• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói rồi Ninh Dư đem đồ đi cất, rồi lấy một phần ra để đem vào cho Chu Tử Hiên. Lúc đi ngang bàn của Quách My và Triệu Khang, cô đặt hai hũ yến chưng xuống bàn cho hai người họ. Hai người cười tít mắt nhận lấy rồi cảm ơn Ninh Dư.

Lúc này Ninh Dư mới gõ cửa phòng Chu Tử Hiên, nghe thấy giọng anh thì liền mở cửa bước vào.

Nhìn thấy vẻ mặt Chu Tử Hiên đang ngồi tại bàn làm việc, Ninh Dư lại cảm thấy một ngọn lửa giận bắt đầu bốc lên. Cô đạp giày cao gót cộp cộp đi đến bên cạnh Chu Tử Hiên, đặt đồ ăn xuống, lại đưa tay nâng cằm Chu Tử Hiên lên nhìn. Vẻ mặt cô lúc này vô cùng đáng sợ.

“Chu Tử Hiên, rốt cuộc hôm qua anh có về nhà nghỉ ngơi không? Thôi, anh không cần nói nữa. Đây là bộ quần áo ngày hôm qua, anh không về. Vậy anh có ngủ không? Nhìn cái quầng thâm này xem...A...”

Chu Tử Hiên không đợi Ninh Dư nói xong, anh đưa tay ôm lấy vòng eo của Ninh Dư, dụi dụi mặt mình vào cơ thể ấm áp của Ninh Dư, cảm nhận mùi hương trên người cô. Chu Tử Hiên hiện tại vô cùng mệt mỏi, anh đã làm việc cả đêm qua, rốt cuộc cũng giải quyết xong công việc tồn đọng.

Đúng là anh không ngủ, vì anh là tổng giám đốc mới, đến công ty hai ngày rồi còn chưa chào hỏi qua nhân viên của mình. Đầu giờ chiều nay anh tổ chức một cuộc họp, vừa muốn chào hỏi nhân viên, vừa muốn chỉnh đốn lại hệ thống công ty. Vì vậy, anh phải giải quyết cho xong hết tất cả mọi việc trước buổi chiều nay.

“Dư Dư...em hung dữ quá...”

Ninh Dư nghe anh nói thế thì hừ lạnh một tiếng.



“Hừ...anh không cần mạng nữa sao? Có phải tối qua anh không ngủ không?”

Chu Tử Hiên vẫn ôm lấy Ninh Dư không rời, mọi mệt mỏi và áp lực của anh khi vừa thấy cô, nghe giọng nói của cô, cảm nhận sự quan tâm của cô đều bay đi mất.

“Có ngủ. Em đừng lo. Anh không sao.”

“Đợi anh có sao rồi thì em mới phải lo đúng không? Mau buông em ra, ăn sáng đi.”

Chu Tử Hiên lúc này hơi ngẩng mặt lên nhìn người đang tức giận kia, anh cười cười hỏi cô.

“Em ăn chưa?”

“Em chưa ăn, lát em ra ngoài ăn. Em có chưng yến cho anh rồi, nhớ phải uống đó.”

Thấy Ninh Dư đang muốn gỡ tay anh ra để đi, Chu Tử Hiên lại siết vòng tay mình lại.

“Yên nào. Để anh ôm một lát.”

Ninh Dư thấy anh như vậy, cũng không cố chấp nữa. Vòng tay ôm lấy Chu Tử Hiên, khẽ xoa xoa đầu anh.

“Mệt lắm sao?”



“Ôm em liền hết mệt.”

“Dẻo miệng.”

“Không, anh chỉ nói sự thật thôi.”

Ninh Dư mỉm cười nhìn người đàn ông đang ôm lấy mình, rồi cô cúi đầu, nâng mặt Chu Tử Hiên lên, hôn một cái lên trán anh, rồi dịu dàng cất giọng.

“Sau này làm việc phải để ý giờ giấc, đừng thế này nữa. Sẽ bệnh.”

Chu Tử Hiên hơi bất ngờ trước nụ hôn chủ động mà vô cùng dịu dàng của Ninh Dư, khóe môi không kiềm được cong lên. Anh đưa tay lên chỉ môi mình.

“Ở đây nữa.”

Ninh Dư lườm anh một cái, lại toang bỏ ra ngoài. Chu Tử Hiên thấy vậy thì ghì cô lại, không đòi hỏi nữa. Chỉ lặng lẽ ôm cô. Được một lúc, sau khi thấy đã nạp đầy năng lượng, anh mới luyến tiếc buông Ninh Dư ra.

“Em mau đi ăn sáng đi, trễ rồi. À, chuyện em muốn chuyển người lên đây, anh đã duyệt qua, hôm nay có thể chuyển lên làm. Cực khổ cho em rồi Dư Dư. Còn chuyện trưởng phòng Marketing, chiều nay người mới sẽ đến. Em trích chút thời gian xuống bàn giao lại việc cho cậu ta nhé.”

Ninh Dư nghe anh nói thế thì cũng thở phào một hơi, nếu là như vậy thì chắc tuần này cô sẽ có chút thời gian đến thăm mẹ rồi. Cô khẽ gật đầu với anh, lại khẽ nhắc nhở Chu Tử Hiên mau ăn sáng rồi xoay người ra khỏi phòng tổng giám đốc.

***

Lúc cô ra ngoài, Tô San đã được Triệu Khang thông báo chuyển phòng ban, nên đã đem đồ đạc lên đây. Ngoài ra còn có một người phụ nữ khác cũng đang sắp xếp đồ đạc vào bàn làm việc. Chắc là người mới.

Người kia vừa thấy cô đi ra liền quay sang nhìn, sau đó đi về phía Ninh Dư mỉm cười, đưa tay ra với Ninh Dư.

“Thư ký Ninh, nghe danh đã lâu. Lần đầu gặp mặt, chào em nhé. Chị là Mộc Hiểu Đồng.” Mộc Hiểu Đồng nhìn cô gái trước mặt mình, nụ cười giả tạo treo trên mặt. Gương mặt này đúng là tiểu yêu tinh, hèn gì Thái tử gia vừa đến công ty liền bốc cô ta lên đây làm việc.

Ninh Dư cũng lễ phép đưa tay ra bắt tay với cô tay.

“Chào chị Mộc.”

“Chị gọi em là Tiểu Dư có được không? Chị lớn hơn em 4 tuổi.” Mộc Hiểu Đồng rất tự nhiên hỏi Ninh Dư, Ninh Dư cũng không quan trọng cách xưng hô, liền gật đầu với cô ta.

Mộc Hiểu Đồng thấy cô nàng này cũng không quá nhiệt tình với mình, có hơi tức giận. Tưởng mình thực sự là người đặc biệt sao? Chẳng qua chỉ có chút năng lực cùng nhan sắc. Mộc Hiểu Đồng nghĩ nghĩ rồi quay về bàn làm việc của mình.

Cô nàng Mộc Hiểu Đồng này làm việc tại công ty cũng khá lâu, cũng có chút năng lực. Có điều, trong công ty ai cũng đồn cô ta là tiểu thư con nhà giàu, đi làm cho vui. Vì từ cách ăn mặc tới lối sống mà cô ta chia sẻ trên mạng xã hội đều vô cùng xa hoa và phong phú. Với số tiền lương mà công ty trả, đảm bảo không đủ để cô ta chi tiêu. Mặc dù nói thì nói vậy, nhưng năng lực của cô ta cũng không đến nỗi tệ, có điều làm lâu như vậy cũng chỉ là nhân viên nhỏ, chưa đạt được chức vụ gì. Mọi người lại đồn tiếp là lẽ ra mấy cái chức trưởng phòng gì đó cô ta đã đạt được từ lâu, nhưng lại sợ việc nhiều làm tốn thời gian ăn chơi, nên cô ta đều từ chối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK