Mấy người ngồi cùng bàn đều tự trao đổi ánh mắt, biết có thể là thân thể Dương Liễm có bệnh, cũng có thể giáo chủ chiều nay đã quá mạnh mẽ với Dương Liễm, cho nên đều tự cúi đầu và cơm, mắt cũng không dám ngó.
Bình Nhất Chỉ hiểu rõ nguyên nhân trong lòng đầu thở dài một hơi, Dương Liễm thân thể có bệnh gì, lão so với ai khác đều rõ ràng hơn, tối nay sợ là giáo chủ một đêm khó ngủ.
“Bình tiên sinh, ngươi suy nghĩ cái gì?” Đường Ninh thấy Bình Nhất Chỉ thần sắc khó phân biệt, liền mở miệng hỏi, “Hay là đồ ăn không hợp khẩu vị?”
Bình Nhất Chỉ giương mắt nhìn Đường Ninh liếc mắt một cái, sau một lúc lâu mới nói, “Tuổi còn trẻ, như thế nào cũng có tật xấu xen vào việc của người khác.” Nói xong, lão cúi đầu uống một hơi rượu, lại ăn một mớ đồ ăn.
Đường Ninh sờ sờ cái mũi, trên giang hồ đồn danh y giết người này tính cách cổ quái, cậu nghĩ bất quá là tung tin vịt, hôm nay vừa thấy, cảm thấy được lời đồn này vẫn có vài phần thật sự. Bất quá cậu nghĩ lại suy nghĩ, có thể nào hôm nay là Dương tổng quản ở phía dưới, kết quả giáo chủ quá lợi hại, làm cho hắn không xuống giường được? [Gin: =]]]]]]]
Khi Đông Phương Bất Bại trở lại phòng, Dương Liễm không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào, y ngồi vào mép giường, vuốt ve hai má tái nhợt của Dương Liễm, chậm rãi vén vạt áo của hắn, trước ngực có một miệng vết thương đã nhạt màu, nhưng miệng vết thương này lại nằm ngay ngực.
Y vẫn muốn biết, miệng vết thương này là bị hắc y nhân lưu lại, hay là đi Đông Doanh rồi mới có. Đáng tiếc y lại không hỏi ra miệng được, vì nam nhân có bao nhiêu cố kỵ tâm tình của y, y so với ai khác đều rõ ràng hơn.
Ngay sau đó, đột nhiên nhận thấy người trên giường co rút mạnh một cái, tiếng kêu đau trầm thấp từ trong miệng hắn thoát ra, Đông Phương Bất Bại biến sắc, tay bắt mạch của Dương Liễm, phát hiện mạch tượng của hắn hỗn loạn, hoàn toàn không thể tìm ra.
Không đến thời gian một nén nhang, toàn thân Dương Liễm đã muốn ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt lộ ra màu xanh trắng đáng sợ, giống như giãy dụa cuối cùng của người trúng độc, Đông Phương Bất Bại nhìn thấy tình huống này, trong lòng vừa vội vừa lo, nhưng thấy Dương Liễm ngay cả thống khổ như vậy, trong giấc mộng cũng cắn chặt môi dưới, tựa hồ không muốn phát ra tiếng hô đau, trong lòng y có thứ gì đó chậm rãi được sáng tỏ.
Nắm chặt bàn tay ướt mồ hôi của Dương Liễm, hốc mắt Đông Phương Bất Bại dần dần đỏ lên, miệt mài ôm Dương Liễm, nhắc đi nhắc lại một câu, “Không có việc gì đâu, không có việc gì đâu, rất nhanh sẽ ổn thôi, không có việc gì đâu.”
Chỉ là lời này không biết đang an ủi Dương Liễm, hay là đang an ủi bản thân.
“Đông Phương...”
Nghe được thanh âm Dương Liễm, Đông Phương Bất Bại nghĩ hắn đã tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện hai mắt Dương Liễm vẫn nhắm chặt, hiển nhiên chưa tỉnh lại, chỉ là theo bản năng kêu tên y.
Sau đó, Đông Phương Bất Bại thấy thật may mắn Dương Liễm uống xong dược của Bình Nhất Chỉ mê man đi, nếu thanh tỉnh, đau đớn như vậy hắn làm sao thừa nhận.
“Đông Phương, Đông Phương...”
“Ta ở đây, không sợ,” Đông Phương nắm tay Dương Liễm run nhè nhẹ, cúi đầu hôn môi Dương Liễm, nhưng Dương Liễm chịu đau nhức lại cắn chặt môi, môi Đông Phương tới gần, làm bị thương môi Đông Phương, máu đỏ tươi lây dính giữa môi hai người.
Đông Phương đau, nhưng không có nửa phần ý tứ buông Dương Liễm ra, cứ nhẹ nhàng hôn đôi môi của Dương Liễm, không biết có phải Dương Liễm trong tiềm thức nhận ra được người đang chạm vào hắn là ai không, lại không cắn nữa, tùy ý Đông Phương từng chút từng chút trấn an hắn.
“Đau...” Sắc mặt Dương Liễm càng ngày càng xanh đen, tay không được Đông Phương nắm siết chặt sàng đan dưới thân, chỉ nghe xẹt một tiếng, chăn tơ tằm tốt nhất vậy mà bị xé rách ngon ơ, mà gân xanh trên mu bàn tay hắn cũng nổi lên.
Đông Phương Bất Bại nhìn thấy cảnh tượng này, lý trí bình tĩnh cơ hồ không một chút dư thừa, ra trước cửa quát to, “Người tới, lập tức truyền Bình Nhất Chỉ đến, nhanh đi.”
Sai vặt canh giữ ngoài sân nghe được thanh âm Đông Phương Bất Bại nổi giận, trong lòng lộp bộp một chút, vội vàng chạy về phía phòng Bình Nhất Chỉ, chỉ sợ chậm sẽ khiến giáo chủ giận dữ.
Phía nam cùng phía bắc của viện là đám người Tang Tam Nương ở, lúc này bọn họ vừa mới dùng xong cơm trở về phòng, nghe được tiếng rống giận của Đông Phương Bất Bại, trong lòng đều cả kinh, có thể làm cho giáo chủ mất đi lý trí như vậy, trừ bỏ Dương Liễm bọn họ căn bản không nghĩ ra người thứ hai, lúc này kêu Bình Nhất Chỉ, sợ là Dương Liễm đã xảy ra chuyện.
Dương Liễm lúc này cũng không biết bên ngoài đã loạn thành cái dạng gì, hắn cảm thấy toàn thân cao thấp giống như bị cứa vào da thịt, nhưng đáy lòng vẫn nhắc nhở chính mình, không thể ra tiếng, không thể kêu ra tiếng, nếu Đông Phương nghe thấy, nhất định sẽ khó chịu.
Hắn nghĩ đến lần này cũng giống như trước đây, sau đau đớn như cứa vào da thịt, sẽ khó chịu như lửa đốt, tiếp nữa là thống khổ như rơi vào hàn băng, ai ngờ vừa hết đau, thân thể dần dần thả lỏng lại, hắn chậm rãi thu hồi thần trí, dùngkhí lực toàn thân mở to mắt, chỉ nhìn thấy ánh nến mờ nhạt, toàn thân một tia khí lực cũng không dùng được.
Đông Phương Bất Bại phát hiện Dương Liễm mở mắt, lập tức nhẹ giọng hỏi, “Ngươi thế nào?”
Dương Liễm nghiêng đầu nhìn về phía Đông Phương, ánh mắt còn có chút dại ra, sau một lúc lâu mới nói, “Đông Phương?”
Đông Phương Bất Bại thấy thần sắc của hắn, biết hắn còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, nhìn hắn mồ hôi đầy người, lấy khăn lau trán hắn, “Còn khó chịu không? Muốn uống nước không?”
Dương Liễm lại vẫn sợ sệt, tựa hồ còn không biết rõ đây là nơi nào, mệt mỏi nhắm mắt, lại miễn cưỡng mở ra, một đôi mắt không nhúc nhích nhìn Đông Phương, “Uống nước?”
“Ân,” Đông Phương Bất Bại từ trong tay Đường Ninh ở phía sau tiếp nhận chén nước, nâng Dương Liễm dậy, đưa chén trà tới bên miệng Dương Liễm, thấy Dương Liễm nhẹ nhấp nước trà, mới yên tâm mở miệng nói, “Thân thể còn có nơi nào không thoải mái không?”
“Không có việc gì,” Tuy nói chưa tỉnh táo lại, nhưng trong tiềm thức, Dương Liễm cũng không muốn Đông Phương có nửa điểm khổ sở, run rẩy vươn tay cầm tay không bưng chén trà của Đông Phương, “Chỉ là hơi buồn ngủ.” Nói xong, liền hết sức nhắm hai mắt lại.
Đông Phương nghe xong, xoay người nhìn mọi người phía sau, “Các ngươi đều lui ra đi.”
“Dạ,” Đám người Tang Tam Nương đến thăm thấy tình huống như vậy, vội ôm quyền lui ra, nhưng ra cửa rồi, Đường Ninh nhìn về phía Bình Nhất Chỉ sắc mặt lạnh nhạt, hạ giọng nói, “Bình tiên sinh, độc trong thân Dương tổng quản thân, có phải là Thất nhạc hay không?”
Tang Tam Nương cùng La trưởng lão nghe vậy biến sắc, bọn họ hành tẩu giang hồ nhiều năm, tự nhiên sẽ hiểu loại dược đến từ Đông Doanh này độc bao nhiêu, thuốc này không trí mạng, nhưng người trúng độc đều sống không bằng chết, cơ hồ tất cả người trúng độc này, đều tự sát mà chết, người giải được độc, trong thiên hạ ít có thể thấy.
“Không đúng, nếu là Thất nhạc, sẽ không thoải mái như thế,” Đường Ninh không đợi Bình Nhất Chỉ trả lời, lại phủ suy đoán của chính cậu.
Tang Tam Nương cũng miễn cưỡng rùng mình, Dương huynh đệ thế này, so với đệ tử trong giáo khi Tam thi não thần đan phát tác còn thống khổ hơn, nhưng không nghĩ tới, còn có lúc Dương huynh đệ so với giờ phút này còn đau đớn hơn nữa.
Bộ dáng Dương Liễm phát tác vừa rồi, bọn họ cũng đều nhìn thấy, tự nhiên có thể đoán được là thống khổ hạng nào, vừa nhìn liền làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Bình Nhất Chỉ vuốt chòm râu chỗ cằm của mình, đợi mấy người kia đi xa, mới nói, “Đường môn chủ, có vài điều lão phu không tiện nhiều lời, độc trong người Dương tổng quản vì dược của lão mà khi phát tác cũng thoải mái không ít, Đường môn chủ nếu thiện độc, cũng có thể thay Dương tổng quản coi trộm một chút, nhưng phải nhớ rõ không được lộ ra nửa phần trước mặt giáo chủ, bằng không lão phu cũng không cứu được ngươi.”
Dương Liễm này, có bao nhiêu thiện lương thì có bấy nhiêu ngoan độc, giáo chủ là tử huyệt của hắn, về điểm nào đó, Dương Liễm có thể so với giáo chủ càng đáng sợ hơn.
Đường Ninh nghe vậy nhất thời thay đổi sắc mặt, hóa ra độc trong người Dương thế nhưng thật sự là Thất nhạc?!