Đinh Huyên ngồi xuống hàng ghế thứ tư ở chính giữa, tại chỗ ngồi có đặt ba tờ rơi, giới thiệu bối cảnh học thuật của ba vị học giả. Trên tấm thứ ba viết rõ ràng ba chữ “Đoàn Luật Minh”. Đọc kỹ phía dưới, Đinh Huyên cắn môi có chút thất vọng, lời giới thiệu về Đoàn Luật Minh trên tờ rơi quả thực cắt dán từ trang chủ giới thiệu giáo sư viện y học, ngoại trừ nhắc tới Đoàn Luật Minh tốt nghiệp tại trường y khoa hàng đầu nước Mỹ —— mau chóng một cách lạ thường.
Trường y khoa thường thường đều là năm năm khoa chính quy. Theo lẽ thường, tuổi tác của Đoàn Luật Minh hẳn là vừa tốt nghiệp bằng bác sĩ mới ra làm việc, nhưng hôm nay anh đã có thể sánh vai với đồng nghiệp theo nghề đã hơn hai mươi năm, ít nhất tại buổi tọa đàm lần này, ngoài anh ra thì những học giả khác đều đã ngoài năm mươi. Nhưng nếu đặt trong kịch bản…
Nam chính Đoàn Luật Minh dưới ngòi bút của Đinh Huyên, là một thiên tài. Sự tồn tại của anh, không cần dùng đến quy tắc xã hội của người thường để giải thích.
Thời gian trôi qua chầm chậm. Chỉ một lúc sau hội trường phòng thuyết trình đã ngồi đầy người, phía sau chỗ ngồi đều là sinh viên đứng chen chúc nhau. Đúng hai giờ, buổi tọa đàm bắt đầu. Sau khi lãnh đạo nhà trường phát biểu, một vị học giả người nước ngoài cao to, tóc quăn bạc phơ, chiếc mũi thẳng tắp bước lên sân khấu bắt đầu bài diễn thuyết của ông ta.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Đinh Huyên cũng vỗ tay theo. Cô cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh một chút, nhưng sau một lúc tập trung tinh thần lắng nghe, cô lại uổng công phát hiện đây là bài diễn thuyết tiếng Anh nhằm vào y học, cô chỉ hiểu được sơ sơ, không hề hiểu được những thuật ngữ y học. Ban đầu cô còn có ý định vừa lấy di động tra từ điển vừa lắng nghe, sau đó đành dứt khoát lắng nghe thiên thư*. Bởi thế, thời gian trôi qua một cách khó khăn. Cô nhịn không được áng chừng, phỏng đoán, rồi nhìn chằm chằm kim đồng hồ trên đồng hồ, cô vừa hy vọng mau chóng giải đáp nghi hoặc vương vấn trong lòng, trong tiềm thức lại mong muốn trì hoãn khoảnh khắc kia.
sách do trời viết ra, ý chỉ văn chương khó hiểu
Sau khi học giả tóc bạc xuống sân khấu, một giáo sư sinh vật học đi lên, sau đó là một giáo sư y khoa, cuối cùng…rốt cuộc đến “Xin mời giáo sư Đoàn Luật Minh viện y học Hoa Đại”.
Người chủ trì vừa dứt lời, hội trường vang lên tiếng vỗ tay gần như muốn bung nóc nhà, trong tiếng vỗ tay còn mang theo tiếng hét của nữ sinh, tại trường hợp thế này có vẻ hơi đột ngột. Hiển nhiên giáo sư Đoàn được yêu thích hơn so với những người diễn thuyết trước đó.
Đinh Huyên ngồi ở hàng ghế thứ tư, lần đầu tiên thấy được người thật Đoàn Luật Minh.
Giáo sư viện y học hiện giờ hơi khác với trên tấm ảnh. Giáo sư Đoàn Luật Minh trước mắt, ăn mặc rất vừa vặn, cổ áo âu phục xanh đen phẳng phiu không có nếp nhăn, bên trong là áo sơ mi màu xám phối với cà-vạt màu đen, trong cổ tay áo lộ ra đường viền khuy măng sét óng ánh. Anh vững vàng bước lên sân khấu, đứng trước bục, nhìn những khuôn mặt xung quanh ở phía dưới đang dõi theo anh, có già có trẻ, có người tò mò, có người tươi cười…
Vóc dáng anh rất cao, trông cao hơn một mét tám lăm, thế nên còn phải điều chỉnh micro đến vị trí thích hợp. Tướng mạo của anh vô cùng xuất chúng, cho dù đặt trong nhóm sinh viên điển trai học diễn xuất ở học viện nghệ thuật, anh cũng rất nổi bật. Nhưng loại nổi bật này không khiến người ta nảy lòng yêu thương, muốn tấn công ngay, mà là cảm giác ở mức ngưỡng mộ, cùng với sự bất giác chùn bước. Anh có sức hấp dẫn của người đàn ông chín chắn, sức hấp dẫn sẽ khiến nữ sinh say mê theo một mức độ nhất định bù lại cảm giác xa cách phát ra từ bản thân anh, cũng có nghĩa là nếu anh muốn, không cần tốn nhiều công sức cũng sẽ có một lượng lớn người mến mộ.
Sau khi Đoàn Luật Minh cất tiếng diễn thuyết, cả hội trường đều im lặng.
Giọng nói của anh rất dễ nghe, âm điệu hơi thấp, trầm ổn, không nhanh không chậm, thỉnh thoảng khi tạm dừng trong micro sẽ phát ra tiếng hơi thở rất nhẹ khó mà nhận ra. Lần đầu tiên Đinh Huyên biết cái gì gọi là “Âm thanh có từ tính”. Cho dù anh nói tiếng Anh, diễn thuyết về y học, nhưng sẽ khiến người ta cảm thấy, dù không nghe hiểu cũng là một loại hưởng thụ.
Trong lòng Đinh Huyên có thứ gì đó đột nhiên dâng lên, sau đó chợt rớt xuống, hóa thành vô số khói bụi bay đi, làn khói này tựa như là một đám tinh linh, bay lượn trong không trung, mê loạn, thì thầm lẩm bẩm, Đinh Huyên không nghe rõ, cũng hết cách khiến mình tập trung suy nghĩ.
“I’ll go into a bit more detail on dolphins I just mentioned.” Trên bục, Đoàn Luật Minh cầm điều khiển từ xa đổi sang slide khác, anh quay đầu nhìn nội dung trên màn hình, mỉm cười, “That is at root an issue of biology.”
Một giáo sư nghiên cứu y học, bắt đầu nói về nội dung sinh vật học.
Nữ sinh ngồi cạnh Đinh Huyên nhỏ giọng cảm thán một tiếng: “Nam thần toàn năng điển hình.”
Bắt đầu từ chỗ này, bài diễn thuyết của Đoàn Luật Minh càng giống như kiểu phổ cập khoa học, thế nên dùng từ đại chúng hơn. Lúc này Đinh Huyên mới dần dần nghe hiểu lời nói của anh.
Anh đang nói về khả năng khôi phục vết thương của cá heo. Cá heo thuộc bộ cá voi, họ hàng gần với cá voi. Cá heo có được khả năng khôi phục vết thương mà loài người không có được. Nghiên cứu phát hiện, sau khi cá heo bị thương, bề mặt vết thương sẽ mau chóng hình thành một lớp màng nhầy màu trắng dính trên bề mặt, loại hệ thống bảo vệ này sẽ tăng tốc sự hồi phục tại bề mặt vết thương, cuối cùng trở thành làn da giống như lúc trước. Cho dù là vết thương vô cùng nghiêm trọng, cũng có thể khôi phục đến mức không hề nhìn thấy dấu vết.
Đinh Huyên càng lắng nghe, sắc mặt càng tái nhợt.
Đoàn Luật Minh… Đoàn Luật Minh trong kịch bản, là sự tồn tại của yêu lực hùng mạnh, luôn dấy lên gió tanh mưa máu. Mà dựa theo sự sắp đặt của Đinh Huyên, nhược điểm duy nhất của Đoàn Luật Minh chính là xuất thân của anh bị nguyền rủa, bởi vì bản thân u ám khi bị đối thủ mạnh gây thương tích, vết thương của anh sẽ rất khó hồi phục. Đương nhiên, cũng có cách giải quyết, nhưng mà… nếu dựa theo kịch bản, bây giờ Đoàn Luật Minh còn chưa phát hiện.
Trở lại thực tế, giáo sư Đoàn đứng trên bục ở trước mặt, đang nói về nghiên cứu của anh về khả năng khôi phục vết thương của cá heo.
Không bao lâu sau, anh đã hoàn thành phần diễn thuyết tại một phút đồng hồ cuối cùng trong thời gian dự định. Dựa theo thường lệ, tiếp theo là phần sinh viên đặt câu hỏi.
Tại hàng ghế thứ ba có một nam sinh lập tức giơ tay lên. Đoàn Luật Minh uống một ngụm nước, gật đầu ra hiệu về phía cậu ta. Nhân viên hội trường vội vàng đưa micro cho cậu sinh viên kia. Cậu sinh viên dùng tiếng Anh kiểu Trung Quốc đặt câu hỏi, mà Đoàn Luật Minh cũng dùng tiếng Anh để trả lời.
Đinh Huyên nghe không hiểu, cô nhìn Đoàn Luật Minh đứng trên bục, suy nghĩ vẫn hỗn loạn như mớ bòng bong.
Sau khi giải đáp câu hỏi của người thứ nhất, ngay sau đó phía dưới lại có thêm mấy sinh viên nóng lòng giơ tay lên. Đoàn Luật Minh lại chọn một sinh viên, tiếp tục trả lời câu hỏi, cuối cùng anh tỏ vẻ vì thời gian không đủ nên chỉ trả lời thêm một câu hỏi nữa thôi.
Trong phút chốc nghe anh nói thế, Đinh Huyên đột nhiên ngẩng đầu, gần như không kịp suy nghĩ cô giơ tay lên ngay. Cô không hề nghĩ tới mình muốn hỏi gì, chỉ là trong nháy mắt nhận ra đây có thể là cơ hội duy nhất để cô tiếp xúc với Đoàn Luật Minh.
Tuy rằng không đến mức đứng lên, nhưng cô vươn tay thẳng tắp, trong đầu mau chóng dự tính có thể hỏi vấn đề gì.
Ánh mắt Đoàn Luật Minh lướt qua cả hội trường, rốt cuộc dừng tại người Đinh Huyên. Mấy sinh viên trước, anh lựa chọn rất nhanh. Nhưng hiện tại, Đoàn Luật Minh tạm dừng một chút. Trong ánh mắt đối diện, Đinh Huyên cố lấy dũng khí kiên trì giơ tay, nói với mình nhiều lần không thể lùi bước. Chẳng biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy khóe môi Đoàn Luật Minh mím chặt trong phút chốc.
Cũng trong thời gian mấy giây, đối với Đinh Huyên lại là sự hành hạ. Mà Đoàn Luật Minh rốt cuộc cũng ra hiệu đưa micro cho cô.
Đinh Huyên cầm micro đứng dậy, cảm giác được ánh mắt mọi người tại hội trường đều tập trung trên người cô.
Cô hít sâu, âm thanh hơi khô khan: “May I ask why you are interested in the trauma recovery of dolphins?”
Đoàn Luật Minh điềm tĩnh nhìn cô, ánh mắt không thể diễn tả hình như mang theo sự dò xét. Anh cất tiếng, giống như không có gì khác thường, vẫn dùng tiếng Anh trả lời.
Hồi thi nghe cấp sáu, Đinh Huyên cũng chưa từng lắng nghe chuyên chú đến vậy. Câu trả lời của Đoàn Luật Minh đại khái là, anh cảm thấy khả năng tái tạo của cá heo khiến người ta kinh ngạc, nếu loại hiện tượng tự nhiên này có thể phân tích ra nguyên lý, đồng thời sử dụng y học lâm sàng của loài người, điều đó sẽ là một bước đột phá vĩ đại trong lịch sử y khoa, tạo phúc cho rất nhiều người.
Anh trả lời xong, Đinh Huyên nói cám ơn, trả lại micro, khi ngồi xuống cô mới cảm thấy hai bàn tay mình lạnh lẽo, trên sống lưng toát mồ hôi lạnh.
Đoàn Luật Minh cũng rời khỏi bục, đến chỗ nghỉ ngơi bên cạnh.
Tiếp theo có nhân viên hội trường lên sân khấu nói gì đó, Đinh Huyên hoàn toàn không lắng nghe. Trong đầu cô lặp đi lặp lại câu trả lời vừa rồi của Đoàn Luật Minh, từng câu một bay qua trước mắt. Cô nỗ lực muốn nhìn thấu hàm nghĩa trong đó, nhưng lại không thể tĩnh tâm để suy nghĩ.
Buổi tọa đàm kết thúc, khi người xung quanh đều đứng dậy đi lại, cô mới như tỉnh từ trong mộng, xách ba lô đứng lên.
“Bạn học, bạn không đi lấy sách hả?” Nữ sinh bên cạnh có lòng tốt nhắc nhở cô.
“Sách?” Đầu óc Đinh Huyên vận chuyển.
“Ban nãy giáo viên kia nói chỉ cần là người đặt câu hỏi thì có thể nhận được bộ sách do chính người diễn thuyết tự tay ký tên. Bạn đặt câu hỏi với giáo sư Đoàn, có thể đến phòng nghỉ lấy một quyển sách do thầy ấy ký tên!” Nói tới đây, ngữ khí của nữ sinh kia tràn đầy vẻ hâm mộ.
“…Cám ơn.” Đinh Huyên ngỡ ngàng một lúc, đứng tại chỗ chuyển tầm mắt về phòng nghỉ bên cạnh sân khấu.
Có đi hay không?
Đinh Huyên chần chừ một lát, lần lưỡng lự này kéo ra một thời gian dài. Cô chưa từng nghĩ tới còn có cơ hội gặp riêng vị giáo sư Đoàn này. Trong lòng có một âm thanh đang nói, đừng đi, đi rồi nếu nhận ra càng trùng hợp hơn thì làm sao đây? Lại có âm thanh đang nói, nhìn một cái thôi, có lẽ chỉ vì gần giống với kịch bản quá mới khiến đầu óc hơi hỗn loạn, thật ra người ta chỉ là một giáo sư rất tài giỏi mà thôi, xác nhận một chút để yên tâm đi?
Cuối cùng, cô vẫn xách ba lô đi về phía phòng nghỉ.
Trong hội trường, gần như toàn bộ sinh viên đã rời khỏi, nhân viên cũng thưa thớt. Đinh Huyên ổn định nhịp tim, cố gắng khiến chính mình bình tĩnh lại, cô gõ cánh cửa phòng nghỉ khép một nửa, rồi mở ra.
Vừa lúc có một giáo sư từ bên trong đi ra, đi ngang qua Đinh Huyên. Trong cơn gió nhẹ do sự di chuyển mang đến, Đinh Huyên nhìn thấy Đoàn Luật Minh đứng cạnh cây vạn niên thanh tươi tốt ở trước cửa sổ.
Anh đã cởi áo vét, áo sơ mi màu xám vẫn rất thẳng thớm. Nghe được tiếng bước chân, anh nhìn về phía cửa vào.
“Chào giáo sư.” Đinh Huyên chần chừ chào hỏi, “Em tới nhận sách.”
Đoàn Luật Minh vẫn nhìn cô, sau đó mới đi sang sofa bằng da màu đen ngồi xuống, hai bên chiếc bàn tròn bằng gỗ màu đỏ thẫm có đặt một chồng sách mới ngay ngắn, tựa đề tiếng Anh.
“Tên?” Anh hỏi. Âm thanh không biến đổi qua micro, có chút ổn định.
“Đinh Huyên,” Đinh Huyên sửng sốt một chút, cô thật không biết ký tên cũng còn muốn tên của cô, “Huyên của cỏ huyên.”
Trên trang bìa trong trắng tinh, Đoàn Luật Minh dùng bút máy viết nhanh ba chữ “Tặng Đinh Huyên”, nét bút vững chắc sắc bén. Bàn tay anh trông rất đẹp, khớp xương cân xứng, đầu ngón tay thon dài trắng nõn, là một đôi tay thích hợp cầm dao phẫu thuật.
“Em không phải ở viện y học?” Ký tên xong, anh đậy nắp bút, đặt sang một bên, đứng lên, đưa sách cho Đinh Huyên.
Khoảng cách chưa đến một mét khiến Đinh Huyên lập tức cảm thấy áp lực từ chiều cao của anh. Cô lùi về sau một bước, lễ phép nhìn anh: “Em ở học viện nghệ thuật.” Cô cầm lấy quyển sách, chạm phải đầu ngón tay của anh, rất lạnh.
Đoàn Luật Minh hình như cong khóe miệng.
Dưới sự tiếp xúc gần, Đinh Huyên phát hiện anh thật sự rất anh tuấn, không phải vẻ đẹp nổi bật thường thấy trong giới giải trí, mà vừa nhìn là biết vẻ anh tuấn của người thông minh có học thức. Loại anh tuấn này đem câu hình dung học thức sâu rộng đủ để cụ thể hóa, khiến người ta vừa nhìn thấy anh thì sẽ liên tưởng đến những ngôi trường danh giá trên thế giới Oxford Cambridge Harvard.
Đinh Huyên cụp mắt, nói cám ơn, sau khi nói tạm biệt định xoay người rời đi. Trong khoảnh khắc cô mở cửa, sau lưng truyền đến âm thanh điềm tĩnh của Đoàn Luật Minh, nhưng dường như còn mang theo ý sâu xa nào đó: “Chúng ta sẽ mau chóng gặp lại.”
Đinh Huyên nghe tiếng liền ngoảnh đầu lại, trong tầm mắt cánh cửa dần khép lại, cô nhìn thấy Đoàn Luật Minh đứng dưới ánh sáng rực rỡ, mái tóc anh rất đen, kèm thêm đôi mắt đen nhánh tựa như nhuộm mực tàu kia, khiến người ta có cảm giác u mê chìm sâu mất đi phương hướng.
Sau khi rời khỏi thư viện, Đinh Huyên cầm quyển sách kia, đón gió đi về phía ký túc xá, trong lòng cô hết sức phức tạp. Di động trong ba lô đột nhiên vang lên, là điện thoại của giáo sư hướng dẫn Uông Ninh. Đinh Huyên sực nhớ giáo sư có nói muốn tìm một giáo sư của viện y học giúp cô.
“Đinh Huyên à, cô đã nói chuyện xong với giáo sư bên viện y học.” Âm thanh của Uông Ninh thoải mái vui vẻ, “Chín giờ sáng mai em đến tòa lầu viện y học văn phòng 621 gặp giáo sư Đoàn Luật Minh. Cô đã gửi cách thức liên lạc qua điện thoại cho em.”
Quyển sách trong tay Đinh Huyên rớt xuống mặt đất
……
“Đoàn Luật Minh đứng ở cuối hành lang, áo blouse trắng không nhiễm hạt bụi khoác ngoài áo sơ mi trắng, tay phải đút trong túi, tại cổ tay lộ ra đồng hồ màu bạc, túi áo trước ngực đựng bút máy và ống nghe. Ánh nắng ngoài cửa làm nổi bật thân hình tựa như đang tỏa sáng. Hành lang trước mắt không một bóng người, nhưng ở trong mắt anh dường như lại đông nghịt. Anh đang suy nghĩ, tập trung nhìn một nơi nào đó, con ngươi thâm sâu tựa như chứa đựng cả sao trời trên thế giới. Anh rất anh tuấn, ngũ quan hoàn mỹ giống như được dao phẫu thuật đắp nặn. Loại anh tuấn này không hề có tì vết, thế nên mang theo ngọn gió nào đó, cũng giống như lưỡi dao phẫu thuật lấp lóe ánh bạc, khẽ chạm vào sẽ rạch ngón tay bị thương, nhỏ xuống máu tươi.”
—— trích từ đề cương của Đinh Huyên.