――――――――――――――――――
Lăng Triển Dực vừa bận rộn, vừa tính thời gian, thấy chắc là Tô Tử Dương đã cơm nước xong mới gọi thêm một cuộc, kết quả vẫn không ai bắt máy!
Rơi vào đường cùng, Lăng Triển Dực chỉ đành phải gửi tin nhắn: "Em yêu, đồ ăn có vừa miệng không? Trong công ty anh có chút việc không thoát thân được, em ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, đừng có chạy loạn, đây là số điện thoại của anh, nhớ kỹ là có điện thoại, có bất cứ chuyện gì thì cũng liên lạc với anh, yêu em, moah😘"
Rốt cuộc lần này Tô Tử Dương cũng thấy, thật ra lúc điện thoại kêu không ngừng thì cậu đã đoán được đối phương là ai, nhưng ý nghĩ đùa dai nổi lên làm cậu không bắt máy, muốn trêu chọc Lăng Triển Dực.
―― Ai biểu tên kia rõ ràng không biết nấu ăn mà còn muốn giả bộ đến cùng như vậy. Hừ, không cần nghĩ cũng biết, tên này gọi điện thoại lại đây là muốn khoe khoang nịnh nọt cậu chứ gì, mới không thèm để ý anh ta đâu!
Nhưng mà đã không nhận điện thoại thì phải rep tin nhắn, vì vậy Tô Tử Dương lười biếng cầm điện thoại lên, xem xong cái tin nhắn kia rồi rep lại một chữ: "Ừ."
Lăng Triển Dực lại ký xong một phần văn kiện, đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, vội vàng bỏ bút xuống, cầm điện thoại lên, click mở hộp thư đến, khi nhìn thấy dưới tên 'Bảo bối' chỉ có một chữ 'Ừ' lẻ loi, nhiệt huyết trong người như dội một gáo lạnh dập tắt, à, không, đâu chỉ là nước lạnh, mà là nước đá, nước âm mười mấy độ!
―― Lăng đại tổng tài tức giận tới mức đã quên rằng 0°C là nhiệt độ đóng băng của nước, âm mười mấy độ thì không gọi là nước nữa mà là tảng băng đông cưng ngắc!
Hít sâu một hơi, ép phiền muộn xuống, Lăng Triển Dực lại tiếp tục hăng hái bừng bừng mà gõ một đoạn văn dài gửi qua: "Em ăn no không? Chén đũa gì đó không cần rửa, cứ để đó đi nào anh về sẽ dọn. Nếu mệt thì ngủ thêm một tí, buồn chán thì xem TV một lát, nhớ cách TV xa một chút nhé, không được chơi máy tính. Máy tính có bức xạ, không tốt cho bảo bảo... À đúng rồi, nói tới chống bức xạ, buổi tối sau khi anh tan ca sẽ đi mua cho em vài bộ đồ chống bức xạ cho bảo bảo, vậy thì thỉnh thoảng cũng có thể nghịch máy tính được, em thích màu gì?"
Hỏi một đằng Tô Tử Dương trả lời một nẻo: "Bữa tối làm sao bây giờ? Cơm trưa tôi đã ăn xong rồi... Vừa mới no."
Lần này có thể thu được hồi âm của Tô Tử Dương rất nhanh, Lăng Triển Dực rất là vui vẻ, nhưng khi vừa click mở thấy, anh vẫn tức muốn ói máu, nhưng mà nghĩ lại đây quả thực đúng là vẫn đề nghiêm trọng, đành phải nhẫn nhịn trả lời: "Bữa tối anh vẫn sẽ cho người đưa tới cho em. Tất nhiên anh sẽ cố gắng để về nhà trước giờ cơm chiều. Cục cưng, anh thấy đa số quần áo của em là màu sáng, vậy anh tự mua nha."
"Bữa tối tôi muốn ăn thịt xào mầm tỏi, khâu nhục rau mận, đậu hũ om tương." Tô Tử Dương tiếp tục ra lệnh, bây giờ khoé miệng cậu đang nở một nụ cười tinh quái khi thực hiện được trò đùa.
Lăng Triển Dực đã quen, ngoan ngoãn hứa hẹn: "Ok, không thành vấn đề, em muốn ăn gì thì ăn, nhớ kỹ, không được nghịch máy tính, cũng không được ra ngoài, một mình em ra ngoài anh không yên tâm."
"Biết rồi." Lúc này Tô Tử Dương mới trả lời tin nhắn bình thường. Nghĩ nghĩ lại gửi thêm một tin: "Anh chăm chỉ làm việc đi, đừng có sao nhãng."
Lăng Triển Dực vui vẻ đáp: "Tuân lệnh, bà xã!"
Tô Tử Dương nhìn thấy hai chữ 'bà xã' kia, nghiến răng nghiến lợi mà lẩm bẩm một câu: "Lại tùy tiện gọi loạn, tối nay khỏi cho anh vô nhà bây giờ!"
Không biết nên nói ông trời có mắt hay là ông trời không có mắt, lúc Lăng Triển Dực đáng thương tan ca đã 8 giờ tối. Anh đi cửa hàng mua mấy bộ quần áo chống bức xạ trước ―― cũng may cửa hàng này 9 giờ tối mới đóng cửa ―― lúc lái xe về nhà là đã 9 giờ. Khi tới cửa sờ tay vào túi mới nhớ ra, bởi vì anh vội vã về, lại quên lấy cái túi đựng bộ quần áo đã thay ra trong văn phòng, chìa khoá cẫn còn ở trong đó!
Cơm chiều là 6 giờ chiều mới đưa tới đây, Lăng Triển Dực nhìn đồng hồ, giờ này rồi ả, chắc người bên trong đã ngủ mất đất rồi.
Ôm tâm lý thử vận may, Lăng Triển Dực nhấn chuông cửa, nhỏ tiếng hô: "Bảo bối, anh về rồi nè, giúp anh mở cửa đi, anh bỏ quên chìa khoá trong văn phòng rồi!"
Trên giường, Tô Tử Dương nghe thấy tiếng chuông cửa, mơ mơ màng màng ôm lấy chăn che đầu lại.
Bấm chuông cửa không được, Lăng Triển Dực bắt đầu gọi điện thoại, kết quả ―― Tô Tử Dương rất là nghe lời mà lúc ngủ thì tắt điện thoại ném tới rất xa trên bàn!
Chống bức xạ à!
Lăng Triển Dực lại thử ấn chuông vài lần, Tô Tử Dương rầm rì hai tiếng, cuối cùng cũng tỉnh ngủ.
Cậu mở đèn lên, xoa đôi mắt nhìn đồng hồ, thấy bây giờ đã hơn 9 giờ, lại lắng tai nghe thêm một lát, quả thật chuông cửa lại vang lên.
Tô Tử Dương chậm rãi ngồi dậy, khoác chăn mỏng lên mang dép vào, đánh ngáp đi ra ngoài, nhưng bước chân lại rất nhỏ.
Về trễ như vậy, cho anh đứng đợi ở ngoài lâu thêm một lát!
Lăng Triển Dực đợi một hồi không thấy trả lời, bất đắc dĩ thở dài, ôm một đống đồ xoay người ―― bây giờ cũng chỉ có thể quay lại công ty một chuyến lấy chìa khoá. Bé cưng nhà mình ngủ sâu như vậy, sợ là gọi không tỉnh được.
Ấn thang máy, Lăng Triển Dực đứng trước cửa thang máy đợi, giờ này rồi nên người đi thang máy rất ít. Không lâu sau, thang máy lên đến chỗ lầu 7 nơi anh đang đứng.
Anh vừa mới nhấc chân bước vào thang máy thì đằng kia Tô Tử Dương mở cửa.
Tô Tử Dương mơ hồ thấy có bóng người vào thang máy, không khỏi kêu lên: "Lăng Triển Dực?"
Đầu tiên Lăng Triển Dực sửng sốt, sau đó vội vàng chui ra từ trong thang máy đang khép lại, hai cái túi trong đống đồ chống bức xạ trên tay anh rớt xuống, liên tục nói: "Là anh là anh, Tử Dương, đừng đóng cửa!"
Tô Tử Dương lại ngáp, chờ ngáp xong, Lăng Triển Dực đã ôm túi chạy về tới, cười hì hì chen vào cửa: "Tử Dương, cuối cùng em cũng nghe thấy tiếng chuông cửa!"
"Uhm... Chìa khoá của anh đâu?" Tô Tử Dương liếc anh một cái, lười biếng quay người híp mắt đi về, trong miệng lẩm bẩm: "Buồn ngủ quá... Ha a..."
Lăng Triển Dực vừa thấy người này ngay cả đèm phòng khách cũng chưa mở, liền cứ tối đen như vậy ra mở cửa, không khỏi nghĩ mà sợ một phát. Anh đóng cửa chính lại, khoá kỹ cửa chống trộm, sau đó giữ chặt Tô Tử Dương: "Chờ đã, anh đi bật đèn, tối thui hà, lỡ như bị vấp một cái cũng không chừng. Ngoan, chờ chút!"
Tô Tử Dương bị giọng điệu nghiêm khắc của anh làm cho sốc, đứng yên một chỗ không nhúc nhích. Lăng Triển Dực cẩn thận bước tới bậc mở công tắc đèn nhờ ánh sáng phát ra từ kẹt cửa phòng ngủ chính, sau đó ném túi quần áo lên sô pha, rồi lại quay lại đỡ Tô Tử Dương: "Được rồi, anh đỡ em về ngủ."
Bộ dạng như gà con mổ thóc của Tô Tử Dương làm anh vừa buồn cười vừa đau lòng. Lăng Triển Dực thầm hạ quyết tâm, lần sau nhất định phải làm thẻm mấy cái chìa khóa dự phòng, không để lại xuất hiện loại tình huống này, cho dù có xuất hiện thì cũng phải trở về công ty lấy chìa khoá trước.
Anh không nỡ để đáng thức cậu lúc đang ngủ ngon, nhìn một cái, nheo mắt khoác chăn liền đi ra, khoan? Từ từ, bên trong vậy mà... Ờ... Vậy mà không có mặc quần áo!
―― Khoả thân ngủ?!
Tròng mắt Lăng Triển Dực suýt chút nữa lọt ra ngoài!
Anh nuốt nước bọt, áp xuống rung động trong lòng, cuối cùng đỡ Tô Tử Dương đang mơ màng về phòng ngủ chính, đỡ cậu nằm ngủ, đắp chăn đàng hoàng. Tô Tử Dương nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, lưu lại một mình Lăng Triển Dực đứng ở mép giường buồn bực kéo kéo cà vạt, phun ra một tiếng thở dài mang theo dục vọng ―― chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, thật là thất vọng mà!
..........