Beta: Sư Tử Cưỡi Gà, Lily_Carlos
Tống Tiểu Hoa mà đã say thì rất lâu mới tỉnh lại, mãi cho đến gần tối ngày hôm sau mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Sau đó càng nghĩ càng không cam lòng, vì vậy nàng lại lấy một vò rượu ra, mới uống được một chén đã làm mình gục xuống lần nữa, thật không thể chấp nhận được, vậy là quang cảnh tiếu ngạo trên bàn rượu của nàng cũng nói ‘tạm biệt’ theo lần xuyên không này rồi......
Ngày thứ ba Lục Tử Kỳ hạ triều trở về, thì nhìn thấy nàng đang chống cằm ỉu xìu ngồi một mình bên cạnh cái bàn ngọc, hắn thấy mặt nàng có chút khổ não thêm một chút buồn bực thì bật cười hỏi: "Tỉnh rồi?"
"Ừ."
"Không uống thêm nữa?"
"Ừ."
"Không thử lại xem rốt cuộc mình có thể uống được bao nhiêu?"
"Ừ."
Hắn vén vạt áo rồi ngồi xuống chỗ đối diện nàng, sau đó nhìn kỹ sắc mặt của nàng, hỏi: "Dùng cơm chưa?"
Không còn hơi sức khoát tay áo: "Không có khẩu vị, mới uống một ít canh."
"Cảm giác say rượu không dễ chịu đúng chứ?"
"Chuyện cũ không nên nhắc lại, đời người nhiều bi thảm lắm......" Tống Tiểu Hoa lạc điệu sai nhịp lặng lẽ hừ hừ một tiếng, nàng nắm lấy tay Lục Tử Kỳ mở ra để lên mặt bàn rồi gối đầu lên: "Nếu có thêm chút thịt thì thoải mái hơn rồi, cho nên mới để cho chàng ăn mập một chút ~"
Cho nàng làm gối đầu còn kén cá chọn canh......
Lục Tử Kỳ vỗ nhẹ lên đầu nàng: "Rõ ràng không uống được rượu còn dám đi khiêu chiến với người ta, thật không biết nên khen nàng có dũng khí hay là mắng nàng ngu ngốc nên mới không biết sợ đây."
"Bởi vì chàng không thể sảng khoái uống với hắn như trước đây nữa, nhất định sẽ cảm thấy rất đáng tiếc. Ta còn nhớ bộ dáng ôm vò rượu muốn đối ẩm với hắn của chàng." Nàng dừng lại một chút, áp mặt cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp ấy vài cái: "Cho nên, ta mới muốn giúp chàng tiêu diệt cái tên phách lối kia thay chàng. Chỉ đáng tiếc là, việc đã qua rồi......"
Trong lòng cảm động từng chút từng chút một bất giác ánh mắt hắn nhìn nàng cũng trở nên cưng chiều hơn, ngón tay cũng búng lên cái trán kia một cái: "Đồ ngốc, ra mặt vì ta thì cũng phải xem bản thân có đủ sức hay không, hơn nữa nàng lại dùng từ linh tinh rồi. Theo ta ra ngoài tản bộ hóng gió một chút, sau khi về ăn một bữa ngủ một giấc, bảo đảm ngày mai sẽ tỉnh táo gấp trăm lần."
"Không muốn, ta lười vận động ~"
"Phải vận động."
"Vậy chàng cõng ta."
"Tuyệt đối không được!"
Nàng định gục xuống bàn giả chết: "Chàng xem đó mà làm......"
Hắn vụng về thở dài: "Nếu cảm thấy quá miễn cưỡng thì coi như thôi, vốn còn muốn dẫn nàng đến trường đua ngựa đón Lăng nhi."
Lỗ tai giật giật, đột nhiên ngẩng đầu: "Trường đua ngựa?"
"Đúng vậy, phía nam toà nhà này có một trường đua ngựa nhỏ dành cho con cháu Lục gia luyện tập cưỡi ngựa bắn cung. Buổi chiều Hoắc Nam dẫn Lăng nhi đi, đoán chừng vào lúc này cũng nên nghỉ ngơi rồi......"
Nàng ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn: "Lại còn có trường đua ngựa riêng?"
Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Chẳng lẽ ta lại chưa nói cho nàng biết sao? Ta nói rồi làm gì có chuyện nàng biết mà không đòi ta dạy nàng cưỡi ngựa chứ......"
Nàng cắn răng nghiến lợi nói: "Lại...... Chàng cũng biết là lại...... Chàng lại cố ý gạt ta!"
Vì vậy, hắn nhấc chân quay người đi.
Ngay sau đó, nàng cũng đứng dậy đuổi theo.
Thế là nam nhân phúc hắc lại dành thắng lợi......
Mặt trời chiều ngả về tây, nàng ngưng thở đưa lưỡi liếm răng chuẩn bị cắn cho hắn một cái.
Cuối cùng Tống Tiểu Hoa cũng đuổi kịp Lục Tử Kỳ, nàng nhảy lên lưng hắn hung ác cắn vào cổ hắn, sau khi hài lòng vì nếm được chút mùi vị thì nàng cứ bám vào đó mà thở dốc.
Thực tế chứng minh, cuộc sống như heo thì chỉ có thể nuôi ra một dạng thể chất giống như heo mà thôi......
Đến mội nơi tĩnh lặng Lục Tử Kỳ cố ý đi chậm lại, thành công khiến người đang tức đến mức thở hổn hển buông tha cho. Cõng nàng đi chầm chậm một đoạn ngắn đến khi nàng có thể ổn định lại hơi thở mới hỏi: "Như thế nào? Đã tốt hơn chưa?"
Nháo một hồi không khỏi ra chút mồ hôi, quả nhiên sức khoẻ không được tốt lắm, Tống Tiểu Hoa bắt đầu rầm rì: "Ta đói rồi."
"Vậy nhanh leo xuống tự mình đi thôi, ta đã phân phó phòng bếp chuẩn bị thức ăn nhẹ, chờ đón Lăng nhi về là có thể ăn rồi."
Nàng ngoan ngoãn leo xuống, trong lòng có một cái gì đó thoả mãn. Để mặc hắn dắt đi.
Không lâu sau nàng cảm thấy từng đợt gió mang theo hương hoa thơm ngát phả vào mặt.
Sau khi vợ mất Lục Tử Kỳ san bằng nơi ở của hai người, đổi thành biển hoa, 1 năm 4 mùa không tàn.
Tống Tiểu Hoa khịt mũi nói một câu: "Đông Thanh, Đồng nhi nhất định rất thích ta."
Một câu không đầu không đuôi làm Lục Từ Kỳ không khỏi dừng lại hỏi: "Cái gì?"
"Chàng nói nàng ấy rất thích hoa, chỉ cần là hoa thì nàng ấy sẽ rất thích. Mà ta......" Nàng nháy mắt chỉ vào má mình, cười hì hì bày ra vẻ đáng yêu: "Không phải là một đóa hoa nhỏ kiều diễm nhất sao?"
Lục Tử Kỳ quay đầu như là nhìn thấy một người đang đứng giữa biển hoa cười khúc khích, cả người chấn động cứng đờ như vừa bị sét đánh vậy, cả giọng nói cũng có chút căng lên lại có phần gay gắt.
"Đồng nhi......"
Lần này đến phiên Tống Tiểu Hoa chấn động, cứng đờ cả người.
Ánh mắt hắn đang nhìn biển hoa sau lưng nàng, mà nhìn vẻ mặt của hắn mơ hồ giống như đang ở trong mộng vậy, như thật sự gặp được cái gì......
"Đông...... Đông Thanh, chàng đừng làm ta sợ ~"
Ánh hoàng hôn lộ ra một màu máu quỷ dị, đột nhiên có gió nhẹ thổi qua, thổi bay những cánh hoa lên nhẹ nhàng xoay chuyển trên không trung.
Gió lạnh âm u, có bóng hình ai đang lắc lư......
Tống Tiểu Hoa đột nhiên thấy sống lưng lạnh toát, trong lòng nàng cảm thấy sợ hãi, nàng hét lên một tiếng ôm chặt lấy Lục Tử Kỳ: "Ngươi không thích ta cũng không sao, nhưng ngươi cũng đừng quá thích chàng, chúng ta thương lượng qua trăm năm nữa rồi mới đưa chàng đi có được không...... Nếu ngươi không muốn vì lúc đó chàng đã trở nên vừa già vừa xấu, tóc bạc, da mồi, miệng méo, không có răng lại còn run rẩy chảy nước dãi thì nhất định ngươi sẽ không thích chàng như vậy nữa rồi. Cho nên để ta chịu thiệt một chút tiếp tục thu nhận chàng thôi......"
Lục Tử Kỳ nghe thấy nàng nói lung tung như vậy, lập tức dở khóc dở cười đen mặt lại. Đồng thời cũng xác định, nữ tử tóc dài ôm hoa đứng đó không phải Đồng nhi của hắn.
Mặc dù nàng ấy có hàng mi nét mày giống như tranh vẽ, trông rất thông minh, khí chất an tĩnh, thậm chí cách chọn y phục màu lam nhạt cùng với ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, đều rất giống cái người trong trí nhớ và trong giấc mơ của hắn, giống người đã khuất ấy đến bảy tám phần.
Nhưng, cuối cùng không phải nàng.
Nữ tử kia thấy hành động ‘thần kinh’ của Tống Tiểu Hoa mà đờ đẫn, ngay sau đó không nhịn được lấy tay áo che miệng cười. Âm thanh sáng ngời mà réo rắt, giống như chú chim nhỏ được tự do ở trong rừng vui vẻ cất tiếng hót.
"Tiểu Hàm, muội lại bướng bỉnh." Lục Tử Kỳ giả vờ giận, nhưng trong lời nói lại không che dấu được niềm vui.
"Tỷ phu...... Đúng rồi, muội còn có thể gọi huynh như vậy không?"
"Dĩ nhiên, huynh mãi mãi là tỷ phu của muội."
"Vậy thì tốt, tỷ phu, đã lâu không gặp."
"Đã 4 năm rồi nhỉ? Tiểu nha đầu năm đó cũng đã thành một đại cô nương."
"Đúng vậy, còn hai tháng nữa đến lễ cập kê của muội rồi!"
"Nói cách khác tiểu Hàm sắp lập gia đình rồi."
Nữ tử vừa nói chuyện vừa đi qua khóm hoa, nghe thấy vậy thì thẹn thùng e lệ khẽ gắt lên một tiếng: "Tỷ phu vừa thấy mặt đã lấy muội ra để trêu ghẹo, có phải vì đã không còn ai che chở cho muội nữa không?"
Nắng chiều bao phủ làm cho làn da tuyết trắng có chút hồng, càng tôn lên vẻ thẹn thùng vô hạn của thiếu nữ, dù chỉ giơ tay nhấc chân, một cái nhăn mày hay là một nụ cười đều có phong thái làm cho người ta ngây ngất.
Tống Tiểu Hoa vừa mới sợ hết hồn cũng không nhịn được cảm thán một câu: "Ôi mẹ nó! Mỹ nữ a!"......
"Tiết cửu muội tiếng tăm lừng lẫy đi đến nơi nào cũng sẽ có người bảo vệ."
Lục Tử Kỳ cười chỉ người nào đó bên cạnh đã ngắm đến choáng váng vừa định mở miệng, nữ tử đã tươi cười hành lễ: “Muội cũng gọi người là nhị tẩu giống Uyển Hân tỷ đi! Về phần chuyện muội gọi huynh ấy là ‘tỷ phu’ nhiều năm như vậy nhất thời cũng không sửa được, cũng xin nhị tẩu bỏ qua cho."
Tống Tiểu Hoa điều chỉnh lại sắc mặt, bắt đầu thuần thục giả vờ hiền lương thục đức, thản nhiên hoàn lễ: "Làm sao ta có thể để ý chứ, vậy ta cũng gọi muội một tiếng tiểu Hàm muội muội?"
"Ra mắt Nhị tẩu."
"Tỷ muội chúng ta không cần phải khách khí như vậy."
Lúc đó gió thổi nhè nhẹ, mùi hương hoa quanh quẩn quanh chóp mũi, muội muội, tẩu tẩu và tỷ phu cùng nhau thân mật nói cười, góp phần làm cho không khí trở nên hài hoà......
Chỉ tiếc cảnh tượng như vậy rất nhanh sẽ bị đánh vỡ.
Vì Hoắc Nam khiêng Lục Lăng trên vai chậm rãi đi tới, hắn đánh giá nữ tử đang cười dịu dàng lại yếu ớt từ trên xuống dưới, sau đó hừ lạnh một tiếng: "Vẽ hổ không được thành ra vẽ chó!"......
Tiết Vũ Hàm, dòng chính nữ Tiết gia, trên có sáu huynh trưởng và hai tỷ tỷ, là muội muội ruột của Tiết Tử Đồng. Thông minh lanh lợi xinh đẹp động lòng người, lớn lên trong sự cưng chiều của mọi người.
Bốn năm trước, gia tộc xuống dốc, theo huynh trưởng đi về phía nam trấn thủ biên cương.
Một năm trước, phụ thân qua đời, huynh trưởng dẹp loạn lập được công lớn thì lập tức trở về kinh nhậm chức, xây dựng lại cơ nghiệp.
Nửa tháng trước, trở về ngôi nhà xa cách đã lâu, trong nhà lại có chút dáng vẻ hưng thịnh lúc xưa.
Mà lúc này, hai nhà Lục Tiết đã vứt bỏ hiềm khích lúc trước.
Cuộc tranh đấu quyền lực biến hoá thất thường, từ trước đến giờ không có bằng hữu hay kẻ thù vĩnh viễn, chỉ vì ích lợi mà kết thành đồng minh với nhau.
Đối mặt với việc Hoắc Nam không chút lưu tình mà cố ý khiêu khích, Tiết Vũ Hàm khẽ mỉm cười rồi chợt lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cầm hoa tươi trong tay hung hăng đập vào râu quai nón trên mặt của hắn, cùng lúc đó còn uốn gối chỉa vào bộ vị quan trọng có liên quan đến vấn đề con nối dòng của hắn.....
Nàng nhìn Hoắc Nam đang ‘mất hồn’ hừ nhẹ, chứng minh một điều dù có thật sự là ‘chó’ vậy thì cũng dũng mãnh hơn ‘hổ’ gấp trăm lần.
Ngay sau đó Tống Vô Khuyết vui vẻ chạy từ phía sau tới, khi nhìn thấy cảnh này cũng không nói gì mà chỉ nhe răng ra, hớn hở......
——— ——————
——— ——————
Ông mặt trời lặn xuống, dì trăng sáng nhô lên.
Tống Tiểu Hoa chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ ở thư phòng, nàng thấy trăng hôm nay tròn như ánh trăng rằm thì gật gù:
"Sàng tiền minh nguyệt quang,
Nghi thị địa thượng sương.
Cử đầu vọng minh nguyệt,
Đê đầu tư cố hương."
<Tĩnh dạ tứ - Lý Bạch>
Lục Tử Kỳ tự rót cho mình một ly trà, hắn chưa từng thấy nàng có hành động ra vẻ ‘văn nhân thi sĩ’ bao giờ, lại đột nhiên như vậy thì cảm thấy hơi buồn bực: "Sao đột nhiên lại ngâm thơ như vậy? Nhớ nhà?"
"Không phải." Nàng chắp tay thong thả khoan thai, làm mặt nghiêm túc nói: "Chỉ là có thêm lý giải mới cho bài thơ này thôi."
Hắn nhướn mày bưng ly trà lên uống một ngụm nhỏ rồi nói: "Hả? Xin lắng tai nghe."
Nàng hắng giọng rồi dùng giọng nói du dương của mình nói: "Trước giường có một nữ nhân tên là Minh Nguyệt cởi hết quần áo, làn da trắng như tuyết nhìn qua như là sương trên mặt đất. Người đó ngẩng đầu nhìn thấy Minh Nguyệt mê người như vậy, rồi lại không nhịn được cúi đầu nhớ lại trong nhà còn có thê tử. Thật ra thì, bài thơ này muốn biểu đạt một nam nhân đối mặt với mĩ sắc muốn làm cái gì đó nhưng lại cảm thấy có lỗi với vợ con, cái cảm giác đó thật mâu thuẫn và làm cho người ta rối rắm."
"Phốc......"
Lục Tử Kỳ phun toàn bộ nước trà trong miệng ra ngoài sau đó ho khan liên tục.
Tống Tiểu Hoa vội vàng đi tới vỗ lưng cho hắn, đồng thời tiếp tục nghiêm trang nói: "Chàng cảm thấy lý giải của ta thế nào, rất có đạo lý đúng không?"
Khó khăn lắm mới ổn định lại được hơi thở, hắn giơ tay lau khoé mắt: "Dao Dao, nàng muốn nói gì thì cứ trực tiếp nói thẳng, đừng nên xuyên tạc tác phẩm của thi tiên có được không?"
Nàng đi đến ngồi xổm trước mặt hắn, ngẩng mặt lên lộ ra một nụ cười cho là vô hại nhất: "Đông Thanh, chàng với ta tâm ý tương thông thì làm sao chàng lại không biết ta đang muốn nói gì chứ?"
Nhìn Tống Tiểu Hoa bây giờ giống như một con chó nhỏ vậy, Lục Tử Kỳ vô lực vỗ trán: "Ta nhìn tiểu Hàm lớn lên, ta chỉ coi nàng ấy như muội muội của ta mà thôi, nàng quá đa tâm rồi."
"Thật sao? Là ta quá đa nghi sao?" Tống Tiểu Hoa dùng vẻ mặt ôn hoà nói: "Vậy thì tại sao nàng ấy lại cố ý học ngôn hành cử chỉ, phong cách ăn mặc của Đồng nhi đây? Chẳng lẽ thích nên mới học?"
"Có lẽ...... Là một loại phương thức để tưởng nhớ hoặc chỉ là đứa bé nhất thời ham vui mà thôi."
"Đứa bé? Chàng cũng nói, nàng ấy sắp xuất giá được rồi!" Con ngươi đảo một vòng, chợt thay bằng khuôn mặt u oán bi thương: "Có phải chàng rất thích phương thức tưởng nhớ này không? Có phải chàng ước gì ngày nào nàng ấy cũng sẽ xuất hiện trước mặt chàng có đúng hay không? Hơn nữa nàng ấy là thiên kim tiểu thư của gia tộc lớn vừa lúc môn đăng hộ đối với chàng, nói không chừng......" Nàng che mặt than vãn: "Ta hiểu rồi chàng muốn bỏ ta!"
Lục Tử Kỳ rất muốn vừa rồi mình bị sặc chết......
"Nàng lại đang nói bậy cái gì vậy? Nếu để người khác nghe được thì còn ra thể thống gì?"
Tiếng than vãn càng lớn hơn: "Quả nhiên chàng chỉ quan tâm đến cảm thụ của nàng ấy, không để ý tới sống chết của ta, trời ơi ~"
Hắn không thể nhịn được nữa lôi nàng vào trong lòng, chặn miệng nàng lại: "Được được được, ta sẽ tìm cách để nàng yên tâm."
Nàng lập tức hóa thân thành con cừu nhỏ dịu dàng cọ cọ vào mặt hắn: "Đông Thanh, Đông Thanh ta yêu chàng, giống như Chuột Yêu Gạo!"
"............" Cái này là kiểu ví von lộn xộn gì đây.
Lục Tử Kỳ xoa ấn đường đứng lên, lúc đi đến trước cửa lại nhớ tới một chuyện, hắn quay lại nói với Tống Tiểu Hoa đang làm bộ dạng chân chó: "Chỉ là, nàng cũng phải đồng ý trước với ta một điều kiện."
"Mời nói!"
"Sau này không được dạy thi từ ca phú cho Lăng nhi!"
"Đồng ý!"
——— ————
——— ————
Tiết Vũ Hàm đặc biệt đến thăm cháu ngoại Lục Lăng của mình, ‘Niệm viên’ tự thiết yến khoản đãi.
Hoắc Nam là bạn tốt của Lục Tử Kỳ nhưng trên thực tế lại là sư phụ dạy nghề của Lục Tử Kỳ, tất nhiên cũng trở thành thượng khách của ‘Niệm viên’.
Hai người này trời sinh oan gia đối đầu, dùng hành động xác nhận cái gọi là ‘yến vô hảo yến’ (đại khái là: Tiệc tùng là không tốt) câu này người xưa nói cũng rất có lý.
Chẳng hạn, lúc nói chuyện kẹp thương đeo gậy không ai nhường ai còn chưa tính, ăn được một nửa còn động tay động chân.
Thật ra nói đến chuyện này phải trách Lục Lăng.
Tiểu tử này từ nhỏ luôn sùng bái một thân công phu của Hoắc Nam, kết quả lại trông thấy thần tượng của mình bị tiểu di mềm mại đánh gục, tất nhiên khó tránh khỏi việc sinh ra lòng kính trọng với tiểu di.
Như vậy thì làm sao người chịu thiệt là Hoắc Nam có thể chịu nổi chứ, vì vậy vỗ bàn nhất định phải quang minh chính đại tỷ thí với Tiết Vũ Hàm một trận.
Lần đấu đầu tiên thắng bại chưa định, mà bộ đồ ăn Lục Tử Kỳ ưa thích cũng bị đập bể bảy tám phần.
Vẻ đau lòng hiện rõ trên mặt hắn, cho nên hai người cũng cảm thấy có lỗi, nên đổi từ võ sang văn, không đánh nhau nữa đổi thành uống rượu.
Tận mắt thấy rượu ngon bị hai người kia uống giống như trâu nhai mẫu đơn vậy, cuối cùng Lục Tử Kỳ che mặt rời khỏi chỗ ngồi, xem như không nhìn thấy thì không biết.
Tống Tiểu Hoa cũng sợ cảm xúc dâng trào mà uống cùng mất, mà hiện tại nàng còn là tay mơ trong việc này nên cũng xin cáo lui, dĩ nhiên chủ yếu vẫn là vì giải mã được ý nghĩa thật sự của bài thơ......
Lần thứ hai đi đến đó, nàng chỉ thấy chén bát ngổn ngang đầy bàn, còn có ba tên gia hoả say bét nhè, hai người, một con chó.
Tống Tiểu Hoa nhìn Lục Lăng ôm Tống Vô Khuyết nằm dưới đất ngủ thì sững sờ: "Bọn họ...... Bọn họ đây là......"
"Say thôi!"
"Chàng...... Chàng lại có thể...... Để một đứa bé uống rượu như vậy, không sợ thằng bé sẽ cháy hỏng đầu sao!"
"Vậy thì đầu óc của tỷ phu cũng không dùng được rồi, muội còn nhớ khi huynh ấy còn trong tã lót Lục bá bá đã cho huynh ấy uống rượu rồi!"
"...... Tiểu Hàm, thật ra thì có những lúc trí nhớ của muội không cần tốt như vậy......"
Tiết Vũ Hàm vững vàng ngồi ở cạnh bàn, lấy tay đỡ má, gương mặt đỏ hồng, sóng mắt đã phủ một lớp sương mù, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo như vậy.
Mà cạnh chân nàng Hoắc Nam đang dang hai tay hai chân ra ngủ, ngáy to bất tỉnh nhân sự, hắn vẫn còn cười khúc khích trông ngốc vô cùng......
Lục Tử Kỳ kinh ngạc lại cảm thấy bội phục: "Mấy năm không gặp tửu lượng của muội nhất định đã tăng cao rồi! Có thể khiến tiểu tử này thành bại tướng dưới tay muội!"
"Tỷ phu huynh khen sai rồi, thứ đánh bại hắn không phải tửu lượng của muội mà là......" Tiết Vũ Hàm lấy một cái bình nhỏ ra quơ quơ cười đến vừa lòng lại khiêm tốn nói: "Thuốc mê."
"...... Xem ra, mấy năm ở Nam Cương muội cũng học được không ít bản lãnh......"
Tống Tiểu Hoa vội vàng ôm lấy Lục Lăng, lại phân phó người làm đỡ Hoắc Nam trở về phòng, cũng không quên lôi ổ chó ra rồi nhanh chóng đi chuẩn bị canh giải rượu. Trước khi đi, vẫn không quên nhéo vào hông Lục Tử Kỳ thấy hắn nhìn lại thì nháy mắt một cái.
Từ huyên náo chuyển thành an tĩnh, trong viện nhỏ chỉ còn lại hai người, một ngồi một đứng, trong không khí còn tỏa ra mùi rượu.
Lục Tử Kỳ nhìn dung nhan tương tự thê tử quá cố của mình trước mắt thì hơi hoảng hốt nên cũng không nói gì.
Nhìn gương mặt đã thầm miêu tả lại trong lòng không biết bao nhiêu lần, Tiết Vũ Hàm cũng không nói gì vì sợ đây chỉ là một giấc mộng quá chân thật mà thôi.
Im lặng hồi lâu, cùng nhau thở dài, lại cùng nhau cười một tiếng.
Tiết Vũ Hàm chống bàn đứng lên, thân hình đột nhiên nhoáng một cái. Lục Tử Kỳ thấy thế vội vàng tiến lên hai bước lấy tay đỡ, nhưng ngại đụng chạm đến cơ thể mềm mại của nàng ấy lại lập tức theo bản năng buông tay lui về phía sau, không ngờ thân thể kia lại giống như không có xương rơi xuống mặt đất.
Hắn vội vàng ngồi xổm xuống, đỡ dậy: "Tiểu Hàm, có sao không?"
Nàng dùng ánh mắt dịu dàng nhìn hắn: "Tỷ phu, tại sao huynh lại không đợi muội lớn lên?"
"Muội say rồi."
"Đúng vậy, từ khi năm tuổi muội đã say rồi. Năm đó, huynh làm cho tỷ tỷ một vòng hoa rất đẹp, thấy muội nhìn chằm chằm cũng lấy một bông hoa nhỏ đưa cho muội. Khi đó huynh nói những gì muội không còn nhớ rõ nữa, nhưng muội mãi nhớ nụ cười đó của huynh, thật xán lạn. Từ lúc đó muội không thể quên được huynh nữa. Nhưng mà lúc đó muội cũng biết tân nương tương lai của huynh không phải muội."
Tiết Vũ Hàm nhẹ nhàng nói, giống như là đang tự thuật một chuyện không liên quan đến mình, hoặc là quá đau đớn nên trở nên bình tĩnh: "Sau đó, tỷ tỷ đi, muội nhìn thấy huynh đau lòng như vậy cũng rất khó chịu. Muội luôn hy vọng muội có thể làm huynh nở nụ cười rạng rỡ như trước. Nhưng đến năm mười một tuổi thì vẫn không làm được gì cả.
Muội đi theo đại ca đến Nam Cương, là vì để cho mình mau mau lớn lên, hi vọng lần gặp tiếp theo huynh không còn xem muội như một tiểu muội muội nữa, mà là một nữ nhân có thể đứng bên cạnh huynh cho đến hết cuộc đời. Vì cái này, muội liều mạng để cho mình trở nên kiên cường, trở nên thành thục, thậm chí ra trận giết địch giống như nam nhân.
Nhưng đến lúc muội có thể vứt bỏ đi sự ngây thơ của mình thì huynh lại lấy vợ. Khi đó, muội hận huynh. Muội hận huynh quên tỷ tỷ nhanh như vậy, muội hận huynh không đợi muội lớn lên. Vì vậy, muội lại dùng gần một năm này đi học những thứ như cầm kỳ thi hoạ mà trước giờ không có hứng thú, muội muốn để mình giống tỷ tỷ, muội muốn xem thử trong lòng huynh tỷ tỷ còn bao nhiêu phân lượng. Nếu như...... Nếu như đủ nặng, muội tự nói với mình, muội không ngại trở thành thế thân của tỷ tỷ.
Hôm nay, huynh cho muội thấy phân lượng của tỷ tỷ trong lòng huynh. Cũng cho muội thấy được, mặc dù muội nguyện ý làm thế thân, nhưng đối với huynh mà nói cũng không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa. Bởi vì, nụ cười từng mất đi của huynh đã quay trở lại."
Dừng lại một chút một lát, nàng chợt nghiêng đầu khẽ hừ một tiếng, vốn vẻ mặt hơi mơ hồ bỗng linh động hẳn lên: "Muội còn thấy, quyết định của mình buồn cười cỡ nào! Muội không thay thế được người khác, cũng không thể trở thành người khác, cố tình làm kết quả chỉ có một, ‘vẽ hổ không thành ra vẽ chó’!"
Lục Tử Kỳ vẫn luôn lẳng lặng nghe nàng nói, thẳng đến lúc này lại không nhịn được mỉm cười.
Tiết Vũ Hàm khẽ hừ một tiếng: "Có say hơn nữa thì cũng phải đến lúc tỉnh lại, mười năm rồi, nên tỉnh táo." Nàng dùng sức vỗ vỗ tay một cái, thoải mái đứng lên liếc nhìn hắn: "Thật ra thì cẩn thận suy nghĩ một chút, huynh hoàn toàn không thể trở thành phu quân của muội."
"Hả? Vậy nói thử xem phu quân của muội phải như thế nào?"
"Uống ly rượu lớn ngoạm miếng thịt lớn sức lực lớn giết địch, thúc ngựa giơ roi say rượu nằm sa trường tự hào gào thét nơi biên cảnh!"
Lục Tử Kỳ nhếch môi: "Tiểu Hàm, muội lớn thật rồi." Sau đó nụ cười càng sâu hơn: " Trước mắt thật sự có một người phù hợp với những gì muội nói."
"Người nào?"
Hắn cũng không nói chuyện, chỉ cười như không cười nhìn nàng.
Đầu tiên nàng hơi nghi ngờ, sau đó chợt hiểu, lập tức giơ chân: "Hắn?!"
Hắn vẫn không nói lời nào, chỉ là trong nụ cười kia có vài phần ranh mãnh có chút chế nhạo còn có gì đó nghiền ngẫm.
Mặt Tiết Vũ Hàm hồng như hai trái cà chua, vừa muốn phát tác, nhưng giống như là nghĩ tới cái gì lại thay đổi chủ ý. Trở lại vẻ mặt đoan chính: "Tỷ phu, đại ca có đôi lời muốn muội chuyển cho huynh."
Biến chuyển không hề báo trước khiến Lục Tử Kỳ không khỏi ngẩn ra, ngay lúc này Tiết Vũ Hàm đột nhiên lại gần, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng: "Trên người Lăng nhi mãi mãi chảy dòng máu Tiết gia, gãy xương nhưng vẫn nối liền gân."
Nói xong, lại thừa dịp Lục Tử Kỳ trầm ngâm suy nghĩ, nàng đi cà nhắc đến gần, đôi môi như muốn dính sát vào gò má hắn: "Tỷ phu, bảo trọng!"
Không đợi hắn phản ứng nàng đã cúi đầu xoay người chạy như bay rời đi.
Lục Tử Kỳ cảm thấy buồn bực, chợt thấy một trận gió lạnh thổi qua, trong lòng tỏa ra dự cảm chẳng lành. Khóe mắt nhìn thoáng qua, quả nhiên nhìn thấy ‘bình trà’ quen thuộc đang đứng ở cách đó không xa, đỉnh đầu còn có khói trắng lượn lờ.
Vì vậy hắn im lặng nhìn trời xanh.
Vừa rồi sao không để cho hắn sặc trà chết đi......
Sau này nhớ lại đêm đó, lần đầu tiên Nhị gia phải ngủ ở thư phòng.