- Thịt thỏ rừng thật ngon, không biết thúc bắt ở đâu? Kể ra cũng thật lạ, rừng trúc này lớn như vậy, lại không có một bóng thú rừng nào.
Tự rót cho mình một lý, nâng lên uống cạn, Trọng Giang cười nói:
- Rừng tre này trong một lần tình cờ ta phát hiện ra, thấy cũng không tệ nên chọn làm nơi ẩn cư, vì thích yên tĩnh nên đã rắc xung quanh một ít bột phấn làm từ phân và nước tiểu của Kiếm Xỉ Hổ, nên những con thú bình thường không dám tới gần.
- Thì ra là vậy. Trần Nghị gật gù đáp.
Trọng Giang gắp cho hắn một cái đùi thỏ, rồi gắp cho mình một cái, đoạn nói với hắn:
- Hôm nay đọc sách có cảm tưởng gì?
Trần Nghị nghe tới đó bỗng nhiên hăng hái:
- Rất tốt, thì ra bên ngoài có nhiều thứ ly kỳ như vậy.
Trọng Giang cầm đùi thỏ, xé một miếng cho vào miệng, vừa ăn vừa nói:
- Đọc những kiến thức đó rất có lợi với cho việc hành tẩu giang hồ của ngươi sau này. Bỏ thời gian nhiều một chút. Có điều việc cốt yếu không phải là đọc, mà là ghi nhớ, biến những điều trong sách thành kiến thức của mình.
Ngẫm nghĩ một lúc, ông lại nói:
- Trưa nay không nghỉ trưa, ăn cơm dọn dẹp xong lập tức bắt đầu tu luyện Huyền Kỹ. Thanh niên Oa quốc thường không bao giờ nghỉ trưa mà dùng thời gian đó tu luyện hoặc làm việc, điều này rất đáng học tập.
Trần Nghị nghe xong gật mạnh, nghĩ đến chút nữa thôi là sẽ có thể tu luyện Huyền Kỹ, hắn hưng phấn lùa vội chén cơm.
........
Trưa, mặt trời đứng bóng chiếu xuống những tia nắng gay gắt, gió thổi lồng lộng mang theo từng mảng không khí ấm nóng phả vào da thịt. Trần Nghị lau mồ hôi trên mũi, nghiêm túc đứng nghe Trọng Giang giảng giải:
- Huyền Kỹ là tên gọi chung của những phương pháp mà khi sử dụng có thể đưa Huyền Khí vào tạo nên những hiệu quả khác biệt về hỗ trợ, sát thương, tốc độ... Thường thấy nhất là Công Pháp phân chia thành chiêu thức kỹ, nhất kích kỹ, phi kích kỹ, tất sát kỹ... Ngoài ra còn có Tâm Pháp, là cách vận hành Huyền Khí theo một lộ tuyến kinh mạch nhất định, giúp người tu luyện nhanh chóng đột phá, đồng thời Tâm Pháp cũng giúp việc hấp thụ, tinh luyện Huyền Khí đạt hiệu quả tốt hơn. Cuối cùng là Bộ Pháp và Thân Pháp, kết hợp với Công Pháp sẽ khiến sát thương, cũng như né tránh, sự linh hoạt trong chiến đấu bước lên một tầm cao mới.
- Bước đầu tu luyện ai cũng sẽ chọn Công Pháp vì nó là thứ mang lại hiệu quả cao nhất trong chiến đấu. Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi những thứ cơ bản nhất, nhưng là rường cột của tất cả Công Pháp sau này.
Nói đoạn từ sau lưng rút ra một thanh đao sáng bóng, nhìn một lúc, rồi xoay cán đưa cho Trần Nghị. Trần Nghị tiếp lấy, cúi đầu nhìn thanh đao, khẽ vuốt ve, cảm nhận từ đó truyền đến một cảm giác mát lạnh, có vẻ vô cùng sắc bén.
Trần Nghị lần đầu tiên tiếp xúc với binh khí, nhưng ko thấy lạ lẫm mà lại rất quen thuộc, khiến hắn vô cùng thích thú, cố nén cảm giác muốn vung lên vài đường, hắn ngẩng lên nhìn, chờ đợi Trọng Giang tiếp tục nói.
- Đao pháp này không hề đi theo một trường phái nào, đều là tích lũy từ trong kinh nghiệm mà sáng tạo ra. Có năm đao thế cơ bản là:
Lưu Quang Đao Pháp, đâm.
Tung Hoành Đao Pháp, chém.
Phi Bộ Đao Pháp, công kích xa.
Triền Thân Đao Pháp, công kích gần.
Bàn Thạch Đao Pháp, chống đỡ.
- Năm bộ chiêu thức kỹ này này thoạt trông vô cùng đơn giản, nhưng lại bao hàm hầu hết các loại chiêu thức, nắm vững nó sẽ giúp ích cho con đường tu luyện của ngươi sau này.
Nói xong tiến lại gần, đưa ngón tay từ từ tiến về phía mi tâm của Trần Nghị khiến hắn hơi e ngại, nhưng vẫn đứng im, nhìn chăm chú ngón tay Trọng Giang đang đưa tới.
Ngón tay vừa chạm vào, trong đầu Trần Nghị ồ ạt xuất hiện rất nhiều hình ảnh, rất nhiều Trọng Giang đang thực hiện các động tác đâm, chém, gạt, đỡ... Thông tin quá nhiều khiến hắn rên lên một tiếng thống khổ, vô thức ôm đầu ngồi xuống.
Qua một lúc, cơn đau kéo đi, Trần Nghị từ từ đứng lên, trán còn lấm tấm mấy giọt mồ hôi, thầm nghĩ năng lực của Giang thúc quả thật là bá đạo, những hình ảnh chiêu thức đó giờ khắc sâu trong đầu, muốn quên đi cũng là việc khó. Trọng Giang nhìn biểu hiện trầm tĩnh của hắn, có chút khen ngợi, lại nói:
- Kể từ hôm nay ngươi cứ án chiếu theo những chiêu thức đó mà tập luyện, không được lười biếng.
- Đã rõ. Trần Nghị gật mạnh đâu trả lời.
Trọng Giang cảm thấy yên tâm, liền mỉm cười xoay người đi về phía nhà nhỏ, nhẹ nâng bình rượu hớp một hớp, hình tượng vô cùng tiêu sái. Trần Nghị nhìn bóng lưng Trọng Giang, cười cười bắt đầu tập luyện.
......
Từ hôm ấy, mỗi ngày Trần Nghị đều đến rất sớm, ngồi thiền, tập trung cảm ứng cái gọi là cùng thiên địa hòa làm một. Đến trưa lại dùng hai tiếng đọc sách, rồi ăn cơm xong thì tập luyện năm bộ chiêu thức kỹ. Liên tục làm lại những động tác chém, đâm, gạt, đỡ, phóng kiếm, nhìn thì vô cùng không thú vị và đáng chán, nhưng Trần Nghị chưa bao giờ cảm thấy nản lòng, vẫn tiếp tục tập luyện miệt mài, đúng như Trọng Giang nói, nghị lực của hắn không hổ với cái tên của mình.
Một Tuần sau.
Vì luyện tập thường xuyên nên hiện giờ Trần Nghị đối với cảm giác tiền Vong Ngã đã nắm giữ rất thuần thục, hầu như chỉ cần ngồi xuống là có thể cảm nhận bức tranh toàn cảnh xung quanh, không cần phải gắng sức như xưa. Công Pháp của hắn lúc này cũng bắt đầu thành hình, không còn là triển khai từng đao thế cơ bản trông khá cứng nhắc mà là kết hợp lẫn nhau, biến hóa đa đoan. Khi đâm tới vô cùng sắc bén, khi chém ngang dũng mãng bá đạo, lúc vươn xa như linh xà xuất động, lúc hoành đao như lưu thủy hành vân, lúc đón đỡ vững như bàn thạch, kết hợp với nhau vô cùng nhuần nhuyễn.
Trọng Giang ít lâu lại đến nhìn hắn một lần, thấy sự tiến bộ thần tốc của hắn cũng trầm trồ khen ngợi, bộ năm chiêu thức kỹ này, nói khó không khó, nhưng nói dễ cũng không dễ. Nhìn qua không thấy có gì phức tạp nhưng tu luyện mới thấy bên trong có rất nhiều khác biệt về kỹ xảo, góc độ, tốc độ, phát lực... Nên chỉ dùng một tuần mà nắm bắt được cũng có thể gọi là thiên tài.
Khẽ ho lên mấy tiếng báo hiệu, Trọng Giang vuốt râu yên lặng đứng chờ.
Thu đao tiến lại, Trần Nghị khẽ cúi đầu chào. Trọng Giang nhìn hắn ôn tồn nói:
- Tạm thời xem ra ngươi đã bước đầu nắm vững các biến hóa của năm bộ chiêu thức kỹ này, coi như tạm ổn, tiếp theo là học cách ứng dụng nó vào trong chiến đấu. Chuyện cảm nhận Huyền Khí bước vào Vong Ngã không phải chuyện một sớm một chiều, không cần phải gấp gáp, giờ thì đi theo ta.
Nói xong xoay người bước đi. Trần Nghị vội vã bước nhanh theo.
Tới mé phía tây của khu rừng trúc, Trần Nghị đứng sau lưng Trọng Giang, nhìn trên không phía trước, là một mảng dây thừng ngang dọc, đan xen chồng chéo lên nhau như mạng nhện, buông thõng từng sợi dây dài có treo một cái gì đó nhìn như quả cầu sắt, được nối liền chặt chẽ với nhau. Trần Nghị mơ hồ nhìn ra chúng có sự liên kết nào đó, nhưng nhìn kỹ lại không phát hiện ra điều gì.
Trọng Giang hơi thất thần nhìn chốn xưa cảnh cũ, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nơi đây có hoàn cảnh rất thích hợp tu luyện Ngũ Hành Đao Kỹ. Những quả cầu sắt bên kia được bố trí kết nối theo tám quẻ tượng của bát quái, khi đánh vào một quả sẽ tác động tới những quả còn lại tấn công ngươi. Chút nữa ta sẽ truyền cho ngươi Tiêu Dao Bộ tầng thứ nhất, vừa tập luyện nó song song tu luyện Ngũ Hành Đao, sẽ rất có lợi cho việc đối chiến sau này.
Nói rồi chỉ Trần Nghị tiến vào trung tâm trận pháp. Sau khi truyền công, Trần Nghị ngưng thần hít sâu, chăm chú ghi nhớ diễn luyện lại một lần Tiêu Dao Bộ, chợt ánh mắt hắn biến thành sắc bén, lao người tới trước đâm mạnh vào khối cầu gần nhất, tốc độ cực kỳ mau lẹ.
Âm thanh trầm đục vang lên, quả cầu bị đánh bật ra xa, tác động lên dây thừng, kéo những quả cầu phía sau bay đến đánh về đầu, vai, lưng Trần Nghị. Hắn nghe tiếng gió, hơi nhảy lên, xoay người trên không, nâng đao phạt ngang đánh bay hai quả cầu, đoạn thu đao về xoay qua đầu đánh bật quả còn lại, động tác như nước chảy.
Ứng với câu mãnh hổ nan địch quần hồ, ba quả cầu lại tiếp tục tác động lên những quả cầu còn lại, liên tục tấn công Trần Nghị ở đủ loại góc độ. Động tác Trần Nghị lúc đầu còn khá lưu loát, càng ngày càng trở nên trúc trắc, rồi từ từ rối loạn, liên tục trúng đòn. Trần Nghị cắn răng, những quả cầu sắt được đúc đặc có lực sát thương không nhỏ, khiến hắn cảm thấy có chút ăn không tiêu, bắt đầu chuyển từ đón đỡ sang né tránh, chân bước theo Tiêu Dao Bộ, cứ như vậy miệt mài tập luyện.
........
Chiều đến, mặt trời sắp khuất sau đỉnh núi, nhìn Trần Nghị lúc này đã mệt nhoài, động tác đã trở nên chậm chạp. Trọng Giang gọi lớn bảo hắn dừng tay. Đoạn tiến lại gần nhìn hắn lúc này đã ngã xuống bãi cỏ nằm thở hổn hển, quan tâm hỏi:
- Cảm thấy thế nào?
- Khó hơn ta nghĩ rất nhiều.
Hơi chút u sầu, Trần Nghị tiếng được tiếng mất trả lời. Không biết rằng Trọng Giang bây giờ đang thầm kinh dị vì khả năng thích ứng của hắn. Trọng Giang ngồi bệt xuống thảm cỏ, lấy túi rượu sau lưng uống 1 hớp:
- Đây là bài tập luyện đúng ra chỉ dùng khi ngươi đã vào Vong Ngã, nhưng tiến cảnh của ngươi khi luyện Công Pháp quá nhanh, nên mới để ngươi làm quen trước, khó cũng là bình thường.
Nghe vậy, tâm trạng Trần Nghị hơi có chút cân bằng, nếu cả Huyền Khí và Huyền Kỹ đều tu luyện thất bại, hắn thật không biết có phải mình không có tố chất tu luyện hay không. Xoay đầu nhìn Trọng Giang, hắn khẽ hỏi:
- Ta có một huynh đệ rất tốt, tên là Trần Bảo, hẳn thúc cũng biết, không biết thúc có thể nhận hắn làm đệ tử được hay không?
Vân vê chòm râu của mình, Trọng Giang bình thản trả lời:
- Đệ tử thì không, trước giờ ta không có ý định nhận đệ tử, cũng như ngươi, ta dạy cho ngươi cũng chỉ vì lời hứa với mẹ ngươi mà thôi. Nhưng cứ gọi hắn tới đây, tuy không thu đồ nhưng ta vẫn có thể chỉ điểm hắn một chút.
Nghe Trọng Giang nói vậy hắn chợt mừng rỡ, ngồi bật dậy hồ hởi nói:
- Một lời đã định, mai ta lập tức dắt hắn đến đây ra mắt thúc.
- Ừm, thôi không còn sớm nữa, ngươi nghỉ ngơi xong nên lập tức quay về. Nói rồi đứng dậy, quay bước tiến về căn nhà nhỏ.
Trần Nghị cũng nghỉ ngơi thêm một chút rồi vội vã trở về nhà.
Đêm ấy hắn sang nhà Trần Bảo, ngồi đợi đến tám giờ tối mới thấy em mình lê đôi chân mệt nhọc bước về, bỗng cảm thấy có chút chua xót. Hắn vội chạy lại xách dùm túi thức ăn, rồi quay người bước đi cùng Trần Bảo. Thằng nhóc này tính cách rất quật cường, lại vì từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, nên ít giao tiếp với người khác, trong thôn hình như chỉ thân với Trần Nghị. Nhưng cũng nhờ tính cách đó mà hắn rất kiên trì với mục tiêu của mình. Nhưng cái mộng tưởng chu du khắp thiên hạ, trở thành đại anh hùng thoạt nhìn quá xa xôi và trắc trở với đứa trẻ mười sáu tuổi như hắn.
Dọn thức ăn ra bàn rồi chờ Trần Bảo tắm rửa, hắn trầm ngâm ngẫm lại những kiến thức mà mình đã đọc sáng nay, mãi suy nghĩ nên có chút thất thần, không nhận thấy Trần Bảo tắm xong tiến tới đứng phía sau. Trần Bảo vỗ vai hắn cười bảo:
- Huynh dạo này mất tích ở đâu, không thấy một chút bóng dáng, lúc sáng đệ vừa ghé qua nhà huynh cũng nghe mẹ nói huynh đi rồi. Có phải là theo ẩn cư cao thủ học tu luyện hay không?
Vừa nói hắn vừa kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Trần Nghị, Trần Nghị quay sang hăng hái kể cho hắn nghe việc tu luyện mấy hôm nay, cũng như tin tức Trọng Giang chấp nhận dạy cho hắn. Hai anh em vừa ăn vừa huyên thuyên nói chuyện đến tận khuya, Trần Nghị mới trở về nhà ngủ. Hẹn Trần Bảo ngày mai gặp ở con đường đi sâu vào sơn mạch sau võ quán.
........
Sáng hôm sau.
Chẳng mấy chốc mà đã gần bước sang tháng bảy, không khí mùa này càng lúc càng se lạnh, từng mảng sương mù sáng sớm lan tỏa khắp không gian, khiến cảnh vật trở nên mông lung huyền ảo.
Trần Bảo quấn chặt thêm chiếc khăn choàng, vòng tay trước ngực cản bớt từng cơn gió lạnh. Hắn đến nơi đây từ rất sớm, lẳng lặng đứng chờ Trần Nghị, xem ra cũng khá nôn nóng.
Trần Nghị từ xa tiến lại, trông thấy thân hình nhỏ yếu gầy gò của hắn đang chịu đựng giá lạnh trong gió tuyết, Trần Nghị vội chạy nhanh tới, định cởi chiếc áo khoác trên người choàng cho hắn, nhưng Trần Bảo nghiêm nghị từ chối, rồi thúc dục Trần Nghị nhanh tiến về rừng tre. Trần Nghị cũng không miễn cưỡng, chỉ với tay xách dùm túi thức ăn mà Trần Bảo định dùng làm lễ bái sư, cả hai bắt đầu chạy nhanh về phía khu rừng.
.........
Tới rừng tre, vào nhà nhỏ ra mắt Trọng Giang, Trần Bảo dâng lên thức ăn. Ông chỉ nhận đồ, không nhận quỳ lạy, nhất quyết không thu đệ tử. Trần Bảo phiền muộn đành lủi thủi bước ra ngoài.
Tuy nhiên như đã nói, ông không thu đồ nhưng vẫn chỉ bảo đôi chút, nhưng đối với Trần Bảo như thế có lẽ là đã đủ rồi. Ngày hôm đó hắn bắt đầu tập luyện cùng Trần Nghị.
Quá trình tập luyện của hai anh em cũng giống nhau, nhưng với Trần Bảo có vẻ khó khăn hơn, cho nên hắn liền đề xuất với Trọng Giang cho mình dọn tới sống ở khu rừng. Trần Nghị vẫn tiếp tục tu luyện như trước giờ, nhưng đa số thời gian dành cho việc luyện đao và đọc sách, thỉnh thoảng lại tìm Trần Bảo nói chuyện phiếm, trao đổi những điều tâm đắc.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua.
- -----------
Tác: Những đoạn tu luyện khá chán anh em cố cày nhé, sắp tới hồi gay cấn rồi.