Cô và Lương Tây Kinh được xem là những người nằm trong hàng ngũ đến sớm, tuy vậy lúc soát vé để đi vào trong, hai người họ vẫn không thể tránh khỏi việc phải đứng xếp hàng.
Sau khi tiến vào trong, Thi Hảo có hơi ngơ ngác, cô không biết nên chơi trò nào trước, bởi vì muốn chơi trò nào thì cũng phải xếp hàng.
Nhìn xung quanh một vòng, Thi Hảo quay sang nhìn Lương Tây Kinh: “Chúng ta chơi cái gì trước đây?”
Lương Tây Kinh lấy một cuốn bản đồ khu vui chơi giải trí ở phía bên cạnh, mở ra xem: “Em cảm thấy có hứng thú với trò chơi nào hơn?”
Thi Hảo xích lại gần nhìn, ăn ngay nói thật: “Em đều chơi được tuốt.”
Trước đây Thi Hảo đã từng đến khu vui chơi giải trí, lần đầu tiên cô đến là lúc còn học đại học, khi đó cô đi cùng với Ôn Ỷ. Lần thứ hai là sau khi đã đi làm, người đi cùng cô vẫn là Ôn Ỷ.
Hôm nay chính là lần thứ ba cô đến nơi đây.
Ở hai lần đầu tiên đến đây, về cơ bản là Thi Hảo đã được trải nghiệm tất cả trò chơi trong khu vui chơi giải trí, cô không sợ độ cao cũng không sợ cảm giác mất trọng lực, đúng thật là trò chơi nào cũng chơi được.
Nghe cô nói như vậy, Lương Tây Kinh nhướng mày: “Vậy thì chơi hết đi.”
“Đông người thật đấy.” Thi Hảo nói: “Chắc là không có cách nào chơi hết được đâu.”
Lương Tây Kinh hắng giọng: “Vậy thì chơi trò mà em muốn chơi nhất trước đi, còn những trò khác thì đợi chúng ta lần sau lại đến rồi chơi sau.”
Thi Hảo sửng sốt, kinh ngạc nói: “Anh còn muốn đến đây chơi thêm lần nữa hả?”
Trước khi Lương Tây Kinh đưa cô đến khu vui chơi giải trí, Thi Hảo không bao giờ nghĩ có một ngày nào đó hai người sẽ xuất hiện ở đây cùng nhau.
Lương Tây Kinh không thích những nơi đông người, lại càng ghét sự ồn ào. Những nơi ồn ào như khu vui chơi giải trí không bao giờ nằm trong kế hoạch của Lương Tây Kinh.
Nghe tiếng ồn chung quanh, Lương Tây Kinh nhìn cô: “Anh cảm thấy hôm nay cũng không tệ lắm.”
Chỉ cần có thể ở bên cạnh Thi Hảo, Lương Tây Kinh dường như có thể chấp nhận mọi hoàn cảnh cho dù môi trường có tồi tệ đến đâu.
Thi Hảo cũng không suy nghĩ quá sâu xa ý tứ trong câu nói của anh, nói thẳng như kẻ chỉ với anh: “Bởi vì anh vừa mới bắt đầu vào khu vui chơi giải trí thôi.”
“...”
Lương Tây Kinh cứng họng, cảm thấy hơi bất lực trước cô bạn gái thiếu khuyết tế bào lãng mạn của mình.
Trông thấy vẻ mặt thay đổi của anh, Thi Hảo nghi hoặc: “Em nói sai điều gì à?”
Lương Tây Kinh: “Không.”
Ánh mắt của anh sâu hun hút: “Em đã quyết định nên đi đâu trước chưa?”
Thi Hảo suy nghĩ một lát, hai người bọn họ tới đây vào ngày Quốc tế Thiếu nhi, chơi trò nào chẳng được, chủ yếu là cảm nhận bầu không khí ở nơi này.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo quay đầu hỏi: “Tổng giám đốc Lương, nếu em ngồi tàu lượn siêu tốc thì sao?”
Lương Tây Kinh: “...”
Vẫn còn khá nhiều người xếp hàng để chơi trò chơi tàu lượn siêu tốc.
Thi Hảo và Lương Tây Kinh bước vào đám đông, di chuyển lên phía trước cùng với mọi người. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, kể cả có chảy mồ hôi cũng không tách ra.
Sắp tới lượt bọn họ, đầu của Thi Hảo mới nhảy số, hỏi: “Anh sợ à?”
Lương Tây Kinh quay sang liếc cô một cái: “Bây giờ em mới hỏi thì có phải quá muộn rồi không?”
Thi Hảo nín cười, cặp mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm: “Nếu anh sợ thì bây giờ chúng ta rời đi vẫn còn kịp đấy.”
Lương Tây Kinh rủ mắt xuống, thu vào mắt dáng vẻ linh động của cô, trong mắt chợt hiện lên vẻ tươi cười: “Không cần.”
Thi Hảo giật mình, nhìn chằm chằm vào anh, có hơi bối rối hỏi: “Trước kia anh chưa từng đi khu vui chơi giải trí à?”
“Anh đến một lần cùng bọn Hứa Thực rồi.” Lương Tây Kinh trả lời.
Nhưng vào lần đó, Lương Tây Kinh không chơi trò gì cả, anh cảm thấy vô cùng trẻ trâu. Anh thực sự không hiểu, mấy trò chơi ở đây thì có gì hay ho đâu chứ.
Thi Hảo khựng lại, nghĩ đến những tin đồn mà cô đã từng nghe nói trước đây… Ba mẹ Lương Tây Kinh không ưa thích anh gì anh, từ nhỏ anh đã được Lương Hanh nuôi lớn. Từ phía ba mẹ mình, về cơ bản, anh chưa từng nhận được một chút tình yêu thương nào của họ.
Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ không đưa anh đến khu vui chơi giải trí vào ngày Quốc tế Thiếu nhi.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Thấy Thi Hảo im lặng, Lương Tây Kinh giơ tay lên, cốc vào trán cô: “Đến lượt chúng ta rồi kìa.”
Thi Hảo lấy lại tinh thần: “À vâng.”
Cả hai ngồi lên theo hướng dẫn của nhân viên, thắt dây an toàn.
Sau khi cài nút, Thi Hảo đưa tay cho Lương Tây Kinh.
Lương Tây Kinh híp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, nắm chặt tay cô, lại lần nữa đan mười ngón tay vào nhau: “Sợ à?”
Thi Hảo thản nhiên nói dối anh: “Đúng thế, tổng giám đốc Lương nhớ bảo vệ em đấy.”
Lương Tây Kinh mỉm cười: “Em yên tâm đi.”
Anh sẽ không để cô phải gặp bất cứ chuyện gì không may.
Đối với Thi Hảo, tàu lượn siêu tốc là một trò chơi vừa có tính kích thích vừa có khả năng giải tỏa cảm xúc.
Nhân viên công tác khởi động, bọn họ từ từ đi lên, Thi Hảo theo bản năng quan sát Lương Tây Kinh. Vẻ mặt anh trông vẫn như thường lệ, như thể anh không hề sợ hãi.
Đột nhiên, Lương Tây Kinh xoay đầu qua nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Thi Hảo lắc đầu, nắm chặt lấy tay anh: “Lương Tây Kinh.”
Lương Tây Kinh: “Hả?”
Thi Hảo nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, mấp máy môi: “Hình như em càng ngày càng thích anh mất rồi.”
Lúc Thi Hảo nói những lời này, tàu lượn siêu tốc đã leo lên đến điểm cao nhất rồi nhanh chóng lao thẳng xuống dốc.
Lời nói của cô hòa tan vào trong không khí khiến người khác khó mà nghe rõ.
Sau khi đi xuống tàu lượn siêu tốc, Lương Tây Kinh vừa vặn chai nước khoáng ra đưa cho cô vừa hỏi: “Vừa rồi em nói với anh cái gì vậy?”
Anh không nghe thấy.
“...”
Thi Hảo trợn tròn mắt, đột nhiên không thốt ra nổi câu nói kia một lần nữa.
Cô uống một ngụm nước, trả lời anh: “Em nói là nếu anh sợ thì có thể biểu hiện ra bên ngoài, em sẽ không cười anh đâu.”
Lương Tây Kinh nhìn về phía cô: “Em nói nhiều như vậy à?”
Thi Hảo: “... Đúng vậy.”
Lương Tây Kinh gật đầu, lặng lẽ nhìn cô chăm chú.
Đôi mắt anh nóng rực như ngọn lửa đang bùng cháy, đến mức mà Thi Hảo cảm thấy không được tự nhiên. Cô ngoảnh mặt đi, thay đổi chủ đề một cách gượng gạo: “Chúng ta không chơi trò chơi cảm giác mạnh như vậy nữa nhé?”
Lương Tây Kinh biết cô không nói thật nhưng cũng không muốn làm khó cô: “Đi thôi.”
-
Sau khi chơi một vài trò chơi thì đến giờ ăn trưa.
Đồ ăn trong khu vui chơi giải trí tương đối bình thường nên Thi Hảo và Lương Tây Kinh chỉ ăn tạm chút gì đó cho bữa trưa.
Sau khi ăn xong, Thi Hảo đề nghị tìm một chiếc ghế dài để nghỉ ngơi.
Cô thực sự cảm thấy đi chơi còn mệt hơn cả đi làm. Nhưng đi chơi lại có thể gặt hái được vô vàn niềm vui.
Hai người tìm kiếm một lúc, mới tìm thấy một chiếc ghế dài để ngồi xuống.
Thi Hảo lấy điện thoại di động ra, quan tâm hỏi han người đang phải ở nhà hôm nay.
Thi Hảo: [Cậu ăn trưa chưa?]
Tin nhắn được gửi đi, Ôn Ỷ chưa trả lời lại.
Thi Hảo cũng không thúc giục cô ấy, cô dựa vào vai Lương Tây Kinh lướt vòng bạn bè, nhìn thấy những bức ảnh cắm trại do Lý Thiến Vi và những người khác đăng, tiện tay ấn thích.
Lương Tây Kinh liếc mắt thoáng nhìn qua, thấy dáng vẻ khóe môi cô nhếch lên, nhẹ nhàng hỏi: “Em thích như thế à?”
Lý Thiến Vi có kỹ năng chụp ảnh không tồi, cô ấy chụp bức ảnh nào cũng rất đẹp.
Thi Hảo mở từng cái ra để thưởng thức, không chú ý tới việc Lương Tây Kinh đang hỏi cái gì, thuận miệng dạ.
“...”
Đang xem ảnh, Lý Thiến Vi gửi cho cô một tin nhắn: [Thi Hảo, hôm nay thời tiết rất đẹp, đáng tiếc là cô không tới.]
Thi Hảo mỉm cười, muốn nói mình không hề cảm thấy tiếc nuối tí nào. Có thể tới khu vui chơi giải trí cùng với Lương Tây Kinh trong ngày lễ như ngày Quốc tế thiếu nhi này là một chuyện khiến cô càng rung động và vui mừng hơn.
Mặc dù cô cũng rất tiếc vì không thể tham gia buổi cắm trại cùng các đồng nghiệp lần này nhưng bọn cô vẫn còn rất nhiều thời gian, sớm muộn gì cũng có cơ hội đi cắm trại cùng nhau thôi.
Nghĩ một lát, Thi Hảo trả lời cô ấy: [Lần sau tôi nhất định sẽ đi cùng mọi người.]
Lý Thiên Vi: [Được, được.]
Trong lúc nói chuyện, cô ấy còn gửi cho Thi Hảo rất nhiều ảnh không được đăng trong vòng bạn bè.
Trò chuyện với Lý Thiến Vi một lúc, Ôn Ỷ mới nhắn tin trả lời cho cô: [Đang ăn rồi, hai người đang ở đâu thế? Đi chơi thế nào?]
Thi Hảo: [Cũng được.]
Ôn Ỷ: [Vậy là ổn rồi, bảo tổng giám đốc Lương quan tâm cậu nhiều hơn đi.]
Thi Hảo nở nụ cười: [Anh ấy biết bản thân nên làm gì mà.]
Trò chuyện được dăm ba câu, Ôn Ỷ đột nhiên nói: [Buổi tối hôm nay tớ không qua ngủ với cậu được.]
Thi Hảo: [Hả?]
Ôn Ỷ: [Hả cái gì? Còn không phải do cậu chê tớ là bóng đèn à?]
Thi Hảo: [Đương nhiên không phải!]
Ôn Ỷ cười cười, nói thẳng: [Tần Lâm trở về thành phố rồi.]
Thi Hảo hiểu: [Được, cho dù thế nào, nếu cậu muốn tới chỗ tớ ở thì cứ việc tới, ở bao lâu cũng được.]
Ôn Ỷ: [Biết rồi, hai người đi chơi vui vẻ nha.]
Sau khi nghỉ ngơi, Thi Hảo và Lương Tây Kinh tiếp tục đi xếp hàng.
Lại chơi thêm vài trò chơi, đến bốn giờ chiều, hai người mới rời khỏi khu vui chơi giải trí.
Lúc đang rời đi, Thi Hảo và Lương Tây Kinh còn nghe thấy một cặp vợ chồng trẻ tuổi ở bên cạnh nói: “Đi thôi, chúng ta đi cơm thôi. Buổi tối ở đây chả trò gì thú vị cả, không giống như Disneyland, buổi tối càng đẹp hơn, còn có thể xem pháo hoa nữa.”
Thi Hảo lắng nghe, gật đầu tán thành.
Nhưng cô quá bận rộn, công việc luôn chồng chất, đến bây giờ vẫn chưa từng đến Disneyland.
Đi ra khỏi khu vui chơi giải trí, Lương Tây Kinh hỏi: “Em có muốn đi ăn chút gì không?”
Thi Hảo lặng im một lát rồi mới hỏi: “Đồ vật của anh được thu dọn xong chưa?”
Cô đang nói đến hành lý của anh cho chuyến công tác tới Đức sắp tới.
Lương Tây Kinh cười: “Gần xong rồi.”
Anh không có đồ vật gì muốn mang theo.
“Gần xong vẫn là chưa xong.” Thi Hảo liếc anh một cái: “Chúng ta về biệt thự trước đi.”
Cô nhìn Lương Tây Kinh: “Thu dọn đồ đạc xong rồi đi ăn tối, sau đó anh ra sân bay.”
Chuyến bay của Lương Tây Kinh từ Bắc Kinh đến Đức vào lúc mười một giờ đêm, bọn họ vẫn còn dư rất nhiều thời gian.
-
Từ khu vui chơi giải trí về nhà, Thi Hảo muốn thu dọn hành lý cho Lương Tây Kinh, lại bị anh đè xuống ghế sô pha.
“Thi Hảo, hiện tại em không phải là thư ký của anh.” Lương Tây Kinh nhìn cô, nói: “Không cần phải làm những chuyện này.”
Thi Hảo ngước mắt lên nhìn anh: “Anh cũng không cần bạn gái làm những chuyện này hả?”
Lương Tây Kinh: “Không cần.”
Thi Hảo chớp mắt, đột nhiên nhớ tới bài viết mà trước kia cô lướt thấy trên mạng, nói đùa với Lương Tây Kinh: “Trước đây em đọc được một bài viết.”
Lương Tây Kinh: “Nội dung như thế nào?”
Thi Hảo: “Có một chàng trai nói rằng bạn gái của cậu ta cái gì cũng không biết, không biết nấu cơm, không biết làm việc nhà, cũng không biết vun vén nhà cửa…” Cô cố gắng nhớ lại, kể từng cái một cho Lương Tây Kinh: “Chàng trai đó đã đăng một bài hỏi đáp kiểu có nên tiếp tục hẹn hò với một người bạn gái như vậy không?”
Lương Tây Kinh nhướng mày: “Không ai mắng cậu ta à?”
Thi Hảo bật cười: “Có rất nhiều người.”
Lương Tây Kinh gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
“...” Thi Hảo ngơ ngác, không ngờ Lương Tây Kinh lại nói như vậy. Cô nhìn anh chằm chằm: “Lương Tây Kinh.”
Lương Tây Kinh: “Em nói đi.”
Thi Hảo suy nghĩ hồi lâu, hỏi: “Anh không có yêu cầu đặc biệt gì đối với bạn gái của mình sao?”
Lương Tây Kinh rủ mắt xuống: “Em muốn biết à?”
Thi Hảo: “Anh không muốn nói thì em cũng không hỏi nữa.”
Lương Tây Kinh cứng lưỡi, nói: “Thi Hảo.”
Thi Hảo theo bản năng đáp: “Cái gì?”
“...”
Lương Tây Kinh không nói gì, khẽ híp mắt nhìn cô một lúc, sau đó xoay người đi vào phòng bếp: “Không có gì.”
“?”
Thi Hảo ngẩn người, mắt trợn tròn nói: “Sao anh mới nói được một nửa đã bỏ đi thế?”
Lương Tây Kinh rót hai ly nước, thản nhiên trả lời cô: “Sao em lại ngốc như vậy chứ?”
Lời này khiến Thi Hảo thấy không phục, kể từ ngày cô đi học đến giờ, thành tích của cô vẫn luôn rất tốt.
Không thể so được với những thiên tài như đám người Lương Tây Kinh nhưng Thi Hảo vẫn luôn là một học sinh đứng top đầu từ khi còn nhỏ: “Có anh mới ngốc ý.”
Cô phản bác lại.
Lương Tây Kinh không biết nên nói gì cho phải, đưa cốc nước cho cô, xoa mái tóc bù xù vì ban nãy ngủ trên xe của cô: “Em nghỉ ngơi đi, anh đi thu dọn, lát nữa anh đưa em ra ngoài ăn cơm tối.”
“Đừng ra ngoài ăn.” Thi Hảo chỉ vào phòng bếp: “Trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn gì không? Em muốn tự mình làm.”
Lương Tây Kinh cúi đầu, chạm vào khóe môi cô: “Em chắc chứ?”
Thi Hảo ôm anh, giọng điệu khẳng định: “Rất chắc chắn.”
“...”
Thật ra Lương Tây Kinh rất ít khi để ý sinh hoạt đời thường, kiểu công việc này thường do người giúp việc hoặc Dương Cao Phi làm.
Thỉnh thoảng, vào lúc đi công tác, Thi Hảo làm thư ký của anh cũng sẽ thay anh chuẩn bị.
Sau khi đi dạo quanh phòng để đồ một vòng, Lương Tây Kinh chọn bừa một vài bộ âu phục.
Anh ở trên lầu chọn đồ, còn Thi Hảo ở dưới bếp nấu nướng. Cô muốn nấu món ăn mà Lương Tây Kinh thích nhất trước khi anh đi công tác.
Nguyên liệu trong tủ lạnh vô cùng đầy đủ, khẩu vị của Thi Hảo và Lương Tây Kinh tương đối thanh đạm.
Lương Tây Kinh giống với Ôn Ỷ, thích ăn thịt kho tàu cùng với thịt bò.
Loay hoay một hồi, trước tiên Thi Hảo cho thịt gà đã sơ chế trong tủ lạnh vào trong nồi, chuẩn bị hầm canh. Sau khi bỏ gà vào nồi, Thi Hảo bắt đầu chế biến thịt kho tàu và thịt bò.
Những món ăn mà cô muốn làm đều mất nhiều thời gian, phải chuẩn bị từ sớm.
Hai người đều bận rộn chuyện của mình, lúc Lương Tây Kinh đi xuống từ trên lầu, Thi Hảo cũng bắt đầu chuẩn bị thịt kho tàu.
Anh đứng trong gian bếp, nhìn xung quanh một vòng: “Em có cần anh giúp gì không?”
Thi Hảo đang cắt khoai tây, cô còn muốn làm món nạm bò hầm khoai tây.
Nghe thấy câu hỏi của Lương Tây Kinh, cô không ngẩng đầu lên, đáp: “Không cần đâu.”
Lương Tây Kinh: “...”
Anh gật đầu, nhìn chằm chằm vào rau cải ở bên cạnh: “Rau cải không cần rửa à?”
Thi Hảo: “Rửa rồi.”
“...”
Lương Tây Kinh lâm vào thế bí, sờ đầu mũi: “... Thôi được rồi.”
Phòng bếp yên tĩnh ngay tức khắc, Thi Hảo sơ chế xong tất cả đồ ăn, nhận ra có người đứng ở cửa phòng bếp trong sự muộn màng. Cô dở khóc dở cười: “Anh thu dọn đồ đạc xong chưa?”
Lương Tây Kinh hắng giọng: “Em thực sự không cần anh à?”
“Thật sự không cần.” Thi Hảo nghiêm túc nói: “Anh đi xử lý tài liệu đi, đến đó nhất định không có thời gian xử lý.”
Lương Tây Kinh không có cách nào khác: “Vậy anh đến phòng làm việc cá nhân đây, nếu em cần gì thì nhớ gọi anh.”
Thi Hảo: “Vâng.”
Lương Tây Kinh trở lại phòng làm việc cá nhân, xử lý từng email chưa đọc trong hộp thư điện tử. Sau đó anh gọi điện thoại cho Dương Cao Phi, yêu cầu anh ấy và tài xế đến biệt thự đón anh sau tám giờ.
Trong lần công tác ở Đức này của Lương Tây Kinh, người đi cùng anh ngoài chị Trần giỏi tiếng Đức, còn có Dương Cao Phi.
Sau khi hoàn thành công việc, Lương Tây Kinh lại đi xuống lầu.
Lúc này, bữa tối do Thi Hảo đứng bếp gần như đã được hoàn thành.
Lương Tây Kinh phụ trách bưng thức ăn lên bàn.
Sau khi đặt đồ ăn lên bàn, anh trầm ngâm mấy giây, sau đó nhìn Thi Hảo: “Sau này em vẫn nên để người giúp việc làm đi.”
Thi Hảo hiểu ý của anh, cố ý hỏi: “Anh lo đồ em nấu không thể ăn được à?”
Lương Tây Kinh liếc cô một cái: “Em bị mệt.”
Thi Hảo buồn cười: “Tổng giám đốc Lương.”
Cô nhìn thẳng vào mắt của Lương Tây Kinh, đôi mắt cô cong cong: “Anh thưởng em đi, vậy thì em sẽ không cảm thấy mệt mỏi.”
Lương Tây Kinh hơi ngước mắt lên, hùa theo cô: “Em muốn phần thưởng gì?”
Thi Hảo: “Tự anh suy nghĩ đi.”
“...” Lương Tây Kinh bật cười, lúc Thi Hảo chạy vào phòng ăn, một tay anh đã kéo người lại. Anh cúi người, chậm rãi đến gần cô, giọng nói trầm xuống: “Được thôi.”
Dứt lời, anh hôn lên đôi môi xinh đẹp của Thi Hảo.
Hơi thở lạnh lẽo của anh bao phủ khắp người cô, nhịp tim Thi Hảo cũng chậm lại. Cô nhắm mắt, lông mi khẽ run, kiễng chân, ngửa đầu đáp lại nụ hôn của anh.
Nếu như không phải lo lắng thức ăn nguội sẽ ăn không ngon, lãng phí công sức của Thi Hảo, Thi Hảo đoán Lương Tây Kinh sẽ không bỏ qua cô nhanh như vậy.
Lương Tây Kinh hơi lùi lại, lặng lẽ nhìn Thi Hảo, khàn giọng nói: “Ăn cơm trước đi.”
Bọn họ tính đợi tí nữa ăn xong rồi tiếp tục.
Lúc ngồi vào bàn ăn, khuôn mặt Thi Hảo đỏ bừng, cổ cũng đỏ au, môi còn đỏ hơn cả khi được thoa son.
Cô hơi ngượng ngùng sờ gò má nóng hổi của mình, chợt ánh mắt của hai người họ chạm nhau.
Mấy giây sau, Thi Hảo rời mắt sang chỗ khác: “Ăn thôi nhỉ?”
Lương Tây Kinh: “Ừm.”
Lương Tây Kinh vẫn luôn biết kỹ năng nấu ăn của Thi Hảo rất tốt.
Chỉ là bữa ăn tối nay không tránh khỏi khiến anh kinh ngạc. Đương nhiên, cũng có thể là do người tình trong mắt hóa Tây Thi, anh cảm thấy Thi Hảo nấu cái gì cũng đều ngon hết.
Hai người lặng lẽ ăn, đồ ăn bắt đầu vơi dần.
Nếu không phải bởi vì Thi Hảo biết ăn nhiều sẽ khiến bụng khó chịu thì cô thật sự muốn ăn thêm chút nữa.
Sau khi ăn xong, Lương Tây Kinh đảm nhận việc thu dọn.
Thu dọn xong xuôi thì thời gian không còn quá sớm nhưng cũng không tính là quá muộn.
Thi Hảo nhìn đồng hồ trên tường: “Tài xế sẽ tới đón anh lúc mấy giờ?”
Lương Tây Kinh: “Tầm tám giờ ba mươi phút.”
Nói tới đây, anh híp mắt nhìn Thi Hảo, hạ thấp giọng xuống, hỏi: “Có muốn đến sân bay cùng anh không?”
Thi Hảo sửng sốt: “Trợ lý Dương không tới đón anh sao?”
Lương Tây Kinh ngây người, lúc này mới nhớ ra rằng bản thân anh vẫn chưa nói cho Thi Hảo biết việc Dương Cao Phi biết họ đang ở bên nhau.
Lặng thinh một lát, Lương Tây Kinh đang cân nhắc có nên nói với Thi Hảo hay không thì cô đã nhạy bén nhận ra có điều gì đó sai sai: “Anh ấy biết chuyện chúng ta?”
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thi Hảo, Lương Tây Kinh gật đầu: “Anh ấy là người kín miệng.”
Thi Hảo lộ rõ vẻ ngạc nhiên, mấp máy môi như muốn lên tiếng, lại phát hiện dường như không có gì để nói.
Nếu là người khác biết được thì cô sẽ rất ngạc nhiên nhưng Dương Cao Phi từ trước đến nay luôn là người tỉ mỉ, cẩn thận, anh ấy vốn dĩ là người đồng hành với Lương Tây Kinh trong thời gian lâu nhất. Đối với chuyện anh ấy có thể nhận ra được mối quan hệ giữa hai người họ, chỉ cần anh ấy để ý kỹ thì đó cũng là việc rất bình thường.
Nhưng Dương Cao Phi có thể nhận ra được thì những người khác chắc chắn sớm muộn gì cũng có thể nắm bắt được chuyện này.
Nghĩ tới đây, Thi Hảo ngước mắt nhìn Lương Tây Kinh, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi.
“Em muốn nói gì?” Lương Tây Kinh hỏi.
Thi Hảo mím môi, thản nhiên hỏi: “Anh không lo lắng những người khác sẽ biết sao?”
Nói đến đây, Lương Tây Kinh cảm thấy đã đến lúc hỏi Thi Hảo xem trong lòng cô nghĩ như thế nào.
Anh gọi cô: “Thi Hảo.”
Thi Hảo nhìn anh bằng đôi mắt ngời sáng.
Lương Tây Kinh lặng im một lúc rồi chậm rãi hỏi: “Em đã bao giờ nghĩ đến việc nói với ông ấy về mối quan hệ của chúng ta chưa?”
Sau khi nghe rõ những lời mà Lương Tây Kinh nói, Thi Hảo thực sự sững người.
Cô có thể cảm nhận được rằng gần đây Lương Tây Kinh đang có thái độ thuận theo tự nhiên đối với mối quan hệ của họ, và cô cũng mơ hồ cảm thấy rằng Lương Tây Kinh muốn công khai chuyện tình cảm của hai người họ.
Thế nhưng, Thi Hảo không nghĩ đến anh sẽ công khai sớm như vậy.
“Chưa từng nghĩ đến sao?” Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo một cách chăm chú, không bỏ sót bất kỳ biến hóa nhỏ nào trên mặt cô: “Em lo lắng ông ấy sẽ không đồng ý sao?”
Sắc mặt Thi Hảo cứng đờ, không biết nên trả lời anh như thế nào.
Cô lo lắng rất nhiều thứ.
Ngoài việc Lương Hanh sẽ không đồng ý, cô còn rất sợ Lương Hanh sẽ nhìn cô với ánh mắt như thể ông ấy đã đặt niềm tin và lòng tốt của mình vào sai người. Cô không muốn làm Lương Hanh thất vọng, càng không muốn khiến Lương Hanh cảm thấy hối hận.
Hối hận vì đã từng dang tay ra với cô, đưa cô đến thành phố Giang, trợ cấp cho cô đi học, thậm chí còn cảm thấy tự trách vì đã khuyến khích cô phấn đấu đạt được vị trí thư ký của Lương Tây Kinh.
Phòng khách tĩnh lặng một hồi lâu.
Lương Tây Kinh nhìn thẳng vào người cô, anh ngây người trong chốc lát, vươn tay kéo Thi Hảo vào trong lòng: “Không cần căng thẳng, anh chỉ hỏi vậy thôi.”
Anh dừng lại, rồi trấn an Thi Hảo và nói: “Nếu trước đây chưa từng nghĩ đến thì bây giờ có phải em nên suy nghĩ đến việc đó rồi không?”
Hàng mi Thi Hảo khẽ run, lồng ngực phập phồng.
Cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Lương Tây Kinh, khóe môi hơi mấp máy: “Anh muốn nói cho ông ấy biết sao?”
Lương Tây Kinh: “Nếu như em muốn.”
Đương nhiên là anh muốn nói.
Thi Hảo và anh nhìn nhau hồi lâu, trạng thái tinh thần của cô căng thẳng nhưng cô cũng kìm nén, không muốn nói ra lời trong lòng mình rằng bản thân không hề muốn công khai chuyện hai người đang yêu nhau.
Cô lẳng lặng nhìn Lương Tây Kinh: “Cho em chút thời gian được không?”
Lương Tây Kinh đồng ý.
Cả hai không bàn luận gì thêm về vấn đề này nữa.
Lương Tây Kinh sẽ phải đi khá lâu, có thể là một tuần nhưng cũng có thể kéo dài tận nửa tháng. Thi Hảo muốn dành cho anh nhiều thời gian hơn mọi khi trước lúc chia xa.
Hai người lại hôn nhau.
Nếu không phải do không còn quá nhiều thời gian nữa, Thi Hảo hoài nghi Lương Tây Kinh còn muốn kéo cô về phòng.
Sau khi hôn nhau thật lâu trên ghế sô pha, nhiệt độ cơ thể của hai người dần dần nóng lên. Môi lưỡi quấn quýt quyện vào nhau, nụ hôn lần này của họ mãnh liệt hơn hẳn những nụ hôn trước đó.
Khi bọn họ sắp mất kiểm soát thì Dương Cao Phi gọi điện thoại.
Thi Hảo đẩy vai Lương Tây Kinh để nhắc nhở anh. Ánh mắt anh sâu hun hút, anh cắn đôi môi đỏ mọng của cô rồi mới bắt máy.
Vừa bắt máy, giọng nói của Dương Cao Phi từ đầu bên kia truyền đến: “Tổng giám đốc Lương, tôi và tài xế đang trên đường đến, khoảng mười phút nữa sẽ đến nơi.”
Giọng nói của Lương Tây Kinh trầm khàn: “Tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Thi Hảo đứng dậy, rời khỏi đùi Lương Tây Kinh.
Khuôn mặt cô nóng bừng, dùng tay chỉ vào phòng ngủ cho khách nằm ở tầng một: “Em đi rửa mặt đây.”
Lương Tây Kinh nhìn cô vội vàng chạy vào phòng, cầm ly nước lạnh trên bàn uống một ngụm, áp chế cơn nóng hừng hực trong người.
Lúc Dương Cao Phi đến, Thi Hảo vẫn chưa rời đi.
Nhìn thấy hai người cùng nhau đi ra khỏi nhà, Dương Cao Phi dừng lại vài giây rồi nói với giọng điệu vô cùng bình thường: “Chào tổng giám đốc Lương, chào thư ký Thi.”
Hai người đồng loạt gật đầu.
Sau khi lên xe, Lương Tây Kinh nhìn thời gian: “Anh đưa em về nhà trước nhé?”
Thi Hảo từ chối: “Không cần đâu ạ.”
Lương Tây Kinh cau mày, đang định nói rằng anh cảm thấy lo lắng, Thi Hảo đã ngẩng đầu nhìn anh: “Em muốn tiễn anh ra sân bay.”
“...” Lương Tây Kinh thầm kích động trong lòng, giọng nói trầm lên tiếng: “Vậy cũng được.”
Anh nghịch lòng bàn tay cô: “Thả lỏng ra nào.”
Thi Hảo ậm ừ, cố gắng khiến bản thân cô không cảm thấy quá căng thẳng.
Những ngày nghỉ lễ thường diễn ra tình trạng ùn tắc giao thông nghiêm trọng.
Đến sân bay, Dương Cao Phi và tài xế phụ trách xách hành lý, Thi Hảo đi xuống xe.
Cô dán mắt vào người bên cạnh không rời rồi chủ động vươn tay ôm lấy anh.
“Lúc tới nơi thì báo tin cho em nhé.”
Lương Tây Kinh đáp lại, vuốt ve cổ cô một cách trìu mến: “Em hết sợ rồi sao?”
“Vẫn sợ chứ.” Thi Hảo bình tĩnh đáp.
Chỉ là giờ phút này, cô không khống chế được dục vọng ích kỷ của mình, muốn ôm lấy anh.
Lương Tây Kinh đưa tay ra, cánh tay rắn rỏi thon dài của anh siết chặt cô vào lòng mình hơn.
Ôm một hồi, Thi Hảo lui về phía sau hai bước: “Anh mau vào đi.”
Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt của anh nóng rực.
Dường như đoán được anh muốn nói cái gì, Thi Hảo chủ động lên tiếng trước: “Khi anh trở về thì em sẽ đến đón anh.”
Lương Tây Kinh bình tĩnh nhìn cô và đồng ý: “Được.”
Vừa dứt lời, anh lại căn dặn: “Về đến nhà thì nhớ báo cho anh biết, với cả nhớ chăm sóc tốt cho bản thân đấy.”
Thi Hảo: “Anh yên tâm đi, anh cũng nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Thi Hảo lên xe, tài xế đưa cô quay về.
Thấy chiếc xe đã đi xa, Lương Tây Kinh mới thu ánh nhìn lại rồi cùng Dương Cao Phi bước vào sân bay.
Khi hai người bước vào, chị Trần và Ngụy Nguyệt Đình đã đến.
Bọn họ đi cùng một chuyến bay.
-
Về đến nhà, Thi Hảo nhắn tin thông báo cho Lương Tây Kinh biết, nhân tiện hỏi về tình hình phía bên anh.
Lương Tây Kinh vừa lên máy bay và chuẩn bị cất cánh.
Hai người tán gẫu thêm vài câu rồi Thi Hảo đi vào phòng tắm tắm rửa.
Sau khi tắm xong, cô nhìn đồng hồ, đoán rằng bây giờ máy bay đang ở trên không trung nên không gửi tin nhắn cho anh nữa. Cô lôi cuốn văn học nước ngoài đã đọc dở ra và tiếp tục đọc.
Trước khi đi ngủ, Thi Hảo rảnh rỗi mở vòng bạn bè ở trên ứng dụng WeChat ra.
Cô lướt xem rồi like dạo, đột nhiên nhìn thấy một chùm ảnh có phông nền là khu vui chơi mà cô thấy vô cùng quen mắt. Cô chuyển tầm mắt rồi dừng lại ở biệt danh trên WeChat của người này trong vòng bạn bè cô.
Là Minh Đào.
Sau khi Minh Đào bị sa thải, Thi Hảo không hủy kết bạn với cô ta và cô ta cũng vậy.
Hai người vẫn nằm trong danh sách bạn bè của nhau.
Thi Hảo bỗng cảm thấy hít thở không thông, không biết hôm nay cô ta có nhìn thấy cô và Lương Tây Kinh hẹn hò ở khu vui chơi hay không.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo lập tức gọi cho Ôn Ỷ.
Nghe xong, Ôn Ỷ vội vàng an ủi cô: “Trong khu vui chơi có nhiều người như vậy, nhất định là cô ta không nhìn thấy hai người đâu. Nếu cô ta nhìn thấy thì có lẽ đã chủ động lại gần bắt chuyện với cậu rồi.”
Thi Hảo vẫn còn đắm chìm trong tâm trạng lo lắng: “Nếu cô ta không tìm đến thì sao?”
Ôn Ỷ trả lời: “Cô ta đã bị Lương Tây Kinh đuổi việc, trăm phần trăm đang nung nấu ý định trả thù hai người các cậu. Nếu cô ta đã nhìn thấy mà còn không đến tìm hai người ra điều kiện, cậu cho rằng cô ta là kẻ ngu ngốc sao?”
Những gì mà Ôn Ỷ nói, nghe cũng có vẻ có lý.
Nhưng kể cả thế, Thi Hảo vẫn rất lo lắng và bất an.
Nỗi bất an của cô kéo dài suốt mấy ngày trời.
Đến ngày đầu tiên trong tuần, trong lúc làm việc, tinh thần Thi Hảo cứ bồn chồn cả ngày y như những hôm trước.
May mắn thay, cho đến khi cô tan làm cũng không nghe ngóng được bất kỳ tin đồn nào về mình. Ngay cả nhóm hay buôn chuyện trong công ty kia cũng không hề nhắc đến cô.
Dần dần, tâm trạng căng thẳng cả một ngày của Thi Hảo cũng bắt đầu thả lỏng.
Vào thứ Ba, Thi Hảo nhìn thấy đồng nghiệp trong nhóm chuyên buôn dưa lê bán dưa chuột đang thảo luận về chuyện Lương Tây Kinh và Ngụy Nguyệt Đình đều đang đi công tác ở Đức.
Thi Hảo biết hai người họ sẽ đi cùng nhau, cô từng lướt thấy trên vòng bạn bè của ứng dụng WeChat, cảm thấy chẳng có gì hay ho thế là thoát khỏi ứng dụng.
Cứ thế, đến tận thứ Sáu, cuộc sống của Thi Hảo vẫn yên bình và tĩnh lặng như thường lệ.
Khi cô chuẩn bị tan làm, điện thoại di động của cô reo lên.
Nhìn thấy tên của người gọi, tinh thần Thi Hảo đột nhiên trở nên căng thẳng, cô bình tĩnh lại, uống một ngụm nước rồi mới bắt máy: “Cháu chào chủ tịch ạ.”
“...” Đầu dây bên kia yên lặng một lát rồi giọng nói của Lương Hanh mới vang lên: “Thi Hảo đấy à, hôm nay cháu có phải tăng ca không?”
Thi Hảo mơ hồ đoán được sắp phát sinh chuyện gì, trong lòng căng thẳng không thôi nhưng vẫn cố bình tĩnh trả lời: “Dạ không ạ.”
Lương Hanh ậm ừ: “Ông ở dưới lầu, lâu rồi ông cũng không đến công ty, sau khi tan làm thì cháu đi tham quan công ty cùng với ông nhé?”
Sống lưng Thi Hảo lạnh toát, cô nhắm mắt lại, đáp lời: “Được ạ.”