Dương Liễm đối võ lâm đại sự không có hứng thú, dù sao ở Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng không như nguyên tác hô to đánh nhau, mà đã được rất nhiều dân chúng yêu thích, có lẽ Đông Phương Bất Bại trong tâm một số người sớm đã biến thành thần tượng. Đi Đông Doanh mấy năm nay, Nhật Nguyệt Thần Giáo biến hóa bao nhiêu hắn cũng không rõ ràng, nhưng hắn có thể khẳng định một chút, ít nhất không có cái bộ dáng chướng khí mù mịt như nguyên tác.
Tuy nói chuẩn bị hồi giáo, nhưng một đường cũng không gấp, Dương Liễm ở Đông Doanh cũng rất ít cưỡi ngựa, lúc xuất hành phần lớn là ngồi xe bò, cách thời gian dài cưỡi ngựa như vậy, luôn luôn có chút không thuần thục.
Năm đó hắn té xuống Huyền Nhai, cũng không có vận số như diễn viên trong tiểu thuyết, tuy nói rơi xuống Huyền Nhai vướng nhiều nhánh cây, nhưng mặt sông lạnh thấu xương, nhưng lại kết một tầng băng hơi mỏng, cánh tay trái cùng chân trái thiếu chút nữa phế đi, tuy nói là đã điều dưỡng tốt, nhưng vào đông, xương cốt vẫn ẩn ẩn đau, xem ra phải để Bình Nhất Chỉ vị danh y kia xem mới được, bằng không tới lúc tuổi già, kia còn không phải tự gây sức ép chết khiếp. Về phần thần thú gì đó cái gì võ lâm bí tịch, lại càng không nhìn thấy.
Một hàng đều võ lâm cao thủ, cho nên tốc độ chạy đi tuy rằng tính là không nhanh, nhưng thời gian nghỉ tạm lại phi thường ít, Đông Phương Bất Bại nhìn sắc mặt Dương Liễm, thấy hắn không lộ ra vẻ mệt mỏi, mới buông lo lắng trong lòng.
“Đông Phương, uống nước đi, “ Dương Liễm một tay cầm lấy dây cương, mỉm cười đưa túi nước cho Đông Phương, “Uống nhiều nước tốt cho cơ thể.”
Đối với thói quen này của Dương Liễm Đông Phương từ trước đến nay đều cứ thế mà thuận theo, cũng không muốn hỏi nguyên nhân, hắn không có khả năng hại y. Tiếp nhận túi nước, nhìn thân thể Dương Liễm so với vài năm trước gầy yếu, ánh mắt Đông Phương tối sầm.
Gặp lại mấy ngày nay, Dương Liễm bất quá chỉ nói vài câu về ngày hắn tưởng là chết rồi, nhưng y lại nhìn đến vết thương đã không thế xóa trên người đối phương này, năm đó đến tột cùng chịu bao nhiêu khổ mới vượt qua được? Nhưng hắn hiện tại, vẫn ôn hòa cười làm bạn bên cạnh y, tựa hồ đã quên đi hết thảy.
Ngọn núi kia cao như vậy, mang theo miệng vết thương rơi vào nước sông kết băng mỏng, cơ hội sống sót là bao nhiêu? Mà người này này, bất quá vài câu lấy lệ, kỳ thật y làm sao không rõ ràng người này khổ sở bao nhiêu?
Người đi theo sau Đông Phương Bất Bại thần sắc lại khẽ biến, Đông Phương Bất Bại từ trước đến nay sẽ không dễ dàng tiếp nhận thức ăn hay gì đó, nhưng lại tự nhiên như vậy tiếp nhận túi nước của Dương Liễm, thậm chí ngay cả một tia do dự cũng không có đã uống nước, tín nhiệm như vậy, trừ bỏ Dương Liễm, còn có ai có thể được?
Một đoàn cưỡi ngựa đi ngang qua rừng cây dễ dàng gặp được hai loại người, một loại là cường đạo, một loại là sát thủ. Mà Dương Liễm thực may mắn nhìn thấy mấy chục cường đạo cầm đao búa từ trong bụi cỏ chui ra, đại hán râu dài đầu tiên bả đao khiêng trên vai, thần tình hung ác nói, “Bạc lưu, ngựa lưu, gia gia tha cho cái mạng nhỏ của các ngươi.”
Dương Liễm xem xétcường đạo này đó, tỏ vẻ đại hán cũng thực khôi ngô, bình thường tiền tài cướp cũng dư dả, nhưng bọn họ vì cái gì nghĩ không thông cũng không nên chạy đến trước mặt Đông Phương mà?
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nhìn cường đạo liếc mắt một cái, cổ tay hơi hơi dùng lực, một cây ngân châm xuyên qua đại đao của đại hán thủ, chỉ nghe loảng xoảng một tiếng, đao cắt thành hai đoạn, một khúc rơi trên mặt đất tản ra hàn quang.
Thực vô cùng thê thảm, Dương Liễm kéo nhanh dây cương, thúc ngựa đi theo Đông Phương, mà nhóm cường đạo không ai dám ra tiếng.
Thẳng đến khi ra khỏi cánh rừng, Tang Tam Nương quay đầu lại nhìn thoáng qua, cường đạo hôm nay cũng thật may mắn, nếu ngày xưa, giáo chủ đã sớm làm bọn chúng đầu rơi xuống đất, làm sao chỉ đoạn một cây đao thôi chứ? Lại nhìn Dương Liễm, đại khái bởi vì Dương Liễm ở bên đi, trừ bỏ người này, còn ai có thể áp chế bạo ngược khí của giáo chủ chứ?
Ra khỏi cánh rừng, lại tiến lên thêm một canh giờ, liền tới một thành trấn, tuy so ra kém thành Hàng Châu phồn hoa, nhưng thứ nên có cũng không thiếu. Đoàn người thấy sắc trời cũng không sớm, liền chuẩn bị tìm một khách *** mà đến.
Dương Liễm nhìn thấy một khách *** ghi “Đồng Phúc khách ***”, đuôi lông mày giật giật, nếu có một tiểu nhị ca anh tuấn, nha hoàn dũng cảm chạy vặt, hắn nhất định sẽ sợ hãi. [Gin: ta nghĩ là cái khách *** này chắc cũng xuất hiện trong nguyên tác hay sao đó =.=“]
“Chư vị khách quan, nghỉ chân hay là ở trọ?” Một tiểu nhị ân cần ra đón, nha hoàn đi theo dẫn ngựa đi, Dương Liễm nhìn đại đường, coi như sạch sẽ, nói, “Trước chuẩn bị mấy gian phòng, sau đó đem nước ấm tắm rửa đến từng phòng.” Nói xong, đưa khối bạc vụn cho tiểu nhị.
Tiểu nhị vừa thấy, nhất thời cười thấy răng không thấy mắt, vội không ngừng thỉnh bọn họ đi vào, đi đến chưởng quầy nói tình huống, liền dẫn mấy người lên lầu.
Đi theo trừ bỏ bốn nha hoàn, hai vị Tang Đồng, còn có một vị trưởng lão, cho nên Dương Liễm chọn năm phòng, mà hắn tự nhiên cùng Đông Phương ở một phòng, ngay cả ý tưởng do dự cũng không có.
Vào phòng, chờ phục vụ đem nước tắm rửa vào, Dương Liễm liền nhìn về phía Đông Phương, “Đông Phương, tắm rửa đi.”
Đông Phương Bất Bại nghe câu này, hai má ửng đỏ.
Tang Tam Nương đang ở phòng chuẩn bị tắm rửa động tác cởi áo cũng dừng lại một chút, Dương huynh đệ cùng giáo chủ cùng ở một gian phòng, nhưng giáo chủ từ trước đến nay kiêng kị có ai tới gần khi y đang tắm mà, một năm trước còn có gã sai vặt phạm vào quy củ này bị xử tử, chẳng lẽ giáo chủ cùng Dương huynh đệ tình cảm thực đã sâu đến thế này rồi sao?
Trong phòng hơi nước mông lung, Dương Liễm nhìn da thịt Đông Phương trắng nõn lộ ra trên mặt nước, tay gội đầu cho Đông Phương dần dần chậm lại, khiến Đông Phương hừ nhẹ nói, “Ngươi xem cái gì mà?”
“Khụ, “ Dương Liễm vội thu hồi thần trí, cẩn thận thay Đông Phương gội đầu.
“Như thế nào, bổn tọa nhìn không đẹp như Hằng Sơn nữ ni?” Thấy hắn thu hồi tầm mắt, Đông Phương lại có chút mất hứng.
Không nghĩ tới Đông Phương còn để ý chuyện mấy ngày trước, Dương Liễm bất đắc dĩ cười, buông tóc Đông Phương ra, tóc đen rơi trên lưng trắng nõn, có mị hoặc nói không nên lời, hôn nhẹ môi Đông Phương, “Ta thích là Đông Phương, nữ ni nào có vẻ đẹp như Đông Phương.”
“Hừ, vài năm không gặp, cái khác không tiến bộ, hoa ngôn xảo ngữ thì lại tăng thêm, “ Đông Phương thần sắc thoáng dịu đi, bất quá ngữ khí vẫn không vui.
Dương Liễm cởi đai lưng của mình, bỏ đi áo khoác, vào dục dũng, cái trán chạm vào trán Đông Phương, nỉ non nói, “Đông Phương, lòng ta ngươi còn không biết?”
Dương Liễm tiến vào, làm cho Đông Phương Bất Bại cảm thấy nước trong dục dũng trở nên nóng bỏng lên.
Thân thể người yêu nhau vốn sẽ hấp dẫn dục vọng của đối phương, huống chi khi tắm rửa màu da trắng của Đông Phương lại ửng hồng theo gợn nước lăn tăn, Dương Liễm ngậm lấy môi của y, giống như bị mê hoặc, như thế nào cũng không dừng được.
Dục vọng bị châm lên, lại càng không thể dừng lại, Dương Liễm tiến nhập vào cơ thể Đông Phương, cái loại cảm giác tốt đẹp này làm cho hắn cơ hồ mất đi lý trí, mỗi một lần đều phải khắc chế, đại não mỗi một tế bào đều kêu gào phải để người trong lòng thoải mái, hắn chậm lại luật động, mỗi một cái đều lo lắng cảm thụ của Đông Phương, khi ồ ồ thở dốc, hai người cùng nhau đạt tới điểm cao nhất.
Tắm cho Đông Phương xong, Dương Liễm tùy ý lau khô bọt nước trên người, khoác một cái áo liền lấy khăn lau khô cho Đông Phương, sau đó lại cẩn thận mặc quần áo cho Đông Phương.
“Mặc ít như vậy, còn đi tới đi lui làm gì?” Đông Phương cầm thêm một ngoại bào khoác lên người Dương Liễm, ngày xuân còn có chút lạnh, bản thân y có võ công thì không sao, mà còn hắn, cũng không nhìn bản thân ra bộ dáng gì nữa. Bất đắc dĩ cài đai lưng cho hắn, Đông Phương nhéo nhéo lổ tai của hắn, “Lần sau ngươi còn dám như vậy, xem ta có đá ngươi đi ra không.”
Dương Liễm cười cười, lấy một cái áo đỏ viền đen mặc cho Đông Phương, lôi kéo Đông Phương ra giường nằm, mà hắn nhẹ nhàng ấn thắt lưng cho Đông Phương.
Đông Phương nhìn thấy Dương Liễm săn sóc mình, y không nói cho hắn, thắt lưng kỳ thật cũng không khó chịu, dù sao khi hắn làm, đã thực băn khoăn cho y, nhưng thắt lưng cảm giác thoải mái làm cho y không nghĩ tới chuyện nói ra, có lẽ vô luận việc vụn vặt gì để người yêu làm cho, cũng sẽ khiến tâm tình sảng khoái cùng ngọt ngào.
Không biết có phải vì luyện Quỳ hoa bảo điển hay không, thắt lưng Đông Phương thực mềm, Dương Liễm xoa bóp trong chốc lát, nằm xuống bên Đông Phương, ôm chặt Đông Phương vào trong ngực.
Nhận thấy được hắn cảm xúc không thích hợp, Đông Phương lo lắng hỏi, “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì, “ Dương Liễm dúi đầu vào cổ Đông Phương dụi dụi, “Có chút buồn ngủ.”
Đông Phương bật cười, ban ngày cưỡi ngựa nhìn còn có *** thần, hóa ra là cố chống, y kéo chăn đắp cho cả hai người, “ Mệt thì đi ngủ sớm một chút.” Nhìn tóc Dương Liễm còn ướt sũng, Đông Phương dùng nội lực hong khô cho hắn, nghiêng đầu nhìn về người đang chui vào lòng mình, mới phát hiện sắc mặt hắn có chút trắng.
Tâm không khỏi lộp bộp một chút, bắt mạch môn của Dương Liễm, phát hiện mạch tượng thực bình thường, Đông Phương thở dài một hơi nhẹ nhõm, đoán rằng chắc không nguy đến tính mạng, nhưng thấy sắc mặt Dương Liễm càng thêm tái nhợt, không khỏi cả giận, “Ngươi gạt ta sao?”
Dương Liễm cười khổ, chịu đựng đau đầu thình thịch, “Có chút đau đầu, lập tức không sao.”
Đông Phương nao nao, “Ba năm trước đây lưu lại?” Bàn tay nắm cổ tay Dương Liễm lại hơi hơi căng thẳng.
Dương Liễm miễn cưỡng cười một cái, “Không có việc gì, ta xem qua đại phu, chỉ là chút bệnh nhẹ, có thể ngẫu nhiên sẽ đau một chút, đối với thân thể không có gì ảnh hưởng.”
“Đau đầu như thế nào không ảnh hưởng, “ Đông Phương ngồi dậy, để Dương Liễm nằm trên đùi mình, vươn ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng ấn huyệt Thái Dương của hắn, nhíu mày nói, “Hồi giáo rồi, để Bình Nhất Chỉ xem cho ngươi xem.” Khó trách vừa mới mặc ngoại bào, lại đột nhiên nằm ở bên mình.
Nghĩ vậy, Đông Phương có chút lòng chua xót, “Ngươi vài năm qua đến tột cùng là như thế nào?”
“Về giáo liền xem,” bởi vì động tác của Đông Phương, đau đầu giảm bớt không ít, Dương Liễm tươi cười cũng tự nhiên hơn, “Ta không sao, Đông Phương ngươi đừng lo lắng.” Chỉ là ba năm qua như thế nào, hắn vẫn không trả lời.
Nhìn thấy hai mắt nam nhân hắc bạch phân minh, Đông Phương trách cứ gì cũng nói không nên lời, nhẹ nhàng ấn huyệt Thái Dương, nhìn sắc mặt hắn dần dần biến tốt hơn, hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, lại hạ quyết tâm Bình Nhất Chỉ ngày nào chưa trị khỏi cho Dương Liễm, như vậy ngày đó không thể ra giáo.
Cảm giác buồn ngủ dần dần thay thế đau đớn, Dương Liễm miễn cưỡng chống mí mắt, cầm cổ tay Đông Phương, “Đông Phương, ta không đau nữa, ngủ đi.”
Thấy bộ dáng hắn mệt mỏi, Đông Phương cởi ngoại bào của hắn, lại cởi của mình, đắp chăn, nhìn thấy mắt Dương Liễm bốn phía có quầng đen, đau lòng thở dài.
Về tới giáo, nhất định phải để hắn nghỉ ngơi một phen.
Sờ sờ hai má tái nhợt của đối phương, Đông Phương lại đè chăn lại, xác định sẽ không lọt một chút gió nào, mới ôm lấy Dương Liễm nhắm mắt lại.
Lúc nửa mơ nửa tỉnh, đột nhiên trước mắt hiện lên hình ảnh Dương Liễm rơi xuống Huyền Nhai, cả người đổ mồ hôi lạnh, mở to mắt ra, phát hiện người vẫn ở trước mắt mình, mà hai cánh tay ấm áp của đối phương còn ôm thắt lưng y, không có máu tươi đầy người, cũng không có cặp mắt tràn ngập khủng hoảng kia.
Kéo cánh tay đối phương về phía thắt lưng mình, Đông Phương chậm rãi nhắm mắt, ngửi hương vị quen thuộc kia, lại chậm rãi nhếch khóe môi, hắn còn sống, hắn còn ở bên cạnh mình, thật tốt quá.