Tạm thời trên căn bản Gia Luật Bình đang yên ổn ở trong nhà nàng đã mua, theo như tin được báo, chỉ là thỉnh thoảng cưỡi ngựa đi ra ngoài thành chạy một chút, cũng không có quay lại chợ, dù sao tất cả đồ dùng cũng do huyện nha theo như phân phối chuẩn bị, bọn họ thật cũng không cần mua thêm thứ gì.
Lục Tử Kỳ mỗi ngày cũng sẽ phái người đi thăm hỏi, lễ số không có nửa điểm chậm trễ, đã từng biểu đạt qua muốn thiết yến chiêu đãi, chỉ là đã bị cự tuyệt rồi.
Hình như Gia Luật Bình đối với chuyện ngày đó cơn giận còn sót lại khó tiêu, hắn rất mừng rỡ mình đã được thanh tịnh tuyệt sẽ không chủ động chạy đi trêu chọc, nhưng nếu trải qua một đoạn thời gian tĩnh tâm có thể bỏ xuống phần chấp niệm kia dĩ nhiên không gì có thể tốt hơn. Cho nên chỉ là phái người thời khắc nghiêm mật chú ý tới động tĩnh cùa bọn người ngoại bang này, hai bên từ đó tiến vào một trạng thái vi diệu.
Tống Tiểu Hoa theo như yêu cầu của Lục Tử Kỳ, để tránh có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn mà trên căn bản không ra cổng trước không bước cổng sau chỉ ở trong nhà tránh đầu sóng ngọn gió. Trên thực tế, coi như hiện giờ không có bọn người của công chúa, nàng cũng tuyệt đối sẽ không chỉa khuôn mặt giống như là mặt hoa đào nở chạy loạn ở ngoài đường.
Nói đến sự kiện nguy hiểm suýt làm hủy dung, Tống Tiểu Hoa đối với Gia Luật Bình có một loại cảm xúc phức tạp, không biết là nên nguyền rủa tám đồi tổ tông của nàng hay là nên cảm tạ tám đời tổ tông của nàng.
Nàng ở ngoài đường gây ra một ít náo loạn, quả thật chính là chất xúc tác ở giữa giúp cho tình cảm của Tống Tiểu Hoa cùng Lục Tử Kỳ.
Lại nói bởi vì áy náy cùng đau lòng, mấy ngày nay Lục Tử Kỳ càng thêm tỉ mỉ cùng săn sóc, chỉ nói đến việc mỗi lần chườm lạnh lúc này chuyện thường thường hữu ý hay vô ý ở giữa da thịt tiếp xúc, còn có cái loại khoảng cách gần trong gang tất hơi thở quấn quít như thế nào mập mờ. Chỉ tiếc, thủy chung không thể lần nữa thưởng thức được ‘mỹ vị’ cảm giác quá tốt.
Bởi vì Lục Tử Kỳ kể từ hôm đó bị một oa nhi một con chó đuổi theo liếm liếm, liền để lại bóng ma trong lòng, vừa nhìn thấy Tống Tiểu Hoa chuẩn bị lang tính tràn lan, lại luôn sẽ nhìn bốn phía lộ ra vẻ mặt phòng bị. Mà giống như bị thúc giục, Lục Lăng cùng Tống Vô Khuyết giống như cái đuôi nhỏ quả thật là có thể gặp ở bất cứ chỗ nào, trừ ngủ ra, giờ nào khắc nào cũng ẩn hiện ở chung quanh. Mà đợi đến bọn họ ngủ, rồi lại như bình thường Lục Tử Kỳ ở trong thư phòng làm việc, Tống Tiểu Hoa cũng nghiêm chỉnh không có đi quấy rầy.
Chỉ là, phần đói khát khó nhịn này ngược lại nhắc nhở nàng một chuyện, nhất định phải cho Lục Lăng một cái phòng riêng. Dường như đứa bé ba tuổi đã có thể chia phòng ngủ, hơn nữa trên căn bản đứa bé cũng là ngủ một giấc đến trời sáng, sẽ rất ít nửa đêm đi tiểu một chút hay cái gì khác. Chỉ cần lúc mới bắt đầu, ban đêm có người đi đến phòng của hắn một hai lần giúp đỡ về vấn đề hắn hay đá hết chăn, dĩ nhiên, cái người phải đi dò xét là Lục Tử Kỳ. Hoặc là, có phải hay không cũng có thể suy tính bồi dưỡng Tống Vô Khuyết có bản lãnh giúp người đắp chăn?......
Vì muốn làm phòng cho Lục Lăng, hơn nữa để cho hắn tự nguyện nói lên cái yêu cầu này, Tống Tiểu Hoa tích đủ hết hơi sức chừng mấy ngày nói cho hắn chừng các loại anh hùng hiệp khách chuyện xưa, mà một chút trong chuyện xưa, đều không ngoại lệ có một tình tiết, đại anh hùng đại hiệp khách toàn bộ là từ lúc còn rất nhỏ rất nhỏ liền bắt đầu ngủ một mình, bởi vì cái dạng này mới có thể từ nhỏ liền thay đổi rất dũng cảm.
Vì vậy ngày hôm đó khi Lục Tử Kỳ về nhà, Lục Lăng liền nhào tới lên tiếng tuyên cáo: "Lăng Nhi muốn ngủ một mình!"
"Cái gì một mình ngủ?"
"Lăng Nhi phải làm đại anh hùng đại hiệp khách!"
"............"
Lục Tử Kỳ không hiểu ra sao, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Tống Tiểu Hoa mặt cười xấu xa.
"Lăng Nhi có ý tứ là, muốn ngủ một mình ở trong phòng, hơn nữa, Lăng Nhi đã lớn rồi không cần chàng theo ngủ chung."
"Vậy ta đi chỗ nào...... Ngủ......"
Theo bản năng hỏi ra lời, cảm giác thật hoang đường. Cái nhà này tổng cộng chỉ có hai gian phòng ngủ, còn có thể đi chỗ nào? Tự nhiên chỉ có thể đi đến nơi đã nên sớm đi đến đó, tân phòng của hắn và nàng......
Vội ho một tiếng, làm bộ vì nhi tử sửa sang lại y phục, để che giấu nét mặt không được tự nhiên: "Thật ra thì, Lăng Nhi còn nhỏ, có thể đợi lớn một chút nữa hả cho ngủ một mình!"
Chỉ cần làm một cái giường nhỏ để một bên, là được rồi? Hắn dù sao cũng không có hiều về việc chăm đứa bé...... Cái đó...... kinh nghiệm, trước còn xác thực không có nghiêm túc nghĩ tới phương diện này. Chỉ biết là rất nhiều dân chúng trong nhà nam nữ đông đảo, lại chỉ có nhà tranh hai ba gian, nhưng mà cũng chỉ là lớn một chút mới ngủ ở trên giường gạch, nhỏ hơn một chút, liền cùng ngủ cùng một giường với cha mẹ. Về phần gia đình giàu có, tự có nha hoàn bà vú chăm sóc không chi phí tâm.
Không đợi Lục Lăng phản đối, Tống Tiểu Hoa liền bĩu môi nói tiếp: "Thế nào, chẳng lẽ là chàng muốn cho nhóm một nhà ba người chúng ta mỗi đêm đắp chăn bông cùng nhau bàn luận về lý tưởng cuộc sống sao?"
"............"
Lục Tử Kỳ im lặng, thỏa hiệp.
Một nhà ba người, một nhà, ba ngụm......
Tiếp đó, chính là công trình bố trí phòng cho bảo bảo.
Lục Tử Kỳ nặn ra nửa ngày nhàn hạ, làm giường thêm vào cạnh bên ngoài hàng rào. Không chịu được việc Tống Tiểu Hoa đeo bám dai dẳng, phải làm cho Tống Vô Khuyết một ngôi nhà bằng gỗ có đỉnh nhọn đơn giản do nàng vẽ. Chuẩn bị xong tất cả, Lục Lăng lại sống chết muốn đổi phòng ngủ với con chó lại mất thêm chút hơi sức thuyết phục cuối cùng cũng từ bỏ ý định......
Mà trong những ngày qua, Tống Tiểu Hoa lấy những bức tranh mà nàng đã ‘sáng tác’ ra dạy Lục Lăng vẽ nào là Vịt Donald Chuột Mickey Mèo Máy Đôrêmon Kim Cương Hồ Lô dán đầy tường trong phòng, khiến Lục Tử Kỳ nhìn thấy chỉ biết lắc đầu.
Theo ý của hắn thì, những bức tranh này vừa thô lại kỳ quái, trừ có mấy phần chất phác thú vị ra thì trên phương diện kỹ xảo cách vẽ thật là cái gì cũng sai. Huống chi ngoài trừ họa sư ra, ai sẽ lấy chế tác của chính mình ra rêu rao như vậy, không khỏi cũng quá không biết khiêm nhường. Cứ tiếp tục như thế, trong tương lai Lăng Nhi có thể hay không vô cùng liều lĩnh tự đại?
Khi hắn nói lên cái vấn đề này thì, Tống Tiểu Hoa vung tay lên: "Cái này gọi là làm hết mọi cái để cho đứa bé hiểu và khẳng định mình, chỉ có như vậy, đứa bé mới có đầy đủ tự tin, trí tưởng tượng cùng sức sáng tạo mới có thể bị kích phát ra ngoài. Tin tưởng ta, không có sai đâu!"
Loại luận đệu này, Lục Tử Kỳ chưa bao giờ nghe thấy. Chỉ là, từ lúc nàng tới đây, tính tình của Lục Lăng vốn là thận trọng trầm ổn cùng với tuổi tác không phù hợp đã phai nhạt một chút, người lại sáng sủa lên rất nhiều. Cũng bắt đầu giống như con nít ba tuổi bình thường biết cười vui chơi đùa, thường xuyên nghịch ngợm, thỉnh thoảng gây sự, nhưng tuyệt đối không gì là không tốt. Vô luận như thế nào, nhi tử có thể vui vẻ một chút, làm cha mẹ tất nhiên cầu cũng không được, cho nên, liền theo phương pháp của nàng để làm thôi......
Tống Tiểu Hoa định ở đầu giường của Lục Lăng dán ‘bảng cửu chương’, nhưng bởi vì không biết Tống Triều có hay không bảng ‘cửu chương’ cho nên không dám làm loạn, không thể làm gì khác hơn là trước lấy đại một tờ ghi các phép trừ đơn giản dán vào. Dù sao theo những bước trong trường học, những phép tính như nhân chia cũng đến khi đi học tiểu học mới có thể đề cập tới, qua mấy năm lại nói thì tốt hơn.
Bởi vì không thể dùng chữ số A,rập, cho nên phải viết con số kép tạo thành bảng này làm cho vết mực lâm ly thê thảm không nỡ nhìn, khi Lục Tử Kỳ thấy chỉ có thể vỗ trán than thở.
Nha đầu này thông minh lộ ra ngoài, học cái gì cũng rất nhanh, nhưng chỉ có viết chữ là, hoàn toàn không có một chút xíu tiến bộ, sát khí bốn phía......
Không thể làm gì khác là tự mình viết, dùng chữ tiểu khải cực nhỏ tinh tế sao chép lạị. Toán Thuật là một môn đặc biệt đã trở thành một môn học chính thức trong học đường, chỉ là trừ phi rất có hứng thú hoặc thiên phú hơn người mới có thể xâm nhập sâu vào, bình thường chỉ là hơi hiểu mà thôi. Dù sao, khoa khảo cũng không có môn này.
Lại không biết, nàng như thế nào đối với cái môn học khô khan này hiểu biết như vậy. Thôi, dù sao sang năm đầu mùa xuân Lăng Nhi nhập học, tất cả liền do nàng thôi......
Lục Tử Kỳ vùi đầu sao chép thì Tống Tiểu Hoa liền tại một bên an tĩnh chống cằm nhìn.
Chữ của hắn đoan đoan chánh chánh, bút pháp chậm mà ổn định, mang theo chút sức tạo cho người khác có cảm giác như chữ thấu qua phía sau. Cùng chữ của Nguyên Hạo so sánh thì, giữa những hàng chữ thiếu một phần tự nhiên mà nhiều hơn một phần nghiêm nghị. Một tay mơ như Tống Tiểu Hoa nhận xét thì, chữ viết của hai người đều là cực kì đẹp đẽ vô cùng đoan chính, chỉ là, Lục Tử Kỳ dường như nhiều hơn một thứ gì, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ tới một từ chua chát ——‘khí phách’. Dĩ nhiên, điều này cũng vô cùng có khả năng hoàn toàn là bởi vì trong mắt người tình nhìn ra chữ tốt mà đưa đến......
Sau khi Lục Tử Kỳ chép xong cái bảng, lại bị yêu cầu viết mười mấy bài thơ, dán đầy phòng. Cuối cùng, Tống Tiểu Hoa lấy ra mấy búp bê vài có hình thú kì quái mà lúc trước nàng học thêu thùa may vá làm ra treo lên trên xà, cửa sổ mở ra gió vừa thổi vào, làm cho chúng lay động qua lại nhìn rất thú vị. Vì vậy, nàng lập tức có mục tiêu kế tiếp, nghĩ cách dùng đồng tiền như thế nào để làm ra một Phong Linh......
Từ trước đến giờ trong các khóa thủ công Tống Tiểu Hoa đều giãy giụa ở cấp cách tuyến thượng, phổ biến một thời ‘thêu chữ thập’ nàng cũng không đụng tới. Sau khi tới nơi này, trò tiêu khiển giải trí gì cũng không có, vốn là cùng khỉ hoang giống nhau tính tình xúc động cũng dần dần sửa lại không ít. Cùng cực nhàm chán cho nên mới cùng với nha đầu cô nương đại thẩm học thêu thùa, chỉ là, đại đa số đều là lẻn học trộm được.
Phải biết, nữ nhân cổ đại nếu như không biết may vá, trên căn bản thì đồng đẳng với nữ nhân hiện đại không mang giày cao gót, là sao chổi Halley đụng Địa Cầu một việc kinh hãi. Cho nên, vì không muốn cho dân chúng quanh đây kích thích quá độ, nàng cũng chỉ thừa dịp lúc tán gẫu mà quan sát người ta làm như thế nào, sau khi trở lại thì tự mình mò mẫm suy nghĩ. Làm hư một đống vải, rốt cuộc cũng làm ra được Hỉ Dương Dương cùng Hôi Thái Lang ảnh gia đình.
Chỉ tiếc, hai cha con nhà này lại hoàn toàn không hiểu và không biết thưởng thức.
Lục Lăng thì còn được, tùy tiện công nhận loại tạo hình này là hình trù tượng của con cừu nhỏ cùng sói xám lớn. Vậy mà Lục Tử Kỳ rất là đáng ghét, kiên trì nói là lớn lên giống câu hồn tiểu quỷ hay yêu quái, thậm chí còn có ý đồ từ trên xà nhà lấy xuống, kết quả bị Tống Tiểu Hoa quắc mắt nhìn trừng trừng phản đối mãnh liệt.
Bất đắc dĩ, định dùng vật liệu gỗ còn dư lại làm vài cây đao kiếm xiên kích giắt trong phòng, để tránh ma quỷ.
Nhìn thấy hắn nở nụ cười mang theo tính trẻ con, lang tính của Tống Tiểu Hoa lại mãnh liệt nổi lên. %
Thừa dịp Lục Lăng cầm một thanh kiếm gỗ cùng với Tống Vô Khuyết truy đuổi đến bên ngoài phòng, mặt cười tà dùng ngón tay ngoắc ngoắc cằm của hắn: "Như thế nào, chuẩn bị xong chưa?"
Lục Tử Kỳ đầu tiên là trố mắt, chợt bật cười.
Nha đầu này, thật sự là lớn gan làm bậy cực kì, nếu không phải là lúc ở cửa hàng chứng kiến được những hành động khác thường của nàng, sợ là thật sự bị nàng dọa cho sợ hết hồn.
Dừng cười, theo thói quen cầm chặt tay nàng, hơi nghiêng thân thể về phía trước, khóa lại tròng mắt linh động: "Tiểu Hoa nàng lại quên rồi, có một số việc, là cần nam nhân chủ động."
Hơi thở của hắn ổn định mà chạy dài, mà nàng lại cảm thấy hung muộn khí đoản (ngột ngạt khó thở): "Vậy chàng mau mau chủ động, cho ta mượn điểm dưỡng khí!"
"Hả?......"
"Chớ a, nhanh!"
Hai bên đôi môi đỏ thắm từ đuôi đến đầu áp tới đây, làm cho nghi ngờ không hiểu của Lục Tử Kỳ trở về trong bụng, cũng làm cho khóe mắt của hắn áp ra mấy đạo nhàn nhạt nếp nhăn trên mặt khi cười, mơ hồ còn lộ ra một cỗ bất đắc dĩ.
Cái tiểu nha đầu này cá tính nhanh chóng, ta không phải nói, loại chuyện như vậy, là nam nhân chủ động......
Tác giả có lời muốn nói: kiến thức thông dụng, chúng ta vĩ đại kiểu như trâu bò những người đi trước a a a a a để cho ta quỳ bái a a a a ——
Cửu cửu bảng cửu chương là người Trung Quốc phát minh, căn cứ Lưu huy "Cửu Chương Toán Thuật" trung ghi lại, Phục Hi thị căn cứ bát quái, làm cửu cửu hợp lại hào chi biến, nói rõ cửu cửu phép nhân khởi nguyên tương đối Chào buổi sáng.
Ngoài ra đang quản tử, lão tử, Chiến Quốc sách chờ Tiền Tần trong điển tịch, cũng có trong sách có 27 14, sáu bảy 42 chờ câu chữ, đủ thấy cửu cửu bảng cửu chương ở Xuân Thu Chiến quốc thời đại đã tương đối thông dụng, thậm chí còn truyền xướng"Cửu chương"