- Không đi nổi cũng phải đi, chớ còn làm sao được nữa?
Tú Linh hỏi lại:
- Nhưng chúng ta định đi đâu chứ?
Vô Tâm nói:
- Phía tây núi Không Động, trêи bờ sông Thao.
Tú Linh thở dài nói:
- Con đường này thϊế͙p͙ không thuộc, vả lại thân thể tướng công đang yếu, dù sao cũng không nên len lỏi trong rừng hoang núi vắng, nếu chẳng may xảy ra sự gì, thì còn biết kêu vào đâu?
Nàng trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:
- Vậy nên theo ý thϊế͙p͙, ta cứ đi đường lớn còn an toàn hơn nhiều. Vì lẽ thường đường cái đông người qua lại, dù chúng có trông thấy ta, tất cũng chưa dám hành động ngay, chúng ta vẫn có thì giờ lẩn trốn được.
Vô Tâm cười nói:
- Cô nương phân tích quả là hợp lý, nhưng nếu nhà Nam Cung thế gia cũng nghĩ như cô nương, tất chúng sẽ mai phục khắp dọc đường lớn, lúc đó ta sẽ tính sao?
Tú Linh ngẩn người ra một lát, đưa mắt nhìn khắp xung quanh rồi cau mày nói:
- Ở đây toàn là con đường xuyên qua núi, trắc trở khó đi, thân thể tướng công như vậy, chỉ e khó lòng vượt qua?
Vô Tâm cũng tỏ vẻ ngần ngừ, lẳng lặng giây lát, rồi quả quyết nói:
- Dù sao thì ta cũng cứ đi, khi nào xét ra không chịu nổi, lúc ấy sẽ hay.
Nói xong xốc áo bước đi.
Tuy chàng cố làm ra vẻ khoẻ mạnh rắn rỏi nhưng hai chân vẫn lảo đảo, xiêu bên nọ vẹo bên kia, điều đó thật không giấu nổi mắt ai.
Tú Linh lẳng lặng theo sau, nhiều lúc đã toan giơ tay đỡ chàng nhưng vừa đưa tay ra, chợt lại rụt lại miệng se sẽ thở dài.
Thốt nhiên thấy Vô Tâm lạng người đi, rồi ngã ngồi xuống đất.
Tú Linh hốt hoảng kêu rú lên một tiếng, vội chạy lại đỡ, chỉ thấy chàng mắt nhắm nghiền, khoé miệng ứa máu, hơi thở cực kỳ yếu ớt.
Vì chàng đã dịch dung nên không trông rõ sắc mặt nhưng sờ lên trán thấy lạnh buốt như đá, đủ hiểu là chàng đã bị trọng thương, vừa rồi lại cố gắng đi một quãng đường dài nên bị mất sức nhiều quá, đến nỗi không sao gượng nổi.
Tú Linh ruột rối như tơ vò, bất giác ứa nước mắt lẩm bẩm nói một mình:
- Ai bảo chàng quật cường? Rõ ràng không đủ sức, lại còn cố miễn cưỡng, bây giờ ta biết làm sao?
Đêm khuya thanh vắng, đường núi tịch mích, gió lạnh từng cơn, tiết trời rét như cắt ruột.
Tú Linh bế chàng trong tay, mê man bước đi, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Chàng đừng chết! Chàng đừng chết!
Những giọt nước mắt trong như thủy tinh, thánh thót rơi xuống mặt chàng.
Trời đất mịt mù, mây đen u ám. Cái cảnh cô độc bơ vơ, không người nâng đỡ, làm cho nàng cảm thấy thân mình nhỏ bé và yếu đuối như một cánh hồng trước luồng gió bão không biết gục xuống lúc nào.
Nàng cúi xuống nhìn người nằm trong lòng vẫn mê man bất tỉnh, đôi mắt nhắm nghiền, hai tay lạnh buốt, hơi thở thoi thóp, coi chừng không còn hy vọng sống được nữa.
Thời gian không biết đi qua bao lâu, và đã đi được bao nhiêu đường đất, nàng chợt nảy ra một ý tưởng, nghiến răng nhìn Nhâm Vô Tâm lẩm bẩm:
- Thϊế͙p͙ sẽ cùng chết với chàng, chàng xuống suối vàng khỏi lo tịch mịch, vì bất cứ lúc nào ở đâu thϊế͙p͙ cũng không dời chàng nửa bước.
Nàng ngẩng đầu lên chợt thấy trong khe núi có một ngôi từ đường nho nhỏ, lưng dựa vào sơn cốc.
Ở một nơi hoang sơn cùng cốc, lại vào giữa lúc đêm khuya mà trong gian từ đường vẫn còn có ánh đèn leo lét chiếu qua cửa sổ, thật là một cảnh tượng lạ lùng đặc biệt. Nhưng Tú Linh không còn thời giờ suy xét tới điều đó, nàng chỉ bế Vô Tâm xăm xăm bước vào.
Đây là một ngôi miếu cổ đổ nát hoang vắng, cửa sổ mạng nhện chăng đầy, thềm đá rêu xanh phủ kín, dưới ánh nến vàng khè, còn trông rõ mấy dấu chân mới, nhưng nhìn kỹ thì chỉ thấy một bàn chân trái, có lẽ dấu chân của một người tàn tật, hoặc là của giống ma rừng. Canh khuya rừng thẳm, dù người táo gan đến đâu, trông thấy dấu chân ấy cũng không khỏi rùng mình.
Tú Linh cũng không buồn tìm hiểu nhiều, nàng chỉ cắm đầu rảo bước thật nhanh vào miếu.
Chợt một cơn gió lạnh thoảng qua, ánh lửa chao đi chao lại, phập phồng chợt tắt. Tú Linh chợt cảm thấy một mùi hôi hám ẩm mốc xông thẳng vào mũi, giống hệt như không khí trong căn phòng bí mật của nhà Nam Cung thế gia.
Chính giữa miếu có một chiếc khám thờ đã mọt ruỗng, tróc hết nước sơn, góc nhà thì đầy những gạch vụn, bụi bặm nhưng chiếc hương án trước khám thờ thì lại được lau chùi sạch sẽ, nửa cây nến cắm trêи bàn đã đùn ra hai bên trông như bông hoa gọt bằng sáp, ngọn nến theo chiều gió chập chờn lúc tỏ lúc mờ.
Bên ngọn nến còn nửa chiếc bánh bò và một đống xương gà ăn thừa, với một lưỡi chuỷ thủ sáng loáng, phía đầu hương án có một chiếc quan tài không nắp, bên trong vứt bừa bộn mấy cái gối chăn, hình như mọi khi vẫn có người nằm trong quan tài duy không biết người hay ma?
Giữa miếu có một đống tro tàn, mỗi lần gió to tàn tro bay lên mù mịt như mưa bụi.
Tú Linh đưa mắt nhìn quanh, chợt buồn bã lẩm bẩm nói một mình:
- Chẳng lẽ chúng ta chết ở đêm nay thật sao? Ai đã thửa sẵn cỗ quan tài cho chúng ta thế này?
Nàng nhếch miệng cười một cách chua chát, rồi đặt Vô Tâm nằm vào trong quan tài. Dưới gầm bàn có một cái ang bằng đồng, trong còn ít nước lã nhưng bụi làm vẩn đục.
Tú Linh xé một góc vạt áo nhúng vào ang nước, đắp lên trán cho Vô Tâm, miệng se sẽ nói:
- Chàng còn tỉnh lại nói với thϊế͙p͙ được một câu nữa chăng? Chỉ một câu thôi.
Nói đến chỗ thương tâm, nước mắt nàng lại tuôn ra như suối, Nhâm Vô Tâm quả nhiên mở to đôi mắt con ngươi lờ đờ đưa đi đưa lại, trêи môi cố nở một nụ cười héo hắt thều thào nói:
- Nàng... nàng hãy còn ở đây ư?
Tú Linh mừng quá nghẹn ngào không nói được nên lời, mãi một lúc sau, mới gượng cười gật đầu nói:
- Vô luận công tử đi đâu, thϊế͙p͙ cũng theo liền bên cạnh.
Vô Tâm ngẩn người một lát, rồi thở dài nói:
- Tôi đã quá coi thường chưởng lực của Phượng Trinh mà lại quá tự tin mình, không.. không ngờ..
Tú Linh run run hỏi:
- Bây giờ chàng trong mình thế nào?
Vô Tâm gắng gượng mỉm cười:
- Tôi đã thấy khá nhiều, chỉ nghỉ ngơi chốc lát, lại có thể đi được.
Tú Linh đăm đăm nhìn chàng rồi lắc đầu:
- Chàng nói dối.
Vô Tâm vội đưa mắt nhìn đi nơi khác, chàng cũng biết là vết thương của chàng nặng lắm, nếu không có danh y kịp thời cứu chữa thì không sao nhưng nếu chẳng may... ôi chàng nhắm mắt lại không dám nghĩ tới nữa.
Tú Linh ngửa mặt nhìn lên trần nhà, nói như người ngủ mơ:
- Trời xanh hỡi! Tôi bằng lòng đổi mạng tôi cho chàng! Tôi chết không có hại cho ai, nhưng chàng... chàng còn bao nhiêu việc quan trọng cần phải làm, còn bao nhiêu người chờ đợi, chàng không thể chết được.
Vô Tâm nghe xong thốt nhiên rùng mình, bao nhiêu việc không muốn thốt ra, lúc này vì mấy câu nói của Tú Linh lại như dòng nước thuỷ trào ùn ùn kéo tới. Bất giác chàng cũng buột miệng nói theo:
- Ta không thể chết, không thể chết được!
Chàng nói chưa dứt lời, chợt thấy đầu lưỡi hơi mặn mặn rồi nhổ ra một cục máu tươi. Thế là lại ngất đi.
Tú Linh sợ quá khóc ầm lên, ánh nến vàng khè chiếu vào những giọt nước mắt của nàng long lanh như những hạt sương buổi sáng.
Thốt nhiên giữa lúc ấy từ phía xa xa có tiếng hát văng vẳng vọng lại.
Đó là một tiếng hát của một người đàn ông, giọng rất trầm hùng, hát rằng:
Khuôn thiêng chẳng thương hề, trời giáng tai ương.
Xót xa thân thế hề, phiêu bạt tha hương.
...
Giọng ca đầy vẻ bi ai hùng tráng, đêm đông gió lạnh, đủ khiến cho người nghe cảm thấy đứt ruột.
Tú Linh ngừng khóc lắng tai nghe. Chợt thấy tiếng hát im bặt, rồi cửa miếu bật tung ra.
Tú Linh vội ngẩng đầu lên trước mắt đã thấy hiện ra một cái bóng cao lớn lù lù đứng chắn trước ngọn nến. Đó là một người đàn ông tóc dài rủ xuống tận vai, râu quai nón che kín tới nửa bộ mặt, chỉ để lộ đôi mắt lóng lánh như tỏa hào quang khiến cho người ta không dám nhìn thẳng tận mặt, đôi vai rất rộng, đứng gần chật cửa miếu.
Trông hắn uy nghi như một vị thiên thần, nhưng vị thiên thần này chỉ có một cánh tay phải, và một cẳng chân trái, còn tay trái và chân phải thì đã bị chặt cụt.
Nách bên trái hắn còn ôm một bó củi khô, bàn tay phải xách một hồ rượu lớn. Hắn quắc mắt nhìn Tú Linh rồi cũng chẳng nói chẳng rằng, nhảy lò cò vào miếu, vứt bó củi xuống, mở nút vò rượu đưa lên miệng tu ừng ực.
Tú Linh cũng chỉ nhìn hắn một lượt rồi quay đi lấy tay lau ráo vết máu trêи mép của Vô Tâm.
Chợt nghe sầm một tiếng, người cụt tay đã đặt mạnh bầu rượu xuống bàn miệng lại nghêu ngao hát:
Tú Linh quay phắt lại gắt:
- Ở đây có người bị thương, người không trông thấy sao?
Người cụt tay không buồn ngoảnh lại, khoanh chân ngồi xuống đất, đưa lưng về phía Tú Linh với tay lấy que củi châm lửa đốt.
Hắn làm như không hề nghe tiếng Tú Linh nói, tay thì đốt lửa miệng vẫn gân cổ ngâm nga:
Xót xa thân thế hề, phiêu bạt tha hương.
...
Tú Linh nổi giận đứng phắt dậy nắm lấy vai người cụt tay lắc lắc mấy cái dằn giọng nói:
- Ông hát nho nhỏ chứ, để cho người bị thương nằm yên một chút! Tôi không muốn đuổi ông đi đâu.
Người đàn ông thốt nhiên vùng cười ha hả nói:
- Hay hay! Cảm ơn, cảm ơn! Ha ha.
Quả nhiên hắn thôi không hát nữa!
Tú Linh sẽ thở dài nói:
- Ngoài kia gió lạnh lại nhiều sương mù, ông cứ ở đây ngủ đỡ một đêm cũng được, nhưng xin ngồi ra một bên, đừng che khuất đống lửa.
Người kia ngoan ngoãn đứng lên, ngồi sang bên cạnh, đôi mắt sáng quắc, đăm đăm ngó sững Tú Linh sắc mặt tỏ vẻ kinh dị. Hắn lại với lấy chiếc hồ đưa lên miệng tu thêm vài ngụm rượu thốt nhiên lắc đầu cười nói:
- Hà hà, lạ quá, lạ quá.
Tú Linh cau mày nói:
- Tôi bảo ông nói nhỏ chứ, ông quên rồi sao?
Người cụt tay nói:
- Ờ ờ...
Nhưng hình như hắn không nhịn nổi, lại buột miệng kêu:
- Lạ quá lạ quá.
Tú Linh giận lắm hỏi:
- Lạ cái gì?
Người cụt tay nói:
- Những câu gì lão phu định nói đều bị người nói trước cả, như thế không đủ lạ hả?
Tú Linh cau mày hỏi:
- Ông định nói gì?
Người cụt tay cười nói:
- Ta vừa chạy ra ngoài mua rượu kiếm củi, lúc trở về thì chỗ ở giường nệm đều bị người chiếm cứ. Lão phu chưa từng đuổi người, trái lại người còn toan đuổi lão phu. Thế chẳng kỳ lạ là gì?
Tú Linh ngẩn người ra một lát, rồi ấp úng nói:
-À, thì ra đây là chỗ ở của ông đấy? Làm.. làm sao bây giờ?
Người cụt tay nói:
- Ngươi đã biết đây là chỗ ở của ta, thì định tính sao?
Tú Linh ngơ ngác giây lát rồi hỏi lại:
- Làm sao bây giờ?
Người cụt tay phì cười nói:
- Ngươi là thằng ngốc hay sao mà ngớ ngẩn thế? Bây giờ người đã biết đây là nhà của lão phu, thì dù không muốn đi cũng phải nói với lão phu xin ngủ nhờ mới phải chứ? Sao lại còn cứ ngồi ỳ ra đó? Có lẽ là người tưởng rằng ta không đuổi được người chứ?
Tú Linh thở dài nói:
- Ông không đuổi được tôi đâu!
Người cụt tay ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao lại lạ vậy?
Tú Linh nói:
- Không giấu gì ông, tôi tuy trông bề ngoài yếu ớt nhưng kỳ thực có biết võ công, nếu ông đuổi tôi thì chỉ bị thiệt.
Người cụt tay cười ha hả:
- Thật ư!
Tú Linh gật đầu:
- Tôi nói dối ông làm gì? Không tin ông cứ thử xem, nhưng thôi tôi khuyên ông đừng thử là hơn, vì thật ra tôi cũng không nỡ động thủ với ông.
Người cụt tay cười sằng sặc:
- Không ngờ người lại từ bi đến thế! Xem chừng giường nệm của lão phu đành phải nhường cho người thật.
Nói dứt lời lão co chân chui vào gần bàn thờ nằm.
Lúc đầu Tú Linh còn nghe tiếng lão uống rượu ừng ực nhưng sau đó một lát đã thấy lão ngáy ầm ầm như kéo gỗ, thì ra lão đã ngủ rồi.
Lúc này gió lạnh ào ào, ngoài cửa đã thấy mưa bay lất phất. Đêm đông mưa gió, càng làm cho lòng người tê tái quặn đau. Tú Linh nhìn Vô Tâm nằm mê man trong áo quan mà hai hàng nước mắt tuôn ra như suối.
Mấy hạt nước mưa bị gió đưa tạt vào miếu, làm cho đống lửa gần tàn, thốt nhiên tắt ngấm.
Tú Linh cũng chẳng buồn cho thêm củi đốt, chỉ ngồi ngây mặt nhìn ra cửa, ruột rối hơn mớ bòng bong.
Thốt nhiên trong màn mưa gió lại thấy hiện ra hai cái bóng đen vừa cao vừa gầy từ phía xa chạy tới như bay.
Chỉ nghe người bên trái nói:
- Anh em mình thật là số đen, đã bị một chuyến sai khổ sở thế này, trời già lại không ưa đang tự nhiên thì trời đổ mưa. Chúng mình cứ đội mưa đi cả đêm thế này chẳng khác gì hai con ma đói.
Người bên phải nói:
- Vô luận thế nào ta cũng phải tìm kiếm cho kỹ. Chỗ kia có ánh lửa, chắc có người ở, ta hãy vào đó tránh mưa một lát rồi sẽ tính sau.
Vừa nói dứt lời, hai cái bóng đã bay vụt tới trước cửa miếu.
Tú Linh giật mình kinh sợ, chưa biết nên ứng phó cách nào, hai bóng người đã sóng vai bước vào vừa đi vừa rũ những giọt nước mưa dính vào quần áo.
Hai người này cách ăn mặc cũng giống nhau, thân hình cũng cao gầy như nhau. Người bên trái còn đeo một thanh trường kiếm, một ống tay áo trong hình như không có gì buột vào thắt lưng, thì ra hắn cũng bị cụt một tay.
Tú Linh vừa thấy cách ăn mặc của họ, lập tức biến sắc, hai người mới vào đồng thời cũng vừa trông thấy nàng.
Cả hai sắc mặt cùng lạnh như tiền, nhưng con mắt thì hoăm hoắm như mắt cú. Họ nhìn nàng rồi cùng lộ vẻ sửng sốt.
Tú Linh quay mặt nhìn đi chỗ khác, nàng tuy cố làm ra vẻ trấn tĩnh, nhưng quả tim vẫn đập thình thịch vì nàng đã nhìn rõ hai gã ấy đều là nhân vật trong Thất thập nhị địa sát của Nam Cung thế gia. Người cụt tay chính là Nam Hải Mộ Dung Phi.
Thì ra Mộ Dung Phi và người áo đen đi đuổi theo cỗ xe ngựa khi thấy trong xe chỉ thấy kinh sách mà không có Vô Tâm đâu cả. Họ nổi giận vung kiếm chém tên đệ tử Chung Nam, là người đánh xe ngựa một nhát rồi bỏ đi.
Hai người phụng mệnh đi dò xét tin tức Nhâm Vô Tâm, vì không biết đích xác hành tung của chàng nên không dám về báo cáo. Như thế đủ hiểu Nam Cung phu nhân coi Nhâm Vô Tâm như một mối lo tâm phúc, dẫu biết là chàng đã chết, nhưng nếu không có người trông thấy thi thể của chàng thì mụ vẫn chưa yên tâm.
Mộ Dung Phi và gã áo đen tuy đã nổi tiếng hung thần trong võ lâm từ lâu nhưng đối với Nam Cung phu nhân vẫn sợ như cọp, quả nhiên chưa dò được tin tức đích xác không dám về báo, đành phải lần mò vào sâu trong rừng tìm kiếm lại một lượt.
Nếu Vô Tâm không bị thương quá nặng thì lúc này tất chàng đã chạy xa rồi, chúng đuổi theo không kịp dù trong bụng kinh sợ cũng đành phải về báo cáo, dù có bị trách phạt cũng cam.
Không ngờ tình cờ chàng lại chui vào nghỉ trong ngôi miếu đó, và lại không ngờ trời mưa, chúng cũng phải tìm chỗ trú chân nên mới bắt gặp.
Hai gã hung thần đưa mắt cho nhau, gã đứng bên trái cười nói:
- Chúng tôi lỡ độ đường tới đây, Chủ nhân có thể cho hai anh em tôi sưởi nhờ một chút được không?
Tú Linh không dám quay lại chỉ hờ hững đáp:
- Các người cứ tuỳ tiện.
Người áo đen cười nói:
- Cảm ơn!
Rồi hắn điềm nhiên ngồi xuống chỉ trong chốc lát ngọn lửa lại cháy bùng lên. Hắn đưa mắt nhìn quanh gian miếu rồi giơ tay báo hiệu cho Mộ Dung Phi.
Mộ Dung Phi lập tức nhảy xổ tới bên cỗ quan tài, Tú Linh đứng bật dậy quắc mắt nhìn Mộ Dung Phi chỉ chờ hắn ta tay là nàng quyết liều tính mệnh tấn công trước.
Không ngờ Mộ Dung Phi chỉ mỉm cười nói:
- Vị bằng hữu này ngủ ngon quá nhỉ!
Rồi hắn lại quay tới bên đống lửa ném thêm mấy que củi vào rồi ngồi xuống sưởi.
Tú Linh nói thầm một mình: “May quá!” Nàng lấy khăn lau khô nước mắt rồi ngồi xuống, quay lại bên đống lửa, thần thái cố làm ra vẻ bình tĩnh an nhàn.
Giữa lúc đó chợt thấy Mộ Dung Phi rút thanh trường kiếm ra, Tú Linh đã giật mình, không ngờ hắn chỉ cầm kiếm rồi nhìn đống lửa miệng lẩm bẩm:
- Đống lửa tốt quá, nếu không có nó thì anh em ta phải đi suốt đêm nay ở dưới trời mưa.
Gã áo đen cười khanh khách:
- Phải rồi, đúng là đống lửa tốt.
Tú Linh trong bụng hồi hộp, lo lắng vô cùng, nàng tuy không sợ chết nhưng Vô Tâm còn thoi thóp thở, nàng cũng quyết không để chàng lọt vào tay kẻ địch.
Nàng đăm đăm trông ra cửa miếu, chỉ khấn trời chóng tạnh để hai tên kia cút đi cho rồi.
Chợt lại nghe Mộ Dung Phi cười khẩy một tiếng nói:
- Từ xưa nay trêи đời không biết bao nhiêu phương ngôn vạn ngữ, nhưng tiểu đệ phục nhất có một câu.
Gã áo đen hình như đang nhắm mắt ngủ gà, nghe đồng bạn nói mới mở choàng mắt ra hỏi:
- Câu gì?
Mộ Dung Phi cười hả hả lên giọng ngâm:
- Đi mòn gót sắt tìm không thấy, nào biết rằng ngay trước mắt mình... Hà hà, Tống huynh, lửa đủ chưa?
Tú Linh chợt thấy quả tim như muốn nhảy bật ra ngoài, vội đưa tay chặn lấy ngực. Mộ Dung Phi và người áo đen vùng đứng dậy cười ha hả.
Mộ Dung Phi đứng chắn ngay trước cửa cười một cách nham hiểm nói:
- Nhâm Vô Tâm đừng có giả vờ chết, mau ra đây tiếp thiếu gia vài hiệp.
Gã áo đen chợt co một chân lên đá đổ hương án cười nói:
- Bằng hữu chui vào gầm mà tưởng che được mắt anh em ta ư? Biết điều thì ra đi.
Người cụt tay trở mình ngồi lên, hình như đang ngủ say vừa chợt tỉnh giấc, lấy tay dụi mắt cười một cách gượng gạo nói:
- Hôm nay thật là xui xẻo, nãy đã bị người chiếm mất giường, bây giờ lại bị người đá đổ cả bàn.
Gã áo đen sửng sốt ngây mặt ra nhìn một lúc rồi cười nhạt nói:
- Nếu người không có liên can gì tới mấy người kia thì đừng có lắm chuyện.
Người cụt tay nói:
- Tiểu nhân chỉ là một kẻ tàn tật, đâu dám lắm chuyện.
Nói xong bò ra góc tường phía xa ngồi co rúm lại một đống.
Gã áo đen lại quay mặt nhìn ra phía ngoài cười gằn:
- Nhâm Vô Tâm mày vờ chết làm gì vô ích! Mau ra đây mà chịu chết cho rồi.
Tú Linh vẫn ngồi giữ quan tài, tay đã ngầm tụ chân lực, nhưng thấy hai người kia tuy ăn nói hung hăng cuồng ngạo kỳ thực thì vẫn rụt rè không dám vọng động liền nghĩ thầm:
“Hai tên này lúc mới đầu có ý làm oai làm phách, không ra tay ngay, chẳng qua chúng chỉ sợ Nhâm Vô Tâm chưa mất hết công lực nên mượn cớ đốt lửa để điều hành công lực chờ cho sức khoẻ khôi phục mới dám phát tác. Vậy mà lúc này hình như chúng vẫn chưa dám tự tin.”
Nghĩ tới đây nàng bèn làm mặt cứng cười nhạt nói:
- Các người làm gì mà ồn lên thế? Có muốn ta đánh thức Nhâm tướng công dậy không?
Nàng biết nếu lúc này nàng sợ hãi chối là không có Nhâm Vô Tâm ở đây thì bọn Mộ Dung Phi đâu phải hạng tầm thường, chúng sẽ đoán biết là Nhâm Vô Tâm sắp chết, tất lập tức ra tay không cần đắn đo gì nữa.
Nghe nàng nói xong, hai tên kia bất giác rùng mình cùng lùi lại phía sau một bước sắc mặt hơi tái.
Tú Linh thấy thế trong bụng mừng thầm, nhưng ngoài mặt cố ý làm ra vẻ lạnh lùng, quay mặt nhìn đi chỗ khác, không lý gì đến họ nữa.
Hai gã áo đen đưa mắt nhìn nhau, không ai dám ra tay trước, nhưng cũng không tiện bỏ chạy.
Tú Linh ngoài mặt tuy vẫn giữ vẻ lạnh lùng kỳ thực thì ruột gan nóng như lửa đốt. Nàng thấy hai tên nọ cứ đứng ỳ mãi ra, không tiến mà cũng không lui, chỉ sợ chờ lâu lúc nữa, chúng sẽ phát giác ra là nàng nói dối, bèn lên giọng kẻ cả, lạnh lùng nói:
- Ta khuyên các người đừng nên chờ Nhâm tướng công tỉnh dậy làm gì, hãy mau mau cút đi là hơn.
Người áo đen ngồi trong xó miếu, đôi mắt long lanh có vẻ cười cợt, lẳng lặng chờ xem diễn biến, lúc này chợt cau mày trong miệng tựa hồ như đang lẩm bẩm:
- Hỏng hỏng hỏng to...
Chợt thấy Mộ Dung Phi ngửa mặt lên trần nhà cười sằng sặc, tiếng cười đó tuy ở trong ý liệu của người cụt tay nhưng lại ở ngoài ý liệu của Tú Linh.
Mộ Dung Phi cười chán rồi lại nói:
- Tống huynh này, trêи đời kể có hàng ngàn vạn chuyện cổ tích, nhưng trong đó tiểu đệ chỉ có phục mỗi một chuyện.
Trêи môi gã họ Tống cũng thoáng hiện một nụ cười hiểm độc hỏi:
- Chuyện gì?
Mộ Dung Phi lại cười ha hả nói:
- Chuyện thời Tam quốc, Thục, Nguỵ tương tranh, Gia Cát chết rồi còn loè được Tư Mã sống, chỉ đáng tiếc...
Hắn đưa cặp mắt sáng như dao nhìn Tú Linh rồi nói tiếp:
- Chỉ đáng tiếc là vừa rồi người nói hơi vội vã, nếu người quả thật là người thông minh, cố nhịn đi lát nữa, thì chúng ta có lẽ cũng bị bóng vía của Nhân Vô Tâm đuổi ra khỏi đây rồi thật.
Gã áo đen cũng cười nhạt nói:
- Đời nào thầy trò Nhâm Vô Tâm mà lại có lòng tốt khuyên chúng ta chạy đi? Thật là trò cười!
Tú Linh lúc này mới giật mình tỉnh ngộ, trong bụng vừa hối vừa tuyệt vọng. Nhưng tình trạng đó chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, lại tan biến đi ngay, nàng chợt nghĩ mình đã đặt sự sống chết ra ngoài vòng còn sự gì có thể làm cho mình sợ được nữa.
Giữa lúc ấy Mộ Dung Phi đã rút kiếm ra, gã áo đen cũng vung tay bước sấn tới nói to:
- Mộ Dung huynh hãy đứng đây lược trận, tên này không đáng để anh em ta cùng ra tay một lúc.
Vừa nói vừa giơ tay lên, tay trái chặn ngang tay phải đánh thẳng nhằm ngực và bụng Tú Linh phóng tới.
Mộ Dung Phi thốt nhiên dừng chân lại, xoay mình đứng chắn cửa miếu, cười nhạt nghĩ thầm: “Tên này mọi khi đối với mình vẫn anh anh em em ra vẻ thân thiết lắm, vậy mà lúc có ăn thì lại nhảy ra tranh công! Hừ, được để coi thử ngón nghề Phù vân thập thất nhị chưởng của người có đủ đối phó với đệ tử Nhâm Vô Tâm không cho biết!” Hắn nghĩ vậy liền thõng mũi kiếm xuống khoanh tay đứng xem.
Lúc này gã áo đen đã nhanh như điện phóng luôn ra bảy chiêu, thế như gió bão liên miên bất tuyệt.
Mộ Dung Phi bất giác cũng giật mình, không ngờ hắn đã luyện được chưởng lực âm nhu tới hoả hầu đó. Phải biết chưởng thế của người áo đen trông thì rất nhẹ nhàng tưởng như không có sức, thực ra thì bá đạo vô cùng. Đối phương chỉ chạm vào một ngón tay của gã cũng đừng hòng sống sót.
Trong khi đó gã áo đen lại đánh ra thêm bảy chưởng nữa, chưởng ảnh phơi phới, quả giống như mây bay gió thoảng bao vây lấy Tú Linh, vậy mà Tú Linh vẫn chưa trả đòn.
Vừa hết mười bốn chưởng, thân hình của nàng đã có vẻ lờ đờ chậm chạp, lẩn tránh cũng khó khăn đôi mắt lại càng hoảng hốt lo sợ.
Gã áo đen càng ra sức tấn công tới tấp lông mày Mộ Dung Phi lại càng nhíu lại.
Người cụt tay ngồi trong bóng tối trông ra bất giác cũng thở dài một tiếng, ông đối với Tú Linh hình như cũng hơi có cảm tình, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ dửng dưng hoàn toàn đóng vai khách bàng quang.
Chợt nghe tiếng gã áo đen cười ha hả:
- Môn hạ của Nhâm vô Tâm tài nghệ chẳng qua chỉ có vậy! Người dám tiếp ta bảy chưởng nữa không?
Nói chưa dứt lời, Tú Linh đã cười nhạt, lập tức phóng ra một chưởng.
Thì ra lúc trước nàng cố tình làm bộ kinh hoàng thất thố, mục đích chỉ là để dẫn dụ địch. Nhân vì trong bụng nàng đã không quan tâm gì tới sự sống chết, nên đầu óc rất thảnh thơi bình tĩnh. Trong khi hai bên đấu sức mà giữ được bình tĩnh ung dung đối phó, là đã thắng được đối phương một bực, người áo đen kinh nghiệm chiến đấu tuy dồi dào hơn nàng rất nhiều nhưng vì quá kiêu ngạo khinh địch nên mới bị trúng kế.
Chưởng thế của nàng nguyên đã súc thế từ lâu, nên lúc nàng đánh ra uy lực cực kỳ dũng mãnh.
Gã áo đen cười chưa dứt tiếng, chưởng phong đã ào ào phóng tới, hắn hốt hoảng xoay mình định tránh nhưng đã quá chậm, chỉ thấy một bên sườn tê cứng, tay trái đã không nhấc lên được nữa.
Mộ Dung Phi cũng giật mình, không biết hắn giật mình vì sợ hay vì mừng? Hắn nguyên vẫn định chờ người áo đen bị đối phương đánh bại, mình sẽ xông vào tiếp chiến, nhưng lúc nãy hắn thấy chiêu thức của Điền Tú Linh hung mãnh độc liệt như vậy, bất giác lại đâm lo.
Người cụt tay ngồi trong xó nhà thần sắc đột nhiên biến đổi một cách kỳ dị, lão vùng đứng phắt dậy, đôi mắt long lanh đăm đăm nhìn theo thân pháp của Tú Linh.
Tú Linh đã thắng một chiêu, không còn đắn đo gì nữa, liên tiếp phóng ra bốn chiêu nữa.
Chiêu thức của nàng càng lúc càng quỷ quyệt biến ảo khôn lường, chiêu nào cũng làm cho đối phương phải kinh ngạc, vì chưa từng được trông thấy bao giờ, hắn lúng túng không biết chống đỡ cách nào, càng nguy hơn nữa là tay trái của hắn dã bị thương, thành ra cả một nửa người bên trái bị bỏ trống.
Môn võ công mà Tú Linh dùng đây chính là chưởng pháp độc môn bí truyền của nhà Nam Cung thế gia, trừ dâu con nhà đó, trong giang hồ tuyệt không ai biết được nữa.
Và người nhà Nam Cung thế gia cũng ít khi động thủ với các nhân vật võ lâm, vì thế Mộ Dung Phi và gã họ Tống cũng không nhận ra được.
Mới hết bốn chiêu, người áo đen dã luôn luôn bị dụ vào cái thế cực kỳ nguy hiểm. Hắn sợ quá, toát cả mồ hôi liếc mắt nhìn Mộ Dung Phi, thấy hắn vẫn cầm ngang cây kiếm đứng yên, không có vẻ gì là muốn nhảy vào trợ trận.
Lại qua ba chiêu nữa, mồ hôi hắn đã đọng thành từng giọt, chảy xuống tới cằm, hắn không sao gắng gượng được nữa, bất giác buột miệng kêu lớn:
- Mộ Dung huynh mau đến giúp tiểu đệ một tay!
Mộ Dung Phi lúc này cũng đang ngẩn người ra vì những chiêu thức quỷ bí lăng lệ của Tú Linh. Hắn nghe gã áo đen gọi vội vung thanh kiếm lên xông vào đánh giúp.
Tú Linh cũng tự biết mình tuy chiếm được ưu thế chẳng qua chỉ là nhờ vào sự may mắn đánh lừa đối phương được chốc lát, nhưng nếu hai người cùng tiếp tay giáp công nhất định họ sẽ thắng thế.
Còn đang suy nghĩ, tranh trường kiếm cua Mộ Dung Phi đã như một đạo cầu vồng, rít lên thành tiếng, chém chéo xuống một nhát.
Gã áo đen thở ra một hơi dài, lùi lại ba bước, đoạn thò tay vào mình, lấy ra một cây roi mềm đen nhánh dài chừng bốn thước, vung mạnh một cái, cho thẳng ra như cây bút, điểm vào hai huyệt đạo bên sườn của Tú Linh.
Chỉ thấy tiếng roi vun vút, kèm theo kiếm khí loang loáng, kiếm chiêu của Mộ Dung Phi đã từng nổi tiếng giang hồ, lúc này hắn lại đã súc thế đợi phóng ra cố nhiên là chiêu thức cực kỳ lăng lệ gấp bội lúc thường.
Gã áo đen lúc đầu vì sơ ý khinh thường không dùng vũ khí đến nỗi suýt bị lâm nguy, lúc này trong tay đã có cây roi, nên tinh thần trở nên phấn chấn, luôn luôn thi triển chiêu thức hiểm độc đánh vào sau lưng Tú Linh.
Tú Linh tay không lại phải đấu với hai cường địch nên chỉ qua vài chiêu đã vào thế hạ phong. Nhờ được tâm hồn sáng rõ, không coi cái chết vào đâu, nên mỗi khi gặp hiểm chiêu vẫn liều mạng xông vào, quyết cùng đối phương cùng chết, bắt buộc đối phương phải quay về tự cứu, thủ thế nên còn có thể kéo dài thời gian ra được.
Nhưng lối đánh đó thực vất vả vô cùng, dầu người võ công cao tới đâu cũng không thể cầm cự được mãi.
Mộ Dung Phi cũng đã nhận thấy nhược điểm của nàng bèn xoay tròn thanh kiếm cười ha hả nói:
- Cứ đánh mãi thế này, hắn cũng đủ mệt đứt hơi mà chết, chúng ta việc gì cần phải đánh vội?
Tú Linh nghiến hai hàm răng ngọc, quay mình đi một vòng dùng chiêu “Tinh di hoán đẩu” phóng ra một chưởng.
Chiêu này cũng là một chiêu chí tử, nhưng chính giữa lúc nàng quay mặt đi luồng nhãn quang chợt chạm vào Nhâm Vô Tâm đang nằm trong quan tài, bất giác rùng mình nghĩ thầm: “Nếu ta chết thì chàng sẽ ra sao?.. Có khi tới thi thể của chàng chúng cũng không để cho nguyên vẹn?”
Vừa nghĩ tới đấy, trái tim của nàng như thắt lại, chợt quát to một tiếng:
- Dừng lại!
Thân hình nàng đã lùi nhanh về phía sau ba bước.
Lão cụt tay đăm đăm nhìn thân pháp của nàng đầy vẻ mâu thuẫn và thống khổ, hình như trong bụng đang có sự gì rất khó giải quyết tới khi nghe tiếng nàng quát to, lão lại càng thêm kinh ngạc.
Mộ Dung Phi và người áo đen cùng cười nhạt dừng tay lại chia ra đứng hai bên Tú Linh không cho nàng chạy trốn. Mộ Dung Phi lại cười khẩy nói:
- Nếu mi muốn đầu hàng thì cũng dáng gọi là thông minh.
Tú Linh trừng mắt nói:
- Lúc này nếu ta muốn chạy thì các người cũng không đuổi được ta đâu.
Mộ Dung Phi đưa mắt nhìn quanh, thấy các cửa sổ bốn bên đều đổ nát với thân pháp nhẹ nhàng như cánh bướm của nàng, nếu quả nàng vượt qua cửa sổ mà chạy thì chúng thật khó lòng đuổi kịp. Hắn cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, rồi chợt cười ha hả nói:
- Có lẽ.. nhưng dù sao thì Nhâm Vô Tâm cũng không chạy thoát.
Tú Linh nói:
- Quả vậy, lúc này hắn không còn đi được nữa, nếu các người tha cho hắn, thì ta sẽ không trốn, thì dù các người muốn làm gì ta cũng vui lòng.
Mộ Dung Phi ngửa cổ lên trời cười sằng sặc nói:
- Tức cười ơi là tức cười! Mi là cái thá gì mà dám đòi thế mạng cho Nhâm Vô Tâm? Ta nói thực cho mà biết, đến mười mạng mi đánh đổi lấy một ngón tay của hắn cũng chưa đủ, đừng có mơ hồ.
Tú Linh cau mặt nói:
- Người có biết ta là ai không?
Nàng nói câu ấy bằng một giọng cực kỳ khó khăn vì nàng thực không muốn cho chúng biết lai lịch của mình nhưng trừ cách ấy ra thì thực tuyệt vô hy vọng.
Mộ Dung Phi sửng sốt một lát, chợt lại cười khanh khách:
- Ngươi là ai, hoặc giả cũng là một nhân vật ba đầu sáu tay oai danh hiển hách trong võ lâm chăng?
Tú Linh đứng thẳng người nghiêm trọng nói:
- Ta chính là..
Nàng vừa nói tới đây bên tai chợt nghe thoáng có một giọng nói là lạ, như rót vào tai, chính là môn nội gia tuyệt học “Truyền âm nhập mật” nói rằng:
- Hai người kia dù có bắt được người chúng cũng không chịu tha Nhâm Vô Tâm đâu!
Tú Linh ngạc nhiên đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy bốn bề gió thổi ù ù, ngọn đèn nghiêng ngả, trong miếu tuyệt không có gì lạ, trừ vị quái khách từ nãy tới giờ vẫn ngồi co ro trong xó tường.
Nàng sửng sốt nghĩ thầm: “Chẳng lẽ người cụt tay kia là một tay nội gia cao thủ, ẩn tích phong trần chăng? Tiếng nói vừa rồi không biết có phải của ông ta không?” Nàng còn đang suy nghĩ, chợt lại nghe cái tiếng nói vừa rồi văng vẳng đưa vào tai:
- Lão phu trước đã từng thề không bao giờ động thủ với ai nên không thể giúp người được, nhưng trời hay giúp những người biết tự giúp sao người không cứ đánh nữa đi, biết đâu không thắng? Mà dù có chết thì cũng chết một cách oanh liệt khỏi phải ân hận gì nữa.
Tú Linh nghe xong chợt lại thấy bầu nhiệt huyết bốc lên ngùn ngụt buột miệng hét lớn:
- Kính tuân lời tiền bối chỉ dẫn!
Mộ Dung Phi và người áo đen đang lắng tai chờ nghe nàng xưng danh chợt nghe nàng nói thế, bất giác kinh ngạc sửng sốt, đứng ngẩn người ra một lát rồi Mộ Dung Phi hỏi:
- Ngươi là ai, sao không nói ra được? Ngươi nói chuyện với ai thế?
Tú Linh quát:
- Ngươi!
Tiếng quát kèm theo một chưởng nhằm giữa ngực Mộ Dung Phi nhắm tới.
Mộ Dung Phi vung thanh kiếm lên chặn chưởng thế của nàng lại giận dữ quát:
- Giỏi! Thì ra vừa rồi người chỉ tìm cách hoãn binh? Bọn thái gia có cho người thở một lúc cũng không sao mà.
Trong khi nói xong câu đó, hắn đã đánh luôn được bảy chưởng. Chưởng thế của Tú Linh cũng chỉ nhằm vào chỗ sơ hở của mũi kiếm mà tấn công, chân vẫn đứng vững không lui một bước. Chợt gã áo đen cười nhạt một tiếng, ngọn roi của gã đã vun vút điểm vào huyệt khúc trì bên sườn của Tú Linh.
Roi và kiếm hai mặt giáp công chỉ trong khoảnh khắc Tú Linh đã bị lạc xuống hạ phong. Nàng thở dài thầm nghĩ: “Dù thế nào thì hôm nay ta cũng được chết cùng với Nhâm tướng công.”
Hai tay nàng chia ra, vừa toan thi triển chiêu “Bác hổ cầm phượng” tay phải điểm thẳng vào cổ tay cầm kiếm của Mộ Dung Phi, tay trái vòng lại bắt ngọn roi của gã họ Tống.
Không ngờ chỉ trong nháy mắt, chiêu thức của nàng chưa kịp thi ra, chợt lại nghe bên tai có người nói:
- Không nên dùng chiêu đó.
Tú Linh sửng sốt vội thu chiêu về, người kia lại nói:
- “Liên đài bái phật”, “Tà tẩu thất tinh”, “Thực đảo hoàng long”.
Chiêu “Liên đài bái phật” chỉ là thế thủ, chiêu “Tà tẩu thất tinh” là một ngón thua chạy nhưng đến chiêu thứ ba “Thực đảo hoàng long” lại là một thế công rất mãnh liệt, tính chất của ba chiêu hoàn toàn khác nhau, khó lòng thi triển liên hoàn một cách mạch lạc được. Vả lại chiêu “Liên đài bái phật” xưa nay vẫn chỉ dùng để đối phó với một người, lúc này dưới cái tình trạng roi kiếm giáp công nếu sử dụng chiêu đó thực là nguy hiểm vô cùng.
Đổi thử địa vị người khác, trong lúc sự sinh tử tồn vong như ngàn cân treo sợ tóc như lúc này ai dám thi triển ba chiêu chỉ nắm chắc phần bại hơn là phần thắng đó.
Nhưng Điền Tú Linh đã không coi sự sống chết thua được vào đâu, nên cũng chẳng cần đắn đo, lập tức thu chưởng về, thì chân co lại, tay chắp trước ngực,chiêu này chính là chiêu “Liên đài bái phật.”
Chỉ thấy hai mắt hoa lên, bên tai gió thổi ù ù, một roi một kiếm thế công cực kỳ lăng lệ vậy mà không chạm được vào một mảnh áo của nàng.
Nhưng lúc này cái thế “Liên đài bái phật” vẫn chỉ là giữ chứ không phải là đánh, đường rút đã bị đối phương vây kín, thì làm sao còn lo thi triển được chiêu “Tà tẩu thất tinh”? Tú Linh trong bụng cũng hơi lo thầm.
Chợt nghe Mộ Dung Phi cười nhạt nói:
- Ngươi định chết hả?
Thanh trường kiếm kèm theo kiếm phong vù vù đánh tới kiếm phong tuy lặng lẽ, nhưng lưỡi kiếm đánh thẳng thành ra phía dưới bên trái hơi để lộ ra một đường trống.
Tú Linh mừng rỡ chân hơi nhích đi, từ trong luồng kiếm phong của đối phương chuồn ra, đó chính là chiêu “tà tẩu thất tinh” chiêu “độc xà tầm huyệt” của Mộ Dung Phi vừa thi triển nàng đã bước vòng ra phía lưng hắn.
Chiêu “độc xà tầm huyệt” mui kiếm chỉ hướng đánh về phía trước, còn phía sau hoàn toàn bỏ trống. Hắn yên trí lừa đối phương tiền lệ đã bị phong, hậu lộ lại bị chặn, tất nhiên không còn lối thoát nữa.
Không ngờ Tú Linh lại lợi dụng ngay, cái giây phút ngắn ngủi đó, thi triển luôn chiêu “tà tẩu thất tinh” là một chiêu đã tưởng không thể nào thi triển được thành thử đang do dự từ chỗ chết thành chỗ sống, đang từ khách vị chuyển sang chủ vị.
Hắn còn đang sửng sốt bàng hoàng thì chiêu thứ ba “thực đảo Hoàng Long” của Tú Linh phóng ra, khiến hắn không còn lối nào thoát ra được.
Chỉ nghe đánh “bịch” một tiếng, hậu tâm của hắn đã bị Tú Linh đánh trúng hai chưởng, miệng phun máu tươi, ngã gục xuống đất.
Tú Linh đã thắng một chiêu, quả tim lại đập thình thịch, chính nàng cũng không ngờ mình lại thành công một cách dễ dàng như thế.
Gã áo đen sợ quá đứng ngẩn mặt ra rồi thốt nhiên thét ra một tiếng cầm roi xông vào.
Trong lúc sợ hãi chiêu thức của hắn cũng thực sự liều lĩnh, Tú Linh đã vững lòng tin tưởng, lại định thi triển chiêu “tam hoàn sáo nguyệt”, chiêu này gồm ba thức, thức nọ tiếp thức kia đều là thế công cả.
Không ngờ giữa lúc đó, tai nàng lại văng vẳng nổi lên cái tiếng bí mật vừa rồi:
- Không dùng chiêu “tam hoàn sáo nguyệt”. Trước hết hãy nhường hắn ba chiêu, rồi sẽ liệu.
Tú Linh lập tức theo lời thu chưởng về, tránh qua ba chiêu, trong bụng chợt bàng hoàng kinh sợ, cái tiếng thần bí kia không những đã đoán rõ được chiêu thức của đối phương, khiến cho mình chiếm được ưu thế, mà lại còn hiểu được cả chiêu thức mình định sử dụng nữa. Nhưng những chiêu thức mình dùng đều là môn bí truyền của Nam Cung thế gia, giang hồ không một ai hay, làm sao người này lại biết?
Nàng vừa tránh hết ba chiêu, lại nghe thấy tiếng nói:
- “Tà tẩu thiên phong”, “Phượng hoàng triển xí”, “Song phong quán nhĩ”!
Hai chiêu trước còn khá, nhưng chiêu thứ ba “Song phong quán nhĩ” là một đòn phải đánh xáp lá cà, mà người áo đen cầm cây roi dài thế kia, làm sao có thể tới gần hắn được?
Tú Linh tuy trong bụng lấy làm kinh dị, nhưng chân vẫn cứ tiến về phía bên cạnh người áo đen.
Gã áo đen quát to một tiếng, quay đầu ngọn roi, dùng điệu “phong quyện lạc điệp” đánh mạnh vào vai trái Tú Linh.
Tú Linh chưa đứng vững, hai tay đã dùng thế “Phượng hoàng triển xí” tay trái vừa vặn chạm phải đầu ngọn roi của gã áo đen, nàng thừa thế nắm chặt ngay lấy đầu roi.
Gã áo đen hoảng hốt vội xoay mình lại, thành ra mặt gã đối thẳng với mặt nàng. Tú Linh không hề do dự, tay trái tuy vẫn nắm chắc ngọn roi, nhưng hai tay đã chia ra hai bên, mỗi tay vạch thành một đường vành cung, rồi hợp lại mà đánh ra, vừa hay thi triển đúng chiêu “Song phong quán nhĩ”.
Gã áo đen chưa kịp thốt lên tiếng kêu kinh hoàng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng sắc nhọn như cứa vào tre nứa, rồi cả cái sọ đã bị Tú Linh bóp nát như tương, máu tuôn xối xả, thân hình đã rơi xuống bên cạnh Mộ Dung Phi.
Tú Linh chỉ đứng ngẩn người ra, không biết nên mừng hay nên sợ, nàng chỉ cảm thấy cuộc đánh nhau vừa rồi, khác nào như một giấc mơ chỉ trong phút chốc mình đã chuyển bại thành thắng, đánh chết luôn hai cao thủ võ lâm. Thật là một điều quả ư vô lý, nói ra chắc không ai dám tin.
Nàng ngẩng nhìn lên, thấy người cụt tay từ trong đi ra, hai con mắt sáng quắc cũng đang đăm đắm nhìn nàng, nhỡn quang hàm chứa một sắc thái kỳ dị, không biết là vui hay buồn, thông cảm hay thống khổ?
Tú Linh nhìn thấy thái độ của ông là phức tạp như vậy, bất giác cúi đầu xuống, trong bụng hơi sờ sợ, ngần ngừ một lát rồi nói:
- Vừa rồi vừa được tiền bối chỉ dẫn... tại hạ...
Người cụt tay vẫn đăm đăm nhìn nàng, mỉm cười nói:
- Đúng vậy!
Tú Linh nghiêng mình kính cẩn nói:
- Cảm ơn cứu mạng, tại hạ không biết phải tạ lại thế nào cho xứng đáng.
Người cụt tay chợt cười ha hả nói:
- Ta làm gì? Miễn người không đuổi lão phu ra khỏi đây là được rồi!
Tú Linh đỏ mặt mỉm cười nói:
- Tại hạ có mắt mà không trông thấy Thái Sơn, tiền bối...
Người cụt tay chợt nín cười xua tay nói:
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
Tú Linh thấy ông ta hỏi một cách đột ngột như vậy cũng hơi sửng sốt, nàng đứng ngây ra một lúc rồi ấp úng nói:
- Tại hạ...tại hạ...
Người cụt tay lại ngắt lời
- Có lẽ người tuổi dần phải không?
Tú Linh không muốn cho ai biết rõ tên tuổi, bèn gật bừa. Nhưng người cụt tay hình như lại thiết tha với việc ấy, thấy nàng nhận, sắc mặt hình như bị kϊƈɦ động mạnh, lẩm bẩm nói một mình:
- Đúng thật, quả nhiên đúng thật.
Tú Linh mỗi lúc lại thêm kinh ngạc, chỉ đứng đờ mặt, không biết nói gì nữa.
Người cụt tay lại ngẩng lên nhìn nàng một cách buồn bã nói:
- Ngươi tốt lắm, tốt lắm! Chỉ phải cái võ công hơi yếu, còn phải tập luyện nhiều mới được.
Tú Linh gượng cười đáp:
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm... Tiền bối có thể cho tại hạ biết đại danh được không?
Người cụt tay đưa mắt nhìn đi phương khác, hình như không nghe thấy câu nàng nói, một lúc lâu chợt hỏi?
- Lệnh đường đại nhân gần đây có mạnh khoẻ không?
Tú Linh giật mình, mở to con mắt ấp úng:
- Còn... còn mạnh... Tiền bối... là... là...
Người cụt tay cười ha hả:
- Lão phu chỉ thuận miệng hỏi chơi, chớ có quen biết gì bà ta đâu!
Rồi lại ngửa mặt lên trời cười một tiếng dài, có lẽ ông ta cố mượn tiếng cười để che giấu những xúc động trong tâm tình. Tú Linh cũng đăm đăm nhìn vào mặt ông ta, quên mất cả những câu muốn hỏi.
Người cụt tay cười xong, lại bước tới bên áo quan hỏi:
- Nhâm Vô Tâm với ngươi là thế nào?
Tú Linh ngần ngừ một lát, rồi gượng cười nói:
- Đó là công tử của tiểu nhân...