Lưu Kiệt vừa cau mày: "Ngô Khâm đâu? Không phải là cậu xảy ra chuyện lớn thế này, nó vẫn không thèm quan tâm chứ?"
Ở thế giới này hôn nhân đồng tính luyến ai không phải là đa số, nhưng mà dù sao cũng đã được hợp pháp hóa. Quan hệ của Kiều Quảng Lan và Ngô Khâm tuy rằng không để cho nhiều người biết, thế nhưng gần gũi như Lưu Kiệt thì vẫn biết rõ. Bản thân anh rất có thành kiến với Ngô Khâm, nhìn thấy Kiều Quảng Lan thế này, dĩ nhiên càng thêm bất mãn.
Kiều Quảng Lan mệt lòng nói: "Chia tay rồi chia tay rồi, sau này đừng có nhắc đến gã nữa."
Lưu Kiệt lập tức lên giọng: "Chia tay? Làm sao nó có thể làm thế với cậu chứ?"
Kiều Quảng Lan nói: "... Đừng hiểu lầm, là em đá gã."
Lưu Kiệt giống như nghe được một câu chuyện cười cực khủng khiếp: "Cậu cam lòng đá nó? Được rồi, đừng giỡn nữa em trai. Học lực này, tướng mạo này của cậu, bình thường để ở đâu cũng sẽ được người ta nâng trong lòng bàn tay, kết quả đến chỗ nó thì bị xem là bảo mẫu bắt giặt đồ nấu cơm miễn phí, còn bản thân người ta ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cậu đến một câu cũng không dám hé, chỉ sợ bị ghét, làm sao có khả năng chứ... Có phải nó đánh cậu!"
Kiều Quảng Lan lộ ra vẻ mặt như ăn phải món khủng khiếp, khó tiếp thu được thiết lập tính cách oán phụ của mình, đập bể hình ảnh không phải là hắn trong miệng Lưu Kiệt.
"Bác sĩ Lưu, đừng nói linh tinh nữa." Đỗ Minh Chu đột nhiên mở miệng, đồng thời cương quyết giành lấy chồng sách trong tay Kiều Quảng Lan, "Đưa cậu ấy đến bệnh viện trước đã."
Giọng điệu Đỗ Minh Chu có chút quá phận giống như cực kỳ thân quen, lời nói cũng không có gì sai cả. Lưu Kiệt cũng không nói gì thêm nữa, cũng đồng thời giục Kiều Quảng Lan lên xe.
Nói như thế một hồi, Kiều Quảng Lan cũng đã nghỉ ngơi được kha khá, thế nhưng cũng không chống lại được hai người kia cũng không thể giải thích rõ bệnh của mình được. Bất đắc dĩ, cũng chỉ đành bị nhét vào ghế sau.
Vừa nãy Đỗ Minh Chu đặt sách của Kiều Quảng Lan ở ghế phó lái, sắc mặt cực kỳ khó chịu, thế nhưng vẫn thò người qua đóng lại cửa xe bên kia.
Anh không thích nghe chuyện Kiều Quảng Lan có bạn trai. Rõ ràng chia tay là chuyện tốt, thế nhưng nhìn thấy Kiều Quảng Lan thế này, sự tức giận và khổ sở trong lòng khiến tâm trạng anh chùng xuống không kịp cảm nhận sự sung sướng nên có.
Mẹ nó, cho dù là anh, đối diện với Kiều Quảng Lan cũng phải suy nghĩ cẩn thận từng li từng tí. Cho dù tức giận cũng không muốn khiến cậu phải chịu lấy một chút oan ức. Tên Ngô Khâm kia là cái thá gì lại dám đối xử với cậu ấy như thế?
Bầu không khí trong xe không ổn lắm. Kiều Quảng Lan không thể nào giải thích được: "Ây, em không sao rồi, thật sự!"
Hắn nói chuyện vẫn khá bình thường, cũng không phun máu nữa, giống như thật sự đã khỏi rồi. Lưu Kiệt nhìn vào gương chiếu hậu liếc mắt nhìn hắn, cảm thấy giống như mình đã hiểu gì đó: "Anh nói chứ gần đây sao mà cậu lại khác như thế, đã phun máu còn đánh nhau với người ta, có phải là tức giận vì chia tay với Ngô Khâm không? Tên khốn kiếp này! Cậu nói cho anh rốt cục cậu thích nó ở điểm nào?"
Nói không được, giải thích cũng vô ích, Kiều Quảng Lan vô lực than thở một tiếng: "Bây giờ không thích nữa, aiz."
Ngữ khí hắn như vậy, ngược lại càng khiến Lưu Kiệt cảm thấy quá qua loa, rõ ràng là vẫn chưa buông bỏ được Ngô Khâm, thế nhưng cũng không thể nói vậy.
Đỗ Minh Chu không nói một lời, bỗng nhiên nện một đấm cực mạnh lên đầu gối mình khiến cho anh và Kiều Quảng Lan ngồi sau giật mình một chút. Kiều Quảng Lan sợ hết hồn: "Làm gì thế?"
Đỗ Minh Chu buồn buồn nói: "Tôi say xe."
Anh nói chuyện say xe, Lưu Kiệt mới nhớ tới mình vốn còn phải đưa anh về nhà, vì vậy nói: "Có lỗi quá, Đỗ tiên sinh, nếu không thế này đi, tôi gọi một chiếc xe khác cho anh, anh về nhà trước đi, tôi đưa Tiểu Kiều đến bệnh viện."
"Không cần đâu, cảm ơn bác sĩ Lưu." Đỗ Minh Chu nói tiếp mặt không đổi sắc, "Tôi say xe, đến bệnh viện kiểm tra."
Lưu Kiệt: "..."
Say xe cũng phải đi bệnh viện kiểm tra, người có tiền này sống tinh tế quá đi.
Kiều Quảng Lan bị áp giải đến bệnh viện chụp X quang, kiểm tra toàn thân một lượt, quả nhiên không kiểm tra ra được tí bệnh gì, thế nhưng thiếu máu và suy nhược cơ thể thì lại là thật. Đồng nghiệp ở bệnh viện cũng không tìm thấy vấn đề gì, kê cho hắn một đống thực phẩm dinh dưỡng, căn dặn Kiều Quảng Lan phải thả lòng tâm tình, chú ý nghỉ ngơi.
Đỗ Minh Chu nói được làm được, thật sự dùng lí do say xe để kiểm tra sức khỏe. Thế nhưng anh không nhìn kết quả của mình trái lại cầm báo cáo kiểm tra sức khỏe của Kiều Quảng Lan hỏi từ đầu tới đuôi một lượt, phát hiện cậu thật sự không có chuyện gì, vậy mới coi như thôi.
Lưu Kiệt bày ra vẻ mặt "Nhìn đi, quả nhiên biến thành bộ dáng này là do chịu tổn thương tình cảm", nói: "Bây giờ cậu tuyệt đối đừng về tìm thằng khốn kiếp Ngô Khâm nữa, nếu buổi tối không có chỗ ở, bây giờ anh đưa em đi đặt phòng khách sạn ở tạm đi."
Anh do dự một chút, nói: "Không được, anh quên mất là cậu không thích ở lại khách sạn... Mấy nay ba mẹ anh cũng đến nhìn anh, nhà anh cũng không còn phòng trống. Hay vậy đi Tiểu Kiều, bằng không cậu qua đêm ở nhà thầy một đêm đi? Anh đưa cậu đi."
Kiều Quảng Lan nói: "Không cần, nhà thầy xa như vậy, anh đưa em đến xong đi về thì cũng nửa đêm rồi, khách sạn thì khách sạn đi."
Đỗ Minh Chu bên cạnh nói: "Đây cũng khá gần nhà cũ nhà họ Đỗ, không bằng cậu theo tôi qua đó ngủ lại một đêm đi, mai tôi đưa cậu về nhà sau."
Kiều Quảng Lan cũng không tính là thân quen với anh, vốn dĩ còn không muốn đi, vừa muốn từ chối, chợt nhớ ra vừa khéo có thể nhân cơ hội này đến nhà cũ nhà họ Đỗ tìm nguyên nhân nguyền rủa của Phương Tể Hà một chút, vì vậy liền bẻ đi lời chưa kịp ra khỏi miệng: "Được rồi, vậy thì phiền anh."
Nhà cũ của nhà họ Đỗ cũng rất gần bệnh viện, Kiều Quảng Lan không thích mùi xăng trên xe nên chỉ đơn giản đi bộ cùng Đỗ Minh Chu, chồng sách kia đành tạm để ở lại bệnh viện.
Hai người sóng vai đi bộ trong bóng đêm, không ai nói gì cả thế nhưng bầu không khí lại hài hòa một cách quỷ dị. Hình thức ở chung này không biết là tốt hơn so với lần gặp gỡ đầu tiên nhiều như thế nào nữa.
Đỗ Minh Chu nhìn thấy Kiều Quảng Lan đang suy tư, cũng không biết là đang nghĩ chuyện Phương Tể Hà hay là chuyện của tên người yêu cũ Ngô Khâm kia. Anh không tiếng động mà thở dài, không hề quấy rầy, chi theo con đường đi bên cạnh Kiều Quảng Lan.
Hiếm khi Đỗ Minh Chu không mặc âu phục mà thay bằng một thân quần áo thể thao màu đen, nhìn qua mấy phần trẻ trung. Bộ dáng như vậy lại làm anh trông giống như một người trẻ tuổi vừa mới tan ca xong, cực kỳ uể oải. Xung quanh xe cộ vội vàng lướt qua, mỗi người đều tự lo cho cuộc sống bận rộn của mình, không có ai để ý đến anh cả.
Chuyện đã xảy ra thì không có cách nào thay đổi, mà ít nhất, điều hiện tại anh có thể mong chờ, đó là tương lai. Nghĩ như vậy tâm tình cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Tiếng bước chân nhịp nhàng từ bên cạnh truyền đến, Đỗ Minh Chu bất giác nhếch lên khóe môi, trong lòng anh cảm thấy rất yên bình.
Từ khi anh sinh ra đã được ngậm thìa vàng mà lớn lên, thân phận anh hiển hách, năng lực xuất chúng, anh đi đến đâu cũng đều là tâm điểm, rất ít khi có thời điểm được chậm rãi lẳng lặng mà đi như thế này. Gió đêm man mát lướt qua mặt, tâm tư nóng bỏng cũng dần được xoa dịu lại.
Cho tới bây giờ, anh đã tự mình ý thức được, mình xem như là xong rồi.
Mặc dù chưa từng thích ai, không biết cảm giác đó là như thế nào. Thế nhưng anh trăm phương ngàn kế muốn hấp dẫn lực chú ý của Kiều Quảng Lan, sẽ bận tâm hắn nghĩ mình như thế nào, lại bởi vì người hắn yêu mà phẫn nộ, cũng vì hắn bị thương mà tim đau như bị cắt từng nhát. Tất cả rõ ràng như thế, không phải thích là cái gì đây?
Dừng cương trước vực* đã sớm chẳng còn kịp nữa, tất cả đã không còn đường quay đầu, cũng chỉ vì lần đầu gặp gỡ kia, vừa nhìn thấy, chỉ sợ đi hết cùng trời cuối đất này anh cũng chẳng còn có thể đi yêu thích được một người nào khác nữa.
*Dừng lại kịp lúc
Nhìn thấy hắn sinh bệnh, anh chỉ hận vì sao người gặp phải không phải là mình. Nghe thấy cái tên "Ngô Khâm" này, chỉ cảm thấy lòng vừa chua vừa đắng, anh không thể chấp nhận được sự thật cậu và người khác ở bên nhau, tuy rằng anh đã không hiểu thứ đó, nhưng bây giờ không thể quay đầu nữa rồi.
Phía trước truyền đến một tiếng còi xe, có một chiếc ô tô phạm luật lái lên lề đường, Đỗ Minh Chu vội vã kéo Kiều Quảng Lan một cái: "Cẩn thận!"
Kiều Quảng Lan đang nghĩ chuyện của Phương Tể Hà, đúng là không để ý xe, sau khi được anh kéo thì lùi ra phía sau theo bản năng, hắn ngẩng đầu nở nụ cười với Đỗ Minh Chu, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết.
Trước khi Đỗ Minh Chu kịp ý thức, cũng không tự chủ mỉm cười.
Không còn gì để xoắn xuýt nữa, anh đã xác định rõ lòng mình, muốn liều mạng đối xử tốt với hắn.
Kiều Quảng Lan né được xe, vừa vặn nhìn thấy ven đường có sạp hàng bán đồ chơi. Hắn liếc mắt liền thấy trên sạp hàng có một món màu tím, suy nghĩ một chút, sau đó đến gần cầm lên nhìn, quả nhiên đây là một con gấu đồ chơi bằng bông màu tím, nhìn y chang Tạ Trác.
Kiều Quảng Lan nhéo tay nó một cái, gấu nhỏ không động đậy, Kiều Quảng Lan không cam lòng lại bóp nó một cái.
Đỗ Minh Chu: "..."
Không biết tại sao, lúc nhìn gấu nhỏ bị bóp, đột nhiên anh thấy có chút đau đến hoảng.
Chủ sạp hình như sợ thanh niên có chút hành động biến thái này làm con gấu còn chưa bán được làm hỏng, nên nhanh chóng bắt chuyện: "Toàn bộ đồ chơi là 12 đồng một con. Ngoài gấu còn có chó con, mèo con, vịt con... Nếu đem tặng bạn gái thì sẽ đáng yêu lắm đấy."
Kiều Quảng Lan móc ra 12 đồng mua con gấu tím kia.
Đỗ Minh Chu nửa đùa nửa thật hỏi: "Tặng bạn gái hả?"
Tổn thương, anh biết rõ cậu vừa mới thành cẩu độc thân. Kiều Quảng Lan tức giận cất gấu nhỏ vào túi, trả lời hắn: "Làm bạn gái."
Đỗ Minh Chu kinh ngạc nhìn gấu nhỏ, lại nhìn hắn một chút, nói một câu hai nghĩa: "Nhỏ thế mà?"
Kiều Quảng Lan: "..."
Hắn phản ứng mất hồi lâu mới lĩnh ngộ được thâm ý trong lời nói từ cái vẻ mặt gợi đòn kia của anh, tức giận đạp Đỗ Minh Chu một phát thật mạnh.
Thật sự không trách hắn được, cùng một người như thế này ở chung rất khó để giữ được phép lịch sự.
Sau khi đạp xong, Kiều Quảng Lan vội vàng chuẩn bị tư thế phòng ngự, thế nhưng không nghĩ tới đường đường là Đỗ Gia thế mà không đánh trả, chỉ nuốt giận vào bụng, vỗ vỗ ống quần mình, ngồi thẳng lên, sau đó cười với hắn.
Kiều Quảng Lan suýt bị nụ cười kia làm nổi một thân đầy da gà, quyết định sau này sẽ không đá anh nữa.
Hắn đến nhà họ Đỗ một buổi tối, nửa đêm lén lút chạy ra khỏi phòng, kiểm tra một lượt toàn bộ những nơi có thể kiểm tra. Hắn phát hiện tất cả mọi thứ đều bình thường, thậm chí đến một chút âm khí hay mùi nấm mốc cũng đều không có. Tuy nói đây là chuyện tốt, thế nhưng giữa cái tốt đẹp này cũng sẽ hiện ra sự không bình thường, giống như thể, ở đây có một vị pháp sư nào đó đang ở.
Hắn bận đến miệng khô lưỡi khô, vừa quay đầu nhìn thấy trên tủ lạnh đặt một lon bia, thẳng tay cầm lên rồi uống, tiện tay dẫm nát vỏ rồi ném vào trong thùng rác.
Trong nhà truyền đến tiếng mở cửa và tiếng bước chân khe khẽ, Kiều Quảng Lan lặng lẽ thò đầu ra từ trong phòng bếp, phát hiện đó là tiếng từ phòng của Đỗ Minh Chu, đang rón rén bước lên lầu.
Nhà cũ nhà họ Đỗ là một căn nhà kiểu xưa có 3 tầng, phòng của Đỗ Minh Chu ở tầng một, phòng cho Kiều Quảng Lan thì sắp xếp ở tầng hai, Kiều Quảng Lan không biết anh lên tầng làm gì. Hắn nhảy từ phòng bếp ra ngoài, thuận theo lan can bảo vệ leo lên tầng 2, leo cửa sổ vào phòng mình, vén chăn lên nằm uỵch xuống giường.
Đỗ Minh Chu rón rén vào cửa, lập tức cảm giác được trong phòng có một luồng gió đêm lành lạnh. Anh nhíu mày lại, nhìn thấy cửa sổ bên cạnh nửa mở, liền vội vàng đi tới, giúp Kiều Quảng Lan khép lại.
Kiều Quảng Lan nhắm mắt lại giả bộ ngủ, hô hấp đều đều, không nhúc nhích.
Đỗ Minh Chu đi tới trước giường, vốn dĩ muốn dém chăn cho Kiều Quảng Lan, thế nhưng sợ đánh thức hắn, cũng không nỡ đi, chỉ có thể lẳng lặng đứng tại chỗ mà nhìn chăm chú vào gương mặt đẹp trai của đối phương.
Ánh sao mơ hồ xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào dường như phác họa lại ngũ quan tinh xảo của hắn. Cái ý nghĩa chỉ nhìn một cái rồi đi bị anh ném luôn ra sau đầu, thân thể giống như trúng độc, cúi xuống càng thấp.
Kiều Quảng Lan nhắm mắt lại, không biết rốt cục anh đang làm trò quỷ gì, thế nhưng khi hơi hơi thở của Đỗ Minh Chu càng đến gần, hắn có chút sợ hãi, trong lòng nói thầm, tên khốn này không phải là đang muốn giở vu thuật gì muốn hại ông đây chứ?
Hắn vừa định mở mắt ra, người bên trên kia cười khẽ. Đỗ Minh Chu dịu dàng sờ sờ tóc của Kiều Quảng Lan, nhẹ giọng nói: "Ở chỗ này của tôi ngủ không yên sao? Giả bộ ngủ mệt lắm, mau dậy đi."
Kiều Quảng Lan: "..."
Hắn đẩy Đỗ Minh Chu ra, ngồi dậy từ trên giường: "Làm sao anh biết tôi giả bộ ngủ?"
Đỗ Minh Chu đảo mắt qua đôi môi hắn một chút: "Lúc cậu thở có một mùi rượu thoang thoảng."
Kiều Quảng Lan kín đáo nói: "Xin lỗi, uống sạch lon bia cuối cùng nhà anh rồi, khiến anh không có cồn nửa đêm không ngủ được, phải chạy đến chỗ này của tôi ngửi mùi. Mai tôi đền anh một thùng nhé? Tôi nghèo lắm, không thể nhiều hơn đâu."
Đỗ Minh Chu lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: "Rượu không say người người tự say*, có em ở đây, rượu gì cũng không cần."
*Có cách nói rằng khi con người ta uống rượu, không phải là cồn trong rượu làm cho người ta say, mà người ta đã tự say sẵn thôi. Câu này hiểu nhẹ là: Không có rượu nào làm anh say bằng em được.:))))
Kiều Quảng Lan: "..."
Hắn cảm thấy nhất định phải xem cho mình một quẻ, tại sao sau khi chuyển kiếp, mệnh cứ luôn phải gặp mấy cái loại người màu mè như này chứ? Người trước đó thì biết làm dáng, người này thì lever up, tự động mở thêm skill nói những lời vô nghĩa, lẽ nào đây là cách thức mới đả kích hắn?
Ánh mắt hắn nhìn lại gấu nhỏ bên người, đột nhiên có chút sững sờ.
Hết chương 38.