Bên Hiện Giới đang là tan tầm buổi chiều, sau một ngày học hành mệt mỏi đi về nhà như mọi hôm. Thanh Trúc nhanh chóng bước vào, trước cửa nhà như thường lệ là mấy người vệ sĩ quần áo chỉnh tề.
Thấy Thanh Trúc bước vào ai nấy cũng cúi người lịch sự chào hỏi, bước vào sân nhà là căn biệt thự với phong cách cổ điển to không biết bao nhiêu gian phòng, đằng trước sân nhà là mấy người làm vườn, giúp việc.
Thấy Thanh Trúc thì cũng nghiêng mình kính cẩn, rồi quay đi ai làm việc nấy.
Điều này với Thanh Trúc thì tương đối bình thường, vài cái gật đầu mỉm cười thì cho qua, cô nhanh chóng chạy vào trong nhà. Sau khi đánh ánh mắt nhìn xung quanh một hồi thì hướng phía một người phụ nữ tuổi tác cũng có chút lớn.
Đang mặc trên mình bộ áo màu xám nhạt, cúc áo xưa, mái tóc búi đằng sau xem chừng khoảng 60-70 tuổi, đó chính là bà ngoại của Thanh Trúc:
" Ngoại ơi, bố mẹ con nay cũng không về nhà ăn cơm ạ?"
Người phụ nữ bên kia nghe vậy thì ánh mắt có chút rưng, sau rồi thì chậm rãi từ phía cầu thang bước lại phía Thanh Trúc. Từ từ vuốt nhẹ mái tóc rồi đáp lại:
"Không hiểu bố mẹ con, cứ mỗi lần đi là lại biệt tăm biệt tích, có cuộc gọi điện cũng chỉ hỏi qua loa có thiếu thốn gì không? Mà cũng đâu có biết thứ thiếu thốn nhất của bà cháu mình là một bữa cơm đoàn viên chứ. "
Thanh Trúc cũng ngước lại phía bà mình, mặc dù bản thân cũng có chút tủi thân khi nghe mấy lời vừa rồi. Nhưng âu cũng là một sự đánh đổi, như để xua tan không khí cô nàng vội vàng lôi từ trong túi ra một cái bọc nhỏ. Bên trong có mấy cây xúc xích được tẩm sẵn tương ớt rán nóng thơm lừng.
Vừa mở ra vừa giơ lên cho bà mình xem, quả thật thì những món ăn vỉa hè này cô chưa từng được thử qua. Nay cũng được một bạn trong lớp rủ cô mới lấy một ít mang về.
"Ngoại ăn thử không? Ngon lắm đó!" - Thanh Trúc nhanh miệng
Bên kia người phụ nữ cũng đáp lại:
"Con ăn đi, ta có tuổi bụng dạ cũng không được tốt lắm, ăn vào sợ đau bụng. Mà con cũng nên ăn ít thôi, lạ miệng ăn phải kẻo đau bụng cũng không chừng."
Thanh Trúc cười cười vừa cười vừa nhai ngấu nghiến, một lúc sau thì nghĩ đến thứ gì đó bèn lôi từ trong túi ra mấy bức hình được vẽ trên giấy đưa lên.
"Ngoại có từng biết hay nghe qua về những viên đá có hình thù như này không? Nó còn được gọi là Khai Linh Thạch"
Thực tình thì với những thứ kỳ lạ, đầu tiên người ta sẽ hướng đến những người cao tuổi hỏi. Vấn đề Khai Linh Thạch trước đó Thanh Trúc cũng đã tìm hiểu qua, nhưng bất luận là kim cương, hồng ngọc, đá quý đủ loại.
Sau khi đánh giá thì gần đều không phải, sau cùng cô mới quyết định phác họa ra giấy đưa đi hỏi.
Vừa nghe đến đó người bà nọ đứng hình, ánh mắt mở to, như đụng phải thứ gì đó. Đôi tay nhanh chóng giật lấy mấy bức vẽ mà Thanh Trúc chìa ra.
Sau khi liếc nhìn một hồi thì ánh mắt khó hiểu hướng phía thanh trúc mà hỏi vặn:
"Sao con lại biết những thứ này?"
Thấy biểu cảm của bà mình như vậy, chính Thanh Trúc cũng bất ngờ chẳng kém, bản thân lại cứ thấy ngờ ngợ bèn đáp lại:
"Có một người bạn nói cho con biết, mà có chuyện gì vậy ạ?"
Với cái nhìn liếc qua ai cũng dễ dàng đoán được những hình vẽ này ắt hẳn người bà có chút ấn tượng. Khi nghe được mấy câu có người bạn nói thì cũng không chịu để yên, liên tục tra hỏi thêm:
"Người bạn đó là ai, con quen người đó như thế nào? Người đấy bao nhiêu tuổi hiện đang sống ở đâu? Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, con nhất định không được giấu ta."
Mặc dù chưa biết tính nghiêm trọng, nhưng Thanh Trúc cũng cảm nhận được có điều bất ổn ở đây. Cô bèn ngước ánh mắt ngờ vực nhìn lên hỏi lại:
"Có chuyện gì thế ngoại? Có gì bất bình thường sao?"
Bà của Thanh Trúc bấy giờ mới đi ra ngoài nhìn ngó trước sau. Ra hiệu cho mấy người giúp việc đi ra ngoài, không nhanh không chậm kéo theo Thanh Trúc bước lên cầu thang, điệu bộ vô cùng khẩn trương.
Tiếp đó bước vào Thang Máy đi lên trên tầng cao nhất của căn biệt thự, ngó trước sau rồi thẳng thừng đóng chặt cửa kèm theo khóa trái phòng. Thanh Trúc ngoan ngoãn theo sau, trong đầu liên tục xuất hiện với những giả thiết.
Một lúc sau bà kéo theo Thanh Trúc ngồi bên chiếc ghế cạnh đầu giường, ân cần nhìn thẳng vào đôi mắt đang không hiểu chuyện gì của Thanh Trúc rồi hỏi:
"Cháu hãy kể lại đầu đuôi câu chuyện, bà cần biết mọi chuyện. Rồi bà sẽ nói cho cháu biết vài điều bí mật."
Thanh Trúc sau khi lưỡng lự một hồi lâu thì mới bắt đầu kể, ban đầu có hơi phân vân về chuyện mình đã từng hứa với Nguyên Lâm không tiết lộ. Nhưng trước ánh mắt của người bà, nàng ta cũng hơi khó lòng khước từ.
Với lại, những tình cảm xưa nay bà trao cho cô cũng không thể giả được. Nếu là người ngoài hay thậm chí có là bố mẹ cô cũng sẽ không tiết lộ nửa câu. Suy nghĩ hồi lâu cuối cùng thì cũng nhắm mắt nhắm mũi tường thuật không thiếu lấy một chi tiết.
Ban đầu là chuyện chính mình nghe thấy âm thanh lạ, đến những chuyện xảy ra từ hôm có kết nối đến nay, trước sau không hề giấu diếm chuyện gì cả.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, xong xuôi đầu đuôi cuối cùng Thanh Trúc có hỏi về nguồn gốc thứ ngôn ngữ ở quê ngoại, tại sao lại có sự trùng hợp đến vậy. Hai thứ ngôn ngữ gần như xuất phát từ một điểm khởi đầu, không hề có lấy một chút biến tướng.
Ban đầu cả Nguyên Lâm cũng có thắc mắc về vấn đề này, nhưng nhất thời không thể sáng tỏ, nên cả hai đành để lại chuyện này sang một bên không màng đến.
Nghe đến đây người bà mới bắt đầu gật gật như hiểu ra chuyện gì. Sau một hồi nhìn phía Thanh Trúc thì liền từ từ giảng giải:
" Ta sẽ kể cho cháu nghe về đầu đuôi câu chuyện, nhưng chuyện này vô cùng hệ trọng cháu phải tuyệt đối giữ bí mật.”
Thanh Trúc khe khẽ gật đầu, im lặng lắng nghe, bà cũng bắt đầu kể:
“Đầu tiên bà sẽ nói về thứ tiếng trước, rất nhiều năm về trước có khi đến cả mấy chục nghìn năm. Ở trên đỉnh núi Nhật Lĩnh mà ngày bé bà hay chỉ cho cháu ấy.
Tại đấy xuất hiện một vùng ánh sáng màu đỏ rực, tiếp đó thì liền đi ra rất nhiều người, bao gồm cả già trẻ gái trai có đủ. Họ nói chung một thứ tiếng, chính là tiếng mà quê ngoại hay dùng bây giờ.
Trong đám người đó có tồn tại vài người tự xưng là Khởi Pháp, có khả năng hô mưa gọi gió, bay lượn.
Sau một thời gian sinh sống, họ tiếp tục phát triển chủng tộc đến cực kỳ đông đúc. Về sau thì có mấy đoàn nhỏ lẻ tách ra đi về khắp các nơi trên thế giới và dần hình thành nên các thế lực ngầm riêng.
Mãi về sau, không biết vì lý do gì, các thế lực tiếp tục phát triển, nhưng không còn giao hảo với nhau nữa. Cũng từ đó mà xuất hiện nhiều bên đối chọi lẫn nhau vô cùng ác liệt không biết bao nhiêu thời gian.
Đến tầm vài trăm năm trở lại đây thì xuất hiện một tổ chức có tên là Quỷ Ảnh sinh ra. Lâu dần thì bành trướng đến không còn ai có thể chống lại nữa.
Chuyên đi chống lại những Khởi Pháp nhằm kiểm soát thế cục. Vì vậy hễ ai nhắc đến tu luyện hay Khai Linh Thạch tất cả điều bị tổ chức ngầm này ép quy phục hoặc là tiêu diệt.
Đến nay tổ chức này vẫn còn tồn tại và vẫn đang ngấm ngầm điều khiển thế giới. Nên ta mới nói, chuyện này vô cùng hệ trọng, mọi thứ cháu nên cực kỳ cẩn thận."
Thanh Trúc sau khi nghe vậy thì ngấm ngầm suy nghĩ hồi lâu, tiếp đấy tay chống cằm nhìn chằm chằm xuống đất. Lúc sau thì ngẩng đầu lên hỏi:
"Sao những chuyện này trước giờ cháu chưa từng nghe qua, vậy tức là thế giới của chúng ta bây giờ luôn tồn tại những người có khả năng tu luyện phải không bà? Chỉ là căn bản luôn bị che giấu nên không ai biết."
Người bà khe khẽ gật đầu, Thanh Trúc quay ra hỏi thêm, nhưng trong lời nói có vài phần lưỡng lự nửa rõ nửa không, ánh mắt đăm chiêu:
" Bà … năm nay … chính xác bao nhiêu tuổi rồi ạ?"
Người bà lúc này mới từ từ đưa ánh mắt nhìn về phía Thanh Trúc, sau cũng từ từ hỏi lại:
"Cháu thấy ta không bình thường rồi sao?"
"Thực ra từ trước cháu đã để ý rồi, mặc dù những người tầm tuổi bà, sức khỏe ai nấy đều có chút giảm sút.
Nhưng từ bé đến giờ cháu chưa thấy bà kêu đau hay ốm gì cả. Với lại ánh mắt của bà đã nói lên tất cả rồi, nó không giống ánh mắt của một bà lão."
Người bà lúc này nở một nụ cười nhẹ, khẽ lại gần vuốt tóc Thanh Trúc âu yếm:
"Cô nhóc này, đúng là chẳng có chuyện gì giấu nổi cháu. Năm nay ta đã ngoài 300 tuổi rồi.
Mặc dù tuổi tác bên ngoài hay ngoại hình điều là giả. Nhưng một chuyện ta là bà ngoại của cháu thì không thay đổi được."
Thanh Trúc nghe thế thì mở to đôi mắt, đã lường trước sự tình nhưng thật sự chuyện này cũng hơi quá sức tưởng tượng. Hai tay chống cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm bà không chớp mắt. Trong lúc đang ngỡ ngàng chuyện vừa nghe thì người bà đáp lại:
"Cháu muốn hỏi về Hãm Long Côn sao? Những thứ như vậy ta chưa từng nghe qua, nhưng dựa theo đặc tính nó có khả năng cao là vật của thế giới chúng ta bây giờ."
Thanh Trúc tiếp tục một phen nữa giật mình không ít, vội vàng đứng dậy. Chỉ với một cái chạm nhẹ lên đầu vậy mà lại có thể đọc được cả suy nghĩ của chính mình.
"Bố mẹ cháu có biết về những thứ này không?"
"Bố mẹ cháu không biết, và gần như cả nhà chúng ta điều không ai biết cả. Nếu như một ngày nào đấy cháu bước vào con đường này, những thứ như gia đình cháu điều phải buông bỏ.
Bà cũng biết cháu muốn hỏi về tại sao bà lại chọn con đường thành gia này đúng không? Bà mặc dù cũng là người tu luyện, nhưng vẫn không tránh được việc mình vẫn còn là con người.
Mọi thứ điều phải đánh đổi nhiều lắm. Hãy suy nghĩ thật kỹ! Còn nữa, cậu nhóc đó chắc đang nhớ cháu rồi đấy, nhanh chóng quay lại bên đó đi.
Một phần thâm tâm ta nếu đã kể ra toàn bộ sự tình, thì ta cũng muốn cháu hãy tham gia cùng mình. Mọi thứ cho dù có hung hiểm, nhưng lợi ích cũng vô cùng nhiều."
Nói xong người bà bước đi ra khỏi phòng, trên tay rút ra một chiếc hộp ngọc đặt ngay ngắn trên thành giường, không quên đóng cửa lại để một mình Thanh Trúc vẫn đang đứng lặng.
Thanh Trúc sau một ánh mắt đánh xung quanh, thì nhìn chằm chằm vào một chiếc hộp đang không ngừng phát sáng.
Không ngần ngại tiến lại mở chiếc hộp ra, bên trong là một viên đá ngũ sắc vô cùng đẹp.
Một âm thanh phát ra từ miệng cô nàng:" Khai Linh Thạch".
Ở một góc khác người bà Thanh Trúc đang nở một nụ cười nhẹ hạnh phúc, trên khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt ngậm ngùi bước xuống cầu thang.
Người bà xuất thân từ vùng núi phía bắc, nàng ta thật là La Yên. Cơ duyên thu thập cũng như tu luyện từ hồi còn trẻ nên hiện tại vẫn giữ được tuổi thanh xuân.
Nhưng càng về sau càng nhiều biến cố xảy ra, nàng ta liên tục thay tên đổi họ dịch dung sống qua ngày, nhằm che giấu thân phận, cũng như khả năng của chính mình.
Sống lâu với thời gian, trải qua không biết bao nhiêu là mối tình, cũng như đã gần như vô cảm với sự đời. Quyết tâm không bao giờ lấy chồng sinh con cái, nhưng sự tình thì hoàn toàn thay đổi.
Đến thời gian ấy chục năm gần đây, thì đem lòng yêu một người đàn ông. Người đó chính là ông ngoại của Thanh Trúc hiện nay.
Thêm một lần nữa chính mắt chứng kiến toàn bộ người thân già yếu mà không thể làm gì được. Mà tu luyện thì cũng khó khăn hung hiểm vô cùng, có mấy ai đến được đỉnh cao.