Hồng bào như làn khói nhẹ, Hách Liên Cô Tuyết chỉ nháy mắt công phu đã hạ xuống một căn phòng được canh gác nghiêm mật, Vô Nhai cùng Tập Phong thần tình ngưng trọng, trên mặt đất hai cẩm y nhân đang quỳ gối, toàn thân run rẩy.
Hồng mâu chợt hiện lên một tia khác thường, Cô Tuyết vung chưởng bổ về hai thanh huyền thiết vỏ kiếm, chỉ nghe thấy hai tiếng vỡ nát vang lên, trong nháy mắt, đồ sứ trong phòng toàn bộ bị chấn vỡ, một đạo kim quang lóe lên, hắn vươn tay bắt lấy tấm lệnh bài bị nội lực chấn bay rơi xuống.
Một đạo kim quang! Vì sao chỉ có một đạo kim quang xuất hiện?
Phượng Hoàng Song Lệnh, lại chỉ có Hoàng Vũ Lệnh giấu trong vỏ kiếm huyền thiết! Mà vỏ kiếm còn lại trống rỗng.
“Cung. . . cung chủ tha mạng, không phải thuộc hạ động tay chân, thỉnh cung chủ minh xét!” Hai cẩm y nhân không khỏi chảy mồ hôi lạnh, căn bản không dám nhìn thẳng vào mạt hồng ảnh chói mắt kia, hai thanh vỏ kiếm qua tay bọn họ, quả thực không có ai đáng hoài nghi hơn.
“Cung chủ, thuộc hạ sau khi lấy được thứ này liền y theo phân phó, lập tức cùng các tòa sử hội họp, tuyệt không trì hoãn, thỉnh. . . Thỉnh cung chủ nhất định. . .”
“Câm miệng!” Một tiếng nghiêm lệ vang lên, hai người nháy mắt im bặt, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Các ngươi còn không có năng lực này ── Hách Liên Cô Tuyết hơi nhắm lại hai mắt, tựa hồđang suy nghĩđiều gì.
Đến tột cùng là ai, có thể giấu diếm được phần đông tai mắt của Ngạo Thần Cung cùng mấy ngàn người tại Phượng Hoàng sơn trang, ở trên vỏ kiếm huyền thiết động tay chân, lấy đi Phượng Huyền Lệnh?
Hai thanh vỏ kiếm xuất hiện cùng lúc, như thế nào lại. . .
Hồng mâu đột nhiên mở ra, phù quang trong đáy mắt chợt lóe rồi biến mất.
“Thời điểm Hàn Thiếu Khanh đem huyền thiết tế thai lên đại đường, rốt cuộc trên đó có mấy thanh vỏ kiếm?”
Tập Phong hơi liễm mi, tựa hồ nhớ ra điều gì đó, “Là một thanh.” Sau lại ngừng một chút, “Vỏ kiếm còn lại là do Tạ Ngạo Thiên khi tặng Thiên Cực Kiếm cùng phóng lên.”
Hồng mâu híp lại, tràn ngập băng lãnh, “Tạ Ngạo Thiên mang đến mấy cái rương?”
“Bẩm cung chủ, thuộc hạ thấy rõ ràng hắn mang tới hai cái rương vào Phượng Hoàng sơn trang.”
Mang tới hai cái rương. . .
Hừ, hảo một chiêu thâu long chuyển phượng, tiên hạ thủ vi cường a! Hồng bào chợt lay động, hỏa hồng trường phát không gió tự bay, hắn xua tay ý bảo hai cẩm y nhân đi ra.
Hơi thở băng lãnh âm thầm trong không gian an tĩnh di động.
Vô Nhai suy tư một hồi, phỏng đoán, “Nếu là như vậy, Tạ Ngạo Thiên hẳn là cũng biết bí mật giấu trong huyền thiết vỏ kiếm, không lẽ trước khi hắn đưa lên Thiên Cực Kiếm đã đem Phượng Huyền Lệnh trộm đi?”
Hách Liên Cô Tuyết chuyển thân ngồi xuống, ngón tay thon dài cầm lên chén trà bằng ngọc, “Ngươi nói đúng một nửa, nửa còn lại đã sai.”
Vô Nhai ngẩn ra, “Thuộc hạ nói sai một nửa?”
“Người trộm Phượng Huyền Lệnh không phải Tạ Ngạo Thiên.”
“Cung chủ làm sao khẳng định như vậy?”
“Ngươi không lý giải được Hàn Thiếu Khanh.” Hách Liên Cô Tuyết thong thả nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói, “Hắn là loại người hành sự kín kẽ, đã dám cùng Tạ Ngạo Thiên hợp tác bày một hồi diễn che giấu tai mắt kẻ khác, tuyệt không sơ sài, nếu Phượng Huyền Lệnh mất đi, Tạ Ngạo Thiên chẳng phải thành ra tự rước lấy phiền phức?”
Nhìn cặp hồng mâu đã khôi phục vẻ bình tĩnh, Vô Nhai mày kiếm giãn ra, “Chẳng lẽ. . . Cung chủ đã biết Phượng Huyền Lệnh hiện tại nằm trong tay ai?”
Hồng mâu đảo qua vỏ kiếm trống rỗng bị chấn nát, khóe miệng Hách Liên Cô Tuyết nổi lên một tia cười lạnh.
~*~
Thủy tạ tĩnh mịch, dương quang ấm áp trên mặt hồ phủ một tầng ban văn ánh vàng rực rỡ, hiện ra vẻ thê diễm cùng mê ly. (ban văn: sọc, vằn; thê diễm: thê lương vs diễm lệ)
Bên dưới gốc hoa đào đỏ hồng như lửa, Lộng Nguyệt một thân bạch sắc y sam bằng tơ tằm đơn bạc, tử sắc phượng mâu phủ kín nhàn nhạt sương mù, lại thoáng hiện quang mang khiến người ta sợ hãi.
Hắn một tay vòng qua eo lưng hồng y thiếu niên dưới thân, khóe miệng ẩn ẩn tiếu dung đùa bỡn, hơi thở cuồng dã hỗn loạn mùi rượu, từng nụ hôn thô bạo hạ xuống thiếu niên.
“Giáo chủ. . . Ân. . .” Phượng Tịch gần như thiếu dưỡng khí thở dốc, hắn biết Lộng Nguyệt uống say, sau khi trở về từ Phượng Hoàng sơn trang, Lộng Nguyệt vẫn nhìn hắn, từng chén một uống không ngừng, Phượng Tịch chưa từng thấy Lộng Nguyệt chấp nhất một loại rượu tên là Tương Tư Lệ đến thế, tửu thủy tràn qua khóe miệng tưới ướt đẫm bạch y bào song người uống rượu vẫn hồn nhiên chưa hề phát giác.
Đôi mắt Lộng Nguyệt nửa nhắm nửa mở lộ vẻ mơ màng, phá lệ mê người, thân thể thon dài xinh đẹp như ánh trăng trong suốt lấp lánh, nhưng đôi tử mâu băng lãnh ngập tràn tà khí khiến Phượng Tịch cảm thấy sợ hãi, lần đầu tiên sợ hãi đến vậy.
Lộng Nguyệt nâng lên cằm Phượng Tịch, cúi đầu giày xéo cánh môi anh đào, không chút kiêng nể, lại như thất khống, không gì có thể ngăn cản.
“Giáo. . . giáo chủ, ba ──” Thanh âm mảnh mai yếu đuối cùng tiếng bạt tai vang lên đồng thời, Phượng Tịch đột nhiên mở to hai mắt, không thể tin nhìn người vừa vung tay đánh hắn.
Song không đợi hắn kịp phản ứng, Lộng Nguyệt bóp chặt yết hầu của hồng y thiếu niên, tử mâu băng lãnh không chút độ ấm, “Ngươi dám hôn nữ nhân kia!”
Cái tát tàn nhẫn cùng tiếng gầm lên giận dữ khiến Phượng Tịch thoáng chốc trắng bệch, “Ta không. . .”
Lộng Nguyệt lại điên cuồng hôn lên môi Phượng Tịch, đầu lưỡi càn quấy khuấy động địa phương nhỏ hẹp chỉ thuộc về hắn, ý thức Phượng Tịch bắt đầu mơ hồ, nhưng trước một khắc hắn sắp hôn mê, một thanh âm từ tính thô bạo vang lên. . .
“Sau này nụ hôn của ngươi đều là của ta, chỉ có thể cho ta!” Lộng Nguyệt giật mạnh mái tóc Phượng Tịch, kéo hắn lên, lạnh lùng nhìn xuống khuôn mặt thiếu niên, “Ngươi có biết hay không. . . đêm hôm đó người chân chính cứu ngươi là ta! Nhưng ngươi vì cái gì không quay đầu lại nhìn ta lấy một cái? Ngươi thiếu ta một cái mệnh có biết không!”
Đôi mắt đỏ tươi của Phượng Tịch thâm tình nhìn trương dung nhan phong hoa tuyệt đại kia, Lộng Nguyệt chợt vung tay lên, Phượng Tịch như cơn gió bị ném ra ngoài, thân mình nhu nhược của thiếu niên đụng mạnh vào một gốc đại thụ, đánh thức Dạ Phi Yến nằm trên cây vẫn đang giả ngủ.
“Tiểu độc vật, ngươi cũng thất sủng?”
Phượng Tịch gian nan đứng dậy, nét cười tràn ngập bi ai, cặp tử mâu kia băng lãnh làm hắn tâm toái, lúc này đây, hắn rõ ràng nhìn thấy người trong đôi tử phách phượng nhãn chiếu rọi hào quang mê ly kia, không phải hắn.
“Vì cái gì. . .” Yết hầu khô khốc khó khăn bật ra vài tiếng, lòng đố kị cuộn cuộn dâng trào, một hàng lệ âm thầm trượt dài trên gò má. . .
~*~
Dạ Phi Yến xoay người nhảy xuống cây, phượng nhãn giương lên, hướng lương đình đi đến.
Bóng cây phất phơ trong gió, khắp khu vườn phù hoa diễm liễu đan xen, nước hồ màu phỉ thúy phản chiếu bầu trời lam nhạt.
Lộng Nguyệt lười biếng tựa mình trên cẩm tháp, áo mỏng khoác hờ trên người, lộ ra khớp xương quai xanh trắng như bạch ngọc, phượng mâu lóe lên quang mang yêu tà, khóe miệng hàm chứa ý cười nhìn Dạ Phi Yến, khôi phục thần thái như trước, vẻ ngoài bình tĩnh như thể vừa rồi căn bản không có chuyện gì phát sinh.
“Giáo chủ đại nhân, ta thật đúng là bội phục ngươi, tiểu độc vật kia theo ngươi cũng được chừng một năm, nói vứt bỏ liền vứt a?”
Lộng Nguyệt cười ôn nhu, hắn phất tay cho lui nha hoàn chung quanh, tử phát mềm mại an tĩnh trút xuống trên bạch y bào.
“Tính thời gian, độc mỹ nhân kia cũng nên phát hiện chuyện Phượng Huyền Lệnh mất tích.” Dạ Phi Yến ánh mắt vừa chuyển, hắn ghé vào bên cạnh cẩm tháp Lộng Nguyệt đang nằm, bộ dáng đáng thương nói, “Ta lần này mạo hiểm tính mạng đắc tội độc mỹ nhân, nếu lại bị hắn bắt lấy ‘bức cung’, nhất định thi cốt vô tồn, ngươi đừng nói là sẽ nhẫn tâm nhìn tiểu yến tử của ngươi chết thảm dưới độc thủ của độc mỹ nhân, hôi phi yên diệt đi!”
“Tặc yến tử.” Lộng Nguyệt hơi liếc mắt, thú vị quan sát ánh mắt ngây thơ vô tội tràn đầy thâm ý của Dạ Phi Yến, “Ngươi muốn bổn tọa làm thế nào?”
“A ha ha. . . Không hổ là giáo chủ đại nhân a, liếc mắt một cái liền. . .” Dạ Phi Yến vẻ mặt tươi cười vô hại, “Giáo chủ đại nhân cao cao tại thượng, ta sao dám sai phái ngươi làm cái gì, ta chỉ là sợ hãi thủ đoạn của độc mỹ nhân kia, nếu giáo chủ có thể. . .”
Phượng mâu khẽ nâng, “Có thể thế nào?”
“A ha ha. . . Ý của ta là ‘nếu’, nếu như có thể làm cho độc mỹ nhân kia. . . A! Võ lâm chúng ta đây chẳng những thái bình, Nhật Nguyệt Giáo cũng có thể. . .”
“Có thể thế nào?” Lộng Nguyệt ngắt lời Dạ Phi Yến, thần thái vẫn biếng nhác như trước, khẩu khí tràn đầy khinh thường.
“Ý của ta là, nếu độc hạt mỹ nhân có thể thần phục dưới chân Lộng Nguyệt ngươi, Ngạo Thần Cung từ nay về sau biến mất, vậy ngươi chẳng những có thể ‘tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả’ nhất thống giang hồ xưng bá võ lâm, Dạ Phi Yến ta cũng không cần phải ngày ngày lo lắng e sợ rơi vào tay Ngạo Thần Cung, sau đó bị Hách Liên Cô Tuyết chỉnh đến chết đi sống lại đi đời nhà ma, chuyện tốt như vậy vẹn toàn đôi bên lại nhất cử lưỡng tiện chẳng lẽ ngươi không muốn làm?”
Dạ Phi Yến khẽ cắn môi, đem những lời hắn suy nghĩ hồi lâu nén ép trong lòng mang theo lá gan một hơi nói hết, cho dù có chút phóng đại lại thêm ý tứ giật dây ma đầu, nhưng nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình có thể đảm bảo, hắn liền ba hoa mà mặt không đỏ tâm không khiêu.
Lộng Nguyệt cười khẽ, đáy mắt phá lệ sáng ngời, “Tặc yến tử, bổn tọa nghe ngươi nói. . . thật sự là vẹn toàn đôi bên a.”
“Ha ha, Dạ Phi Yến ta dĩ nhiên là vì sự nghiệp thống trị thiên thu của giáo chủ mà lo lắng chu toàn. . .” Đương nhiên là dưới tình huống mạng nhỏ của mình được bảo đảm.
“Bất quá. . .” Ngón tay thon dài của Lộng Nguyệt nâng lên chiếc cằm Dạ Phi Yến, nhãn thần mỹ lệ mang theo một tia hứng thú, có chút đùa cợt đầy ác ý, “Bổn tọa nếu tái xuất giang hồ, không người cổ động phải chăng rất là tịch mịch?”
Ngươi đại ma đầu này còn sợ không có ai ‘cổ động’! Dạ Phi Yến đột nhiên đứng thẳng người, “Ngươi có phải lại muốn giết vài người hoạt động gân cốt, nhiễm huyết một phen ngươi mới vui vẻ?”
“Vậy có là gì!” Khóe miệng Lộng Nguyệt nổi lên tiếu ý tà mị, tử mâu híp lại, hào quang chợt lóe, “Nếu Ngạo Thần Cung chủ đến cổ động, bổn tọa sẽ không tịch mịch.”
Hanh hanh, không cần ngươi lo lắng, chỉ cần các ngươi hai tên đại ma đầu chỉ sợ thiên hạ không loạn tồn tại, giang hồ này muốn tịch mịch cũng khó! Dạ Phi Yến đang nghĩ ngợi, hắn nghiêng đầu, nhìn vào đôi mỹ mâu kia.
Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Phi Yến nháy mắt nhiễm một tầng đỏ ửng, trái tim lại chậm nửa nhịp, “Giáo chủ, ngươi nhìn ta làm gì a?”
Cặp tử mâu yêu tà tản ra phong tình vạn chủng, thoáng hiện quang mang thâm trầm.
“Ngươi. . . Ngươi không phải sẽ. . .” Dạ Phi Yến trong giây lát như ý thức được điều gì, vừa muốn thi triển khinh công thoát đi, chỉ thấy eo lưng bị một căn ngân tuyến rất mảnh cuốn lấy, lập tức như trận gió bay tới trước mặt bạch y nam tử.
Lộng Nguyệt vươn tay nắm lấy phần gáy Dạ Phi Yến, như túm một con mèo nhỏ nhấc tới trước mặt mình, hắn cười tà mị, đôi mắt hẹp dài hơi khép lại, “Tặc yến tử, bổn tọa còn chưa lên tiếng cho ngươi đi, như vậy phải chăng rất không có quy củ?”
Dung nhan như ngọc trác gần trong gang tấc, tuấn mỹ đến mức gần như cướp đi hô hấp của Dạ Phi Yến.
“Ngươi. . . Ngươi không phải là muốn. . . bắt ta đi. . .” Dẫn độc mỹ nhân kia lên sân khấu?
“A a.” Lộng Nguyệt cười tà khí, “Theo bổn tọa lâu như vậy, tặc yến tử ngươi cũng học được chút thông minh.”
Dạ Phi Yến thần tình nóng nảy, hai mắt đẫm lệ lưng tròng nói, “Ngươi nếu muốn bày trò mượn đao giết người cứ việc nói thẳng, ngươi biết rõ một thân xương cốt gãy vụn lần trước của ta là do Hách Liên Cô Tuyết ban tặng, độc mỹ nhân kia rất thông minh, lần này Phượng Huyền Lệnh mất đi, hắn khẳng định sớm đã hoài nghi ta làm, ngươi còn muốn ta chui đầu vào lưới, nếu lại bị hắn bắt lần nữa, Dạ Phi Yến ta phỏng chừng ngay cả tro cốt cũng tìm không được!”
Lộng Nguyệt vỗ vỗ hai má Dạ Phi Yến, “Yên tâm, bổn tọa sẽ bảo vệ ngươi.”
“Đừng gạt ta!”
Lộng Nguyệt đứng dậy, bạch y bào trong gió xẹt một đường bạch ảnh, thanh âm xa xa vọng lại ──
“Ngươi đã không muốn đi, vậy bổn tọa nghỉ ngơi thêm năm năm tám năm, chờ Hách Liên Cô Tuyết san bằng toàn bộ võ lâm, khi đó đừng trách bổn tọa thế đơn lực bạc không làm gì được hắn, những ngày an lành của tặc yến tử ngươi cũng chấm dứt. . .”
Hoa đào hỏa hồng rơi xuống mặt nước, nhộn nhạo nổi lên từng đợt gợn sóng, tiếng gió lưu luyến, ôn nhu dịu dàng.
“Ta từ khi gặp ngươi cho tới bây giờ đều không có ngày nào an lành! Mỗi ngày nhìn thấy ngươi cùng tiểu độc vật tình chàng ý thiếp ỷ ôi một chỗ, ta con mẹ nó đều không thoải mái!”
“Còn có, ngươi đừng gặp một người liền thích một người được không? Ta Dạ Phi Yến so ra cũng không kém bất cứ nam sủng nữ sủng nào của ngươi, sống hai mươi năm chỉ có một mình ngươi khiến ta động tâm, ta giúp ngươi thâu bảo bối nhiều như vậy nhưng bao giờ cũng bỏ qua ta!”
Bên trong vườn yên tĩnh không tiếng động, chỉ có một người đang nhẹ giọng nói thầm.
“Ngươi ma đầu kia đến khi nào mới biết quan tâm đến sinh tử của người khác? Nếu ngươi lần này thật sự bảo hộ ta, ta Dạ Phi Yến thề cả đời không cưới thê tử, vĩnh viễn theo bên cạnh ngươi, có đuổi cũng không đi!”
“Nếu ma đầu ngươi lại đùa bỡn ta, đến lúc đó đừng trách ta không chống đỡ được thủ đoạn của độc mỹ nhân, đem ngươi khai sạch, hơn nữa, vốn thâu Phượng Huyền Lệnh là do ngươi sai sử. . .”
Dạ Phi Yến vẻ mặt ủy khuất, nhỏ giọng than thở, “Quên đi, có nói ngươi cũng không nghe được, tóm lại Yêu Nguyệt ngươi là một cái đại họa hại nước hại dân!”
Phượng nhãn mê mang phủ kín sương mù nhàn nhạt, Dạ Phi Yến thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
***