Cô rất nhanh phản ứng lại, tắt điện thoại rồi giấu ra sau lưng: “Chú, không có việc gì cả."
Cô nói rất nhanh, cả mặt cũng nóng lên.
Trong trường học, danh tiếng của cô có thể nói là cực kì tệ, cô ngại nói với Phó Tư Vũ mấy việc này.
Ánh mắt của Phó Tư Vũ rất lạnh, anh vươn tay: “Đưa di động cho tôi."
Mục Nhất Tiếu chớp mắt, nhanh chóng suy nghĩ, cô cười hì hì nói: “Chú, đây là tin nhắn của bạn tôi gửi cho tôi, chú không thể tùy tiện xem được."
Cô giả vờ bình tĩnh càng khiến cho Phó Tư Vũ tức giận.
Gương mặt đẹp trai của người đàn ông chau lại, trên trán nổi đầy gân xanh, rõ ràng là đang tức giận.
"Đưa cho tôi." Phó Tư Vũ nghiêm mặt, giọng điệu sắc bén.
Mục Nhất Tiếu hoảng sợ, cơ thể co rúm lại, ý cười trên mặt cũng dần mất đi, cô yếu ớt kêu lên một tiếng: “Chú..."
"Đưa cho tôi." Phó Tư Vũ vẫn vươn tay như cũ, sắc mặt càng âm trầm đáng sợ.
Được rồi, đưa thì đưa, dù sao cô cũng không làm sai gì cả.
Phó Tư Vũ nhìn nội dung tin nhắn, ấn đường chau lại, im lặng hồi lâu.
Mục Nhất Tiếu đi tới bên cạnh anh rồi lắc cánh tay của anh: “Chú..."
Âm thanh của cô rất nhỏ, lúc kêu anh giọng nói ngọt ngào như là có bôi một lớp mật ong.
"Hả?" Sau khi lấy lại tinh thần, Phó Tư Vũ nhìn cô một cái, đáy mắt ẩn chứa cảm xúc không nói rõ được.
"Giận rồi hả?" Mục Nhất Tiếu hỏi anh.
"Còn em thì sao?" Phó Tư Vũ không trả lời. Lại bất ngờ hỏi lại một câu.
"Tôi khẳng định không có tức giận." Mục Nhất Tiếu cười cười, không để ý chút nào.
Tại sao cô phải sợ?
Ở trong trường những chuyện xấu liên quan tới cô có thể viết thành một cuốn sách, cô có khi nào để ý tới?
Trong sạch tự mình biết, ô uế tự mình hay. Cô càng để ý những chuyện này, những chuyện này càng có thể khiến cô sụp đổ.
Thấy cô cười, Phó Tư Vũ lại càng cảm thấy đau lòng, anh nói: “Tôi có thể thay em giải quyết những phiền phức này."
Chuyện mà anh muốn làm, chỉ cần một câu liền có thể giải quyết được.
Nhưng vấn đề là Mục Nhất Tiếu có đồng ý để cho anh đi giải quyết không?
"Thôi bỏ đi, chú." Cô từ chối, cũng bởi không muốn gây thêm phiền phức cho mình.
Ở trong trường học, cô không tranh không đoạt, chỉ làm tốt những gì mình nên làm.
Đối mặt với những lời đồn đại nhảm nhí, cô đều là nghe tai này lọt tai kia.
Cô chỉ muốn yên ổn học xong đại học, sau đó kiếm thật nhiều thật nhiều tiền.
Phó Tư Vũ không nói thêm gì cả, trả điện thoại lại cho cô, lại bắt đầu xử lý tài liệu.
Sau khi làm lơ những tin nhắn nhục mạ đó, Mục Nhất Tiếu nhận được tin nhắn hỏi thăm của Hạ Vân Lan.
Hạ Vân Lan: “Nhất Tiếu, cậu không sao chứ?"
Mục Nhất Tiếu: “Tớ không sao mà."
Hạ Vân Lan: “Ở trên mạng khắp nơi đều truyền ra tin tức cậu bị bao nuôi, tin này ai viết vậy, thật là độc ác quá chừng."
Sau khi oán trách còn vội vàng gửi đến một icon biểu cảm “tôi rất là tủi thân nhưng tôi không nói”.
Mục Nhất Tiếu nhìn tấm ảnh, lộ ra nét mặt dở khóc dở cười.
Cô đánh vào khung chat: “Tớ không sao, bố đây có một trái tim làm bằng kim cương, bách độc bất xâm."
Hạ Vân Lan lại trả lời: “Vậy thì tốt rồi."
Đề tài đến đấy kết thúc, Mục Nhất Tiếu cầm di động chơi một lát, lại xem TV một lát.
Cuối và, cô lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Phó Tư Vũ ngồi trước bàn làm việc ký tên vào sau một phần tài liệu, lúc anh ngẩng đầu nhìn sô pha, đúng lúc nhìn thấy cô gái đã nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Trong lòng anh liền xuất hiện một cảm giác ấm áp kì lạ.
Sau đó, anh chuyển động xe lăn tới gần Mục Nhất Tiếu.
Vẻ mặt lúc cô gái ngủ rất đẹp, lông mày rất nhạt, lông mi cong cong, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi anh đào.
Khi cô ngủ say liền giống như một chú mèo con..
Xem hồi lâu, Phó Tư Vũ bất giác vươn tay xoa nhẹ hai má của cô gái.
Động tác của anh rất nhẹ, sợ làm cô tỉnh giấc.
"Nhất Tiếu, tôi nên làm thế nào, em mới có thể hoàn toàn tin tưởng tôi?" Phó Tư Vũ cúi đầu hỏi một câu.
Câu hỏi của anh không nhận được đáp án, bởi vì cô gái đang ngủ rất say.
Sau khi ngây người một lúc, Phó Tư Vũ xoay người ôm cô gái trở về phòng ngủ.
...
Buổi sáng hôm sau.
Mục Nhất Tiếu đầu tiên là đến nhà anh Lăng làm gia sư, nhưng mà anh Lăng nói buổi chiều muốn dẫn Lăng Tiểu Mỹ đi công viên giải trí chơi, cô buổi chiều là có thể nghỉ ngơi rồi.
Ăn xong cơm trưa ở nhà anh Lăng, Mục Nhất Tiếu muốn về nhà một chuyến, cô phải giải quyết chuyện sính lễ ba trăm triệu.
Lúc về đến nhà, trong nhà không ai, cô đợi hơn hai tiếng mới nghe thấy tiếng mở cửa.
Mục Nhất Tiếu ngồi ở phòng khách, mà ở cửa truyền đến âm thanh ngọt ngào của Mục Diễm Nhan: “Cám ơn ba đã mua cho con món quà đắt tiền như vậy, con rất là vui."
Tiếp đó là giọng nói của mẹ kế: “Biết đắt còn bắt ba mua."
Rõ ràng là giọng điệu trách móc nặng nề, lại nghe ra được sự cưng chiều.
Ba Mục nói: “Chỉ cần Diễm Nhan thích, đắt hơn nữa ba cũng mua."
Lời này giống như một cây kim đâm vào trong tim Mục Nhất Tiếu, cô cười lạnh một tiếng: “Hờ..."
Một tiếng châm biếm khẽ ấy khiến cho mẹ kế nghĩ rằng trong nhà có trộm, sợ đến nỗi run cầm cập, túi trong tay rớt xuống mặt đất.
Ba Mục vừa thấy là Mục Nhất Tiếu, gương mặt vốn ấm áp thoáng cái liền trở nên chán ghét: “Mày về đây làm gì?"
"Aizz..." Mục Nhất Tiếu thở dài, rũ đầu xuống làm thế nào cũng không vui vẻ nổi.
Vừa nhớ đến ba Mục đã lấy tiền sính lễ mua đồ cho Mục Diễm Nhan và mẹ kế, cô liền tức giận.
"Lan, cậu có tiền không?" Mục Nhất Tiếu ngẩng đầu, trong con ngươi màu đen đầy sự bất đắc dĩ.
Cô biết, khoản thiếu hụt trong phần sính lễ này cô chỉ có thể tự mình nghĩ cách bù vào.
Nhưng vừa nhắc tới tiền, hai tên lưu manh ở sau ghế lập tức liền tập trung chú ý tới hai người các cô...
- ---------------------------