thì nhẹ nhàng hơn, áo sơ mi trắng đuôi tôm và baggy trắng.

Gia Lạc, rất xinh xắn trong chiếc crop top xanh dương trễ vai và chiếc quàn giả váy mày đỏ sẫm. Trên đầu còn buộc băng đô chiếc nơ rất xinh, mái tóc nâu xoăn xoăn để xõa tung bay trong gió quyến luyến một mùi hương nhẹ của bạc hà mát lạnh. Bọn chúng có lẽ là tâm điểm lớn nhất ở đây vì đi qua ai cũng nhìn. 

Lúc đầu chúng đi được cùng nhau nhưng không hiểu sao vì sau lại mỗi đôi đi một hướng. Chắc là vì Mỡ muốn chơi mấy trò mạo hiểm và nhà ma nhưng Nhím thì không cho nên nàng ấy đã kéo Nhị Hắc ra khu gắp thú với ném phi tiêu trúng thưởng rồi. Bạch nhi thi khôn lắm, đời nào anh chàng có cơ hội đi riêng với Đậu mà lại bỏ qua, anh ta giả vờ đi chậm lại để bị thụt luôn so với nhóm và còn kéo cả Đậu chậm theo. Vậy là Đậu đáng thương đành phải đi cùng sói Bạch gian ác. Thủ đoạn thật khôn đường, đây chính là Điệu hổ ly sơn trong truyền thuyết nè.

Hắn từ khi vào đây vẫn cứ im lặng, im lặng và im lặng, gương mặt tuy vui nhưng không cười, nó cũng không biết nên nói gì với hắn cả, nó chỉ lặng lẽ kéo cổ tay hắn đi nhanh tới chiếc đu quay khổng lồ. Những kí ức lúc trước lại trở về, đứng xếp hàng lấy vé mà trong lòng vui như muốn nhảy cẫng lên. Cái hôm định mệnh ở Hoàng Nghiệt City ấy, làm sao mà quên được. Nơi bắt đầu của chuỗi ngày rắc rối và u ám nhưng đó cũng chính la cầu nối cho hai người gần nhau hơn.

Mãi chờ rồi cũng đến lượt được lên đu quay, hớn ha hớn hở cười tít cả mắt rồi chọn lấy một khoang màu xanh lá. Nó thích thú nói với Hạo Bối

- Chơi cái này xong bọn mình chơi nhà ma nhé!

- Tùy cậu

Hắn rất lạnh lùng, được chơi vui vẻ như này mà chẳng cười lấy một cái cho người khác vui. Gia Lạc không phải đi nữa mà sao mặt hắn cư bí xì xị ra ý. 

Chiếc đu quay tròn dần đưa khoang xanh lên vị trí cao, thành phố Hà Nội thật rõ nét, rất lung linh. Phía dưới là các đôi bạn trẻ tình tứ nắm tay nhau, cười đùa vui vẻ. Ánh mắt Gia Lạc cứ hau háu, miệng cười tủm tỉm thật đáng ghét, khiến ai đó cứ mải ngắm

- Cậu nhìn gì đấy?

Gia Lạc thấy Hạo Bối cứ chăm chú nhìn về phía mình nên buột miệng hỏi

- Tôi... tôi nhìn Hồ Gươm! – hắn nói rồi chỉ tay về phía sau Gia Lạc

Nó quay người lại phía sau, nhìn tới nhìn lui rồi bảo Hồ Gươm ở hướng này cơ mà, vừa nói, vừa chỉ tay về phía sau hắn. Hạo Bối gãi đầu gãi tai nói thầm: “tôi nhầm thôi...”

Trong khoang đu quay chật hẹp này, hai người dường như gần nhau hơn, hai đứa ngồi so le đối diện nhau. Gia Lạc nhìn Hạo Bối ngượng ngùng rồi khẽ nhổm dậy thơm nhẹ lên má hắn.

Vương Hạo Bối mặt mũi ngơ ngác, mồm miệng cứng đờ, con mắt mở to hết cỡ. Gương mặt hửng đỏ liền vội quay đi chỗ khác. Gia Lạc không nghĩ hắn ngại vì lần trước hắn cũng làm thế mà, giờ nó chỉ là đáp trả thôi. Mẹ dạy rồi, không nên nợ người ta cái gì, người ta đối xử với mình như nào thì mình nên đối xử lại với người ta như thế.

Nó thơm xong còn nhăn nhở cười làm cho ai kia đã ngượng lại càng ngượng hơn. Hạo Bối lại rút ra một điều cho bản thân, những đứa độc ác thâm hiểm không đáng sợ bằng những đứa ngây ngô ngớ ngẩn không biết gì. Chúng quá đáng sợ!

Khoang xanh lá bị đứng một lúc rất lâu ở trên cao, ngay chính hướng 12 giờ không hiểu bị chuyện gì? Mọi người ở các khoang khác cũng xì xùm lên. Hắn mở nhẹ cửa kính ngó ra ngoài, xong quanh bên dưới tối om. Không phải chứ, chẳng lẽ lại mất điện đúng lúc này.

- Sao thế?

Gia Lạc cũng muốn hóng hớt nhưng Hạo Bối chẳng cho vì sợ nàng ta hớn hở quá lộn cổ ra ngoài.

- Mất điện thôi, không có gì đâu, có ngay ý mà! - Hắn nói rồi lại ngồi vào chỗ cũ

Gia Lạc mặt mày xanh xanh, quay ngay ra phía đối diện mà Hạo Bối Bối, nó ngồi sát rạt vào hắn, hơi run run. Hình như nó sợ bóng tối, mà không phải sợ bóng tối bình thường mà là chứng sợ bóng tối trên cao.

Không gian xung quanh tối và im lìm, mọi người cố kiên nhẫn chờ đợi khu giải trí sửa lỗi kĩ thuật của họ. Gia lạc ngày càng sợ hơn, cứ co rúm lại. Hạo Bối nhìn thấy vậy, trong lòng tự dưng thấy xon xót. Hắn nhẹ nhàng đặt lên tay nó, tay kia kéo nhẹ đầu Gia Lạc dựa lên vai mình thỏ thẻ

- Có tôi ở đây mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK