Tạ Thần ngẩn mặt nhìn lên, nhìn thấy Hạ Mộc chạy băng băng tới, cô lách qua dòng người đông đúc kia nhào thẳng vào lòng hắn.
Lý Nam đứng ở bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này mà hoá đá tại chỗ. Tạ Thần xưa nay lãnh đạm, cũng không ngờ bạn gái cậu ta lại nhiệt tình như vậy.
"Hạ Mộc sao em chạy tới đây?" Hắn ôm cô gái nhỏ trong lòng, hạ giọng hỏi.
"Em vừa nằm mơ, trong giấc mơ không thấy anh. Em tỉnh dậy đã sợ, sợ không nhìn thấy anh nữa. Thần Thần em không thể không nhìn thấy anh được, em sợ."
"E hèm..." Lý Nam hằn giọng nhắc nhở.
Hạ Mộc lúc này mới chú ý tới sự hiện diện của anh, cô xẩu hổ cả khuôn mặt đỏ lên nhìn sang Lý Nam.
Cả hai gặp gỡ cũng là chuyện của mấy năm về trước, Tạ Thần giấu cô gái này rất kỹ chẳng muốn đem tới trước mặt ai. Anh biết rõ trong nhà hắn có người, nhưng không được phép quan tâm đến cũng như không được phép gặp.
Cô so với hai năm trước xinh đẹp hơn, trưởng thành hơn. Nói thật Lý Nam cũng không ngờ một cô gái tốt như vậy lại chấp nhận ở bên cạnh chàng trai khiếm thính như Tạ Thần. Ý anh không phải là Tạ Thần không tốt, hắn cực kì giỏi, lại thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ là giới trẻ bây giờ chú trọng bề ngoài, Tạ Thần có đẹp trai nhưng vẫn có khiếm khuyết, chính là cái loại khiếm khuyết khó có thể che giấu được.
Hạ Mộc như thế nào lại có thể chấp nhận, lại còn có bộ dạng rất yêu hắn ta?
"Xin chào chủ nhiệm Lý."
"Vẫn nhớ tôi à, trí nhớ không tồi." Lý Nam cười đáp.
"Chủ nhiệm Lý chuyện kia tối nay tôi sẽ gửi mail cho thầy, tôi về trước."
Tạ Thần lại như vậy rồi, giấu cô gái đó rất kỹ.
"Mời hai em ăn một bữa cơm, được không em?" Ánh mắt của Lý Nam rơi lên người Hạ Mộc.
Cô bị áp lực liền nhìn sang Tạ Thần, cũng bắt gặp ánh mắt hắn nhìn cô.
Thật ra cô chưa từng gặp những người xung quanh hắn, cô cũng muốn biết thế giới của hắn có gì.
"Vậy cám ơn thầy."
Nhà hàng gần trường học là địa điểm thích hợp. Từ đầu tới cuối Lý Nam luôn để ý tới Hạ Mộc không phải Tạ Thần không nhìn thấy.
Anh sẽ hỏi vài câu xả giao như:"Chuyện học hành của em tốt không?"
"Tốt ạ, sang năm là có thể đi thực tập rồi." Cô đáp lời.
"Có dự định gì cho tương lai chưa? Tôi cũng có quen vài hãng bay, nếu em không chê tôi hỏi giúp em. Đừng ngại, tôi xem em như Tạ Thần thôi, đều là học trò của tôi."
"Cám ơn chủ nhiệm Lý, nhưng không cần đâu." Hạ Mộc từ chối khéo.
Sau đó món ăn được dọn lên, cô gái này cương quyết không nhìn anh nữa mà tập trung vào thức ăn. Điều mà anh chú ý nhất là cô chăm sóc Tạ Thần rất kỹ, giống như sẽ giúp hắn gỡ xương cá, gắp thức ăn vào bát cho hắn. Hai người họ là bộ dạng anh tình, tôi nguyện không có một chút gì gọi là gượng ép.
"Cậu xem cô gái ở bên cạnh cậu rất ưu tú. Việc chữa tai cậu cân nhắc thử đi, tôi thật sự muốn giúp cậu chứ không phải hoàn toàn chỉ là lợi dụng." Lý Nam vừa ăn vừa nói, giống vô tình, nhưng thật ra là cố ý.
Hạ Mộc có liếc mắt nhìn hắn, nhưng hắn không lên tiếng cô cũng sẽ không hỏi. Chuyện của Tạ Thần, hắn tự có sắp xếp cô hiểu.
"Chuyện đó miễn bàn, tôi không có hứng thú thưa chủ nhiệm."
"Hạ Mộc em có thể chờ Tạ Thần hai năm không? Có thể đúng không?"
"Chủ nhiệm Lý nếu không phải chỉ muốn ăn cơm vậy thì thôi đi." Hắn lạnh giọng nói, nghe qua là đang phát cáu.
"Ăn cơm, ăn cơm mà."
Lý Nam cũng không nói nữa, anh biết đây chưa phải là lúc để nói chuyện này.
Anh nhìn Hạ Mộc cười, cô cũng đáp lại có lệ...
*
Vài ngày sau đó Lý Nam tới trường đại học của cô để gặp riêng, nhìn thấy anh cô vô cùng ngạc nhiên, vì không nghĩ anh sẽ tới tận đây.
Lý Nam nói anh muốn tài trợ mọi chi phí cho Tạ Thần chữa tai, với điều kiện là Tạ Thần sẽ qua bên nước M làm việc cho anh hai năm. Lý Nam nói Tạ Thần không muốn đi nước ngoài cho nên mới không chịu chữa tai, anh còn nói có thể do hắn không muốn rời xa cô.
"Hạ Mộc, đây là cơ hội tốt. Bác sĩ mà chúng tôi mời cho cậu ấy là bác sĩ nổi tiếng, tôi rất muốn trọng dụng cậu ấy. Em xem có cân nhắc được không?"
"Em... Cái đó nên để Thần Thần quyết định đi ạ."
Hạ Mộc thừa nhận mình ích kỷ, xa hắn hai năm cô biết phải làm sao? Hắn không nỡ, cô cũng không nỡ.
"Đáng tiếc là em còn học đại học, nếu không tôi có thế đưa em cùng đi với cậu ấy. Hạ Mộc cơ hội tốt không đến hai lần đâu, em nghĩ kỹ thử lại xem."
Đó là lời cuối cùng Lý Nam nói với cô, dĩ nhiên Hạ Mộc biết cơ hội không đến nhiều lần.
Đêm đó, cô mất ngủ, nghĩ tới chuyện phải xa Tạ Thần hai năm. Nghĩ tới chuyện sẽ sống một mình hai năm, bấy nhiêu thôi cô đã trùng bước.
"Thần Thần..." Cô gọi tên hắn, sau đó càng ôm hắn chặt hắn.
Tạ Thần chuẩn bị vào giấc ngủ, nhìn thấy bộ dạng nũng nịu của cô, hắn ngờ ngợ hiểu ra.
Hạ Mộc của hắn muốn được cưng chiều!