- Ba con lục, ba con lục...
Trần Bảo thật ra cũng không ham mê cờ bạc gì, chẳng qua là hắn luôn muốn hướng tới một cuộc sống thoải mái vui vẻ, vô ưu vô lo. Xông pha giang hồ là đã phải dấn thân vào biết bao nguy hiểm, nếu còn suốt ngày mặt ủ mày chau, vậy chẳng thà ở nhà làm ruộng. Cuộc sống, phải đơn giản một tí, thú vị một tí.. Vậy thì, cứ vui đi. Và tình cờ việc giả vờ ngây thơ đánh lừa các con bạc khác khiến cho Trần Bảo cảm thấy vô cùng vui vẻ.
- A ha ha ha, đúng là ba con lục rồi... Đại thúc thấy không, theo ta nhất định là thắng mà.
Nhìn ba con lục trong chén, Trần Bảo hí hửng xoay qua khẽ nói cùng trung niên cẩm bào bên cạnh. Từ nãy lúc vào đây, do thấy hắn nhỏ tuổi, nghĩ rằng không hiểu chuyện nên người muốn lừa hắn không ít, chỉ có người trung niên này một mực đi theo khuyên ngăn hắn đừng mắc phải sai lầm, giang hồ hiểm ác, hung hiểm nhất là sòng bài, có thể hôm nay là bạn thân, ngày mai đã hóa kẻ thù, lời vàng ý ngọc, xem ra đã ăn khổ chốn này không ít. Trần Bảo vì thế có hơi cảm động liền nhắc nhở ông ta đặt theo mình, ngạc nhiên là trung niên nhân với điều này không phản cảm mà lại chọn tin tưởng hắn. Lúc này nghe Trần Bảo nói, trung niên nhân liền chắp tay, nét mặt nghiêm cẩn:
- Tiểu huynh đệ thật đúng là cao nhân, là ta có mắt không thấy thái sơn, khiến tiểu huynh đệ chê cười rồi.
Trần Bảo trợn trắng mắt nhìn vị trung niên cẩm bào “Này, không cần phải nghiêm túc như vậy đâu…”
Nhắc lại chuyện lúc trước, Trần Bảo sau khi vận dụng thủ pháp đổ xúc xắc vào dây thừng để cứu người thì bỗng nhiên như nước chảy thành sông, hoàn toàn thuận lợi nắm vững thủ pháp này. Và thế là rảnh rỗi không có chuyện gì làm, liền tới sòng bạc lừa gạt người khác, xem điệu bộ hí hửng của hắn thì hôm nay cũng đã thắng không ít, hắn mặc kệ trung niên nhân kia vừa cười khoái chí vừa quơ tay gom mớ thẻ bạc về phía mình.
Thế nhưng vui mừng chưa bao lâu Trần Bảo bỗng nghe tiếng huyên náo ở đâu đó không xa, hắn đưa mắt nhìn thì giận dữ thấy cách đó hai dãy bàn một gã đàn ông có vóc dáng cực kỳ to lớn đang liên tục dùng chân đá vào bụng một thanh niên gầy yếu, thanh niên co quắp người, không ngừng ói máu, nhìn qua rất không ổn.
- Mau dừng tay!
Trần Bảo hét lớn đoạn vội vàng phi như bay về hướng tên to con. Tên to con nghe tiếng thét của Trần Bảo chỉ nở nụ cười khinh miệt, đoạn tiếp tục co chân đá tới. Trần Bảo sao có thể để tên to con đạt được như ý, nhảy phốc đến cùng lúc tung cước.
Bốp…
Trần Bảo loạng choạng lùi về sau ba bước, khéo léo che chắn trước người thanh niên ốm yếu. Hắn nhón bàn chân đang có chút tê dại nhìn về phía tên to con vẫn vững như bàn thạch, khẽ chau mày.
Cao thấp đã rõ.
Trần Bảo lạnh lùng nhìn gã to con, đoạn quay sang thanh niên ốm yếu quan tâm thăm hỏi:
- Ngươi không sao chứ, chuyện gì xảy ra?
Thanh niên này là bạn nói chuyện với Trần Bảo trong lúc hắn còn phục vụ cho thủy thủ đoàn, bản tính người thanh niên hài hước rất thích hợp với hắn, tình cảm không cạn. Nay bỗng nhiên thấy bằng hữu bị thương đến nông nỗi này, trong lòng Trần Bảo ngùn ngụt lửa giận. Thanh niên nhân vừa ho ra máu vừa nói:
- Ta chỉ làm đổ nước lên người hắn thôi, chỉ một chút thôi… - Đoạn nhìn Trần Bảo đầy quan tâm - Ngươi mặc kệ ta, ta biết ngươi rất bản lãnh, nhưng khách trên tàu này…
Chỉ nói được đến đó, thanh niên trẻ tuổi nấc lên một tiếng rồi nghiêng đầu bất tỉnh. Người phục vụ trên tàu rất đông, chuyện này rất nhanh sẽ được báo lại, lúc đó sẽ có người tới cứu chữa cho hắn, Trần Bảo cũng tạm thời an tâm. Hắn quay sang nhìn gã to con tức giận gầm lớn:
- Chỉ vì đổ vào người ngươi chút nước, bẩn một chiếc áo mà ngươi muốn lấy đi tính mạng hắn sao, ngươi có còn là người không?
Gã to con cười khẩy:
- Chỉ bẩn một chiếc áo? Ngươi có biết áo này là áo gì không? Áo lông cừu vàng, gia tăng thuộc tính, ngươi tưởng nó là áo bình thường sao? Cho dù hắn bán mạng cả đời trên tàu này cũng chưa chắc đã đền được.
- Ta là khách nhân, còn hắn? Trách nhiệm của hắn là gì? Phục vụ khách nhân. Nếu ngay cả trách nhiệm cơ bản của mình hắn cũng không làm được thì mong gì sự thương xót của người khác?
Trần Bảo tức giận, hơi thở phập phồng. Hắn cắn răng không để ý đến tên không hiểu lý lẽ này nữa. Cân nhắc thực lực đôi bên vẫn là nên mặc kệ hắn thì tốt hơn. Trần Bảo âm trầm không nói đoạn xoay người định ôm thanh niên trẻ tuổi lên. Bỗng từ sau lưng hắn nghe tiếng quát lớn:
- Đứng lại đó!
Trần Bảo cố gắng tiết chế cơn giận của mình, hắn gằn từng tiếng:
- Ngươi còn muốn sao nữa?
To con cười một cách đầy đểu cáng:
- Làm tổn hại tài sản của ta, không một câu xin lỗi đã đòi đi, xem Lý Thiện Nhân ta không ra gì sao?
Trần Bảo chán ghét thầm nghĩ “Thiện Nhân”, con chó trong xóm ta cũng tên là Thiện Nhân. Hắn không quay đầu, vẫn giữ giọng lạnh lùng:
- Bao nhiêu Huyền Tinh, ta đền cho ngươi.
Tên to con mắt híp lại, vân vê hàm râu lún phún của mình:
- Vật chất không phải là thứ quan trọng. Quan trọng là mặt mũi của ta đã bị mất hết, mặt mũi đó ngươi có hiểu không?
Trần Bảo quay phắt ngươi lại, hắn không thể chịu đựng thêm nữa. Bộc phát tất cả Huyền lực mình có, hắn gầm lớn:
- Đừng ép người quá đáng. Nhà ngươi muốn cái gì?
Tên to con nhìn Trần Bảo bằng cặp mắt đầy gian trá:
- Đã làm tổn hại mặt mũi ta, tất nhiên phải đền bù cho ta. Thấy ngươi trẻ người non dại, ta cũng không muốn hà hiếp. Như vầy đi, chỉ cần ngươi có thể đẩy ta lùi lại một bước xem như ngươi thắng, mọi chuyện cho qua.
Trần Bảo cười ruồi:
- Nếu thua?
Tên to con xoa xoa hai bàn tay lại với nhau, không che dấu ánh mắt thèm thuồng nhìn về Tiểu Bạch đang đậu trên vai Trần Bảo.
- Ha ha, nếu thua để lại Yêu Điểu đó cho ta là được.
Trần Bảo thầm phẫn nộ, hắn luôn muốn có một đứa em, tình cờ Tiểu Bạch lại luôn coi hắn là người thân của mình. Với Trần Bảo, Tiểu Bạch luôn là một đứa trẻ vừa ngoan lại vừa thông minh, là em trai của hắn, tên này vậy mà lại muốn cướp lấy? Trần Bảo không nhiều lời, thò tay vào trong ngực, lôi ra chiếc hộp Trọng Giang tặng cho mình. Hắn nhìn vào bên trong, có hơi thất thần, đoạn lấy ra Tật Phong Thủ và Tật Phong Ngoa mà Trần Nghị mới đặt tên, bình tĩnh đeo vào.
Không cần nhiều lời, chiến thôi.
Trần Bảo đã âm thầm quan sát xung quanh, râu quai nón ngày hôm nay không hiểu sao không thấy xuất hiện, đợi cứu viện tới e rằng đã không kịp, xung quanh lại toàn thủy thủ đoàn bình thường, không thể mong chờ gì.
Tuy món quà chia tay của Trọng Giang thập phần hữu dụng, có thể gia tăng tới năm phần tốc độ, Trần Bảo vẫn không có chút tự tin. Nhưng nếu bảo hắn nhắm mắt làm ngơ như không có việc gì, điều đó chắc chắn không được, nếu đã như vậy, ngại gì một trận chiến.
Trần Bảo chuẩn bị xong xuôi liền tiến lại, thẳng người đứng đối diện với Lý Thiện Nhân, chăm chú nhìn hắn. Lý Thiện Nhân cũng hít thật sâu, đoạn lấy ra vũ khí từ nhẫn trữ vật, là một cây chùy to lớn đầy góc cạnh. Lý Thiện Nhân tuy rằng miệng cứng, nhưng cũng không dám có một chút lơ là, thằng nhóc phía trước làm hắn có cảm giác khá là nguy hiểm.
Đôi bên cứ như vậy đối nhãn nhìn nhau. Một chung trà, hai chung, ba chung… Thời gian cứ như vậy chậm chạp trôi qua. Lý Thiện Nhân có chút nổi nóng:
- Tại sao ngươi không tấn công?
Trần Bảo làm bộ ngạc nhiên:
- Hỏi ta? Tại sao ư? Ta đang bận suy nghĩ.
- Địch nhân trước mặt không tấn công, ngươi còn suy nghĩ cái gì?
Trần Bảo hài hước đáp:
- Suy nghĩ tấn công thế nào cho tiêu sái nhất ha ha.
Gã to con giận dữ mắng:
- Mẹ kiếp, nếu ngươi không tấn công, ngay lập tức ta sẽ qua bắt thằng nhóc đó.
Lời mắng chửi còn chưa ra hết khỏi miệng thì gã to con chợt có chút hoảng hốt nhìn thân ảnh Trần Bảo không biết từ khi nào đã lao tới nhanh như gió. Trần Bảo nhe răng cười, khi biết ý định câu giờ của mình đã bị đối phương phát giác, hắn liền tranh thủ thời cơ đối phương lơ là lập tức tấn công. Thắng bại thường quyết định trong phút chốc.
Bật người lao tới, trông trần bảo như một mũi tên được bắn ra khỏi cung, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa cả hai, chỉ chốc lát đã tiếp cận, tức tốc biến hướng nhảy sang bên trái, đoạn vung quyền toàn lực tấn công. Những tưởng đòn đánh bất ngờ sẽ thành công bỗng nhiên Trần Bảo hoảng hốt lùi nhanh về sau, ngay lập tức ván gỗ dưới chân hắn vỡ vụn, mịt mù khói bụi. Lý Thiện Nhân chậc lưỡi một tiếng, khả năng phản ứng của Trần Bảo khiến hắn cảm thấy bất ngờ, hóa ra vừa rồi trong khoảnh khắc Trần Bảo tới gần hắn đã ngay lập tức xoay người nhằm vào đỉnh đầu Trần Bảo xuất chiêu cấp tốc.
- Trang bị gia tăng tốc độ sao, ta cũng có.
Thiết chùy to lớn, nặng ít nhất phải trăm cân, nếu không nhờ linh giác nhanh nhạy thì có lẽ lúc này Trần Bảo đã thành một đống máu thịt nằm trên sàn. Mồ hôi lạnh chảy dài trên má, nhưng chỉ nhiêu đó vẫn chưa thể làm hắn sợ hãi được, đối mặt với cái chết hắn không phải mới lần đầu tiên, thậm chí nếu so sánh thì áp lực từ tên to con này mang lại chưa là gì so với những lần trước đó.
- Sao lại chạy? Vừa nãy chả phải ngươi hùng hổ lắm mà, Bây giờ lập tức quỳ xuống, giao ra Yêu Điểu, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Lý Thiện Nhân cười châm chọc, lời nói hết sức chói tai nhưng không làm cho Trần Bảo có chút dao động nào, trong lòng hắn đang không ngừng tính toán kế sách để chiến thắng, nào còn thời gian để nghe đối phương nói nhảm.
Để chiến thắng kẻ thù mạnh hơn mình, đánh vào điểm yếu là cách tốt nhất, có điều lần tấn công đầu tiên của hắn đã thất bại, tiếp theo sau đối phương nhất định sẽ vô cùng cảnh giác, muốn tấn công lần nữa sẽ cực kỳ khó khăn.
Trần Bảo nhìn vào trọng chùy trên tay Lý Thiện Nhân, trong lòng không khỏi sầu não, Công Pháp của hắn là Thiết Bát Thủ, chuyên đánh vào trọng tâm vũ khí đối phương gây chệch hướng, khiến đối phương sơ hở sau đó lợi dụng tấn công. Nhưng trọng chùy kia nặng cả trăm cân, trọng tâm lại dồn hết vào đầu chùy, muốn làm cho nó chệch hướng là việc vô cùng khó, rõ ràng là đang khắc chết hắn. Cũng không ngờ tên kia lại có lực đạo kinh khủng như vậy, sử dụng trọng chùy lại vô cùng linh hoạt.
Nghĩ nghĩ một hồi, Trần Bảo quyết liều một phen, đối phương cực kì xem thường hắn nên đứng yên không làm ra tư thế phòng thủ gì, chỉ cười lạnh nắm chặt cán chùy, như thể gã thợ săn đang chờ đợi con thú nhỏ tự tiến vào cái bẫy của mình. Trần Bảo lần nữa xuất thế tấn công, hai chân đạp mạnh về phía sau khiến cả cơ thể lướt như bay về phía trước, lần này là từ hướng chính diện., Lý Thiện Nhân thấy đối phương tấn công mà không hề suy tính, miệng cười gằn:
- Ngu xuẩn!!
Đại chùy trên không lần nữa giáng xuống không chút nương tay, mắt thấy sắp va chạm thì Trần Bảo bỗng nâng quyền đấm xuống sàn nhà, quyền thủ va chạm tạo lực đẩy đưa cơ thể hắn bay sang một bên, tránh thoát đại chùy trong đường tơ kẽ tóc. Trần Bảo không dừng lại mà tiếp tục xoay người một vòng trên không, thuận thế đấm vào thân quả chùy.
“Trường hợp ngạnh kháng Thiết Bát Thủ vô phương sử dụng, nhưng nếu dĩ lực phá lực, lợi dụng lực đạo của đối phương thì sao?”
Đây rõ ràng là suy nghĩ điên cuồng mà chỉ kẻ tâm thần hoặc vô cùng quyết đoán mới dám thực hiện. Kết quả, Trần Bảo không hề tâm thần, hắn thành công tung ra Thiết Bát Thủ.
Mất đi thế cân bằng, Lý Thiện Nhân trở nên loạng choạng khó vững, chớp lấy cơ hội Trần Bảo lần nữa đạp mạnh xuống sàn nhà, tung một cú đá thẳng mạn sườn của gã.
Bộp!!
Âm thanh va chạm vang vọng, nghe như có người đang đấm vào bao cát nhưng với một lực đạo khủng khiếp, ngay khoảnh khắc này Trần Bảo bỗng đại biến sắc mặt, bàn chân hắn đã bị kẻ kia dùng tay trái nắm chặt, không ngờ trong giây phút ngắn ngủi, lại đang ở trạng thái mất trọng tâm mà Lý Thiện Nhân vẫn dễ dàng chặn được cú đá của hắn, đây là minh chứng cho sự cách biệt về cảnh giới giữa đôi bên.
- Trong đám sâu kiến mà ta từng nghiền nát thì ngươi là con kiến mạnh nhất, lại có thể khiến ta thất thố đến như vậy, ngươi nên tự hào về điều đó!
Lý Thiện Nhân vẫn cười lạnh nhưng gân xanh nổi đầy trên trán chứng tỏ hắn đã thật sự bị hành động phản kháng của kẻ mà hắn luôn cho là con kiến kia chọc giận, bàn tay nắm chặt khiến Trần Bảo đau điếng, nếu không nhờ hắn vẫn đang mang Tật Phong Ngoa mà Trọng Giang tặng thì xương chân Trần Bảo đã bị nghiền nát không biết bao nhiêu lần.
Lời nói vừa dứt Lý Thiện Nhân liền hét lớn ném Trần Bảo như ném một món đồ lên trời, tay còn lại nhấc bổng đại chùy, nhắm thẳng đỉnh đầu Trần Bảo.
Vút...