Beta: Mai Kari
Giải Ý chưa kịp phản ứng, bảo vệ bên cạnh hắn đã xông về phía trước, bàn tay to như kìm sắt vươn ra, đè chặt người đang nhào tới vào tường.
Người nọ quát to một tiếng, “Con mẹ nó đau quá, các ngươi làm gì vậy?”
Giải Ý quay đầu nhìn lại, thấy người này tuổi tác không lớn, trang phục đều rất tân thời, mùi rượu đầy người, mở miệng nói chuyện y như lưu manh, không khỏi khẽ nhíu mày. Hắn không nhận ra người này, liền phất phất tay với bảo vệ, tiếp tục đi về phía trước. Bảo vệ buông người nọ ra, theo hắn đi chừng hai bước, cái người còn trẻ kia liền nhào ra đuổi theo, bảo vệ lấy tay nắm người nọ, ngăn lại. Người nọ một bên nhào về phía Giải Ý, một bên kêu: “Nè, nè, ngươi cứ đi như thế sao?”
Giải Ý quay đầu lại nhìn người đó một cái, khó hiểu hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Con mẹ nó, ngươi phải xin lỗi lão tử, bồi thường tiền quần áo, tiền tổn thất tinh thần cho lão tử”. Người nọ lẽ thẳng khí hùng quát.
Giải Ý ách nhiên thất tiếu, hơi hơi lắc đầu rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Người nọ giận dữ, “Được, lão tử nhớ kỹ ngươi rồi.”
Bảo vệ đang đỡ người nọ thấy Giải Ý đi vào phòng, lúc này mới đẩy người nọ ra, châm chọc nói: “Đừng có con mẹ nó mặt dày tới như vậy, có tý tuổi đầu đã càn rỡ, cẩn thận mạng nhỏ của ngươi.” Nói xong, bảo vệ xoay người rời khỏi đó, đi vào phòng của Giải Ý.
Giải Ý đã ngồi ở đằng kia cùng khách nhân uống một ly, sau đó cười cười cùng chủ khách hàn huyên, rồi mọi người cùng vui vẻ.
Người hắn hẹn hôm nay chính là Hành Trường, giám đốc ngân hàng chủ lực cho Trần thị tập đoàn vay vốn, hạng mục Trần thị đầu tư phần lớn do ngân hàng này cung cấp. Nghe nói hai vị công tử Trần gia bị nghi buôn lậu thuốc phiện đang bị giam giữ trong nhà giam, Hành Trường nhất thời nóng nảy, sợ tiền cho vay của bản thân xuất hiện vấn đề, địa vị sẽ bị lật đổ. Y gọi điện thoại hỏi Lộ Phi tình hình, Lộ Phi giải thích lại sự tình cho y, rồi thay thế Giải Ý hẹn y ra ngoài ăn uống, nối quan hệ.
Giải Ý đem tiến triển hạng mục giới thiệu cho y, bảo chứng cho y vô luận huynh đệ Trần thị có xảy ra chuyện gì, công ty cũng khẳng định không ra vấn đề gì, vẫn theo kế hoạch đã định tiếp tục tiến hành, bởi vậy đúng hạn hoàn thành là không vấn đề gì. Hành Trường tỉ mỉ nghe, lại nói ra một ít vấn đề, đều chiếm được trả lời thuyết phục, thoả mãn, liền biết được Giải Ý cũng là chuyên gia trong nghề, cho nên yên tâm rất nhiều. Hắn là cho công ty vay, mà pháp nhân công ty hay thành viên ban giám đốc có cái gì biến động đều không ảnh hưởng gì đến việc mượn tiền, chỉ cần chứng thực tiền y có thể thu hồi lại là được. Sau khi yên tâm rồi, y mới thân thiết hỏi tới tình hình hai vị công tử Trần thị.
Giải Ý đơn giản rõ ràng nói tóm tắt chân tướng án kiện, sau đó cường điệu, “Bọn họ là bị người ác ý hãm hại, hiện nay cảnh sát đang tích cực điều tra đầu mối, rất nhanh hai vị Trần tổng sẽ được thả.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Hành Trường vui mừng gật đầu, cầm lấy ly rượu trước mặt, “Nào, Giải tổng, ta kính ngươi, hôm nay hân hạnh gặp mặt a.”
“Hân hạnh.” Giải Ý cũng cầm lấy ly, uống một hơi cạn sạch rượu bên trong.
Bọn họ uống Chivas (1), gần đây đang có trào lưu uống loại rượu này, vì vậy giá bán Chivas càng ngày càng lên, thế nhưng càng mắc, càng quý người uống lại càng nhiều. Giải Ý nhớ đến trào lưu rầm rộ của Thiên Thượng Thiên mà trước kia Hứa U miêu tả cho hắn, không khỏi lắc đầu ở trong lòng, may là chỗ này là sản nghiệp Trần Tam, coi như là nước phù sa không chảy vào ruộng người vậy.
Uống một hồi mọi người liền thả lỏng, có ca có múa, nam cùng nữ đùa đùa giỡn giỡn, nháo ồn ào. Giải Ý thanh minh bản thân không biết khiêu vũ, tránh cùng các nữ sĩ phát sinh tứ chi tiếp xúc. Ban đầu những khách nhân này còn lễ phép mời hắn hát, hắn lại từ chối, sau đó, những người này cũng không miễn cưỡng nữa, dần dần đầu nhập, chơi rất hài lòng.
Bầu không khí rất nhẹ nhàng, Giải Ý thủy chung vẫn duy trì mỉm cười, lành nghề nhiệt liệt vỗ tay, còn không thì an vị một chỗ ăn chút hoa quả, đồ ăn vặt, sau đó cùng mấy vị cán bộ ngân hàng kính rượu cho nhau.
Thời gian phóng túng bao giờ cũng qua rất nhanh, đến nửa đêm, Hành Trường quyết định tan cuộc, “Ngày mai phải đi làm, đừng chơi quá, phải về thôi.”
Y đã lên tiếng, mọi người đương nhiên tuân thủ, liền buông micro cùng remote, đem những ly rượu cùng đồ uống uống hết, xách đồ đạc ra khỏi phòng. Giải Ý nhiệt tình mà đưa bọn họ ra tận cửa chính, sau đó mới trở lại đến bàn thu ngân trả tiền.
Hắn nhìn một chút, liền ký tên bản thân lên hóa đơn, liền nghe được phía sau có người nói: “Là hắn, chính là tiểu tử này, các huynh đệ cùng tiến lên.” Sau đó là một trận binh binh bàng bàng đánh đấm.
Giải Ý quay đầu lại, chỉ thấy một đám thanh niên trang phục quái dị cầm khảm đao, côn bảng nhào tới bên này, đầu lĩnh chính là thanh niên uống say đã gặp lúc nãy. Bảo vệ Giải Ý cùng bảo an KTV xông lên ngăn cản, cùng bọn họ phát sinh hỗn chiến kịch liệt. Trong lúc nhất thời, thủy tinh bị đạp bể, bàn ghế bị xô ngã, những khách nhân hốt hoảng né tránh, nữ sĩ thét chói tai, tràng diện một mảnh hỗn loạn.
Có bảo vệ kêu lên: “Giải tổng, ngươi mau vào trong đi, đừng đứng ở chỗ này, nguy hiểm.”
Giải Ý lập tức buông bút cùng giấy tờ xuống, bước nhanh ra khỏi cuộc hỗn chiến. Trong đại sảnh vẫn còn vang vọng tiếng nhạc Rock đinh tai nhức óc, sân nhảy đầy người, tràng diện còn loạn hơn bên ngoài, hắn tự nhiên không có bước vào, mà là dọc theo lối đi nhỏ hướng về phía khu vực phòng hát mà đi.
Quẹo một cái, nhất thời thanh tĩnh rất nhiều, cũng không có người nào, chỉ có hai người nhân viên phục vụ cầm khay trước mặt đi lại đây, hắn không có lưu ý, chỉ lưu ý lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Trong chốc lát, lúc hai người nhân viên phục vụ cùng hắn đi qua nhau thì bỗng nhiên phía dưới khay sáng bên một con dao nhọn, một trái một phải đâm về phía hắn.
Nguy hiểm trước mắt, Giải Ý hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ nhìn hàn quang chợt lóe trước mắt, còn không có hiểu được chuyện gì xảy ra, liền bị người ta từ phía sau ôm lấy, nhanh chóng vòng nửa vòng.
Người nọ động tác cực kỳ mau lẹ, đưa hắn chuyển ra phía sau bảo vệ, song song nhấc chân đá bay, thế mạnh lực cường, khiến hai người nhân viên phục vụ kia đá bay vào góc tường, đè họ lại, nhanh chóng mà đoạt lấy dao.
Tất cả đều phát sinh trong nháy mắt, làm cho người ta hoa cả mắt, chờ Giải Ý định thần lại, trước mặt chỉ còn lại người vừa xuất thủ cứu, Vương Hiểu Chu. Thanh niên kia hồn nhiên như chưa từng có hành động nhanh nhẹn dũng mãnh lúc trước, lại tao nhã, hòa khí như xưa: “Làm Ý ca sợ hãi rồi.”
Giải Ý xác thực có chút giật mình, “Vương tiên sinh thế nào ở chỗ này? Tam ca đâu?”
“Ý ca gọi ta Hiểu Chu là được.” Vương Hiểu Chu rất khách khí với hắn, cũng rất thân thiết, không có lãnh đạm xa cách như với người ngoài, “Tam ca ở bên ngoài có việc, chưa tới. Hắn sợ có người làm hại Ý ca, cho nên để ta âm thầm bảo vệ ngươi.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Giải Ý thành khẩn nói, “Tam ca hẳn là cũng gặp không ít nguy hiểm. Ngươi lại đây ở bên này, vậy Tam ca làm sao?”
Vương Hiểu Chu thấy hắn quan tâm Trần Tam, cao hứng nở nụ cười, “Ý ca yên tâm, bên người Tam ca rất nhiều người, hẳn là không có vấn đề gì, bên này ngươi nhân viên quá ít, khiến hắn rất lo lắng.”
“Uhm, Tam ca không có việc gì là tốt rồi.” Giải Ý có chút cảm khái, “Ta không nghĩ tới tại địa bàn Tam ca cũng sẽ gặp chuyện không may, cho nên không có dẫn nhiều người theo.”
“Trước đây không ai dám ở chỗ này dương oai cả, chỉ là gần đây tình hình có chút khác lạ, Ý ca cần cẩn thận một chút.” Vương Hiểu Chu căn dặn, nhìn về hướng của chính “Ở chỗ đó đập phá dường như chỉ là bọn nhãi ranh giang hồ, bất quá chúng ta vẫn nên tra xét cẩn thận. Ý ca, ngươi nên kêu người lại, ta sẽ hộ tống ngươi trở về.”
“Ừ, tốt.” Giải Ý cùng Vương Hiểu Chu trở lại tiền sảnh, tình thế ở đây đã đại biến.
Người Trần Tam lục tục chạy tới, cục diện ở đây cũng bắt đầu được khống chế, những tên côn đồ này xem ra cũng có chút sợ, đều là ngoài mạnh trong yếu mà mắng ầm lên, ra vẻ muốn liều mạng nhưng dưới chân lại lùi ra ngoài. Người bên Trần Tam căn bản không chút nhượng bộ, trực tiếp bắt người, không chịu thúc thủ chịu trói chắc chắn bị hành hung một trận. Rất nhiều người đều sứt đầu mẻ trán, rất hỗn loạn, ai ai kêu to, cầu xin tha thứ, tiếng quát mắng, chửi bới, trên mặt đất một mảnh hỗn độn.
Vương Hiểu Chu sợ Giải Ý thấy trường hợp như vậy sẽ cảm thấy không khỏe, lập tức lôi kéo hắn lui về. Giải Ý tuy rằng nhíu mày, nhưng không có rời khỏi, mà là nhìn xung quanh, tìm kiếm bảo vệ của mình.
Rất nhanh bảo vệ của hắn liền thấy được hắn, lập tức dừng đánh người, chạy tới đứng bên hắn. Giải Ý tỉ mỉ đánh giá bọn họ, quan tâm hỏi: “Có bị thương không?”
Hai người bảo vệ đều cười lắc đầu, “Không có.”
Giải Ý thở phào nhẹ nhõm, “Vậy chúng ta trở về đi.”
Dưới sự dẫn dắt của Vương Hiểu Chu, bọn họ từ lối đi nội bộ cho công nhân rời khỏi đây. Vương Hiểu Chu tự mình lái xe, ra khỏi khu giải trí xa hoa truỵ lạc, đi qua khu thương nghiệp nghê hồng lấp lóe, hướng về phía biệt thự Giải Ý mà chạy. Đô thị nửa đêm vẫn phồn hoa như cũ, khắp chốn là dòng xe cộ, sóng người, các quán nhỏ ven đường, Vương Hiểu Chu cùng hai người bảo vệ cũng không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, cảnh giác mà quan sát đến tình hình xung quanh.
Trên đường đi bình an vô sự, xe bọn họ thuận lợi đến biệt thự, Giải Ý xuống xe, quay đầu cười nói: “Hiểu Chu, vào nhà ngồi uống chén trà đi.”
Vương Hiểu Chu suy nghĩ một chút, cũng sợ có người đột kích biệt thự Giải Ý, liền gật đầu theo vào. Đây vốn là chỗ y ở đã quen, quen thuộc nơi chốn mà tìm chén trà, lá trà, ngâm cho Giải Ý cùng bản thân một ấm trà bưng lại bàn. Giải Ý cười nói ‘tạ’ một tiếng rồi, tiếp nhận chén trà trong tay y.
Bọn họ mới vừa uống một ngụm trà, liền nghe được một tiếng vang trầm thấp xa xa truyền đến, dường như có một chuỗi sấm rền vang dội đánh xuống, ngay cả cửa sổ thủy tinh gần họ cũng bị chấn động rung lên ông ông. Hai người đều nghĩ tiếng động này không giống sét đánh, không khỏi nghi hoặc liếc nhau, đứng dậy ra khỏi phòng xem xét. Biệt thự khác cũng có người đi ra, một bên nhìn xung quanh một bên thảo luận đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Giải Ý thấp giọng hỏi Vương Hiểu Chu, ” Ngươi nghĩ là có chuyện gì?”
“Không rõ ràng lắm, như là tiếng nổ mạnh.” Vương Hiểu Chu sắc mặt ủ dột, “Ta hỏi một chút xem, có phải có người gây sự ở địa bàn Tam ca hay không.” Y lấy điện thoại cầm tay ra đi vào trong phòng, vừa đi vừa gọi điện thoại.
Giải Ý theo y đi vào, ngồi ở chỗ kia trầm tư. Một lát sau, chỗ Vương Hiểu Chu vẫn chưa có tin tức, điện thoại di động của hắn đã vang lên. Hắn cầm lấy nhìn số, thấy là Lộ Phi gọi, liền nghe ngay.
Thanh âm Lộ Phi có chút gấp, nhưng cũng không hoảng loạn, “Ý ca, hạng mục ngươi bảo ta tra đã xảy ra chuyện, có người cho nổ đập lớn ở thượng du hồ. Người ở trong công trường phần lớn đã thoát hiểm, nhưng còn có mấy người mất tích, ta đang đi đến chỗ đó. Ngươi đừng có gấp, ta đi xem tình huống rồi hãy nói.”
Giải Ý cả kinh, huyết sắc trên mặt rút hết chẳng còn, trở nên tái nhợt dị thường. Hắn nỗ lực trấn định, trầm giọng nói: “Ta lập tức đi ngay, chúng ta hội hợp ở bên kia.”
Lộ Phi vốn định khuyên hắn ở lại biệt thự, nhưng biết rõ tính tình hắn, đành nói: “Vậy ngươi chú ý an toàn.”
Giải Ý buông điện thoại liền đi ra ngay, Vương Hiểu Chu có ý hỏi mà nhìn về phía hắn. Hắn gấp gáp nói: “Có người cho nổ hồ ở thượng du, hủy hạng mục quan trọng nhất của chúng ta, ta phải đi kiểm tra tình hình.”
Vương Hiểu Chu quá sợ hãi, lập tức kêu bảo vệ của biệt thự lên xe, bảo hộ Giải Ý chạy như bay ra ngoại thành.