Trên đỉnh Yên Vũ Lâu, một thân ảnh tựa như liệt hỏa thiêu đốt, lãnh diễm mà tà khí, tuyệt thế lăng nhiên.
Hách Liên Cô Tuyết nhìn Phong Nguyệt Lâu biến mất dưới bầu trời bích lam, trên khóe miệng nổi lên một tia tàn khốc. Lộng Nguyệt bị điểm huyệt, quy củ nằm trong lòng ngực của hắn, ánh mắt yêu dị, tiếu nhan như hoa.
“Tuyết bảo bối, ngươi là sợ ta chết sao?”
Hách Liên Cô Tuyết rũ mắt, nhìn người trong lòng, lộ ra một tia cười đắc ý, “Yêu tinh, ngươi không nên chết tại đây, mà là. . .”
Hắn cúi người nhẹ nhàng cắn một chút lên vành tai Lộng Nguyệt, phun ra nuốt vào hơi thở nóng rực, “Chết trên giường của bản cung!”
“Ngươi thật đúng là ngoan a, đem Phong Nguyệt Lâu của bổn tọa tạc sạch sẽ như vậy.”
“Đó là ngươi tự tìm lấy!” Hách Liên Cô Tuyết ghé sát vào chóp mũi của người trong lòng, cười tà nói, “Yêu tinh ngươi nghe kỹ cho ta, ta rất không thích cái kiểu xưng hô bổn tọa của ngươi, đã rơi vào tay ta thì đừng có bày ra bộ dáng giáo chủ đó!”
“A, ngươi cho là, Lộng Nguyệt ta dễ dàng bị người bài bố như vậy sao?” Lộng Nguyệt nháy mắt trở tay, hướng vị trí kinh lạc của hồng y nam tử điểm tới.
Hách Liên Cô Tuyết nhanh chóng nghiêng người, móng tay màu đen sắc bén như điện quang lướt qua một lọn tóc hỏa hồng của hắn.
Sợi tóc như hồng yên lặng lẽ rơi xuống, ở trong gió phất phơ lay động.
Lộng Nguyệt vươn một ngón tay bắt lấy đám hồng phát, đặt ở trong tay đùa nghịch, tử mâu tà mị giương lên: “Thơm quá a, bảo bối.”
“Yêu hồ ly quỷ kế đa đoan, sớm biết như thế, bản cung nên để cho ngươi vùi thây trong đám phế tích kia!”
“Ai nha, Tuyết bảo bối của ta, ngươi không nỡ giết ta cứ việc nói thẳng.”
“Hừ, ngươi xem ta có bỏ được hay không!”
Một cỗ sát khí nồng đậm ở dưới bầu trời lan tràn.
Hách Liên Cô Tuyết vừa muốn xuất chưởng, bỗng nhiên cảm thấy thân thể của mình trống rỗng, không có một tia nội lực.
Sao lại thế này?
Lộng Nguyệt cười khẽ, hắn chặn lại eo lưng Hách Liên Cô Tuyết, ôm hắn vào trong ngực.
“Cảm giác thế nào?” Ngón tay tinh tế của Lộng Nguyệt khẽ vuốt ve cánh môi của người trong lòng.
“Vô liêm sỉ, ngươi dám hạ độc ta!” Hồng mâu rét lạnh như băng, thân là Ngạo Thần Cung cung chủ, vậy mà lại trúng phải chiêu ám toán hiểm độc này, quả thực là đại sỉ nhục đối với Hách Liên Cô Tuyết hắn!
“Sách, đối phó với ngươi, cho dù thủ đoạn vô sỉ ta cũng muốn dùng!” Lộng Nguyệt cực kỳ ưa thích bộ dáng quy củ an phận của người trong lòng.
“Ngươi hạ thủ khi nào? Tại sao ta lại không biết?” Khứu giác của Cô Tuyết rất linh, nếu Lộng Nguyệt sử độc hắn hẳn là phải phát hiện mới đúng.
“Chẳng nhẽ bổn tọa hạ độc còn phải thông báo cho ngươi sao?” Lộng Nguyệt nhếch môi cười, “Bổn tọa toàn thân đều là độc, bảo bối nhi, lần sau cần phải nhớ kỹ.”
Hồng mâu tràn ngập vô tận hỏa diễm, hắn tức giận vừa định bóp cổ Lộng Nguyệt, nhưng không ngờ dễ dàng bị chế trụ.
“Còn chưa thành thật a?” Lộng Nguyệt hung hăng nắm lấy cằm Cô Tuyết, “Xem ra bổn tọa ở trong lòng Hách Liên cung chủ vẫn có chút vị trí, nếu không ta thế nào lại thuận lợi đắc thủ như vậy? Tuyết bảo bối của ta, ngươi nói có phải hay không?”
“Ngươi là đồ vô liêm sỉ!”
“Phù dung nhuyễn cân cốt, vô sắc, vô vị.” Lộng Nguyệt hôn nhẹ lên mi tâm người trong lòng, tử phát từ trên bả vai đổ xuống, “Hách Liên cung chủ, đây là độc ta vì ngươi mới tỉ mỉ chuẩn bị, thế nào? Hiệu quả đúng là không chỉ tốt như bình thường.”
“Cái tên thực khiến người ta ghê tởm!” Cô Tuyết hận không thể đem người trước mặt hủy đi, đối phó với yêu hồi ly này, tuyệt không thể nương tay!
“Ngươi đem Phong Nguyệt Lâu của ta nổ tan tành, nếu ta không từ trên người ngươi đòi lấy chút lợi tức, sẽ cảm thấy rất thiệt thòi a.” Lộng Nguyệt tà tà cười.
“Thả hắn ra.” Ngay lúc đó, một thanh âm lạnh lùng truyền đến.
Lộng Nguyệt giương mắt, chỉ thấy một nam tử anh tuấn đứng cách đó không xa, ánh dương quang tản mát trên ngọc trâm lấp lánh từng tia sáng bắn ra tứ phía.
Một thanh kiếm nắm chặt nơi tay, trong tay vô ngã, trong lòng vô ngã*.
Thần long bản nhất vật, chính nghĩa tam xích kiếm. (xích: thước – đơn vị đo độ dài)
‘Vô Ngã’ kiếm, phảng phất thanh long trường tê, cũng như thân phận của hắn.
“Uy, thiếu minh chủ đây là muốn đánh với ta một hồi?” Lộng Nguyệt rũ mắt, thập phần ái muội phất qua sợi tóc màu hỏa hồng của người trong lòng.
Băng tuyết hồng mâu phẫn hận nhìn chằm chằm nam tử yêu tà trước mặt, nếu Hách Liên Cô Tuyết lúc này có thể động, tuyệt đối sẽ bùng nổ!
Hắn còn chưa từng rơi vào tình trạng mặc người định đoạt thế này!
“Ngươi buông hắn ra, sự tình Mặc Lân Đồ ta có thể không tính toán.” Tư Đồ Không Thành không nóng không lạnh nói.
“Buông hắn ra?” Lộng Nguyệt vui vẻ nở nụ cười, ngón tay thon dài lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt tinh xảo của Hách Liên Cô Tuyết, “Thật vất vả mới được mỹ nhân, ta làm sao có thể buông tay?”
“Đừng đánh đồng hắn với đám nam sủng kia của ngươi.” Tư Đồ Không Thành nhìn động tác âm thầm ái muội của Lộng Nguyệt, lửa giận trong lòng bùng lên.
“Ta có sao?” Lộng Nguyệt chớp động tử mâu yêu diễm mà tà khí, nhìn về phía người trong lòng, “Tuyết nhi của ta, thiếu minh chủ dường như không tin tưởng chân tâm của ta đối với ngươi, hiện tại, ta muốn chứng minh cho hắn xem.”
Tuyết nhi. . . của hắn.
Lời nói khiêu khích cố ý quả thực đánh trúng tim đen, đó từng là cái tên độc quyền duy nhất hồng y thiếu niên cho hắn, song lại từ trong miệng người nọ nói ra.
Một mảnh hôn ám, gợi nên đoạn ký ức nghĩ lại mà đau lòng.
Chỉ thấy Lộng Nguyệt hung hăng nâng lên cằm Hách Liên Cô Tuyết, ở trên đôi môi lạnh lẽo của hắn hạ xuống một nụ hôn thật sâu.
Không phải điên cuồng như đợt khẩu chiến lần trước, mà phảng phất nước chảy nồng đậm lưu luyến.
Tư Đồ Không Thành rõ ràng nhìn thấy, trên trương dung nhan yêu dị tà khí kia thoáng hiện sự độc chiếm, bên khóe môi cong lên, là uy hiếp cùng sự ngạo nghễ không ai bì nổi.
“Thiếu minh chủ, thứ gì đã mất đi đừng nghĩ đến chuyện tìm trở lại!”
Thân hình Lộng Nguyệt chợt lóe, như một mạt tuyết trắng tan biến dưới ánh dương quang.
*Vô ngã: quên đi bản thân, bản ngã của mình. Theo đạo Phật đây là cảnh giới mà chỉ có cái tâm ‘không’, cái tâm vô ngã, vô niệm, vô chấp, vô cầu, minh linh, tịch lặng của bậc đạt Đạo mới nghiệm, thể nhập, cảm thông, lãnh hội, thấu đạt được cảnh giới giác ngộ, giải thoát. Trong võ học, đây là một trong những cảnh giới tối cao của kiếm đạo, quên đi chiêu thức, quên đi bản tâm, dĩ ý ngự kiếm, xuất bất kỳ ý. . . kiếm chiêu tùy theo tâm niệm mà thu phát, như lưu thủy hành vân không chút trở ngại.
~*~
Bóng trăng kiều diễm, long diên hương*, như tỉnh như mộng.
Ánh nến mỏng manh xuyên qua sa trướng, tản ra trên cẩm tháp cực đại, từng điểm sáng lấp lóe câu nhân.
Lộng Nguyệt nằm nghiêng bên cạnh Hách Liên Cô Tuyết, cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, từ ban ngày đến khi trời tối mịt, chưa từng ly khai tầm mắt.
Hắn đang chờ, chờ người trước mặt mở miệng cầu hắn.
Thân thể một trận khô nóng, mồ hôi tinh mịn thấm ướt từng sợi tóc hỏa hồng, dán trên chiếc cổ trắng nõn, phảng phất túy hồng khinh ti, hoa đào lạc ấn rực rỡ trên xương quai xanh yêu mị nở rộ lộng lẫy.
Yêu tinh kia không biết làm trò gì trên người hắn, Hách Liên Cô Tuyết cảm giác một cỗ hỏa chủng mà hắn không thể khống chế chạy khắp thân thể, phảng phất như ngàn vạn con kiến nóng bỏng chuyển động, đốt cháy toàn thân, khiến hắn liên tục thở dốc.
“Cảm giác thế nào?” Lộng Nguyệt nâng lên khuôn mặt Cô Tuyết, cười yêu dị, “Uyên ương hợp hoan tán, ngươi cứ việc tận tình hưởng thụ.”
“Ngươi đồ hỗn. . . Ngô.”
Mộ nụ hôn phủ lên cánh môi hắn.
Hồng mâu nhiễm sắc dục, yêu mị mà động lòng người.
Đầu lưỡi tràn ngập dục vọng của Lộng Nguyệt ngang tàng thô bạo tham nhập, liều chết dây dưa cuốn lấy chiếc lưỡi không thành thật của người kia.
Thân thể Cô Tuyết ngày càng khô nóng, loại cảm xúc đầy dụ hoặc này khiến huyết dịch toàn thân hắn sôi trào như thiêu đốt, hắn mạnh mẽ nắm lấy tử phát của Lộng Nguyệt, đem thân hình hoàn mỹ xinh đẹp kia dán sát trên ngực mình, đầu lưỡi không chút yếu thế quấn lấy dị vật ướt át.
Cuồng dã mà nóng bỏng, khiến người ta nín thở ngắm nhìn! Khát vọng mãnh liệt dưới nụ hôn kích thích thần kinh cả hai không thể kiềm chế.
Eo lưng thon dài mỹ lệ của Lộng Nguyệt giống như hoa sen màu tuyết bạch nở rộ trong đêm tối, hắn vươn đầu lưỡi khẽ liếm chiếc cổ trắng nõn của người dưới thân, âm thầm trượt xuống cho đến chỗ hai khỏa hồng anh thì dừng lại, ra sức liếm lộng khiến Cô Tuyết liên tục rên rỉ.
“Lộng Nguyệt, ta sẽ. . . cho ngươi. . . Ân. . . Chết không toàn thây!”
Lộng Nguyệt gắt gao đem Cô Tuyết đặt dưới thân, chầm rãi dần biến thành điên cuồng, từng nụ hôn ngấu nghiến ma dã cơ hồ muốn đem người dưới thân cắn nuốt vào bụng!
“Ngươi sẽ hối hận. . . Lộng Nguyệt, ngươi. . . nhất định sẽ hối hận!”
Hách Liên Cô Tuyết quả thực hối hận bản thân lúc này lại vô năng như vậy, đáng tiếc hắn không có chút khí lực nào, chỉ hận không thể đem áp kẻ đang trên người hắn đến long trời lở đất!
“Nếu hôm nay ta không trừng phạt ngươi, khi đó mới hối hận!”
Lộng Nguyệt căn bản không để ý tới lời uy hiếp của Hách Liên Cô Tuyết, hồng mâu mang theo sát khí kia chỉ đem đến cho hắn khoái cảm chinh phục cùng khiêu chiến.
Hắn chính là muốn trừng phạt Hách Liên Cô Tuyết!
Trừng phạt gia hỏa tàn khốc lãnh huyết kiêu ngạo này, đánh tan lệ khí của hắn, cho hắn nếm thử tư vị đau lòng cùng bất lực!
“Ngươi nghe cho rõ, nếu ngươi dám thượng ta, ngày mai ta liền diệt Nhật Nguyệt Giáo của ngươi!”
“Ba ──” Một tiếng bạt tai thật lớn vang lên triệt để phá tan đêm tối tĩnh lặng, tử mâu hiện lên một tia hận tuyệt, “Đừng uy hiếp ta!”
Lộng Nguyệt hung hăng niết lấy cằm Cô Tuyết, “Hôm nay nếu ngươi không cho ta thượng, ngay bây giờ ta đi hủy Ngạo Thần Cung của ngươi!”
“Ngươi có biết hay không, kẻ dám thượng ta, chỉ có kết cục đi xuống địa ngục!”
“Ta đương nhiên biết.” Lộng Nguyệt điên cuồng hôn môi, dùng thủ đoạn hung hãn mà thành thạo khiêu khích vùng mẫn cảm của Cô Tuyết, “Không phải là Giang Ngạc, Tông Đồng, Tiết Vô Mệnh, còn có Tiêu Tùy mới đây bị ngươi giết chết một đám súc sinh đó sao?”
Cô Tuyết đột nhiên nâng mâu, nhìn hắn bất khả tư nghị: “Làm sao ngươi biết?”
“Hừ, làm sao ta biết?” Lộng Nguyệt tách ra hai chân thon dài, gắt gao cọ xát bộ vị nóng rực của người dưới thân, “Ta làm sao có thể không biết!”
“Ba ──” Lại một cái tát.
Tử mâu hiện lên phẫn nộ cùng quyết tuyệt.
Hách Liên Cô Tuyết bị tát đột ngột thiếu chút nữa ngất đi, loại thôi tình dược kia đã khiến hắn không còn khí lực phản kháng, cảm giác hỏa thiêu cực nóng vĩnh viễn không có tận cùng lướt qua mỗi phần thân thể, ý nghĩ một mảnh hỗn độn, hồng mâu phủ kín một tầng sương mù loáng thoáng chiếu rọi đôi tử đồng như vực sâu.
Đó là bi sóc thu phong khắc sâu nỗi tịch liêu cùng cô độc. (sóc là phương bắc, bi là buồn, hiểu tạm là gió thu buồn nơi phương bắc.)
Tự cao tự đại, lại mang theo bi thương sâu thẳm, nhìn xuống thương sinh, nhưng tràn ngập mê mang tuyệt vọng. Lộng Nguyệt chế trụ cổ Cô Tuyết, lửa giận trong lòng bị ký ức khơi gợi, “Ngươi lúc ấy nếu quay lại nhìn ta, liền hiểu được ta vì sao lại biết!”
Lộng Nguyệt lúc này hận không thể xuống tay xé rách người ngày đêm tra tấn hắn, nhưng hết lần này tới lần khác lại đau lòng khó có thể dứt bỏ.
Hách Liên Cô Tuyết đã không còn nghe rõ hắn nói những gì, hỏa hồng y bào rời rạc thưa thớt trên người như loài anh túc mang theo kịch độc, mỹ lệ khiến người ta nín thở.
Động tác của Lộng Nguyệt dần trở nên kịch liệt, tản ra dã tính liều lĩnh mê người, hắn hôn lên trán Cô Tuyết thấm ướt mồ hôi, nói nhỏ: “Đêm hôm nay, ta muốn ngươi chân chân chính chính thuộc về ta!”
*Long diên hương: một loại chất do cá nhà táng tiết ra, được trộn lẫn với hương liệu để cố định mùi hương dễ bay hơi, rất quý hiếm.