Ninh Dư nhìn hết quá trình vào mắt, cũng đã nhìn thấy cái của nợ của Chu Tử Hiên, bây giờ thì cô hơi hối hận rồi.
“Em...em nghĩ...nó không vào được đâu.” Ninh Dư căng thẳng nhìn Chu Tử Hiên, kích thước của anh quá lớn, Ninh Dư sợ rồi.
“Ban nãy là ai giục anh?”
Ninh Dư mím mím môi không lên tiếng, Chu Tử Hiên cúi đầu xuống hôn cô, muốn giúp cô bớt căng thẳng.
“Ngoan, cứ giao cho anh, thả lỏng tinh thần. Đừng căng thẳng.”
Nói rồi anh lại tiếp tục cúi xuống hôn Ninh Dư, càng hôn càng sâu. Muốn phân tán sự chú ý của Ninh Dư, tới lúc thấy cô không còn chú ý tới tình hình bên dưới nữa, Chu Tử Hiên ở cửa động khẽ đẩy vào.
“Ưm...Lớn quá...” Ninh Dư đang chìm trong nụ hôn, lập tức bị hoảng hốt mà hoàn hồn.
Giọng Ninh Dư bắt đầu hơi nức nở, vì cô thấy hơi đau rồi. Rõ ràng kích thước của anh và kích thước của ba ngón tay là hoàn toàn khác nhau. Nhưng vì Chu Tử Hiên cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho Ninh Dư, nên ngoài cảm thấy căng trướng, hiện tại Ninh Dư thấy đau, nhưng vẫn chịu đựng được.
Thấy cô đau, Chu Tử Hiên mặc dù nhịn tới sắp phát điên nhưng cũng dừng lại động tác, hơi thở anh nóng bừng phả vào cổ Ninh Dư, thấy anh cố chịu đựng như vậy, Ninh Dư lại hơi sót.
“Được rồi...anh vào từ từ thôi...Em hơi sợ...”
Thấy cô đã dịu lại, Chu Tử Hiên lại tiếp tục động. Lối vào vô cùng chật hẹp, anh cảm nhận được từng lớp thịt mềm mại bao bọc lấy anh, vừa mềm vừa ấm nóng vừa thít chặt, hút cái của anh khiến anh muốn phát điên.
Đâm được một đoạn, cảm nhận được lớp màng kia, Chu Tử Hiên hôn Ninh Dư một cái.
“Dư Dư, anh yêu em.”
Vừa dứt lời, anh liền đẩy mạnh một cái chọc thủng lớp màng mỏng kia, rồi hoàn toàn vào hết toàn bộ.
“A...đau...đau quá...” Ninh Dư lập tức nức nở. Thân dưới của cô bị anh đâm mạnh, cảm giác căng trướng cùng đau rát bắt đầu dâng lên, tay cô báu chặt lấy tấm lưng cứng rắn của Chu Tử Hiên. Nước mắt bất giác trào ra.
Chu Tử Hiên thấy Ninh Dư khóc, liền cúi xuống hôn lấy từng giọt từng giọt nước mắt của Ninh Dư, tay lại vuốt ve vỗ về mặt cô. Nhưng thân dưới bắt đầu từ từ luận động, đâm vào rút ra dần dần có nhịp điệu. Tại nơi hai người giao h.ợp, một vài tơ máu cũng được kéo ra, chảy xuống drap giường.
“Ngoan...một lát liền hết đau...”
Ninh Dư vẫn hơi nức nở, bên dưới vẫn còn đau rát, nhưng sau một hồi đâm rút của anh, cảm giác đau rát dần lui xuống, mà khoái cảm bắt đầu dâng lên. Bỗng dưng, không biết Chu Tử Hiên đâm trúng phải chỗ nào, cả người Ninh Dư liền run lên một cái.
“A...chỗ đó...” Một cảm giác tê dại hoàn toàn xa lạ xộc thẳng từ thắt lưng lên da đầu.
“Chỗ này sao?” Chu Tử Hiên lại dựa theo nơi hồi nãy mình vừa đâm qua, dùng lực thúc vào một cái.
“A...nhẹ...nhẹ thôi...Em thấy...lạ lắm...”
Chu Tử Hiên đã biết, anh bắt đầu nhắm ngay nơi đó mà thúc vào. Lúc nhẹ lúc mạnh, lúc lại day day. Mà tốc độ đâm rút cũng dần dần nhanh hơn, lúc nông lúc lại sâu lút cán. Điểm mẫn cảm bị anh thúc vào và day nghiến không biết bao nhiêu lần, khoái cảm xa lạ hết lần này tới lần khác dâng trào khắp cơ thể.
“Dư Dư...”
Chu Tử Hiên vừa động thắt lưng vừa vuốt ve cơ thể Ninh Dư. Thấy Ninh Dư thở dốc và rên rỉ ngày càng nhiều, cơ thể bấu lấy anh chặt hơn, Chu Tử Hiên biết là cô sắp lên đỉnh, liền nhắm ngay chỗ đó thúc mạnh chạy nước rút, tay anh cũng không rảnh rỗi, hết ngắt nhéo lại day day se lấy nhũ hoa của Ninh Dư.
“A...a...ưm...Tử Hiên...”
Ninh Dư bị nhiều luồn khoái cảm tấn công, rốt cuộc rất nhanh liền lên đỉnh, đầu óc cô xuất hiện một mảng trắng xóa, cả cơ thể run rẩy liên hồi rồi xụi lơ.
“A...”
Chu Tử Hiên vẫn chưa ra, nhìn Ninh Dư bị mình đâm rút mà lên đỉnh, cả người run rẩy sau đó rũ xuống, làn da ưng ửng hồng, hình ảnh đầy kích thích. Mà dưới thân anh vẫn không ngừng đâm rút, sau khi chạy nước rút một hồi, cuối cùng anh cũng vừa thở dốc rồi khẽ gầm lên một tiếng, phóng thích ra.
Ninh Dư hoàn toàn xụi lơ dưới người Chu Tử Hiên, Chu Tử Hiên sau một lần giải phóng cuối cùng cũng hơi dễ chịu một chút. Anh cúi xuống hôn lên môi Ninh Dư, lại khẽ cọ mũi của mình lên mũi của cô.
Lúc Ninh Dư tưởng chừng như là kết thúc, bỗng nhiên Chu Tử Hiên lại vắt một chân cô lên vai anh, tay anh lại ở tiểu h.uyệt vuốt ve. Cô mở trừng mắt ra nhìn anh.
“Không...không phải kết thúc rồi sao?”
Chu Tử Hiên nhìn bé mèo con của mình đang trợn mắt nhìn mình, vui vẻ đưa tay lên xoa má cô.
“Em kết thúc, nhưng anh thì chưa.”
Còn chưa để cô kịp phản ứng, Chu Tử Hiên lập tức động eo, đâm mạnh vào.
“A...Ưm...”
Trận chiến kịch liệt kéo dài đến nửa đêm, sau một màn khóc lóc nức nở của Ninh Dư, Chu Tử Hiên mới buông tha cho cô.