• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở bên ngoài phòng trọ, nương theo âm thanh răng rắc, cửa mở ra.



Nhưng mà cảnh tượng xuất hiện trước mặt lại làm cho Mục Nhất Tiếu nín thở.



Chờ đã...



Cái này là nhà của cô hả?



Sao lại thay đổi thành như thế này?



Mục Nhất Tiếu ôm theo thái độ hoài nghi lui ra khỏi cửa, sau đó chuyển tầm mắt nhìn thoáng qua số phòng.



Không sai, nơi này là nhà của cô mà.



Nhưng mà...



Tại sao nền gạch màu trắng lại biến thành cái thảm màu hồng?



Tại sao vách tường màu trắng lại được dán giấy với hoa văn hoa mộc lan?



Cái tủ cũ lại biến thành mới?



Ghế sofa mộc mạc lại biến thành ghế được đặt làm rất cao cấp?



Cái bàn ăn nhỏ cũ nát tại sao lại biến thành bàn đá cẩm thạch?



...



Cái này... đều là do Phó Tư Vũ đã đổi?



“Cô Mục, cô trở về rồi.” Sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh của Liên Thành lộ ra mấy phần vui thích nho nhỏ.



“Cái này?” Mục Nhất Tiếu quay đầu lại, một mặt mờ mịt lên tiếng nói.



“Cô Mục cậu chủ muốn chuyển đến đây ở, bên này quá đơn sơ cho nên... tôi đã tự chủ trương đổi một vài món.” Liên Thành rất hài lòng ngắm nhìn bốn phía, bởi vì cười cho nên nếp nhăn bên khóe mắt xuất hiện, trông có vẻ khá hiền lành.



Mục Nhất Tiếu: "..."



Cái gì?



Chuyện đến đây ở?



Cái từ "tự tác chủ trương" này có phải là ông ta dùng ở trên người của Phó Tư Vũ không vậy?



Đều đã đổi rồi, hơn nữa hai người đường đường chính chính có danh nghĩa là vợ chồng sắp cưới, Mục Nhất Tiếu không có cách nào nói thêm gì nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận chuyện này.



Đi về phía phòng ngủ, trong dự liệu phòng ngủ cũng đã thay đổi.



Giường, rèm, cửa, thảm, giấy dán tường, tủ quần áo... đều đã được đổi mới.



Mà lúc này quần áo treo trong tủ có mấy món là đồ vest của Phó Tư Vũ.



Ba màu trắng xám đen trong căn phòng ngủ toàn màu hồng có vẻ không thích hợp cho lắm.



Liên Thành đi vào, trong lòng lại lén lút tuyên dương cho sự thông minh của mình, sau đó lên tiếng hỏi: “Cô Mục có thiếu cái gì thì cứ việc nói với tôi, tôi đảm bảo là đều sẽ mua lại cho cô.”



Đều mua lại?
















Lúc đầu thuê phòng cũng không lớn lắm, lại bị Liên Thành giày vò một phen, lại càng chật chội hơn nữa, Mục Nhất Tiếu còn dám muốn cái gì nữa đâu chứ?



Nhưng mà Liên Thành lại có lòng tốt, cô vẫn nở nụ cười từ chối: “Chú quản gia, đồ vật đã đầy đủ lắm rồi.”



Vừa nghĩ tới sau này không có không gian riêng tư, Mục Nhất Tiếu không ngừng kêu khổ, trong lòng lại âm thầm phát sầu.



Thấy bộ dạng của Mục Nhất Tiếu cũng không vui cho lắm, Liên Thành nghĩ thầm có lẽ là cô gặp phải khó khăn gì đó cho nên không quấy rầy nữa, sau đó rời khỏi phòng trọ.



Nhưng mà sau khi đi khỏi, ông ta lập tức gọi điện thoại cho Phó Tư Vũ.



Tút tút" hai tiếng, điện thoại được kết nối rất nhanh.



“Nói!” Giọng nói lạnh như băng truyền ra từ trong điện thoại, lộ ra khí tức làm cho người ta phải tránh xa ngàn dặm.



Liên Thành cầm điện thoại không tự chủ mà rùng mình một cái.



Trong lòng lại âm thầm suy nghĩ, chỉ sợ là tính tình này của cậu chủ gặp cô Mục rồi thì mới có thể thu liễm được một chút.



“Cậu chủ, cô Mục trở về rồi, trông có vẻ không vui cho lắm.” Liên Thành lại trần thuật.



“Ừm.”



Lập tức cúp máy.



"tút tút", âm thanh máy bận.



Liên Thành nắm chặt điện thoại, vẫn còn chưa hoàn hồn lại.



Lúc nãy không phải là do ảo giác đúng không?



Đứng tại chỗ run lên một cái, Liên Thành mở điện thoại ra xác định thời gian trò chuyện hồi lúc nãy là mười giây.



Cho nên lúc nãy không phải là ảo giác, quả thật là cậu chủ đã nhận điện thoại.



...



Trong phòng làm việc tổng giám đốc trên lầu mười sáu của tập đoàn Vân Dật.



Phó Tư Vũ ngồi trước một chồng tài liệu xếp thành núi nhỏ, anh mặc một bộ đồ vest màu đen, cả người lộ ra hơi thở chết chóc của sa tăng.



Cặp mắt đen như mực đang theo dõi người đàn ông ở trước bàn làm việc, mà ngón tay thon dài lại đang đung đưa điện thoại.



Bầu không khí xung quanh dường như là có thể nuốt chửng người khác bất cứ lúc nào.



“Anh à, anh tin tưởng em đi, Mục Nhất Tiếu không phải là loại phụ nữ tốt lành gì, cô ta rất bẩn, trong trường học có rất nhiều chuyện bê bối của cô ta...” Lòng Giang Kiều Vỹ nóng như lửa đốt lên tiếng giải thích, cảm xúc đã sắp sụp đổ rồi.



Từ nhỏ đến lớn anh ta đều rất kính trọng Phó Tư Vũ, coi anh như là anh ruột mà đối xử.



Nhưng mà có làm như thế nào anh ta cũng không nghĩ tới Phó Tư Vũ lại coi trọng một người phụ nữ dơ bẩn như là Mục Nhất Tiếu.



“Ừm, nói xong chưa?” Phó Tư Vũ khép mắt lại, lạnh nhạt phun ra câu nói này.



Anh chưa bao giờ tin vào tin đồn.



Những tài liệu mà anh đã điều tra về Mục Nhất Tiếu cũng không dơ bẩn giống như trong miệng Giang Kiều Vỹ đã nói, thậm chí còn sạch sẽ bất ngờ.



“Anh, em là vì muốn tốt cho anh.” Giang Kiều Vỹ khó thở, sác mặt lúc đỏ lúc trắng.
















Mặc dù biết Phó Tư Vũ đã đưa ra quyết định thì bất cứ kẻ nào cũng không thể thay đổi, nhưng mà anh ta vẫn muốn thử một lần.



“Tôi biết rồi.” Phó Tư Vũ để điện thoại di động xuống, khẽ dựa nửa người trên ra phía sau xe lăn, một bộ dạng lười biếng không thèm để ý chút nào.



Thấy anh như thế này, Giang Kiều Vỹ nén giận, sau đó lại móc điện thoại di động ra mở một tấm ảnh chụp đang được chia sẻ và bình luận điên cuồng trên diễn đàn trường học vào lúc này.



Hình ảnh được chụp lại chính là hành động thân mật của Lăng Kỷ Minh và Mục Nhất Tiếu ăn cơm và cùng nhau lên xe.



“Anh à, anh nhìn đi.” Giang Kiều Vỹ cầm điện thoại đứng bên cạnh chiếc xe lăn, lại đưa tay để điện thoại xuống trước mặt Phó Tư Vũ.



Anh nhìn thấy tấm ảnh đó liền đâm trúng dây thần kinh của Phó Tư Vũ một cách chính xác. Kiếm Hiệp Hay



Trong giây sắc mặt của anh biến đổi, từ hờ hững trở nên hung ác nham hiểm đến dọa người, bàn tay với khớp xương rõ ràng lại siết chặt thành nắm đấm.



Giang Kiều Vỹ đến trước mặt, anh cũng bị cổ khí thế nặng nề áp đảo, nhưng mà anh ta không lùi bước, anh ta nghĩ là nhất định phải nói cho Phó Tư Vũ biết rốt cuộc Mục Nhất Tiếu là người như thế nào.



Sau khi im lặng ngắn ngủi, Phó Tư Vũ di chuyển tầm mắt, giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ lạnh lùng: “Ảnh chụp này là do ai chụp?”



Đột nhiên cánh tay đang giơ điện thoại của Giang Kiều Vỹ lại run lên.



Rõ ràng là sợ hãi nhưng mà anh ta vẫn lấy dũng khí mà nói một câu: “Trong trường đều truyền ra ngoài rồi Mục Nhất Tiếu bị người ta bao nuôi.”



Vừa mới dứt lời, Giang Kiều Vỹ liền cảm nhận được một cái nhìn chết chóc đến từ địa ngục.



Anh ta vô thức lui ra phía sau hai bước, giữ một khoảng cách chừng một mét với Phó Tư Vũ.



Thấy Giang Kiều Vỹ nhảy ra phía sau, Phó Tư Vũ lại ung dung nở một nụ cười lạnh, sau đó dùng ánh mắt dò xét nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Tôi hỏi cậu một câu hỏi.”



Giang Kiều Vỹ bất ngờ, lạnh run người gật đầu: “Vâng.”



Phó Tư Vũ hỏi: “Quả óc chó bị cửa kẹp ăn rồi có còn bổ não được không?”



Giang Kiều Vỹ: “Cái gì?”



Phó Tư Vũ: “Não là một thứ tốt, đáng tiếc là cậu lại không có nó.”



Nói cho hết lời, Phó Tư Vũ đẩy xe lăn trực tiếp rời khỏi phòng làm việc tổng giám đốc, để mặt cho Giang Kiều Vỹ có kêu, như thế nào cũng không gọi anh được,.



Anh không tin vào tin đồn, càng không tin vào những tấm ảnh này anh chỉ tin tưởng vào phán đoán của mình.



Nhớ đến Liên Thành nói Mục Nhất Tiếu không vui chơi lắm Phó Tư Vũ nghĩ thầm có phải là bởi vì lời đồn thổi ở trườg học làm cho cô khó chịu



Anh gọi điện thoại ra lệnh cho Liên Thành: “Điều tra những lời đồn ở trường học đi.”



Trở lại căn phòng trọ, Liên Thành bước vào cửa nhưng mà sau đó cửa phòng tắm lại mở ra, Mục Nhất Tiếu trùm khăn tắm đúng lúc bước ra.



Bọn họ hai mặt nhìn nhau, vài giây sau Phó Tư Vũ quay đầu hét lên với Liên Thành: “Cút đi!”



Cái gì?



Liên Thành như lọt vào trong sương mù? Nhất thời có chút mờ mịt.



Ông ta đảm bảo là mình không nhìn thấy cái gì hết.



Sau đó Phó Tư Vũ lại nói: “Từ nay về sau ông không cần phải đến đây.”



- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK