• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xuống xe taxi, hỏi bảo an phương hướng rõ ràng, Đinh Huyên xách ba lô chạy liên tục, tới cửa biệt thự số 23 khu A.

Trước cửa biệt thự có một bãi cỏ lớn, mấy con bồ câu đang đi dạo mổ thức ăn.

Cô kéo bàn chân nặng nề, tựa vào cạnh cửa bấm chuông, phía sau quần áo đã toát mồ hôi lạnh.

Sau vài tiếng, cửa mở ra. Tư Nam mặc quần thể thao màu xám và áo len màu đen đứng ở cửa, phút chốc nhìn thấy Đinh Huyên anh ta sửng sốt.

“Anh…” Đinh Huyên khàn giọng đến mức không nói nên lời, “Đạo diễn đến đây chưa?”

“…Thế nào?” Tư Nam hoàn hồn, một tay vẫn còn cầm nắm cửa, cũng không có vẻ nhường đường cho cô tiến vào.

“Thái Nhung muốn tới thăm anh, ông ta đến đây chưa?” Đinh Huyên hơi nôn nóng.

“…Không có.” Tư Nam trả lời rất chậm, “Có việc sao?”

“Anh có thể để tôi đi vào không?” Cuối cùng Đinh Huyên thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt cô mệt đến nỗi sắp đứng không vững, rất bất đắc dĩ, “Đi vào rồi nói.”

Tư Nam lùi ra phía sau, để cô tiến vào, sau đó cầm nắm cửa nhẹ nhàng đóng lại.

Trong phòng khách lầu một, sạch sẽ sáng sủa, sofa màu trắng, lưng tựa màu đen, trên bàn rải rác mấy tờ kịch bản vài quyển tạp chí, đặt một chai Whiskey chỉ còn một nửa, cùng mấy cái ly thủy tinh trong suốt.

Trở lại phòng khách, Tư Nam đứng cạnh sofa, hai tay đút trong túi quần.

Đinh Huyên quan sát xung quanh, chẳng hề phát hiện anh ta không cười đùa giống như trước: “Gần đây anh có gặp chuyện gì kỳ lạ không?”

“Chuyện gì?” Tư Nam lặp lại lần nữa.

“Quên đi,” dù sao cũng không nói rõ, Đinh Huyên khoát tay, “Dù sao mấy hôm nay anh dưỡng thương cho khỏe, đừng ra ngoài.”

“Dưỡng thương?”

“Anh không phải đau thắt lưng à?” Đinh Huyên khó hiểu liếc nhìn anh ta.

Tư Nam quay đầu lướt nhìn đồng hồ, “Nếu không có việc gì thì cô trở về đi. Tôi muốn nghỉ ngơi.” Nói xong, trên khuôn mặt hình như treo một nụ cười áy náy.

Nhưng mà Đinh Huyên hoàn toàn không chú ý đến lời nói của anh ta. Hệ thống sưởi ấm trong phòng đầy đủ, bên tai đột nhiên nghe được một đợt gió lạnh. Cô vẫn đeo mặt dây chuyền Đoàn Luật Minh cho cô, nhét dưới lớp áo cuối cùng, nó đã ấm áp tựa như nhiệt độ cơ thể từ lâu, nhưng mặt dây chuyền kia đột ngột lạnh lẽo, Đinh Huyên theo bản năng xoay người lại.

Tiểu Lâm đeo tạp dề, cầm một con dao trái cây đứng sau lưng cô, cậu ta vỗ đầu, rất nhiệt tình: “Ô kìa, Đinh Huyên à. Tôi không để ý cô tới. Ngồi đi, tôi đi xắt trái cây bưng tới —— có phải hù dọa cô rồi không?” Cậu ta cảm thấy có lỗi đặt dao ra sau lưng.

“Không cần, cô ấy đi bây giờ.” Tư Nam lập tức cao giọng nói.

“…Người đã vất vả đến một chuyến mà.” Tiểu Lâm vỗ vai Đinh Huyên đè cô ngồi xuống, cười tủm tỉm nói, “Tôi đi một chút rồi trở lại.”

Cùng lúc đó, bệnh viện cách xa mấy khu phố.

Đoàn Luật Minh chuẩn bị trong phòng phẫu thuật, đang nghe y tá báo cáo thì lông mày chợt nhướn lên.

“Có vấn đề gì sao, bác sĩ Đoàn?” Y tá hỏi.

Đoàn Luật Minh trầm tư, sau một lúc lâu mới đeo khẩu trang: “Tiếp tục.”

Đinh Huyên ngồi trên sofa.

Tư Nam đứng đó, vẫn không nhúc nhích.

Đinh Huyên nhìn anh ta, rốt cuộc cảm giác được anh ta có chút bất thường.

Bất thường?

Thanh xà!

Chẳng lẽ nào ở đây còn có thanh xà? Nếu Tư Nam cũng bị thanh xà quấn lấy… Đinh Huyên mau chóng quay đầu lại nhìn xung quanh: “Dạo này anh thật sự không nhìn thấy thứ gì kỳ quái sao? Hoặc là anh có cảm thấy kỳ lạ chỗ nào không?”

Tư Nam nhìn cô, vẻ phức tạp trong ánh mắt khó mà diễn tả: “Không có…không có gì kỳ lạ.”

Đinh Huyên cắn môi, cách lớp áo bàn tay cô xoa nhẹ mặt dây chuyền. Cô vốn có thể nhìn thấy những thứ kia. Nhưng sau khi đeo mặt dây chuyền này, cái gì cô nên thấy cũng không nhìn thấy… Do dự một lát, cô dứt khoát kiên quyết, một tay lấy mặt dây ra rồi kéo xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Toàn thân Tư Nam cứng đờ.

“Đúng rồi, thỏa thuận mà anh ký trước đó, có thể hủy bỏ không? Càng nhanh càng tốt.”

“Tôi đi xem Tiểu Lâm chuẩn bị xong dĩa trái cây chưa.” Anh ta nói xong, đột nhiên xoay người đến phòng bếp.

“Bác sĩ Đoàn?” Y tá đứng đằng sau Đoàn Luật Minh, gọi anh liên tục mấy tiếng, “Buộc dây xong rồi.”

Đoàn Luật Minh không nhúc nhích, khẩu trang che khuất hơn nửa khuôn mặt của anh, ánh mắt chợt lóe ra một tia sáng u ám.

“Đoàn ——”

“Thay người, theo phương án thứ hai, bác sĩ Lưu mổ chính. Tôi có việc đi trước.” Đoàn Luật Minh kéo ra áo giải phẫu màu xanh trên người, đi nhanh tới cửa trước, bỏ lại khẩu trang và mũ.

Tất cả y tá bác sĩ ở đằng sau đều trợn tròn mắt —— bác sĩ Đoàn muốn diễn trò gì đây?

“Viện trưởng!” Y tá trưởng hoàn hồn trước tiên, kéo cửa ra đuổi theo.

Nhưng mà trong hành lang dài vốn cần mấy phút đồng hồ mới có thể đến cửa thang máy, đã không còn một bóng người.

……

Vẫn không nhìn thấy được gì cả.

Đinh Huyên bắt đầu nôn nóng bất an, cô đứng lên đi qua đi lại, bỗng nhiên từ cửa sổ thoáng nhìn thấy một chiếc xe ngừng ở ven đường, có một người bước xuống từ chỗ người lái.

Là Thái Nhưng. Ông ta vòng qua hàng ghế sau, khom lưng lấy ra hộp quà.

Trái tim Đinh Huyên treo cao, vừa định muốn nhắc nhở Tư Nam, nhưng ngay sau đó phát hiện —— có một con thanh xà đang quấn trên cổ Thái Nhung, thè ra cái lưỡi đỏ tươi.

Tại sao lại như vậy? Đinh Huyên quả thật không thể tin vào mắt mình.

Nếu cô lường trước yêu quái là ông ta, ông ta sẽ quấn thanh xà trên cổ mình ư? Hay là, hay là đã nghĩ sai phương hướng rồi? Thái Nhung không phải kẻ đầu sỏ, chỉ là người chịu tội thay thôi ư?

Suy nghĩ lan tràn tựa như dây leo xâm lấn mau chóng quấn quanh mọi ý thức của Đinh Huyên. Trong lúc ý thức nổ tung thế này, cô thế mà bình tĩnh lạ thường, không thể hoảng loạn, tuyệt đối không được hoảng loạn, rốt cuộc là đoạn nào xảy ra vấn đề?

Người nào… khuôn mặt tươi cười cầm dao của Tiểu Lâm đột nhiên hiện lên trước mắt cô.

Không kịp nghĩ kỹ, Đinh Huyên lại phát giác, cho dù Thái Nhung là yêu quái hay là gì khác, cô không thể để ông ta tiến vào, tuyệt đối không được.

Mà ngoài cửa sổ, Thái Nhung đang nhìn xung quanh, đối diện tấm bảng trên cánh cửa, đã cất bước đi về phía này.

Đinh Huyên chạy nhanh về sofa, lấy ra di động, khẩn cấp mở ra danh sách nhân viên nhà hát, trên đó có cách liên lạc cá nhân.

Thái Nhung xách theo quà tặng, đã đi qua bãi cỏ, đi tới cửa. Mấy con bồ câu hoảng sợ bay đi.

Đinh Huyên rốt cuộc gọi điện thoại thông qua, trái tim lại treo cao.

Thái Nhung vươn tay bấm chuông cửa, khi vừa mới chạm tới chuông cửa thì di động trong túi rung lên.

Ông ta lấy di động ra, là một dãy số xa lạ, ông ta nhíu mày, nhưng vẫn nhận máy.

“Xin chào?”

“Đạo diễn Thái, là tôi.” Đinh Huyên lập tức nói, “Tôi là Đinh Huyên. Nghe chú Kim nói ngài muốn tới thăm Tư Nam phải không?”

“Phải.”

“Anh ấy đưa nhầm địa chỉ cho nhà hát rồi.” Đinh Huyên cố gắng ổn định ngữ khí của mình, “Không phải biệt thự Cảnh Thiên, là biệt thự Hải Cảnh quận Hoài Hải.” Cô thuận miệng nói tới địa điểm quay phim “Liễu diệp nhân tâm” lần trước, là ở biệt thự của Đoàn Luật Minh.

“Thế à?” Thái Nhung ngoài cửa nhăn mặt nhíu mày, ông ta nghe được bên trong loáng thoáng có tiếng nói.

“Vâng,” đầu óc Đinh Huyên chợt nhạy bén, nói thêm, “Là chú Kim bảo tôi thông báo với ngài, nói là không gọi được điện thoại của ngài.”

“Được rồi,” sắc mặt Thái Nhung rất khó coi, ông ta xoay người đi về phía chiếc xe. Con rắn trên người ông ta mau chóng bò xuống dưới, biến mất trong bụi cỏ không thấy đâu.

Đoạn đối thoại này chỉ vài câu ngắn ngủn, nhưng dường như hao tốn mọi khí lực của Đinh Huyên.

Cô dựa vào tường, nhắm mắt lại muốn thở phào, nhưng lại đột nhiên mở to mắt.

Tư Nam đứng ở hành lang thông đến phòng khách, lẳng lặng nhìn cô, không biết đã đứng đó bao lâu.

Đinh Huyên vẫn dựa vào tường, bàn tay lại theo bản năng với lấy bình hoa nằm đặt ở cạnh bàn, cầm trong tay.

“Tôi sẽ không làm tổn thương cô.” Tư Nam nhìn cô. Có lẽ là dáng vẻ phòng bị của cô khiến trái tim anh ta nhói đau, tốc độ nói của anh ta không nhanh, ngữ khí thành khẩn.

Những lời này lại khiến sống lưng Đinh Huyên toát mồ hôi lạnh.

“Một dãy biệt thự bên này, chỉ có cửa nhà anh là nuôi bồ câu.” Đinh Huyên gằn từng tiếng nói.

Tư Nam nhìn cô, không nói câu nào.

“Là anh.” Trong phút chốc, Đinh Huyên rốt cuộc suy nghĩ thông suốt mọi thứ, “Không phải Thái Nhung,” cô đột nhiên cao giọng, âm thanh hơi run rẩy, “Người anh muốn cứu, không phải giáo sư Cổ, là Trang Hàn!”

Nếu cái chết của Phương Cách cũng có liên quan đến anh ta, thế thì anh ta vì Trang Hàn mà diệt trừ Phương Cách đầu tiên, sau đó theo sát giáo sư Cổ, bởi vì giáo sư Cổ vốn xếp trước Trang Hàn. Nhưng sau đó trái tim vẫn sắp đặt cho Trang Hàn. Cho nên…con thanh xà trên cổ Thái Nhung, có thể coi như là anh ta vì đảm bảo giáo sư Cổ không chen ngang giữa đường, mà làm đảm bảo trước?

Hắc chẩm hạc, không phải Thái Nhung, là Tư Nam.

Cho dù thế nào Đinh Huyên cũng không nghĩ tới, vậy mà chính là Tư Nam. Lại là ảnh đế Tư Nam cười đùa, quan hệ tốt với mọi người.

Thời gian mau chóng quay ngược, đột nhiên trở về một ngày của quá khứ, trong cơn mưa phùn âm u. Cô ôm bao đựng máy tính từ công ty điện ảnh truyền hình chạy đến. Dưới đám mây đen cuồn cuộn, trên màn hình lớn tại quảng trường trước trạm tàu điện ngầm, đang chiếu quảng cáo đồng hồ mới nhất của Tư Nam. Giây tiếp theo, là tin xe đưa đón sân bay tự bốc cháy.

Rốt cuộc là bởi vì sự miêu tả của cô, Tư Nam mới thành yêu quái, hay là…anh ta đã nổi tiếng nhiều năm như vậy, vốn không thuộc về nhân loại? Rốt cuộc manh mối của câu chuyện này nằm ở chỗ nào?

Tư Nam đột nhiên di chuyển, vươn tay lấy ra tờ khăn giấy trên quầy bar mini.

Đinh Huyên lập tức nắm chặt bình sứ bên cạnh.

Bước chân Tư Nam sải ra một nửa về phía cô khó khăn lắm mới rụt về, khăn giấy trong tay bị vò lại.

Đinh Huyên mới phát hiện mình nhìn anh ta chằm chằm, ngay cả nháy mắt cũng không dám, nhưng mà có giọt nước lướt qua đôi má.

“Tôi tưởng rằng…cô sẽ không sợ tôi.” Tư Nam nhếch môi cười, giống như tự giễu, “Dù sao, cô đều biết cả.” Thấy trong mắt Đinh Huyên có nghi hoặc, anh ta nói tiếp, “Còn nhớ tôi nhét một cuốn sổ trong ba lô của cô không? Trong tấm bìa có giấu một máy nghe lén nhỏ.”

Sắc mặt Đinh Huyên chợt thay đổi.

“Ngày đầu tiên gặp cô…thật ra là tôi cố ý.” Anh ta ngước mắt, nhìn chằm chằm ánh mắt của Đinh Huyên, “Dùng thanh xà ẩn núp nhiều ngày như vậy, rốt cuộc khiến Nghiêm Thu Hồng làm việc như tôi mong muốn. Lúc ấy tôi vẫn lo lắng, thế nên đến hiện trường xem tình hình. Ở trong kế hoạch của tôi, chủ nhiệm Cầu nên mất mạng ngay tại chỗ, sau đó tôi sẽ mau chóng đối phó với Phương Cách, hoặc là giáo sư Cổ. Kết quả không ngờ tới lại có người giữa đường ra tay cứu ông ta.”

“Bổn mạng của tôi là hạc, yêu lực không cao, tôi không cảm nhận được yêu khí trên người bác sĩ Đoàn, nhưng tôi có thể cảm nhận được trên người cô. Thế nên tôi đi tìm cô.” Tư Nam nhếch một bên khóe môi, trong nháy mắt nụ cười khôi phục lại vẻ đùa bỡn của trước kia, nhưng rồi mau chóng biến mất, “Tôi làm cho cô một đóa hoa, cũng không ngờ cô cầm nó đặt trong nhà, sau đó cô không hề trở về nhà. Rồi sau đó tôi đến bệnh viện phát hiện quan hệ giữa cô và bác sĩ Đoàn không phải bình thường. Cứ vậy, tôi ngược lại cảm thấy may mắn cô chẳng trở về nhà, bằng không anh ta nhất định sẽ phát hiện trong nhà cô có yêu khí. Thế nên sau đó, tôi trực tiếp đổi máy nghe lén, thế thì sẽ không bị anh ta dễ dàng phát giác.”

“Tôi vốn tưởng rằng, cô và bác sĩ Đoàn chỉ là phần đệm không quan trọng mà thôi, nhưng không ngờ rằng…” Anh ta hơi nheo mắt lại, nhớ lại ngày đó từ trong máy nghe lén biết được đối thoại giữa Đinh Huyên và Đoàn Luật Minh, “Là cô, giống như là viết tiểu thuyết, đặt sẵn số phận của chúng tôi.”

Lời này vừa thốt ra, toàn thân Đinh Huyên lạnh lẽo, tựa như dòng máu đều đông lại.

“Nhưng mà cô yên tâm, tôi sẽ không nói với bất cứ người nào.” Tư Nam cười thoải mái, ném tờ khăn giấy vò cục vào thùng rác, “Dù sao cô cũng nói, hiện thực không còn đi theo dự đoán của cô.” Anh ta thu lại nụ cười, “Ngay từ đầu cô đã đoán sai. Chỉ là không đúng thời điểm, sau đó khiến chủ nhiệm Cầu kéo thêm nhiều ngày, ngược lại có lợi đối với tôi. Tôi vốn muốn dùng thẳng yêu quái giải quyết Phương Cách, nhưng sau đó phát hiện có bác sĩ Đoàn tọa trấn, không thể hành động thiếu suy nghĩ.”

“Phương Cách là do chính sức khỏe của cậu ấy xảy ra vấn ——” Đinh Huyên theo bản năng nói, lời còn chưa dứt đã bị ngắt ngang.

“Thật ra tối hôm đó có người nói với cậu ta, tiếp theo cha cậu ta gặp tai nạn xe cộ mất mạng, mà em trai cậu ta cũng không sống lâu. Tôi chỉ muốn thử xem thôi, không ngờ dùng phương pháp từ trong đề cương của cô, thật sự rất hữu hiệu.”

Sắc mặt Đinh Huyên tái nhợt, chẳng nói được câu nào.

“Ngày đó đạo cụ bị sập, cũng là do tôi.” Tư Nam thản nhiên nói, “Giáo sư Cổ có ơn với tôi, nếu không phải cần thiết, tôi kỳ thật hoàn toàn không muốn xuống tay với ông ấy. Nhưng vì để ngừa vạn nhất, cho đến trước khi việc phẫu thuật cấy ghép hoàn thành, tôi đều phải theo sát bọn họ. Mà Thái Nhung là trợ lý của giáo sư Cổ, hai người thường xuyên ở cùng nhau. Chỉ có tách bọn họ ra, mới có thể xử lý tốt không tạo ra động tĩnh lớn. Quan trọng hơn là…” Tư Nam dừng một chút, “Cô cũng biết tôi và chủ nhiệm Cầu từng ký thỏa thuận hiến tạng. Tuy rằng bề ngoài là do giáo sư Cổ khuyến khích, thật ra ban đầu là do tôi đề nghị. Bởi vì tôi cần trái tim của chủ nhiệm Cầu, mà ngoài ông ta ra, còn có Thái Nhung.”

“Bản thân Thái Nhung quá lãnh đạm. Bởi vậy tôi cố ý bị thương, xuất phát từ nghĩa vụ của đạo diễn ông ta sẽ đến thăm tôi. Mà tại đây…nếu phẫu thuật cấy ghép tim bên kia xảy ra vấn đề, tôi sẽ lập tức đưa ông ta qua. Thái Nhung, là phương án dự bị của tôi. Cơ mà tới bây giờ cũng không nghe phía bệnh viện nói gì, cho nên ca giải phẫu hẳn là rất thuận lợi. Tôi, để cô thả ông ta đi.”

“Anh điên rồi…” Đinh Huyên thì thào, quả thật không thể tin nổi.

“Nhưng ở trong sự thiết lập của cô, hắc chẩm hạc chính là hung ác đến vô lý như vậy, không phải sao?” Tư Nam cười, hơi cúi đầu, trong ánh mặt trời và cái bóng đường nét đen trắng rõ ràng, như là hình bóng trên tạp chí, “Chỉ là tình tiết cụ thể không như trong suy nghĩ của cô thôi.”

Đinh Huyên đột ngột ngẩng đầu, nhìn sang anh ta: “Trước đó nghe Tiểu Lâm nói, các người muốn đến bệnh viện —— thật ra không phải đi thăm chủ nhiệm Cầu, mà là Trang Hàn…có phải không?”

Ánh mắt Tư Nam vô cớ trở nên dịu dàng, anh ta nhẹ nhàng gật đầu.

Đinh Huyên đang muốn cất tiếng nói chuyện, nhưng phát hiện một con dao lạnh lẽo nằm ngay cổ cô.

“Tư Nam, bây giờ anh không ra tay còn chờ gì nữa?!” Tiểu Lâm cầm dao, sắc mặt nghiêm nghị, hoàn toàn không còn vẻ mặt ôn hòa trong trí nhớ của Đinh Huyên, tay cậu ta ra sức một chút, trên cổ Đinh Huyên mau chóng xuất hiện một dòng tơ máu mỏng manh, “Quăng mặt dây chuyền ra. Quăng ra đây!”

Đinh Huyên bị ép ngẩng đầu, trong tay nắm chặt mặt dây, cuối cùng cô cắn môi, vẫn thả lỏng tay.

Mặt dây màu xanh thẫm bộp một tiếng rớt xuống đất.

“Thả Đinh Huyên đi.” Tư Nam khom lưng nhặt lấy mặt dây.

“Thả cô ta đi? Nếu thả cô ta đi, anh còn sống được sao?” Tiểu Lâm ngoảnh đầu qua, hình như không hiểu nổi lựa chọn của Tư Nam.

“Thả cô ấy đi.” Tư Nam lặp lại lần nữa, sắc mặt nghiêm nghị, “Nghe lời tôi hay nghe lời cậu?”

Vừa dứt lời, thình lình nghe được một tiếng sấm vang bên ngoài. Thoáng chốc mây đen cuồn cuộn trên không trung, sấm chớp xuất hiện từ đằng xa. Hàng cây ngoài cửa sổ đong đưa rào rào.

Tư Nam biến sắc.

Thừa dịp Tiểu Lâm phân tâm, Đinh Huyên mau chóng với lấy bình sứ bên cạnh.

Lại là một tiếng sấm vang, như là đánh thẳng trên nóc nhà, đánh thức người hồ đồ chết lặng. Ngoài cửa sổ cuồng phong cuồn cuộn, mãnh liệt tiến vào nhà, thổi bay tờ giấy trên bàn.

“Đoàn Luật Minh là cái gì?” Tư Nam biến sắc, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy chuyển động kỳ lạ như vậy, anh ta quay đầu nhìn thẳng Đinh Huyên hỏi.

Cảm nhận được sự khẩn trương của Tư Nam, giữa mày Tiểu Lâm hiện lên một tia hốt hoảng, bàn tay cậu ta tăng thêm sức lực, giọt máu chảy thành dòng, theo cổ Đinh Huyên chảy xuống.

Đinh Huyên đột nhiên nở nụ cười.

Cô có thể cảm giác được —— anh đến rồi.

Trong cuồng phong, sợi tóc che khuất ánh mắt cô. Ngoài cửa sổ có thứ gì đó tựa như hình chiếu máy bay, cái bóng thật lớn hiện lên, một tiếng thét dài tựa như chuông lớn từ thời cổ xưa, tiếng rồng gào thét từ ngàn núi. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cửa chính đột nhiên bị bên ngoài phá ra, một cơn gió lạnh mãnh liệt phả vào mặt.

Tiểu Lâm bị gió tạt vào không mở mắt ra được. Đinh Huyên hoàn toàn không kịp suy nghĩ, dựa vào bản năng giơ bình sứ lên ném vào cậu ta.

Đau đớn trên cổ đột nhiên biến mất, tiếng vật nặng rớt xuống cùng với tiếng sứ vỡ nát. Đinh Huyên còn không kịp thấy rõ tình huống trước mắt, đã bị kéo vào nằm trong một lồng ngực. Ngay sau đó một bàn tay mang theo độ ấm bịt vết thương trên cổ cô.

Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, trông thấy chiếc cằm kéo căng của anh cùng ánh mắt khó tả.

“Tôi không sao.” Cô cố gắng lộ ra một nụ cười, lắc đầu, muốn xua tan sự khẩn trương của anh.

Đoàn Luật Minh vẫn không buông cô ra, anh quay đầu liếc nhìn Tiểu Lâm đã té xỉu trên mặt đất, bị thương ở đầu, rồi lại nhìn Tư Nam bị cửa chính đập trúng bờ vai, hơi dựa vào góc tường, khóe môi đã chảy máu.

Anh ta không hề phản kháng, thậm chí hoàn toàn không có ý định phản kháng.

“Anh không cần ra tay với tôi.” Tư Nam nhìn ra sát ý trong mắt Đoàn Luật Minh, bên vai phải đã không còn cảm giác, khóe miệng mang theo máu hé ra một nụ cười, “Tôi sẽ mau chóng biến mất.”

“Anh có ý gì?” Đinh Huyên theo bản năng đi về trước một bước, nhưng lập tức bị Đoàn Luật Minh kéo trở về, đặt vào trong phạm vi an toàn của mình.

“Tôi đã chuyển mệnh cho Trang Hàn.” Tư Nam ngửa đầu thở dài, nhìn đèn treo thủy tinh trên trần nhà lung lay sắp sụp.

“Chuyển mệnh?” Trong lòng Đinh Huyên có thứ gì đó rơi xuống. Đây là yêu thuật cô chỉ nhắc tới một lần trong đề cương, chỉ một lần thôi, hơn nữa hoàn toàn không cho định nghĩa cụ thể, chỉ là miêu tả phụ thêm, miêu tả năng lực của các loại yêu quái không hề giống nhau. Năng lực hùng mạnh, ví dụ như giao long, bản thân còn có đủ loại pháp lực, mà những bộ tộc nhỏ yếu muốn sinh tồn trong thế giới của quy luật đào thải, chỉ có thể dựa vào yêu thuật khác, chẳng hạn như, chuyển mệnh. Ý là đem mệnh của một người hoặc một yêu quái, chuyển cho người khác. Người trước biến mất, người sau nhận được tuổi thọ của người trước.

Đinh Huyên hoàn toàn chưa từng mở rộng đề tài này, cô thậm chí cũng không hiểu rõ yêu thuật này rốt cuộc thực hiện như thế nào, huống chi là từ yêu quái chuyển cho con người? Mệnh yêu rõ ràng khác với tuổi thọ con người, vậy thao tác sẽ ra sao?

Tư Nam ho khan một tiếng, phun ra máu. Trong nháy mắt Đinh Huyên hiểu được chuyển mệnh mà anh ta nói không phải nói đùa. Nếu không thì làm sao anh ta có thể suy yếu như thế?

“Tại sao?” Cô hỏi.

“Bởi vì…không chỉ vì báo ân,” Tư Nam cười cười, ánh mắt lại chói lóa tựa như đèn pha, “Còn bởi vì, tình yêu đó.”

Đinh Huyên không ngờ tới anh ta sẽ trả lời như vậy, thật giống như đột nhiên đạp trúng khoảng không.

Đoàn Luật Minh không lo đến tình huống của anh ta, cũng hoàn toàn không quan tâm đến câu chuyện phía sau của anh ta: “Anh vốn biết chuyển mệnh, hay là được người khác ra tay giúp đỡ?”

“Chuyển mệnh, yêu quái cũng không có nhiều cái mạng như vậy, ngoại trừ hồ yêu. Thế nên chỉ có hồ yêu mới có khả năng.” Anh ta lau tơ máu tại khóe miệng, “Tôi đã tìm một con hồ yêu hỏi phương pháp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK