Hôm nay cho anh vào nhà đã là ân sủng lớn nhất của cậu, anh còn muốn mỗi ngày tới đây dây dưa không dứt?
Lăng Triển Dực thu dọn chén đũa xong, rời đi như đã hẹn. Điều này lại ngoài dự đoán của Tô Tử Dương, cậu vốn tưởng rằng tổng tại đại nhân kiêu ngạo này sẽ tìm mọi cách để ở lại lâu hơn một chút đó. Không ngờ anh lại ngoan ngoãn rời đi như thế.
Tô Tử Dương ở nhà một mình, bắt đầu buồn chán đùa nghịch thiết bị chụp ảnh.
Cậu vén áo lên một tí, sau đó lộ ra cái bụng nhô lên, ống kính máy ảnh đã điều chỉnh xong, cậu ôm bụng đi tới đi lui mấy bước, trong miệng lẩm bẩm giải thích: "Bảo bối, con có nhìn thấy không? Bây giờ con còn ở trong bụng ba, vẫn còn nhỏ như vầy, baba sẽ cố gắng ăn uống, cung cấp đủ dinh dưỡng cho con, để con mau lớn, chờ lúc con sinh ra sẽ lớn như thế này..." Cậu đứng yên, dùng tay mô tả hình hài lớn nhỏ của em bé, hơi mỉm cười "Baba yêu con, con phải ngoan ngoãn nhé."
Không biết đứa bé nghe có hiểu không, khẽ động đậy trong bụng Tô Tử Dương, rất nhanh lại im bặt.
Tô Tử Dương quay xong phần của hôm nay, cất thiết bị đi, đi bộ tiêu thực vài vòng trong phòng, vận động một lát, sau đó lại nằm lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.
Dù sao cũng là người mới xuất viện, sinh lực lớn cách mấy lúc này cũng mệt mỏi. Đầu vừa dính vài gối, mí mắt Tô Tử Dương không khỏi dính vào nhau, không bao lâu sau liền ngủ say.
Lần này Tô Tử Dương ngủ một giấc thẳng tới ngày hôm sau.
Vừa mới mở mắt, cảm giác trong phòng hình như có gì đó hơi khác, cậu chống tay cẩn thận ngồi dậy, nhìn bức ảnh một đứa trẻ dán ở đối diện đầu giường, hai đứa bé giống hệt nhau đang nằm ở đó nhìn bạn với ánh mắt ngây thơ hồn nhiên, cực kỳ đáng yêu.
Tô Tử Dương quét mắt nhìn một lượt, thấy một vali lớn nằm chỏng chơ giữa sàn nhà, trên vali lại để hai cái ôtô đồ chơi nhỏ giống nhau như đúc, bên cạnh là vài bộ quần áo trẻ em...
Tô Tử Dương quay đầu, một chiếc xe đẩy vốn không thuộc về chỗ này của cậu xuất hiện trong tầm mắt...
Sao ngủ một giấc mà trong nhà xuất hiện nhiều đồ vật như vậy?
"Lạc Dương? Anh mua mấy đồ này hả?" Tô Tử Dương vừa mặt quần áo vừa lớn tiếng hỏi.
Bởi vì bình thường lúc này Lạc Dương đang ở trong nhà bếp làm bữa sáng.
Không có trả lời
Tô Tử Dương chậm rãi xuống giường: "Lạc Dương? Tại sao không trả lời vậy?"
Kỳ lạ, rõ ràng nghe được tiếng lách cách vang lên trong nhà bếp mà, chẳng lẽ giọng của mình nhỏ quá nên y không nghe thấy?
Tô Tử Dương mang dép, đi khỏi phòng ngủ ra nhà bếp, lúc đi ngang phòng ngủ phụ, cậu hơi sửng sốt ―― tất cả đồ đạc trong phòng ngủ phụ đều thay đổi!
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Thoạt nhìn trống rỗng, đồ đạc vốn dĩ của Lạc Dương đều biến mất!
Tô Tử Dương bước nhanh hơn, đi vào nhà bếp, mở cửa, người bên trong xoay người lại, lộ ra nụ cười xán lạn với cậu: "Chào buổi sáng, Tử Dương!"
Lăng Triển Dực!
Tô Tử Dương kinh ngạc nhìn vị khách không mời mà đến này: "Anh, anh vào đây bằng cách nào?"
Lăng Triển Dực bưng canh trứng gà 'mới làm xong' ra, vẻ mặt tự nhiên: "Lạc Dương đưa anh chìa khóa."
"Anh ấy, tại sao anh ấy đưa chìa khóa cho anh?" Tô Tử Dương nhớ đến hồi nãy thấy phòng ngủ phụ trống rỗng, nhịn không được hỏi: "Anh ấy đâu rồi?"
"Dọn đi rồi."
"Đi rồi?" Sắc mặt Tô Tử Dương trầm xuống "Anh đuổi anh ấy đi? Ai cho anh cái quyền đó, anh dựa vào cái gì mà đuổi người ta đi hả?"
..........