nó cười lộ hai núng đồng tiền
_ừ,đợi anh ở đây một chút, đó nhớ đừng đi đâu lung tung lạc đấy
gia bảo nói rồi chạy đi
_con nít
nó cười nhìn tên đó chạy đi, nó cười nhìn xung quanh có những gia đình hay những cặp tình nhân đi cùng nhau chợt nó nhìn thấy một bóng người quen thuốc với mái tóc bạc kế bên là một cô gái với mái tóc tím đang ôm nhau thắm thiếc tim nó chợt như ngừng đập, người đó không phải ai khác mà là hắn là người con trai nó vô cùng yêu........... nó không biết vì sao hóc mắt nó bắt đầu đỏ lên từng giọt từng giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, nó quay người chạy thật nhanh nó biết nó phải tinh tưởng hắn nhưng tại sao lại khóc...tại sao...tại sao chứ
những hình ảnh của hắn đang âu yếm tú mi cứ xuất hiện trong đầu nó, nó không thể không nào nhìn ngừng thấy hình ảnh Đó được................
gia bảo trên tay cầm hai chay nước chạy đến thì đã không thấy nó đâu thay vào đó là cái bản mặt của hắn đang đi cùng một cô gái phía sau là khánh nam đang cõng kim ngân trên lưng, gia bảo cũng đoán ra một phần sự việc nhìn hắn cười lạnh
_ không phải thiếu gia dương đây sao
hắn nhìn thấy gia bảo thì châu đôi lông mài châu lại một cách khó chịu rồi hắn cũng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng
_hoàng thiếu gia thật trùng hợp
gia bảo nhìn tú mi môi nở nụ cười đểu vô cùng,gia bảo chợt nhớ tới nó liền bước từng bước chậm rãi qua hắn trong giây phút bước qua nhau gia bảo nói một câu chỉ đủ đề hắn nghe thấy
_cậu không biết bảo vệ đóa hoa này thì tôi sẽ giúp cậu bảo vệ
hắn ngây người khi nghe thấy, tú mi thấy hắn không nói gì liền cầm tay hắn mỉm cười
_ dương anh sao thế, không khỏe ở đâu à
hắn hất tay mình ra khỏi tú mi, rồi bỏ đi để ba con người kia đứng đó như tượng đá
-------chỗ nó...----
nó chạy...nó chạy không biết bao lâu đến lúc nó thấm mệt thì nó ngồi xuống một góc cây cổ thụ thật lớn nó thu đôi chân lại ngồi cuộn tròn như một chú mèo, nó lại khóc...nó đau lắm nó khó chịu lắm khi thấy hắn đi cùng người khác mà không phải là nó....
gia bảo tìm nó khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy nó đang ngồi khóc một mình lòng gia bảo chợt nhói lên đau lòng
_em khóc mệt chưa, còn anh chạy tìm em thì mệt lắm đây
nó nghe tiếng nói thì ngước mặt lên nhìn gia bảo bằng đôi mắt đẫm lệ
_ai..ai cần anh tìm chứ...
nó dù đang rất buồn nhưng vẩn ngang bướng với gia bảo
_rồi rồi anh chịu thua em.....
gia bảo nhẹ nhẹ để đầu nó tựa vào vai mình
_ muốn khóc chứ gì..... vai anh này khóc đi
nó cũng không thể kiềm chế nữa mà òa khóc như một đứa trẻ, gia bảo chỉ nhẹ ôm nó vào lòng mình an ủi
từ xa một ánh mắt sắt lạnh nhìn cảnh cả hai ôm nhau một cách thắm thiết bàn tay nắm chặt người tỏa đầy sát khí, hắn nở nụ cười lạnh quay người bước đi
_-------__
sau một trận khóc như mưa nó cũng đã bình tỉnh, cùng gia bảo về nhà nó trên xe không khí tràng đầy sự im lặng không ai nói với ai câu nào
_em ổn chứ
gia bảo dừng xe trước cổng nhà nó nhìn nó lo lắng
_ không sao, cảm ơn buổi đi chơi hôm nay
nó nhẹ ôm con gấu rồi bước xuống xe đi nhanh vào nhà, thấy nó bước vào nhà gia bảo mới bỏ đi
cạch
nó bước vào nhà tuy không có ai ở nhà nhưng tất cả điền điều được bật lên nó khẽ mỉm cười vì no biết không ai ngoài anh nó cả, biết nó sợ bóng tối anh nó lúc nào cũng quan tâm nó cả, nó lao nước mắt mỉm cười
_ đi tắm thôi
nó cười tươi ôm chú gấu chạy lên phòng (vô tư thế (-_-))
-------
-phù thoải mái quá
nó bước ra từ phòng tắm, nó mặc một bộ đồ ngủ màu hồng in đầy hình mèo kity, nó bay lên gường ôm con một tay ôm gấu một bên thì nghịch em dế iu trong tay, đang nghịch thì điện thoại chợt rung lên
_a nhô ngộ nghe
nó cười tinh nghịch khi thấy số trâm anh trên màn hình
_hé nhô mèo con
trâm anh đáp lại nó một giọng tinh nghịch vui vẽ
_mấy cậu đi chơi vui không...chắt là vui rồi chứ gì.....dậy mà chỉ mình tui ở nhà huhu bất công quá
nó giã vờ khóc nũng nịu với trâm anh
_ngoan nào ngoan nào mama thương
trâm anh cũng hùa theo với nó thì bên kia một nói rất chi là ấm áp của quỳnh anh
_hai người định tám tới bao giờ thế
nó nghe tiếng quỳnh anh thì nũng nịu
_quỳnh anh à bà không nhớ tui à
quỳnh anh Mỉm cười nhẹ nhàng
-tất nhiên là không rồi, Ai thèm nhớ cái mặt ngốc của nhà người
Nghe xong nó trề môi
- mà MaMa tổng quản điện thoại cho con Có việc gì à
Nó vừa ôm gấu vừa Nghịch bé dế iu
- à không có gì chỉ điện nói với con mèo ngốc nhà Người là ngày kia tụi này mới về được
Vừa dức lời một giọng nói như sắp khóc vang lên từ bên kia đầu dây
- hức hức không chịu đâu..... Ngày mốt là tới sinh nhật mèo rồi mà
-nào.... Nào ngoan ngoan đừng khóc, vì ở đây thời tiết chuyển xấu nên tất cả chuyến bay điều phải hủy....nên ngoan đừng khóc mama thương
Trâm Anh dỗ dành nó, quỳnh Anh nhẹ lấy điện thoại trong tay trâm anh
- mèo lùn đừng có nhỏng nhẽo nữa, ngoan nín Đi khi tụi này về nhất định sẽ Có quà bất ngờ cho mèo lùn được không nà
Quỳnh Anh mỉm cười dụ dỗ nó, khổ nỗi nó vẫn cứ ngây thơ tin lời Quỳnh Anh râm rấp gật đầu lia lịa
-mèo sẽ ngoan mèo sẽ Ngoan mà
Quỳnh anh mỉm cười hài lòng
- tốt ngoan thi mau ngoan Đi ngủ Đi
-Vâng Ngủ ngon nhoá Quỳnh Anh và cả mama nữa nhoá
Nó hào hứng cười tươi
- ngủ ngoan nha mèo lùn
Quỳnh Anh dịu dàng nói với nó
- yes so
Tút tút tút
Quỳnh Anh tắt điện thoại rồi nhìn trâm anh cái con người lúc nào cũng giấu cảm xúc của mình rồi tự đau khổ cứng đầu không nói với ai, nhìn một cách Lo lắng Đôi chân mày châu lại
- ổn không
Trâm anh mỉm cười gượng gạo
-không Sao sẽ ổn thôi
-haz...
Quỳnh Anh thở dài xoa đầu trâm anh
..........----............
Nó Sao khi nghe xong điện thoại tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều nó vui vẻ cuộn tròn mình lại trong chăn ấm rồi từ từ Đi vào giấc ngủ quên Đi những chuyện phiền muộn
**********
Tại một căn phòng lạnh lẽo không một chút ánh sáng hắn ngồi Đó một mình một, Ngồi tự vào sôfa Tay mân mê ly rượu người đầy hàn khí trong đầu hắn bây giờ chỉ là nó, từ nụ cười từ ánh mắt Đôi môi tới dáng vẻ đáng yêu khi giận dỗi,môi hắn công lên một nụ cười rồi hình ảnh đó lại hiện lên hình Ảnh mà nó ôm một người con trai khác khuôn mặt hắn trở nên tối sầm lại hất mạnh ly rượu trong Tay xuống đất những mảnh thuỷ tinh bay tung téo khắp nơi
- Tại Sao chứ...... Tại Sao....... HAaaaaaa
Hắn như Con giã thú hất tung mọi Thứ xuống đất Tay thu lại thành nắm đấm, đấm mạnh xuống bàn từ bàn Tay bắt đầu rỉ ra máu
Cạch
Tú mi từ ngoai cửa vội vã chạy vào khuôn mặt trở nên trắng bệch khi thấy máu Vội bước nhanh về phía hắn
- anh Sao dậy bị thương rồi
Hắn hất Tay Tú mi ra
- Biến ngay......
Hắn hét lên người toả ra sát khí
- không..... Không dù có chết em cũng không buông...hức hức
Tú mi ôm chặt lấy hắn hai hàng nước mắt lăn dài trên má
- buông ra...
Hắn lạnh lùng lên tiếng
-không... Hức hức
Lúc này thì Khánh Nam và kim ngân vội vã chạy vào
-chuyện gì dậy
Vừa tới cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc chạy vào đã thấy căn phòng lộn xộn khắp nơi thuỷ tinh văn khắp nơi nhìn cảnh tượng trước mặt không khỏi hết hồn
-tôi nói cô buông ra....
Hắn hất mạnh Tay Tú mi ra khỏi người Mình kim ngân vội chạy Tới đỡ Tú mi
-anh dương anh quá đáng rồi đó
Hắn cười lạnh rồi bước ra ngoài Nam hoàng hồn lại vội vã đuổi theo hắn, tú mi liền gục đầu vào vai kim ngân khóc nức nở
-anh ấy ghét chị...... Hức hức anh ấy không còn yêu chị nữa hức hức....
Kim Ngân dỗ nhẹ nhẹ vai Tú mi
-chị bình tỉnh Đi, chỉ tại anh ấy đang tức giận đến nên nổi nóng thôi
Tú mi ngược lên nhìn kim ngân
-thật.... Thật chứ... Hức hức
Kim Ngân lao nhẹ khuôn mặt Tú mi
-em nói thật mà....
-------------
-này mày đứng lại đó cho tao
Khánh Nam đuổi theo hắn tức giận lên tiếng, hắn ngừng bước không Đi nữa
- mày bị gì dậy hả...đừng nói là vì minh thư nha
Khánh Nam cười đểu
-không
Hắn lạnh nhạt trả lời
- dậy tao hỏi mày, mày thích....à không mày yêu thư rồi đúng chứ
Khánh Nam nhếch mép cười
- đó là chuyện của tao không liên quan tới mày
Hắn bỏ Đi khanh Nam chỉ đứng Đó thở dài
- yêu rồi mà vẫn không chịu thừa nhận đúng là cứng đầu
********
Ánh sáng bang mai nhẹ lọt vào phòng, từng tia nắng nhảy múa lên chiếc gường nơi một thiên thần đang say giấc ngủ
-ưa
Nó cuối cùng cũng lười biếng từ từ mở đôi mắt tím to tròn ra
Ring ring ring
Bé dế iu của nó rung lên, nó lười biếng cầm điện thoại thì một dòng tin nhắn đã đập vào mặt nó khiến nó cũng phải tỉnh ngủ, nó liền ngồi dậy luống cuống chạy vào nhà vệ sinh
+mèo lùn à mau dậy Đi, anh và ba mẹ đợi em dưới lầu +
Sau một hồi quậy phá chạy tới chạy lui thì nó cũng nghiêm chỉnh bước ra ngai ngắn với bộ đồng phục với lớp phấn hóa trang nó nhìn trong gương hài lòng với chính mình, Nó mới vội vã cầm nhanh chiếc ba lô hình mèo nó không quên cầm em dế iu trong Tay nó chạy nhanh xuống nhà
-papa mama mọi người về rồi
Đáp lại sự hào hứng của nó là một sự im lặng không một bóng người ngoài bác quản gia đang đứng đó và bà vú nuôi đang dọn đồ ăn sáng cho nó
-thưa tiểu thư ông bà chủ Vẫn chưa về ạ
nó hâm hức cầm dế iu gọi cho ông Anh hai đáng ghét kia
-Lâm Minh Khang ang dám lừa em
Nó hét lên, mai mà anh nó đã biết trước để điện thoại tránh xa lỗ tai mình
-làm gì có nào, anh sao dám lừa em gái iu quái...à nhầm iu quý của anh cơ chứ
Anh nó cười hiền lành vô tội
-anh còn dám nói nữa à
Nó phòng má tức giận
-rồi rồi.... Anh lừa em, mèo lùn à mau ăn sáng Đi đấy giờ anh có việc bận rồi nói chuyện với em dau nhé pp em mèo lùn
Nói rồi anh hai nó Cúp máy, để lại nó Một đóng sự bất mãn, nó nhét bé dế iu vào ba lô
Quản gia nhìn nó cười hiền
-mời cô chủ vào ăn sáng
Nó nhìn đồng hồ chạy nhanh xuống bếp cầm ly xuống uống hết một hơi
-con trễ rồi, con phải Đi đây trưa con sẽ ăn ở trường
-để tôi chở cô chủ đến trường
Quản gia nhìn nó
-không cần đâu ạ, con tự Đi được mà
Nó cười hì hì đặt ly sữa xuống bàn chạy nhanh ra ngoài vụng về mang lại giày rồi Đi nhanh ra ngoài
Bà vú nhìn theo nó mỉm cười hiền hậu
- không biết khi nào tiểu thư chịu lớn đây
Quản gia không nói gì chỉ khẽ mỉm cười
********@@@@@******
Sao một lúc chạy cực lực nó cũng tới được trường nhưng đã quá muộn cổng trường đã khóa rồi
-gì thế này
Nó nhìn mà dở khóc dở cười
- bác bảo vệ à bác mở cửa cho con vào nhoá
Nó nhìn ông bảo vệ bằng đôi mắt cún con
-không
Ông bảo vệ vẫn giữ vững tinh thần
Sao một hồi năng nỉ ỷ oi ông bảo vệ vẫn không cho nó vào nó hậm hực
-không cho bà vào cửa chính thì bà Đi cửa khác hứ
Nó Đi đến một bức tường sau trường nơi có một cây cổ thụ to, nó quăng chiếc ba lô qua tường đối với Một Đứa đã được học võ từ bé Như nó thì việc leo qua bức tường này chỉ là một việc nhỏ như con thỏ,nó leo lên được rồi thì không chịu xuống cứ ngồi đó hai chân đung đưa đầy thích thú
(t/g:xuống ngay cho bà, bị Gì thì bà đây không có của đền cho tên khùng đó Đâu nha:nó -bà đây ko thì Sao làm gì được bà hả : t/g: bó chân sa mạc lời)
-mèo lùn em làm gì trên đó thế
Dưới gốc cây một giọng Nói vang lên làm nó giật mình mém nữa là té sấp mặt rồi
-không biết, mình thích thì mình ngồi thôi
Nó cười t OK NH Nghịch
-xuống Đi không sẽ té đấy, với.... Với lại...
Gia Bảo nhìn nó Lo lắng mặt đỏ dần lên
-với lại gì???
Nó nhìn gia bảo một cách khó hiểu
-với lại em đang mặt váy ngắn đấy
Gia Bảo nói khuông mặt càng thêm đỏ hơn
-không được nhìn
Mặt nó cũng hồng lên nó gỡ một chiếc giày chọi vào mặt gia bảo một cách không thương tiếc, gia bảo bị ăn một chiếc giày vào mặt ngã luôn ra đất
,còn nó thì vội túm lấy váy nhảy xuống nhặt lại ba lô mang lại giày chạy nhanh Đi, gia bảo nhìn theo Bóng lưng nhỏ bé đang chạy Đi môi nở nụ cười một nụ cười toả nắng
[email protected]@@$---
Nó vừa chạy vừa che khuôn mặt đag đỏ ửng của mình đến trước cửa lớp nó vỗ vỗ vào mặt mình
- bình tĩnh bình tĩnh thư à
Sau khi lấy được bình tĩnh nó kéo cửa bước vào lớp, nó nhìn xung quanh và biết bà cô vẫn chưa vào lớp nó thở phào
- dậy là không cần nghe bà cô giảng đạo rồi
Giờ nó mới để ý lớp đang ồn ào náo nhiệt thì chớt im lặng bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về nó, nó vẫn không quang tâm, ánh mắt nó giờ chỉ Tập trung tới hắn người con trai nó yêu hắn không hề nhìn nó, nó cụp mắt xuống một cách buồn bã bước về chỗ ngồi thì nơi đó đã có một cô gái đã ngồi vào chỗ đó
- xin lỗi đây là chỗ của mình
Nó mỉm Cười nhạt nói một cách khách sáo với Tú mi
-bạn có thể nhường chỗ này cho Mình được chứ
Tú mi cười ngay thơ
(t/g: Mk đã trở lại Sao nhưng kì thi hihi, xl mọi người vì đã ra chap trễ hic hic ko bít có ai còn nhớ truyện Mk ko nữa, mong mọi người tiếp tục ủng hộ truyện Mk nha người ngàn iu thương cho mọi người)