-Sao lại phải khổ sở ngồi đan từng mũi vậy? Ra ngoài các cửa hàng có đầy ấy. Mày đâu túng thiếu đến mức phải làm cái này để mang đi bán-Diệp Vi ngồi cạnh nhìn theo những mũi đan của nó, lòng đầy tò mò
-Tự mình làm sẽ có ý nghĩa hơn-Nó cười
-Tặng ai hả? Tặng anh Nam hay là anh Đình Phong-Lan Anh thích thú
-Để choàng thôi không tặng ai cả-Nó lại cười một nụ cười khó hiểu
-Noel này mình hẹn hò chung nha!-Nó tròn mắt nhìn hai con người đang nhìn nó như vậy thể lạ
-Hẹn hò chung- Hai con người này hiểu ý nhau đến mức cùng đồng thanh
-Ừ. Bọn mình cùng nhau đi ăn rồi đi xem phim đi dạo phố-Nó liệt kê ra hàng loạt những nơi hẹn hò
-Ý kiến hay-Lan Anh
-Tao sợ hôm ấy bọn mình phải đi diễn-Diệp Vi giọng chán chường dập tắt kết hoạch hẹn hò của nó
-Chắc không đâu-Nó vỗ vai Diệp Vi
Sau giờ tập ở công ty quản lí nó trở về nhà cũng đã 7 giờ tối. Bước vào nhà nó nhìn thấy hắn mệt mổi ngã người trên ghế sôfa. Nó đi đến sà vào lòng hắn
-Mệt lắm sao?
Hắn mệt mỏi gật đầu, nó thấy hắn mệt mỏi như vậy thì xót lắm
-Noel này đi cùng em nha
Hắn cũng chỉ gật đầu. Cứ tưởng hắn sẽ không đồng ý nhưng hắn lại nhanh chóng gật đầu đồng ý
************************************
Đêm noel mà nó mong đợi nhất cũng đến. Hôm nay nó quyết định chọn đồ đôi cùng hắn ra phố
-Anh mặc áo này-Nó đưa chiếc áo thun màu xanh có hình doremon đáng yêu ướm lên người hắn
-Trẻ con quá đi- Miệng thì nói thế nhưng tay vẫn nhận lấy chiếc áo từ nó
Nó nhón chân choàng cái khăn mà nó tự tay làm lên cổ hắn
-Cái khăn này do em tự tay làm cho anh đấy. Phải giữ cho cẩn thận nếu không biết tay em-Nó hài lòng với thành quả của mình
-Em cũng có cái giống anh này-Nó lấy từ trong tủ ra một chiếc khăn choàng hệt hắn
-Đây là nguyên nhân mỗi tối em lén lút sang phòng bên-Hắn nhìn cái khăn choàng của mình.
-Anh rất thích-Hắn xoa đầu nó rồi nắm tay kéo nó ra ngoài
-Nhanh lên mọi người đang chờ chúng ta
Bọn nó gặp nhau ở điểm hẹn đó là rạp chiếu phim. Nam ngoắc tay nó ý bảo đến đây rồi cả bọn cùng vào xem phim. Bây giờ nó mới tháo kính ra
-Thích thật-Nó hào hứng nói
-Lần đầu tiên đi xem phim sao?-Đăng Dương hỏi nó
-Đây là lần đầu tiên đó ạ!-Nó cho một miếng bắp rang bơ vào miệng đáp
-Phim bắt đầu rồi kìa-Lan Anh nói rồi cả bọn rơi vào im lặng, tập trung xem phim
-Lý do-Hắn dựa đầu vào vai nó
-Chị ấy rất muốn đến rạp cùng xem phim với người thân hay bạn bè. Hôm ấy bọn em đang trên đường đi đến rạp phim thì gặp tai nạn. Từ lúc đó, em không cho phép bản thân mình đi xem phim hưởng thụ niềm vui mà chị ấy chưa kịp biết đến. Nhưng từ hôm nay, em sẽ không như thế nữa-Nó thì thằm bên tai hắn để tránh làm ồn người khác và tránh để Nam nghe, nó sợ vết thương lòng của Nam lại rỉ máu
-Xem phim đi-Hắn nhắc nhở nó, hắn sợ nếu nói tiếp nó sẽ không thể quên những chuyện trong quá khứ. Hắn biết nó đang cố gắng để không tự trách bản thân, cố gắng sống cho chính bản thân nó
Nó và hắn lại rơi vào im lặng. Một lúc sau, hắn gụt đầu trên vai nó, dạo này hắn vừa đến công ty làm việc lại vừa đi diễn nên đã ngủ rất ngon. Nó cũng không nở đánh thức hắn, cho đến khi phim kết thúc
-Anh-Nó đỡ đầu hắn dậy
-Hết phim rồi sao?-Hắn dụi mắt hỏi nó
-Đi đến công viên tình yêu nha!-Diệp Vi nói rồi kéo tay Đăng Dương đi trước
Bọn nó cũng lẻo đẻo đi theo, đến một gốc cây cổ thụ rất to trong công viên ngồi xuống
-Mình làm giống họ đi nghe nói linh nghiệm lắm đó-Lan Anh chỉ tay vào đôi tình nhân đang cùng nhau treo lọ thuỷ tinh bên trong có một tờ giấy đỏ lên trên cây
-Thật sao?-Diệp Vi hỏi lại
-Thật đó nếu ai yêu nhau đến đây viết ước nguyện gắn bó cùng nhau rồi treo lên cây cổ thụ này sẽ mãi mãi ở bên nhau-Lan Anh có vẻ hiểu rõ những đều này
-Chỉ cần viết rồi treo lên sẽ ở cạnh nhau mãi sao?-Nó im lặng lắng nghe mọi người nói bây giờ mới lên tiếng
-Không hẳn. 100 đôi tình nhân treo lên thì cũng có một hoặc hai đôi sẽ xa rời nhau-Lan Anh lí giải
-Trước đây đã cùng ai treo lên-Nam nghiên đầu hỏi Lan Anh
-Anh là mối tình đầu của em đó-Lan Anh đánh vào người Nam
-Ai biết được em có nói dối hay không-Nam cười khoái chí
-Có muốn treo lên cùng em không?-Lan Anh khuôn mặt giận dỗi
-Treo-Nói rồi Nam kéo Lan Anh đi đến chổ ông cụ bán giấy đỏ và lọ thuỷ tinh
Cặp đôi của Đăng Dương và Diệp Vi cũng dắt tay nhau đến mua. Chỉ còn mỗi nó và hắn ở đấy
-Em không muốn thử?-Hắn
-Nhỡ như chúng ta là cặp đôi không mai mắn mà Lan Anh nói rồi sao?-Nó
-Không thể nào. Nếu có thì anh cũng sẽ mang em về nhốt trong phòng không cho đi đâu hết-Hắn xoa đầu nó
-Nếu không còn tình cảm giữ ở bên cạnh cũng bằng thừa
-Chúng ta không xui xẻo đến thế đâu
-Anh là đồ xui xẻo mà-Nó chọc quê hắn
-Treo hay không?-Hắn cáu
-Tất nhiên là treo rồi. Ông xã-Hai từ ông xã nó nói vừa đủ hắn nghe
Nó và hắn mua giấy, lọ thuỷ tinh rồi nhưng không biết nên viết gì lên đây đang phân vân thì nó lên tiếng
-Hay là viết chữ “ P&H” lên đi đó là kí hiệu của chúng ta như trong nhẫn cưới này-Nó đưa tay đang đeo nhẫn quơ quơ trước mặt hắn
-Vậy đi. Chỉ mỗi chúng ta hiểu-Nói xong hắn viết lên giấy đính kèm là hình một mặt trời bên cạnh chữ H
-Sao lại vẽ mặt trời?-Nó thấy thế đành hỏi
-Mặt trời của anh là em. Chính em là người mang đến ánh sáng những tia nắng ấm. Nếu mất em anh sẽ trở nên lạnh lẽo và thiếu sức sống-Hắn giải thích ý nghĩ của hình mặt trời mà hắn đã vẽ.
Nó xếp giấy lại bỏ vào lọ thuỷ tinh
-Anh treo lên cành cây này này-Nó chỉ cành cây ở trên đầu mình
Trong màng đêm với ánh sáng le lối của đèn đường, lọ thuỷ tinh minh chứng cho tình yêu của nó và hắn đang lấp lánh.