Trong khi tất cả mọi người đang cảm thấy kỳ lạ lẫn thắc mắc về nguyên nhân anh lại gây khó dễ cho một phóng viên trẻ tuổi thì Tần Lâm lại nói thêm một câu nữa: “Trước đây tôi đã từng đọc bản thảo do phóng viên Ôn viết rồi.”
Ôn Ỷ: “...”
Cô không tin anh đã từng đọc chúng đâu.
Tuy nhiên, cấp trên của Ôn Ỷ lại cho rằng: Nếu Tần Lâm đã nói như vậy thì chắc chắn anh từng đọc chúng rồi. Hơn nữa, có lẽ Tần Lâm cảm thấy bản thảo do Ôn Ỷ chấp bút cũng không tệ lắm, nếu không thì anh cũng sẽ chẳng truy hỏi cặn kẽ sự việc đến tận gốc rễ như vậy.
Nghĩ đến điểm này, cô ấy bèn nắm bắt cơ hội để hỏi dò: “Thời gian gần đây tổng giám đốc Tần có bận lịch trình gì không?”
Cô ấy nở một nụ cười nhẹ nhàng, uyển chuyển: “Ôn Ỷ vẫn luôn muốn phỏng vấn anh nhưng từ trước đến nay vẫn luôn không hẹn trước với anh được.”
Nghe vậy, Tần Lâm bèn khẽ nhướng mày, ánh mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa dừng trên người Ôn Ỷ rồi hỏi lại hai chữ với hàm ý thâm thúy: “Thật không?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Cấp trên của Ôn Ỷ chạm vào cánh tay của cô nhằm ám thị cô hãy lên tiếng trả lời.
Ôn Ỷ không còn cách nào khác, đành phải gắng gượng nặn ra một nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt rồi hướng về đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người và đầy cảm giác bức bách của Tần Lâm: “Đúng vậy. Không biết tổng giám đốc Tần có bằng lòng cho tôi cơ hội này hay không.”
Tần Lâm cụp mắt xuống, bình tĩnh nhìn cô suốt một lúc rồi đáp: “Vậy phải xem biểu hiện của phóng viên Ôn ra sao đã.”
Ôn Ỷ cau mày. Cô chưa kịp hỏi phải biểu hiện thế nào thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên. Những người mới tới là tổng giám đốc Triệu và một vài vị khác trong ngành.
Trong phút chốc, Ôn Ỷ đã không còn cơ hội mở lời nữa. Mà nhóm người Tần Lâm cũng đã chuyển sự chú ý của mình sang đám người tổng giám đốc Triệu. Mấy doanh nhân bắt đầu ân cần chào hỏi rồi trò chuyện về vấn đề đầu tư trong thời gian sắp tới, cũng như cách phát triển và mở rộng kinh tế,…
Ôn Ỷ ở bên cạnh lắng nghe, đồng thời lẳng lặng ghi chú lại những điểm quan trọng được bọn họ đề cập tới.
Cô đang ăn cơm một cách lơ đễnh nên không để ý tới ánh mắt của Tần Lâm thỉnh thoảng lại nhìn về phía mình.
Nhưng trái lại, Lâm Hạo Sâm lại mơ hồ cảm thấy có chút gì đó bất thường.
Anh ấy đã làm trợ lý bên cạnh Tần Lâm suốt mấy năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Hạo Sâm trông thấy anh làm khó một phóng viên trẻ tuổi như vậy. Sau khi ngẫm nghĩ, Lâm Hạo Sâm lại nhìn hai người họ thêm vài lần nữa rồi cảm thấy rõ ràng rằng: Hai người này có bí mật ám muội muốn che giấu nào đó.
Còn về phần đó là bí mật gì thì tạm thời Lâm Hạo Sâm vẫn chưa nắm được.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Ôn Ỷ bèn nhân cơ hội làm quen với tổng giám đốc Triệu, sau đó đưa ra đề xuất rằng bản thân mong được phỏng vấn ông ta.
Tổng giám đốc Triệu ngẩn người một lúc, sau đó nhìn Ôn Ỷ rồi hỏi: “Cô là cấp dưới của Thụy Chi à?”
Thụy Chi chính là cấp trên của Ôn Ỷ, giám đốc Lý có tên là Lý Thụy Chi.
Ôn Ỷ nở nụ cười nhàn nhạt: “Đúng vậy, tổng giám đốc Triệu.”
Triệu Chính Bình nhìn cô, đôi mắt híp lại một nửa: “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi không?”
Ôn Ỷ: “Trí nhớ của tổng giám đốc Triệu tốt quá.”
Lần trước khi cô tham dự tiệc cùng với Lý Thụy Chi, Triệu Chính Bình đã có mặt ở đó. Nhưng lần ấy, Triệu Chính Bình không hề cho cô cơ hội lên tiếng hay trò chuyện. Vì vậy, Ôn Ỷ cảm thấy bất ngờ khi ông ta lại có thể nhớ rõ mình.
Nghe thấy lời khen này, Triệu Chính Bình bèn nở nụ cười sảng khoái và vui vẻ: “Phóng viên Ôn trông vô cùng xinh đẹp, làm sao tôi không có ấn tượng được chứ.”
Nụ cười trên mặt Ôn Ỷ đông cứng lại, cô chậm rãi tiếp lời: “Tổng giám đốc Triệu đã quá khen rồi.”
Triệu Chính Bình nheo mắt nhìn khắp người cô từ trên xuống dưới, sau đó dừng lại ở vòng ngực của Ôn Ỷ: “Lời tôi nói là sự thật đấy, đúng không tổng giám đốc Tần?”
Ông ta đột nhiên gọi Tần Lâm – người đang ở cách đó không xa.
Nghe thấy giọng nói này, Tần Lâm vốn đang đứng bên cạnh để trao đổi với người khác chợt ngước mắt lên, ánh mắt thẳng tắp của anh dán chặt vào người Ôn Ỷ như xiềng xích.
Đôi mắt của anh rất sáng. Khi Tần Lâm nhìn thẳng vào Ôn Ỷ một cách chuyên chú, cô sẽ không thể kiểm soát được bản thân nên lại trở nên căng thẳng, thậm chí trái tim cũng đập nhanh hơn nhiều.
Tần Lâm nhìn thấy hàng mi đang run rẩy của Ôn Ỷ, sau đó tầm mắt lại di chuyển xuống dưới rồi dừng ở đôi môi mím chặt của cô.
Anh biết cô đang hồi hộp, xốn xang ngay trước mặt mình.
Sau khi nhận ra điều này, tâm trạng của Tần Lâm hơi tốt lên một chút. Anh khẽ mỉm cười rồi đáp lại câu hỏi của Triệu Chính Bình: “Tổng giám đốc Triệu nói không sai.”
Tần Lâm thừa nhận Ôn Ỷ là một người xinh đẹp.
Nghe vậy, cô cảm thấy không vui vẻ cho lắm.
Dù sao thì đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên cô nghe Tần Lâm nói ra những lời khen ngợi vẻ đẹp của mình như vậy. Hơn nữa, dựa vào mối quan hệ trước đây của hai người thì Tần Lâm nên nói rằng cô không hề xinh đẹp – như thế mới phù hợp với tính cách của anh hơn.
Nếu Tần Lâm hùa theo những lời nói của Triệu Chính Bình như vậy thì ngược lại, cô càng không thể phỏng đoán được anh đang âm mưu giở trò gì hoặc muốn làm chi.
Không để Ôn Ỷ có nhiều thời gian để suy xét, Triệu Chính Bình bèn yêu cầu trợ lý đưa danh thiếp của mình cho cô: “Khi nào có thời gian, tôi sẽ bảo trợ lý liên lạc với cô.”
Ôn Ỷ nhận lấy nó bằng hai tay: “Vậy tôi cảm ơn tổng giám đốc Triệu đã cho tôi một cơ hội trước nhé.”
Ánh mắt sáng rực của Triệu Chính Bình nhìn chòng chọc về phía Ôn Ỷ, sắc mặt tràn đầy ý cười: “Không có gì. Tôi rất mong được gặp phóng viên Ôn vào lần sau.”
Ôn Ỷ đáp lại.
-
Sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người lần lượt ra về.
Đợi đến khi những người khác đều đã rời khỏi đó, Ôn Ỷ và Lý Thụy Chi mới lên xe rời đi.
Tài xế của công ty đến đón bọn họ, trước tiên phải đưa Lý Thụy Chi trở về nhà, sau đó mới tới lượt Ôn Ỷ.
Sau khi lên xe, Ôn Ỷ đang định chợp mắt nghỉ ngơi một lát thì Lý Thụy Chi lại cất tiếng hỏi: “Cô đã lấy được danh thiếp của tổng giám đốc Tần chưa?”
Ôn Ỷ im lặng một thoáng: “Vẫn chưa.”
Lý Thụy Chi cau mày rồi nhìn cô với vẻ bất mãn: “Ôn Ỷ à, tôi đưa cô đến bữa tiệc không phải chỉ đơn giản là để cô lấy danh thiếp của tổng giám đốc Triệu và có thể gặp mặt ông ấy đâu. Chẳng lẽ cô là người cứng nhắc, ngờ nghệch đến vậy hả? Cô chỉ làm quen và nhận được danh thiếp của một mình tổng giám đốc Triệu, còn những người khác thì cô không biết đi làm quen và tìm hiểu rõ à?
“Không phải.” Ôn Ỷ cực kỳ tốt tính nên đã giải thích: “Do tôi không tìm được cơ hội nào cả.”
Lý Thụy Chi liếc nhìn cô, dáng vẻ như thể “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”: “Tôi thấy tổng giám đốc Tần rất có hứng thú với cô mà, sao cô lại không có cơ hội được chứ?”
Ba chữ “có hứng thú” vừa được thốt ra thì Ôn Ỷ lập tức thất thần: “Giám đốc à, tôi cảm thấy những lời nói vừa rồi của tổng giám đốc Tần chỉ là đùa giỡn thôi.”
“Tôi mặc kệ anh ta bông đùa hay là nghiêm túc.” Lý Thụy Chi trợn mắt với Ôn Ỷ rồi liếc nhìn cô: “Tóm lại, tốt nhất là cô nên sáng suốt và có mắt nhìn một chút đi. Tôi đã cho cô cơ hội mà cô còn không thèm nắm bắt. Cô có muốn thăng tiến không hả?”
Ôn Ỷ không nói gì.
Lý Thụy Chi mắng cô vài câu, thấy Ôn Ỷ không hề phản bác lại thì cũng chẳng còn hứng thú trách móc cô nữa.
Sau khi im lặng một lát, Lý Thụy Chi bèn vặn chai nước suối ở bên cạnh để uống một ngụm, sau đó hời hợt lên tiếng: “Tôi đề nghị cô tranh thủ một chút để đi phỏng vấn Tần Lâm đi.”
Ôn Ỷ lập tức ngẩn người và choáng váng: “Tôi sẽ đi mà.”
Lý Thụy Chi ậm ừ rồi lại nhìn cô: “Chắc cô cũng không muốn giống như lần trước, vì phỏng vấn để thu thập tin tức mà phải uống nhiều như vậy ở quán bar chứ?”
Đôi mắt của Ôn Ỷ khẽ rung lên.
Lý Thụy Chi lại tiện đà hỏi tiếp: “Cô có biết tại sao tổng giám đốc Triệu không hề ép rượu trong bữa tiệc ngày hôm nay không?”
Triệu Chính Bình cực kỳ thích uống rượu.
Trong bữa tiệc lần trước, ông ta chính là người yêu cầu người khác chè chén nhiều nhất.
Không đợi Ôn Ỷ hỏi mình, Lý Thụy Chi đã trả lời trước rồi: “Tần Lâm không thích uống rượu nên trợ lý của anh ra đã đặc biệt nhắn nhủ trong bữa tiệc hôm nay rồi. Không cho phép ép rượu.”
Tần Lâm chẳng cấm người khác uống rượu nhưng anh không cho phép bất kỳ ai mời rượu hoặc ép anh uống rượu trong bữa tiệc.
Ai muốn uống thì cứ việc uống, còn ai chẳng muốn thì cũng đừng ép buộc người ta.
Với giá trị con người lẫn địa vị xã hội hiện giờ của Tần Lâm thì sẽ có người nể mặt anh.
Đó cũng là lý do tại sao tối nay Ôn Ỷ và Lý Thụy Chi có thể rời khỏi bữa tiệc trong tình trạng tỉnh táo như vậy.
Nếu đổi thành những thời điểm khác, cho dù các cô không bị say khướt thì cũng buộc phải uống vài chén.
Ôn Ỷ: “Thì ra là thế.”
Nghe thấy câu trả lời của Ôn Ỷ, Lý Thụy Chi cảm thấy kinh ngạc đến mức không thể tin được: “Cô chỉ có phản ứng như vậy thôi sao?”
Ôn Ỷ nhìn Lý Thụy Chi với vẻ khó hiểu như thể cô đang hỏi ngược lại: Vậy tôi nên phản ứng thế nào nữa đây?
Lý Thụy Chi nhìn chằm chằm vào Ôn Ỷ vài giây, sau đó từ bỏ việc trao đổi với những người không hiểu chuyện chút nào: “Cô tự cân nhắc thật cẩn thận đi.”
“...”
Không lâu sau, Lý Thụy Chi đã về đến nhà.
Sau khi tạm biệt cô ấy, Ôn Ỷ mới về nhà mình.
Trên đường về nhà, cô lấy điện thoại di động ra rồi mở lên. Suy nghĩ vài giây, cô không nhịn được nên đã gửi một tin nhắn cho Thi Hảo để hỏi bây giờ đối phương đang làm gì, có bận hay không.
Vào thời khắc này, Ôn Ỷ muốn trò chuyện hàn huyên với một ai đó.
Nhưng mà có vẻ Thi Hảo đang bận rộn nên không thể trả lời cô ngay lập tức.
Ôn Ỷ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động đã tối đen, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảnh sắc về đêm của thành phố Giang cực kỳ đẹp đẽ - Ôn Ỷ vẫn luôn biết rõ điều này. Nhưng mà mấy năm nay, cuộc sống của cô quá đỗi vội vàng và bận bịu nên rất hiếm khi có thời gian tĩnh tâm lại, để rồi thưởng ngoạn cảnh đêm sôi động, náo nhiệt và phồn hoa.
Ánh đèn nê-ông nhấp nháy, ngọn đèn ở hai bên đường nối liền với nhau thành một dải. Cảnh tượng trông rất lộng lẫy, tươi đẹp và rực rỡ.
Ngắm nhìn một lát, Ôn Ỷ lại nghĩ tới Tần Lâm.
Thật ra trước khi nhìn thấy Tần Lâm, Ôn Ỷ đã không nhớ tới người này từ rất lâu, rất lâu rồi. Sau khi hai người họ chia tay, cô đã cố ý tránh xa những người và những thứ có liên quan đến anh.
Dần dần, người đàn ông này đã bị bụi bặm che phủ và phong ấn trong trí nhớ của Ôn Ỷ.
Chỉ là đôi lúc thỉnh thoảng hay tình cờ, khi trò chuyện với các đồng nghiệp hoặc bạn bè mà có đề cập đến chủ đề yêu đương, sau đó bị họ truy hỏi đến cùng là cô đã từng yêu lúc nào, yêu bao lâu rồi hoặc đã yêu bao nhiêu lần, Ôn Ỷ mới nhớ tới Tần Lâm.
Cô lại nhớ về những khoảnh khắc ngọt ngào của hai người họ trong quá khứ.
Ôn Ỷ đang nghĩ ngợi thì điện thoại di động bỗng nhiên rung lên. Đó là tin nhắn hồi âm của Thi Hảo, hỏi cô làm sao vậy? Có phải cô đã xảy ra chuyện gì hay không?
Cách đây không lâu, Ôn Ỷ đã nói với Thi Hảo rằng: Bạn trai cũ mà cô hiếm khi nhắc đến chính là Tần Lâm.
Nhìn thấy mấy tin nhắn mà Thi Hảo gửi đến, Ôn Ỷ bèn trả lời: [Tâm trạng của tớ không tốt cho lắm. Cậu đang ở nhà hay là ở chỗ của tổng giám đốc Lương thế?]
Thi Hảo: [Tớ đang ở cùng Lương Tây Kinh á.]
Ôn Ỷ: [Vậy thì không sao đâu. Chúng ta hẹn nhau vào buổi trưa ngày mai nhé?]
Thi Hảo: [Cậu thật sự không sao chứ?]
Ôn Ỷ: [Thật mà.]
Thi Hảo: [Hay là cậu hãy nói trước cho tớ biết đi?]
Ôn Ỷ vừa cười vừa đáp: [Chỉ là tớ đã chạm mặt Tần Lâm trong bữa tiệc tối nay nên mới cảm thấy hơi phiền muộn thôi.]
Thi Hảo hiểu ra: [Vậy chúng ta sẽ trò chuyện kỹ càng vào ngày mai nhé.]
Ôn Ỷ: [Được thôi.]
Thi Hảo lại hỏi: [Hay là tớ hỏi thăm Lương Tây Kinh một chút về chuyện của tổng giám đốc Tần nhé?]
Ôn Ỷ: [Hỏi thăm cái gì chứ?]
Thi Hảo: [Cậu muốn biết chuyện gì thì tớ sẽ nghe ngóng chuyện đó cho cậu.]
Ôn Ỷ hiểu ý tứ của Thi Hảo nên cười cười: [Không cần đâu.]
Thi Hảo: [Vậy được rồi. Cậu đã về nhà chưa?]
Ôn Ỷ: [Tớ sẽ xuống xe ngay đây.]
Thi Hảo: [Được. Nếu tắm rửa xong mà vẫn còn cảm thấy buồn thì cậu cứ gọi điện thoại cho tớ nhé.]
Ôn Ỷ: [Tớ biết rồi.]
Lúc cuộc trò chuyện kết thúc thì tài xế cũng vừa vặn dừng xe lại.
Ôn Ỷ xuống xe, chào tạm biệt tài xế rồi chầm chậm bước vào khu dân cư.
Cô không hề để ý rằng: Có một chiếc ô tô vẫn luôn đi theo phía sau chiếc xe mà mình đang ngồi, khi cô bước xuống xe thì nó cũng dừng lại, cho đến lúc Ôn Ỷ đã vào khu dân cư một cách an toàn thì đối phương mới rời đi.
-
Bữa tiệc gặp phải Tần Lâm lần đó cũng chẳng làm cuộc sống của Ôn Ỷ phát sinh nhiều thay đổi.
Thậm chí một gợn sóng lăn tăn cũng không có nốt.
Khi vừa đi làm vào ngày thứ hai, Lý Thụy Chi đã báo cho Ôn Ỷ biết rằng: Tần Lâm đã trở lại Bắc Kinh rồi. Nếu cô muốn nắm bắt cơ hội để phỏng vấn anh thì sẽ càng khó khăn hơn nữa.
May mà Ôn Ỷ đã giành được cơ hội phỏng vấn Triệu Chính Bình vào tháng đó nên cô mới có thể hoàn thành mục tiêu và nhiệm vụ của mình.
Sau khi hoàn thành buổi phỏng vấn Triệu Chính Bình, Ôn Ỷ đã được thư giãn một cách hiếm có khó tìm.
Tối hôm nay, cô bèn rủ Thi Hảo đi ăn cơm cùng nhau.
Hai người đã không gặp nhau suốt một khoảng thời gian nên họ dự định sẽ ăn một bữa thật ngon lành để trút hết bất mãn trong lòng.
“Cậu đã nộp bài phỏng vấn rồi à?” Thi Hảo vừa gặp mặt đã hỏi ngay tắp lự.
Ôn Ỷ liếc nhìn đối phương: “Cậu không thể đợi tớ ăn xong một miếng rồi mới hỏi về những chuyện mất hứng này à?”
Khóe môi của Thi Hảo cong lên: “Công việc là vấn đề làm cụt hứng từ khi nào thế hả?”
“Chính là bây giờ nè.” Ôn Ỷ thản nhiên trả lời. Gần đây cô phải tăng ca nhiều đến mức kiệt sức, khổ sở không tả nổi: “Gần đây tớ cảm thấy hơi chán ghét công việc này vì chẳng còn hứng thú nữa.”
Thi Hảo hơi sửng sốt và khá bất ngờ.
Bởi vì Thi Hảo biết rằng: Ôn Ỷ vẫn luôn ưa thích công việc này và cũng rất yêu ngành nghề này.
“Vì sao vậy?” Thi Hảo không kiềm chế được nên đã cất tiếng hỏi.
Ôn Ỷ uống một ngụm nước: “Có rất nhiều nguyên nhân.”
Thi Hảo gật đầu rồi đưa thực đơn cho cô: “Nếu cậu cảm thấy thật sự mệt mỏi thì hãy xin nghỉ phép năm để nghỉ ngơi đi, sau đó từ từ bình thường trở lại.”
Ôn Ỷ: “Hiện giờ tớ không thể nào nghỉ ngơi được.”
Thời gian vừa qua cô bận tới mức tối mặt tối mũi.
Thi Hảo thở dài: “Vậy khi nào có thể nghỉ ngơi thì cậu hãy nói cho tớ biết nhé. Tớ sẽ cùng cậu ra ngoài và đi chơi mấy ngày.”
Ôn Ỷ nói đồng ý.
Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm trong bầu không khí yên tĩnh, không hiểu sao chủ đề câu chuyện lại hướng về Tần Lâm.
Trong thời gian học đại học, Thi Hảo và Ôn Ỷ đã ở chung ký túc xá với nhau. Từ khi bắt đầu thân thiết với Ôn Ỷ từ học kỳ sau của năm nhất, Thi Hảo mới biết cô đã từng yêu đương trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Khi đó, vì bận học hành và đi làm thêm nên Thi Hảo cũng chẳng truy tìm nguồn cơn, không hề hỏi bạn trai cũ của cô là ai và vì sao hai người lại chia tay.
Sau này, khi càng ngày càng thân thuộc với Ôn Ỷ, Thi Hảo mới mơ hồ đoán ra một phần nguyên nhân.
Chỉ có điều, các chi tiết cụ thể vẫn chưa rõ ràng lắm.
Thi Hảo ngồi đối diện với Ôn Ỷ, nhìn chằm chằm vào cô một lúc rồi tò mò hỏi dò: “Sau khi cậu chạm mặt tổng giám đốc Tần trong bữa tiệc lần trước, hai người vẫn chưa gặp nhau thêm lần nào nữa hả?”
Ôn Ỷ: “Ừm.”
Cô chỉ cần liếc nhìn Thi Hảo một thoáng thì đã biết đối phương muốn nói gì: “Muốn hỏi gì thì cậu cứ hỏi thẳng đi.”
Thi Hảo mỉm cười: “Mặc dù cậu không bảo tớ hỏi thăm nhưng tớ đã nói gần nói xa với Lương Tây Kinh, sau đó đã biết một vài chuyện liên quan tới Tần Lâm rồi. Cậu có muốn biết không?”
Ôn Ỷ ngẩng đầu nhìn đối phương mà chẳng nói năng gì.
Thi Hảo lập tức hiểu ra. Nếu đã làm bạn tốt của nhau thì cũng chẳng cần giở trò thừa nước đục thả câu, đến nỗi phải nhất thiết làm khó dễ người bạn chí cốt của mình: “Hiện giờ Tần Lâm đang độc thân đấy.”
Ôn Ỷ sửng sốt trong vài giây, ánh mắt lấp lánh nhưng vẫn mạnh miệng: “Anh ta độc thân thì có liên quan gì tới tớ đâu chứ.”
Thi Hảo cũng không vạch trần cô mà chỉ kéo dài giọng nói của mình: “Đúng là không liên quan gì đến cậu cả. Tớ chỉ muốn nói với cậu một câu thế thôi.”
Ôn Ỷ liếc nhìn đối phương.
Thi Hảo nháy mắt với cô một cách tinh nghịch: “Bây giờ cậu cũng đang độc thân mà, cậu có muốn cân nhắc để quay lại với tình cũ hay không?”
“Không.” Ôn Ỷ từ chối mà chẳng hề nghĩ ngợi.
Thi Hảo lập tức khựng lại một chốc.
Ôn Ỷ khép mi mắt lại, ánh mắt mông lung rơi vào những người có đủ muôn hình vạn trạng đang lướt ngang ngoài cửa sổ, khẽ thì thầm: “Tớ không xứng.”
“...”
Thấy cô như vậy, trong lòng Thi Hảo hơi chua xót nên vội vàng nói: “Tớ không cho phép cậu nói những lời như vậy đâu đấy.”
Đối với Thi Hảo, Ôn Ỷ xứng đáng với hết thảy những thứ tốt đẹp trên thế giới này, và cũng xứng đôi vừa lứa với tất cả mọi người nữa.
Ôn Ỷ nhoẻn miệng cười: “Cậu nhìn tớ bằng bộ lọc quá ưu ái rồi đấy.”
Thi Hảo nhìn cô: “Nếu tớ không dùng bộ lọc ưu ái với cậu thì tớ còn phải xem trọng ai nữa hả?”
Hai người họ là bạn bè của nhau mà.
Ôn Ỷ suy nghĩ một lát thì thấy cũng đúng. Thế là cô không nhịn được nên đã bật cười, sau đó nhìn bạn mình: “Hảo Hảo à.”
“Hửm?” Thi Hảo rủ mắt xuống: “Cậu muốn nói gì nào?”
Ôn Ỷ không lên tiếng trong thoáng chốc, đoạn lắc đầu: “Không có gì cả. Chỉ là tớ muốn nói lời cảm ơn với cậu thôi.”
Thi Hảo liếc nhìn cô: “Sau này cậu không được phép nói câu này nữa đấy.”
Giữa hai người các cô không cần một lời cảm ơn xa lạ đến vậy.
Ôn Ỷ dịu dàng đồng ý: “Được thôi.”
Sau một lúc trầm lắng, Thi Hảo bèn lặp lại câu nói cũ: “Dù sao đi nữa, nếu như cậu vẫn còn thích tổng giám đốc Tần và không thể quên anh ấy thì đừng nghĩ tới những chuyện như xứng hay không xứng nữa. Còn nếu như cậu đã hết thích tổng giám đốc Tần rồi thì từ nay về sau, chúng ta sẽ không tiếp tục quan tâm tới người này nữa.”
Thi Hảo nhìn Ôn Ỷ rồi hỏi: “Cậu hiểu rồi, đúng chứ?”
Cô biết tại sao đối phương lại nói như vậy. Thi Hảo là người hiểu rõ cô nhất, đồng thời cũng biết rằng Ôn Ỷ vẫn chưa buông bỏ được quá khứ. Bởi vì nếu đã thật sự buông tay thì cô sẽ không rủ Thi Hảo uống rượu, thậm chí cũng chẳng đề cập tới Tần Lâm.
Lý do cơ bản và duy nhất khiến Thi Hảo khuyên nhủ, an ủi cô như vậy chính là: Ôn Ỷ vẫn chưa quên được Tần Lâm.
“Tớ biết rồi.” Ôn Ỷ cũng chẳng mạnh miệng hay ăn nói ngang ngạnh nữa mà chỉ khẽ đáp: “Tớ sẽ cân nhắc cẩn thận.”
Thấy dáng vẻ này của Ôn Ỷ, Thi Hảo vốn định vỗ về cô thêm vài câu nữa nhưng trong lòng cũng hiểu rằng: Khi đối mặt với hiện thực, bất kỳ lời lẽ nào cũng thiếu sức thuyết phục cả.
Đây là chuyện riêng của Ôn Ỷ và Tần Lâm nên cô không tiện can thiệp quá nhiều. Hơn nữa, đối với loại chuyện này, hai người họ cần phải tự mình suy xét kỹ lưỡng và suy nghĩ thông suốt thì mới có thể vượt qua cửa ải này.
-
Sau bữa ăn chung với Thi Hảo lần đó, Ôn Ỷ lại bận rộn một trận.
Vào ngày hôm nay, cô và một người đồng nghiệp nam phụ trách chụp ảnh tên là Ngô Tuấn Niên đã bay tới Bắc Kinh để công tác.
Sau khi máy bay hạ cánh xuống Bắc Kinh, Ôn Ỷ chợt có loại cảm giác xa lạ như thể lâu ngày không gặp, song lại chẳng có bất kỳ cảm giác thân thương nào.
Cô nhìn sân bay quen thuộc ngay trước mặt mình. Giọng nói của Ngô Tuấn Niên bỗng vang lên bên tai cô: “Ôn Ỷ, tôi nhớ quê nhà của cô là ở Bắc Kinh, phải không nhỉ?”
Ngô Tuấn Niên nhìn cô với dáng vẻ dạt dào hào hứng, sắc mặt đượm ý cười: “Vậy chuyện ăn uống giao cho cô sắp xếp nhé?”
Ôn Ỷ thẳng thắn trả lời: “Đã lâu rồi tôi không trở lại đây. Nếu như anh không ngại việc tôi thu xếp không đủ phù hợp thì chuyện này không thành vấn đề.”
Ngô Tuấn Niên cười cười: “Tất nhiên rồi. Cô cứ sắp xếp đi nhé.”
Ôn Ỷ mỉm cười đáp lại.
Sau khi nhận phòng khách sạn xong xuôi, Ôn Ỷ vốn dĩ muốn nghỉ ngơi một lát nhưng Ngô Tuấn Niên lại gửi tin nhắn hỏi cô có đói bụng không, và có muốn xuống lầu ăn tối hay không.
Vì thời gian không còn sớm nữa nên Ôn Ỷ không hề do dự, trả lời rằng: [Được thôi. Anh muốn ăn gì?]
Ngô Tuấn Niên: [Tôi nghe theo cô hết đấy.]
Trông thấy câu này, Ôn Ỷ có phần không biết nên hồi âm như thế nào.
Cô lướt tìm những nhà hàng tương đối nổi tiếng ở khu vực lân cận, sau đó đột nhiên nhìn thấy một quán cơm tư nhân vô cùng quen thuộc.
Ngay khi Ôn Ỷ đang định ghé tới đó thì Ngô Tuấn Niên đã gửi một bức ảnh chụp màn hình cho cô: [Tôi nghe nói nhà hàng này có danh tiếng cực kỳ rầm rộ ở Bắc Kinh, hương vị thức ăn cũng rất ngon. Tối nay chúng ta sẽ ăn ở đây nhé? Cô thấy sao?]
Sợ Ôn Ỷ từ chối nên Ngô Tuấn Niên tiếp tục nhấn mạnh: [Tôi mời cô.]
Ôn Ỷ: [Không cần đâu. Chúng ta cứ chia đôi để mỗi người thanh toán một nửa đi.]
Tiêu chuẩn của quán cơm tư nhân này đã vượt quá mức giá bình quân đầu người mà họ có thể chi trả cho các chuyến công tác, vì vậy bọn họ cần phải tự bỏ tiền túi ra để thanh toán.
Sau khi sửa soạn đơn giản một chút, Ôn Ỷ và Ngô Tuấn Niên đã gặp nhau ở sảnh lớn của khách sạn.
Phòng của hai người không ở cùng một tầng.
Nhà hàng cách khách sạn không xa, nếu đi bộ đến đó chỉ mất mười phút mà thôi.
Các nẻo đường ở Bắc Kinh bị tắc nghẽn nghiêm trọng sau sáu giờ, vì vậy Ôn Ỷ và Ngô Tuấn Niên quyết định đi bộ đến đó.
Cùng lúc đó, Tần Lâm vừa mới rời khỏi công ty và đang chuẩn bị tham gia một bữa tiệc tối. Vào thời điểm tình cờ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, anh bỗng bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Tần Lâm khẽ híp mắt lại, dường như không chắc chắn cho lắm.
Một lúc sau, anh mới ngước mắt lên để nhìn về phía tài xế: “Chú Lưu.”
Chú Lưu trả lời: “Vâng, có chuyện gì sao?”
Tần Lâm nhìn chằm chằm vào bóng người đã đi xa, giọng nói hơi trầm xuống: “Chú đừng rẽ trái, chúng ta cứ đi thẳng đi.”
Chú Lưu sững sờ: “Cái gì?”
Tần Lâm giơ tay chỉ vào một bóng người cách đó không xa: “Chú cứ đi theo cô ấy.”
Anh trực tiếp phớt lờ và khinh thường người đàn ông đang ở bên cạnh Ôn Ỷ.
“...”
Ôn Ỷ không hề chú ý tới một chiếc xe vẫn luôn đi theo phía sau lưng mình.
Cô và Ngô Tuấn Niên đi đến cổng nhà hàng thì nhận được thông báo rằng: Tạm thời không có chỗ ngồi nên hai người họ phải chờ đợi một lúc.
Công việc kinh doanh của nhà hàng tư nhân này luôn rất tốt, mặc dù giá cả đắt đỏ nhưng vô số người dân địa phương vẫn sẵn sàng đến đây để nếm thử và thưởng thức.
Ôn Ỷ cũng nhất thời quên mất việc cần phải đặt chỗ trước.
Cô và Ngô Tuấn Niên nhìn nhau: “Anh có muốn đợi không?”
Anh ấy cười ha ha: “Cứ đợi một lát đi. Dù sao thì ăn xong cũng chẳng có việc gì làm cả.”
Ngô Tuấn Niên cảm thấy nếu ăn xong sớm thì nhất định Ôn Ỷ sẽ nhắc tới việc trở về phòng nghỉ ngơi, vậy thì chi bằng cứ đợi một lúc để hai người họ có thể trò chuyện và tâm sự với nhau nhiều hơn.
Ôn Ỷ không hề từ chối.
Đến khi ngồi xuống một bên, Ngô Tuấn Niên lại ghé mắt nhìn cô, muốn nói lại thôi: “Ôn Ỷ à, công việc phỏng vấn để săn tin của chúng ta sẽ kết thúc vào ngày mai, ngày mốt sẽ trở về thành phố Giang. Cô có muốn về thăm nhà không?”
Anh ấy nói tiếp: “Chắc hẳn sẽ đủ thời gian thôi”
Ôn Ỷ khẽ mỉm cười rồi khéo léo khước từ: “Không cần đâu.”
Ngô Tuấn Niên ngẩn người, đang định hỏi tại sao thì bỗng nghe thấy một giọng nói đàn ông xa lạ vang lên trước.
“Phóng viên Ôn à?” Tần Lâm không kìm nén được nên đã lên tiếng trước.
Nghe thấy giọng nói của anh, Ôn Ỷ và Ngô Tuấn Niên đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Đôi mắt của Ôn Ỷ khẽ lay động. Cô còn chưa kịp nói chuyện thì Ngô Tuấn Niên ở bên cạnh đã nhận ra Tần Lâm trước: “Là tổng giám đốc Tần sao?”
Tần Lâm khẽ gật đầu, nhìn anh ấy bằng vẻ mặt lạnh nhạt: “Cậu là ai?”
Ngô Tuấn Niên nở nụ cười lúng túng, nghĩ đến cách xưng hô mà anh vừa gọi Ôn Ỷ nên đã giới thiệu: “Tôi là đồng nghiệp của Ôn Ỷ.”
Tần Lâm nhẹ nhàng gật đầu: “Hai người đang…” Anh cố tình dừng lại vài giây, ánh mắt chăm chú như dán chặt vào Ôn Ỷ: “Đang đến Bắc Kinh để du lịch một chuyến hửm?”
Anh đã hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người họ rồi.
Ôn Ỷ nhướng mắt lên để đối diện với khuôn mặt tuấn tú của anh: “Tổng giám đốc Tần, chúng tôi tới Bắc Kinh để công tác.”
Tần Lâm “à” một tiếng như thể nửa tin nửa ngờ: “Trùng hợp vậy à.”
Sắc mặt âm u của anh hơi giãn ra, trông hòa hoãn hơn: “Trong nhà hàng không còn chỗ ngồi sao?”
Ngô Tuấn Niên: “Đúng vậy. Tổng giám đốc Tần cũng tới đây ăn cơm hả?”
Anh ấy không biết rằng nhà hàng này thuộc quyền sở hữu của nhà họ Tần.
Nghe thấy câu hỏi này, Tần Lâm nhìn về phía Ôn Ỷ trước rồi mới hỏi lại một cách lơ đãng: “Phóng viên Ôn vẫn chưa nói gì với cậu à?”
Ngô Tuấn Niên: “Nói gì cơ?”
Tần Lâm còn chưa kịp mở lời thì Tần Yến – người vừa nhận được tin tức Tần Lâm đến nhà hàng – đã bước ra từ bên trong. Anh ấy vô cùng kinh ngạc: “Anh, sao anh lại tới đây thế?”
Vừa dứt lời, Tần Yến lại nhìn sang Ôn Ỷ.
“Ôn Ỷ?” Tần Yến sửng sốt: “Sao cô lại tới đây?”
Ôn Ỷ và Tần Yến đã gặp nhau vài lần nên khá thân thiết với nhau.
Khi đối mặt với Tần Yến, cô không hề cảm thấy căng thẳng: “Tôi và đồng nghiệp đến đây ăn cơm tối ấy mà.”
Tần Yến “à” một tiếng, sau đó lại nhìn về phía Tần Lâm.
Anh ấy trông thấy vẻ mặt u ám của Tần Lâm thì tròng mắt đảo quanh: “Hiện giờ ở sảnh lớn đã hết chỗ ngồi rồi, nếu cô không ngại thì chúng ta đến phòng VIP để ăn cơm nhé?”
Ôn Ỷ hỏi ý kiến của Ngô Tuấn Niên: “Anh có muốn đợi tiếp không?”
Ngô Tuấn Niên: “Tôi nghe theo cô tất.”
Nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, trong lòng Tần Lâm hừ lạnh một tiếng rồi nói bằng giọng điệu kỳ lạ: “Phóng viên Ôn vẫn suy xét chu đáo quá nhỉ.”
Ôn Ỷ: “...”
Tần Yến: “...”