Nàng có giận hay không? Nàng không giận sao?
Phải chăng nàng kìm lòng được?
Một người vì cầu sinh, phải chăng nên nhịn nhục?
Tất cả đều không có câu trả lời.
Bởi vì không kịp có câu trả lời nào.
Bát Đại Thiên Vương đã nổi giận.
Không chỉ giận, mà là cuồng nộ.
Bát Đại Thiên Vương ra tay trong cuồng nộ.
Có lẽ y không hết lòng yêu Hà Tiểu Hà.
Cũng có lẽ y yêu rất sâu sắc, nhưng không hề tự giác, y cho rằng mình cũng có thể rời xa nàng bất cứ lúc nào, nhưng lại chẳng thể nào rời xa được.
Nhưng y tuyệt đối không thể nhịn nhục: một người đàn ông khác làm nhục Hà Tiểu Hà trước mặt y.
Làm nhục bằng lời nói cũng không được.
Bát Đại Thiên Vương phẫn nộ động thủ. Y toàn lực xuất thủ, nhưng thực ra là toàn tâm giúp Hà Tiểu Hà có thể thoát đi.
Thoát đi để thông báo hoặc cứu trợ người của Hoa phủ.
Tấm lòng của Bát Đại Thiên Vương không ngay thẳng như bề ngoài của y.
Nếu không, lần đó, y cũng chẳng giả say gạt Lão Thiên Gia.
Có những người biết giả vờ nổi giận, có những người biết giả vờ say sưa, có những người thích giả vờ bận bịu, có những người còn biết giả vờ yếu đuối, chỉ cần thêm một chữ “giả vờ”, tất cả khuyết điểm, đều trở thành vũ khí.
Vũ khí lợi hại.
Cho nên đừng bao giờ đánh giá người khác bằng bề ngoài.
Khi Bát Đại Thiên Vương ra tay, tình hình đã có thay đổi cực lớn.
Đường Bảo Ngưu cơ hồ đã kiệt sức.
Nếu Đường Bảo Ngưu là một ngọn lửa, thì lửa đã đến lúc tàn.
Nếu Tường Ca Nhi là dòng nước, thì nước đã đến lúc chảy xiết.
Khí thế của Đường Bảo Ngưu vừa yếu, mũi thích trong tay Tường Ca Nhi đột nhiên một biến thành hai, hai biến thành bốn, bốn biến thành tám, tám biến thành mười sáu, mười sáu biến thành ba mươi hai, ba mươi hai đột nhiên hợp lại làm một, đâm vào tim của Đường Bảo Ngưu như điện chớp!
Lúc này, Tường Ca Nhi mới công ra chiêu đầu tiên của y.
Y vẫn đợi chờ.
Lâu nay y tin chắc rằng: một người cần phải chờ đợi, mới có thể có gặt hái.
Càng chờ đợi, gặt hái càng lớn.
Đương nhiên, cũng có gặt hái mà chẳng cần chờ đợi, đó là may mắn, không thể nắm chắc, nhưng nếu một người hoàn toàn không thể chờ đợi, vậy thì chẳng có gặt hái gì.
Điều này cũng giống như đạo lý của sự cố gắng vậy.
Điều y chờ đợi, chính là lúc Đường Bảo Ngưu kiệt sức.
Đường Bảo Ngưu đã kiệt sức.
Cho dù một người có sức mạnh bằng trời, khi y kiệt sức thì cũng chẳng khác một con rắn độc mất nọc độc bao nhiêu.
Cho nên y phản kích.
Một đòn phản kích phải giết đối thủ cho bằng được.
Y liệu rằng Đường Bảo Ngưu không tránh được nữa.
Đường Bảo Ngưu không tránh được.
Mũi thích đâm vào chỗ yếu hại.
Đường Bảo Ngưu còn đột nhiên lao tới tám bước.
Cây thích đã chạm vào ngực của Đường Bảo Ngưu, nhưng không đâm vào.
Đường Bảo Ngưu vừa dồn sức lao về phía trước, cây ngư thích đã gãy, hơn nữa còn gãy thành từng đoạn nhỏ.
Đường Bảo Ngưu gầm lớn một tiếng, tóm cả thân người Tường Ca Nhi, với cả những mảnh vụn của cây thích, siết chặt vào người.
Tựa như món vũ khí sắc bén có thể chém đá chặt gỗ ấy, đâm vào da thịt Đường Bảo Ngưu, chẳng khác gì gãi ngứa cho y vậy.
Rõ ràng là khoảnh khắc sinh tử của Đường Bảo Ngưu, vậy mà trở thành khoảnh khắc sinh tử của Tường Ca Nhi.
Siết chặt như thế, đối với Đường Bảo Ngưu chỉ như bị vài cây ngư thích đâm vào người, nhưng đối với Tường Ca Nhi, e chẳng khác nào bị nhét vào một cái cối xay thịt!
Lúc này Tường Ca Nhi mới biết mình đánh giá sai lầm.
Y đánh giá thấp Đường Bảo Ngưu.
Nhờ có môn công phu Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện, Đường Bảo Ngưu được người ta gọi là “Đồng Bì Thiết Cốt” mười bốn năm, tuyệt đối không chỉ có danh hão.
Khi một người biết mình sai lầm, thường không phải là lúc bắt đầu sai lầm, mà là khi sai đã đến mức không thể cứu vãn được nữa.
Sai lầm thường phải trả giá rất cao.
Tường Ca Nhi thế nào?
Phải chăng y đã sai đến mức không thể cứu vãn được? Sai.
Đường Bảo Ngưu cũng đột nhiên phát hiện: mình đánh giá sai Tường Ca Nhi.
Khi y chộp hụt, y mới phát giác: khinh công của Tường Ca Nhi, chỉ e chẳng kém gì Phương Hận Thiểu.
Y không sợ chộp hụt, mà sợ Tường Ca Nhi tấn công ở góc độ mình không thể phòng bị.
Cho nên y gầm lớn một tiếng.
Y muốn chặn đứng Tường Ca Nhi.
Ít nhất khiến cho đối phương chờn tay, để mình hít một hơi, rồi toàn lực đối phó!
Tiếng gầm lớn này, chẳng khác gì vỗ cho Tường Ca Nhi một chưởng, cả người bị chấn bay ra.
Thế công ban đầu của Đường Bảo Ngưu khựng lại, chỉ thấy mặt y méo xệch, ôm ngực cau mày, trong cơn sóng cuồng nộ không có gì để bám víu, không thể tự chủ được nữa.
Tiếng gầm lớn này đồng thời cũng khiến cho thế công của Phi Tha Âu Dương Ý Ý khựng lại.
Phi Tha của Âu Dương Ý Ý chính là thân thể của y.
Y vừa mới khựng lại một thoáng, Phản Phản quyền của Trương Nham đã công tới như dời núi lấp biển.
Phản Phản quyền vừa xuất, đối thủ đã hoàn toàn mất khả năng phản kích.
Có thể chờ đợi mới có gặt hái.
Y đã chờ đợi rất lâu.
Một người muốn đánh bại đối thủ, trừ có thể chờ đợi, còn phải giành ưu thế, nắm tiên cơ.
Trương Nham lập tức giành được chủ động, thực hiện phản công.
Đáng tiếc ưu thế không phải ở chỗ họ nữa.
Bởi vì kẻ thao túng toàn cuộc không phải là họ.
Kẻ thực sự có thể toàn diện công kích, cũng không phải là họ.
Mà là Bạch Sầu Phi.
Bát Đại Thiên Vương xuất thủ, có thể kinh thiên địa, khấp quỷ thần.
Đó là vì khí thế.
Bản thân y vốn là một quả núi lớn biết đi.
Ngươi có bao giờ nhìn thấy núi xuất thủ chưa?
Núi không cần xuất thủ, bởi vì bất động như núi đã là một đòn không thể nào công phá nổi.
Núi cùng lắm chỉ nổi giận, sùi bọt, thì đó đã là một trận núi lửa; núi chỉ hơi vươn vai, thì đã khiến bao nhiêu nơi động đất rồi.
Khí thế đến từ sức mạnh.
Bát Đại Thiên Vương có sức mạnh.
Xưa nay y rất mạnh mẽ.
Điều hiếm có hơn là: ngoại trừ lực và thế, trong chiêu thức của y có cả sự khéo léo và tinh diệu.
Chẳng qua y chỉ lao bổ đến một cái, nhưng cú bổ ấy đã đổi tám loại thân pháp, từ Hoàng Oanh Thượng Giá khéo léo nhất, đến Phù Quang Lược Ảnh phức tạp nhất, đến Thiên Cân Trụy thô kệch nhất, chuyển đổi tự nhiên chỉ trong chớp mắt.
Mà y vừa xuất thủ, thoạt nhìn chỉ có một chiêu, nhưng trong chiêu này, có hàm chứa tám biến hóa, lại sử ra từ tám vị trí khác nhau trên thân thể.
Đó là ngón tay, quyền, cổ tay, cùi chỏ, mắt cá, bàn chân, gót chân, đầu gối, mỗi một bộ phận đảm nhiệm tấn công một bộ phận tương đương của đối thủ.
Mà chỉ có một bộ vị đó, mới có thể sử ra những chiêu thức mạnh mẽ mà khéo léo như thế. Những chiêu thức này, toàn bộ hóa thành thế công, thế công hợp thành đòn công kích: Tấn công về phía Bạch Sầu Phi!
Đúng vào sát na những đòn này đánh trúng Bạch Sầu Phi, có thể chỉ còn cách một phân, chỉ một đường tơ, chỉ một tiếng “hự”, một luồng kích phong bỗng bắn vút ra từ lưng Bát Đại Thiên Vương.
Cùng với máu.
Cũng có nghĩa là, nếu nhìn từ phía sau, trên lưng Bát Đại Thiên Vương Cao Đại Danh đột nhiên mở ra một cái lỗ.
Một lỗ nhỏ.
Một người đương nhiên không thể vô duyên vô cớ có một cái lỗ trên lưng mình được.
Điều đó có nghĩa là, Bát Đại Thiên Vương đã trúng chỉ.
Ngay trước sát na Bát Đại Thiên Vương đánh trúng mình, Bạch Sầu Phi đã xuất một chỉ bắn xuyên qua ngực của đối phương, cũng đồng thời chặn đứng tất cả thế công của y, như thể một người đang cao giọng hát vang, bị kẻ khác cứa đứt khí quản vậy, mồm vẫn ngáp ngáp thêm mấy cái, nhưng âm thanh đã không phát được nữa rồi.
Đồng thời, lại nghe “soạt” một tiếng.
Bạch Sầu Phi vừa dùng ngón giữa tay phải bắn vào Cao Đại Danh, ngón vô danh tay trái đã cách không bắn về phía Hà Tiểu Hà đang lướt tới Hoa phủ.
Hà Tiểu Hà cũng không dự liệu được.
Nàng không phải không dự liệu được mình sẽ mất mạng trong tay Bạch Sầu Phi mà là không thể đoán được, với thực lực của Cao Đại Danh, lại không thể chịu nổi một chỉ của Bạch Sầu Phi.
Chiêu ấy của Bạch Sầu Phi hình như không có ý giết nàng.
Nhưng hai chỉ sau thì cực kỳ lăng lệ.
Góc độ của hai chỉ này càng kỳ dị hơn, Bạch Sầu Phi ngả người ra đất mà phát chỉ.
Ngón cái tay trái công về phía Trương Nham, ngón út tay phải nhằm về phía Đường Bảo Ngưu.
Hai chỉ này cơ hồ đồng thời tấn công Âu Dương Ý Ý và Tường Ca Nhi.
Bởi vì Tường Ca Nhi cùng Đường Bảo Ngưu, Âu Dương Ý Ý cùng Trương Nham vẫn đang quần nhau. Chỉ thấy, hai luồng chỉ phong lướt qua mặt Âu Dương Ý Ý, Tường Ca Nhi, sau đó mới đột nhiên tăng lực, khi Trương Nham và Đường Bảo Ngưu kinh hoảng phát giác, thì cả hai đều đã không tránh kịp nữa, không né kịp nữa.
Trương Nham trúng chỉ, bật người bay lên, lao bổ về phía Bạch Sầu Phi.
Bạch Sầu Phi khéo léo lách người né tránh.
Trương Nham chụp hụt, rơi xuống, nằm liệt dưới đất.
Đường Bảo Ngưu trúng chỉ, gầm lớn.
Y vẫn múa may quay cuồng, chẳng thành chiêu thức gì nữa.
Tường Ca Nhi bất ngờ xuất cước, móc ngã y, Âu Dương Ý Ý bồi thêm một đòn lên huyệt Ngọc Chẩm, Đường Bảo Ngưu cũng nằm liệt dưới đất không bò dậy nổi nữa.
Bạch Sầu Phi chỉ bằng một chiêu đã công ngã bốn địch nhân.
Y chỉ ra tay một lần.
Dùng bốn ngón tay.
Mỗi ngón một người.
Không nhiều cũng không ít.
Đây chính là Kinh Thần chỉ lừng danh của Bạch Sầu Phi.
Bạch Sầu Phi đứng dậy, thong thả phủi bụi trên người, không kìm được vẻ đắc chí, bốn ngón tay tựa như một bức tinh phẩm của họa gia, sau khi vẽ ra cả bản thân y cũng không kìm được phải khen ngợi: đúng là tác phẩm của thần.
Vừa rồi chính là ngón tay của thần.
Một người có thể làm việc gì đến đỉnh cao, đương nhiên cảm thấy tự hào.
Cho nên y lấy làm đắc ý phủi bụi trên mình, hỏi Hà Tiểu Hà đang nằm dưới đất: “Phải chăng ngươi bắt đầu hối hận rồi?” Y nhướng mày: “Phải chăng ngươi đã thấy sợ rồi?”
Nhan Hạc Phát đột nhiên bước tới, nói: “Lâu chủ, bọn người này, e rằng không thể lưu lại được.”
Bạch Sầu Phi sầm mặt: “Ai nói ta muốn lưu chúng lại?”
Nhan Hạc Phát vội cúi đầu nói: “Phải, thuộc hạ lắm điều, lâu chủ nhìn xa trông rộng, liệu việc như thần, sớm đã có quyết định rồi.”
Bạch Sầu Phi nheo mắt, liếc nhìn Tường Ca Nhi và Âu Dương Ý Ý, nói với vẻ hơi bực dọc: “Công lực của các ngươi vẫn chưa đủ…” nói chưa dứt lời, từ xa bỗng thấy một bóng người nhoáng lên.
Khi cái bóng ấy nhoáng lên, thì người đã đến gần rồi.
Khi phát hiện người đã đến gần, người đã đến trước mặt. Nhanh đến cực điểm, đó là cảm nhận trong khoảnh khắc này của Nhan Hạc Phát.
Người này thật quá nhanh.
Nhanh đến nỗi khiến người ta không nhìn rõ là ai.
Nếu người đó không đột nhiên ngừng lại để nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, cả bọn chưa chắc đã kịp thấy kẻ đó là ai.
Kẻ đến không chỉ là một người.
Nhưng chỉ có một người đang thi triển khinh công.
Trên lưng người này còn có một người nữa.