Cửa được Kiều Ba mở ra, ông thấy con trai cả về thì cực kỳ vui vẻ, kéo hắn vào cửa, xoay người đi gọi vợ: "Trương Phương, xem ai đến này."
Trương Phương đi ra từ phòng bếp, trong tay còn cầm đĩa thức ăn, bĩu môi nói thầm: "Từ sáng đến tối không biết đi làm việc đi, chỉ biết ầm ĩ, ai đến thì sao đâu chứ..."
Bà vừa nói vừa đi ra, nhìn thấy Kiều Quảng Lan thì cười cười: "Ui, là Quảng Lan về hả. Còn mang theo nhiều đồ thế này!"
Kiều Quảng Lan cười cười, đặt đồ vào một góc trong phòng khách: "Ba, mẹ."
Tuy rằng chỉ mới gặp một lần, thế như dường như hắn cảm thấy bọn họ đối xử với mình tuy rằng nhiệt tình, thế nhưng phần nhiệt tình này lại mang cảm giác khách sáo, không phải thân thiết, cũng không biết có phải do hắn đa nghi quá không.
Bất quá nguyên chủ không giống em trai, không lớn lên bên cạnh cha mẹ từ nhỏ, sinh ra chút khoảng cách cũng là chuyện bình thường, ít nhất tính chuyện trước mắt mà nói, hắn không nhìn ra được trên chỗ cha mẹ kia có gì không bình thường.
Kiều Quảng Lan nói: "Gần đây con tính về nhà một đợt, mẹ, phòng con vẫn còn chứ?"
Trương Phương đang xem đồ Kiều Quảng Lan đem về, nghe hắn hỏi, hành động trên tay hơi khựng lại, hơi do dự chút mới nói: "Ừm... còn đó."
Câu "con tính về nhà một đợt" vốn dĩ chỉ là nói đùa, không nghĩ tới ý tứ của Trương Phương, hình như thật sự không tiện cho lắm. Đôi mắt hắn hơi chuyển động, thử thăm dò hỏi: "Nếu như không còn thì thôi, con ở bên ngoài cũng được."
Về thì cũng đã về, làm sao có thể để con trai cả đi ra ngoài ở chứ. Trương Phương liền vội vàng nói: "Cũng không phải... không phải là không có, chỉ là Giai Hưng cũng về rồi, nó nói phòng nó có hơi lạnh, nên nó đành ở phòng của con. Nếu không thì con ở phòng của Giai Hưng đi, em trai con sợ lạnh."
Kiều Quảng Lan nghe bà nói thế cũng nghĩ được, Kiều Giai Hưng mùa đông sợ phải ngủ ở chỗ lạnh, mùa hè sợ chỗ nóng. Phòng cậu ta và nguyên chủ ở hai hướng khác nhau, hai mùa cũng phải đổi chỗ để ngủ. Tính cách nguyên chủ cũng rất dịu dàng, dựa theo nguyên tắc nên cứ luôn nhường nhịn em trai, cho nên nên Trương Phương dùng từ "đành" kia cũng hợp lý.
Đây có lẽ cũng là nguyên nhân mà nguyên chủ dọn ra khỏi phòng, dù sao cứ nửa năm lại dày vò nhau một lần, ai nấy đều không chịu đựng nổi.
Việc này thật sự kỳ quái. Kiều Quảng Lan còn chưa nói gì, thế nhưng Kiều Ba lại có chút nhịn không được, quát lớn vợ mình: "Làm gì có lý như thế? Nhiệt độ trong nhà còn đông chết nó được à? Bà cứ chiều Kiều Giai Hưng, bà nhìn xem bà chiều nó thành cái dạng gì rồi?! Quảng Lan vất vả lắm mới về nhà một chuyến, kêu nó chuyển ra khỏi phòng đi."
"Lẽ nào thói quen của con trai là do một mình tôi dạy ra? Giai Hưng còn nhỏ, cơ thể không tốt, nhân lúc anh trai nó không ở phòng thì qua ở một tí sao đâu? Nó cũng đâu có biết là Quảng Lan sẽ về..."
[Edit: Nó còn nhỏ, có biết cái gì đâu =)))) Câu nói huyền thoại của nhiều bậc phụ huynh nhỉ?]
Nói đến phần sau, thanh âm của Trương Phương nhỏ dần, vừa nãy chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, bây giờ mới ý thức được Kiều Quảng Lan đứng bên cạnh, sắc mặt có chút không tự nhiên, lúng túng không nói được câu kế.
Đúng thật, suy nghĩ thế này đối với đứa con cả là không công bằng, thế nhưng Kiều Quảng Lan từ nhỏ không lớn lên cùng bọn họ, tính cách cũng không đáng yêu như Kiều Giai Hưng, vợ chồng họ Kiều đã cố gắng để không ngó lơ cậu, những chuyện thế này nếu có thể bớt thì sẽ cố gắng hạn chế, thế nhưng vẫn không thể tránh thoát được hoàn toàn. Nói cho cùng, nếu có chuyện gì xảy ra, trong lòng bọn họ vẫn vô thức hướng về Kiều Giai Hưng nhiều hơn.
Kiều Quảng Lan xem như không có chuyện gì xảy ra mà nói: " A, không sao đâu mà. Nếu thế con ở căn phòng còn lại cho. Kiều Giai Hưng ở nhà sao?"
Vì muốn giảm bớt chút lúng túng, Kiều Ba đáp lời: "Đúng vậy, nó ở phòng con, nên không nghe được chúng ta nói chuyện đâu. Đợi lát nữa đến giờ cơm thì nó sẽ đi ra. Trước tiên con cứ nghỉ một lát đi, để mẹ con nấu thêm vài món nữa."
Kiều Quảng Lan nói: "Vâng ạ."
Hắn xách túi đi về phòng, cảm thấy nguyên chủ rất đáng thương, trên người mang theo hồn phách anh minh thần võ của đại sư Kiều là hắn còn có thể sống vất vả như thế này, cái này là phải xui đến mức nào chứ.
Trong phòng trống trơn, trên giường chỉ còn lại vài cái ván. Kiều Quảng Lan suy nghĩ một hồi, nhớ lại trong quá khứ, nguyên chủ ở trong phòng có đệm chăn sạch sẽ, vì vậy đi tới cửa phòng của Kiều Giai Hưng gõ cửa một cái.
Không ai đáp lại hắn.
Kết cấu chính của nhà họ Kiều là một phòng khách ba phòng ngủ phổ thông, cũng không phải kiến trúc kết cấu cầu kỳ gì, theo lý thuyết, Kiều Quảng Lan về nhà là cậu ta đã có thể nghe được, bây giờ không trả lời, chẳng lẽ là đang ngủ?
Ông đây cũng muốn ngủ nhé!
Kiều Quảng Lan dùng thêm sức, lại đập đập cửa, lần này cửa phòng trực tiếp bị đẩy ra.
Kiều Quảng Lan do dự một chút rồi dứt khoát bước vào.
Quả thật gian phòng này so với căn phòng kia của cậu thì ấm áp hơn một chút, buổi sáng có ánh nắng chiếu lên giường, sáng ngời ấm áp, thế nhưng trên giường không có ai. Cửa phòng vệ sinh một bên đang mở, bên trong truyền đến tiếng nước và tiếng hát đinh tai nhức óc
Chả trách gọi đến nửa ngày cũng không phản ứng, thì ra là đang tắm. Nếu cậu ta không nghe thấy thì thôi, Kiều Quảng Lan cũng không muốn nói chuyện cùng. Hắn trực tiếp đi ngang qua phòng vệ sinh đi lấy chăn.
Bên trong vừa khéo truyền đến một câu hát kinh khủng: "Em là người anh yêu nhất, làm sao anh nỡ để em buồn được?", hắn theo bản năng liếc vào trong cửa, vừa định bình tĩnh quay mặt đi, đột nhiên lập tức quay đầu nhìn sang.
Bởi vì cửa phòng vệ sinh vẫn luôn mở, bên trong chỉ có mỗi làn hơi nước màu trắng, Kiều Giai Hưng vừa khéo khom lưng đứng chếch cửa xối nước, đột nhiên, trên đùi hiện lên dấu ấn hình lá cây!
Nước nóng ào ào trôi xuống người, dấu ấn kia cũng không vì lúc tắm mà bị nhạt bớt đi. Kiều Quảng Lan vội vàng rút ra từ trong túi một chiếc bình nhỏ, thứ chứa bên trong đó chính là nước mắt trâu hắn vừa lấy được lúc đến thế giới này. Hắn bôi vài giọt lên mắt, lần thứ hai nhìn kỹ, lập tức nhìn thấy trên cái ấn kia nổi lên một tầng ánh sáng hồng nhàn nhạt, tuyệt dối chính là dấu vết lưu lại khi nguyền rủa.
Lẽ nào người hại Phương Tể Hà là cậu ta? Tại sao cậu ta phải làm vậy mới được chứ?
Không quản lý do, giết cậu ta trước rồi nói sau, thời cơ chớp mắt là qua!
Kiều Quảng Lan và Lộ Hành đều được ca ngợi là những ngôi sao tương lai của giới phong thủy, thế nhưng cách làm việc lại hoàn toàn khác nhau, nếu ở đây là Lộ Hành tính cách cẩn thận và tỉ mỉ ở đât, nhất định sẽ phân tích tính thật giả của dấu ấn, điều tra kỹ nguyên nhân Kiều Giai Hưng làm thế, đảm bảo không có sơ hở nào, sau đó mới ra một kích trí mạng.
Thất bại, đó là chuyện không thể nào xảy ra với anh ta.
Kiều Quảng Lan thì trái ngược hoàn toàn, chủ nghĩa mà hắn đi theo đó là không nói nhiều, xắn ống tay áo lên rồi là làm luôn, sai thì hẵng nói sau, kẻ nào dám chơi xấu hắn, vậy cũng đánh trước rồi nói chuyện sau!
Vì vậy hắn liền hung dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, trực tiếp đi vào phòng vệ sinh, tắt đi vòi nước của Kiều Giai Hưng.
Kiều Giai Hưng bị dọa kinh ngạc thốt lên một tiếng, quay đầu nhìn lại, thấy Kiều Quảng Lan đang tóm mình, cả người cậu ta đều sửng sốt, bài hát trên điện thoại cũng lập tức chuyển đến bài "Đêm hôm ấy".
"Đêm hôm ấy, anh đã làm em tổn thương..."
Kiều Giai Hưng: "..."
Kiều Quảng Lan không phí lời với cậu ta. Hắn dùng ngón tay điểm lên vị trí thủy phân huyệt ở trên rốn 1 tấc, giữa huyệt trung loan dưới rốn 4 tấc, thấp giọng ngâm khẽ: "Sơn thiên đại súc, thiên lôi đại tráng, hỏa thiên đại hữu! Trớ ác tận trừ, chú ác lập trừ, nhanh!"
*1 tấc = 10cm
Kiều Giai Hưng không nghe rõ trong miệng hắn lầm bầm cái gì, chỉ là trong chớp mắt khi ngón tay Kiều Quảng Lan xẹt qua đó, cậu cảm thấy bụng mình đau hệt như dao cắt, đau rát, cậu ta không chịu nổi, liều mạng giãy dụa, lớn tiếng gào: "Mày làm cái gì thế, mau thả tao ra! Con mẹ nó mày bị tâm thần đấy à?"
Tất nhiên là không thể ngất xỉu, dấu vết trên đùi cũng không biến mất!
Kiều Quảng Lan ngạc nhiên, đột nhiên đẩy Kiều Giai Hưng đẩy lên trên tường rồi đè lại, quát lên: "Cậu đừng động!"
Vị trí mà hắn đẩy xuống rất chuẩn, đó là vị trí khoảng trống ngay giữa vòi hoa sen và vách tường, một chút cũng không cho cậu ta nhúc nhích được, Kiều Quảng Lan trực tiếp, khum người sờ sờ dấu vết trên đùi cậu ta.
Không hề biến mất, thế nhưng đang nóng lên, hơn nữa phần da có chút sưng, giống như muốn rớt xuống, lại bị một sức mạnh hắc ám nào đó giữ chặt lại. Như thế này có phải là đang biểu thị, bề ngoài Kiều Giai Hưng chỉ là một con rối, còn người nguyền rủa chân chính, nhất định là người thường lui tới với cậu ta?
Sẽ là ai mới được chứ, vợ chồng họ Kiều? Ngô Khâm? Không, cũng không hẳn, bọn họ không thông minh thế này.
Kiều Quảng Lan như có suy nghĩ gì đó, buông tay ra, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, giương mắt vừa nhìn: "..."
Kiều Giai Hưng cứng rồi.
Thôi đi, không nghi ngờ nữa, cho dù hắn vẫn còn tâm trạng, thì có lẽ hắn cũng không hiểu nổi.
Đối với ánh mắt như muốn giết người của Kiều Giai Hưng, Kiều Quảng Lan giơ tay lên, lui về sau hai bước: "Không sờ nữa không sờ nữa, cậu bình tĩnh trước một chút, tôi đi ra ngoài."
Cửa phòng vệ sinh lập tức bị đóng cái sầm.
Sau khi Kiều Quảng Lan đi ra ngoài thế nhưng vẫn chưa đi, chỉ ngồi lại trên ghế, ngay lúc hắn dùng khăn ướt lau tay mình đến lần thứ 5, Kiều Giai Hưng mới bình tĩnh xong, mặc quần áo tử tế đi ra, mồm vừa mở ra đã ngập mùi thuốc súng: "Anh bị bệnh à?"
Kiều Quảng Lan không trách cậu ta, việc này đặt trên người ai thì hẳn cũng sẽ tức giận.
Hắn đã sớm nghĩ xong lời giải thích, trực tiếp hỏi; "Dấu hồng trên chân kia của cậu là cái gì, làm sao có?"
Hành động mới nãy của Kiều Quảng Lan quá là kỳ quặc, tất nhiên Kiều Giai Hưng cũng đã xem qua bắp đùi mình. Cậu ta nghe được Kiều Quảng Lan vẫn cố chấp với vấn đề này, bỗng nhiên như hiểu được gì đó, sự giận dữ lập tức biến mất, đắc ý cười cười: "Tôi không tin anh nhìn không ra, nếu trong lòng anh biết rồi còn hỏi thêm làm gì cho mất công? Tất nhiên là như anh nghĩ rồi."
Cho nên là nói cậu ta nguyền rủa Phương Tể Hà? Không phải chứ, bị vạch trần còn vui vẻ như thế, đầu óc có bệnh à?
Kiều Quảng Lan dừng một chút: "Tôi nghĩ cái gì?"
Kiều Giai Hưng dương dương đắc ý ngồi trên giường, dùng khăn lau tóc: "Tôi biết, từ lần trước gặp mặt, anh vẫn luôn nghi ngờ tôi và anh Ngô Khâm có chuyện. Không sai, anh đoán đúng rồi, mấy dấu răng trên chân tôi là anh ấy cắn. Nói cho cùng vẫn là công của anh đấy, nếu không phải hôm qua anh đánh tôi, làm sao anh ấy lại hổ thẹn với tôi chứ?"
Kiều Quảng Lan: "..."
Mẹ nó, mất hứng.
Kiều Giai Hưng nói: "Trong lòng rất thất vọng đúng không? Vậy thì tôi yên tâm rồi, từ nhỏ anh đã học giỏi, hiểu chuyện, lớn lên cũng đẹp mắt, nhưng mà anh xem, những thứ này của anh đi, có ích gì đâu? Quay đầu nhìn coi người ba mẹ hiểu rõ nhất là tôi, bạn trai anh yêu cũng là của tôi, anh cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, cái gì cũng không thể thay đổi được đâu."
Kiều Quảng Lan bày một vẻ mặt xúi quẩy: "Không phải. Cậu mất nửa ngày úp úp mở mở, lại nói với tôi cái chuyện hư hỏng thế này? Bị người ta cắn thì có gì mà tự hào thế? Cậu cũng đâu có phải là heo quay!"
Nụ cười đắc ý của Kiều Giai Hưng cứng đờ, Kiều Quảng Lan tự mình lầm bầm một câu: "Cậu ta còn cho đó là dấu răng, con mẹ nó không phải là thằng ngu chứ."
Kiều Giai Hưng: "..."
Kiều Quảng Lan lãng phí mất thời gian nửa ngày trời, lại hỏi được chuyện này đã chứng minh được chuyện Kiều Giai Hưng thật sự là một thằng cực ngu, hắn cảm thấy tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng, tức giận ôm chăn bỏ đi.
Kiều Giai Hưng: "..."
Kiều Quảng Lan trở về phòng sắp xếp giường chiếu xong thì đi ra ăn cơm trưa, hắn đi ra ngoài, Trương Phương kêu hắn dọn thức ăn lên bàn, Kiều Ba thì đi gọi Kiều Giai Hưng đi ăn cơm.
Trương Phương nói: "Hôm nay nhiều đồ ăn, bày xong thì kêu Giai Hưng nữa, giờ để nó ngủ thêm một lát. Đứa nhỏ này tối qua ở bên ngoài qua đêm, chắc chắn là không nghỉ ngơi đủ."
Kiều Quảng Lan không lên tiếng, sau khi dọn thức ăn lên bàn xong thì trực tiếp ngồi xuống bàn ăn cơm, Trương Phương oán trách: "Con cái đứa này, không chờ một chút. Em trai con thích ăn cua đồng, chừa cho nó nhiều mốt chút."
Kiều Quảng Lan múc một muỗng gạch cua ra: "Con cũng thích ăn, cho nên mới mua."
Trương Phương: "..."
Cha mẹ bất công sẽ luôn là như thế, tuy rằng không phải là hết sức, nhưng cũng luôn sợ sẽ thể hiện ra thái độ gì đó tổn thương. Bà ý thức được lời của mình có chút quá đáng, lúng túng vuốt vuốt tóc, đi gõ cửa phòng ngủ Kiều Giai Hưng.
Kiều Giai Hưng bước ra khỏi phòng, có chút khập khiễng, Kiều Ba nói: "Mày làm sao thế?"
Kiều Giai Hưng cười híp mắt nhìn Kiều Quảng Lan, cố ý dừng một chút, không nhìn thấy biểu tình chột dạ của Kiều Quảng Lan, có hơi thất vọng: "Không có chuyện gì ạ, lúc ngủ đè nên tê chân thôi."
Cậu ta cũng muốn nói là bị Kiều Quảng Lan đánh, thế nhưng cũng vì thế, nếu như ép Kiều Quảng Lan vào bước đường cùng có thể sẽ nói ra quan hệ của cậu ta và Ngô Khâm. Tuy Kiều Giai Hưng cảm thấy cha mẹ sẽ không nỡ trách cứ mình đâu, thế nhưng sẽ lải nhải hoài, phiền phức.
Kiều Quảng Lan không ngẩng đầu lên: "Cậu đã tỉnh được hơn nửa ngày rồi, còn tắm rửa sạch sẽ, sao mà còn thấy tê chân được, có khả năng cơ thể không tốt, dễ phát bệnh tim hay xuất huyết não, bình thường làm nhiều việc thiện tích đức đi, cẩn thận không chết có ngày đấy."
Kiều Giai Hưng bị làm cho nghẹn một câu cũng không nói được, cố tình cha Kiều mẹ Kiều đều có chút mê tín. Bình thường tính cách nguyên chủ không cứng rắn, nên bọn họ cũng không nghe ra gai nhọn trong lời nói của Kiều Quảng Lan, còn phụ họa: "Anh con làm ở bệnh viện, lời anh con nói sẽ có lý riêng, Giai Hưng, con phải chú ý chú ý."
Kiều Giai Hưng có khổ không biết nói sao, tức giận ngồi xuống ăn cơm.
Bởi vì trước đó Kiều Quảng Lan bị thương nên đã nghỉ mất mấy lớp, ở nhà hết ăn lại nằm nghỉ ngơi được mấy ngày, Kiều Giai Hưng thì được nghỉ đông, nên vẫn không ra khỏi cửa, làm tổ chơi game trong phòng, thật sự giống dấu vết trên đùi cậu ta chỉ là dấu răng mà thôi.
Kiều Quảng Lan lén lút đặt vào người cậu ta một cái phù trừ tà, như vậy chỉ cần vật có âm khí nặng tiếp xúc Kiều Giai Hưng thì hắn có thể cảm ứng được, thế nhưng đã mấy ngày trôi qua, mọi thứ vẫn yên lặng như trước, giống như không hề có chuyện gì xảy ra.
Sau khi hắn đi làm lại thì ca trực đầu tiên đó là buổi đem, Kiều Quảng Lan đổi áo blouse trắng sau đó đi về hướng phòng giám hộ, trên đường có gặp được vài y tá đẩy một cái giường trống. Người dẫn đầu kia liếc mắt nhìn hắn, trên mặt lộ ra biểu cảm vừa mừng vừa sợ, một bên vừa đẩy giường nhưng vẫn nhường đường, một bên thì lặng lẽ trò chuyện với bạn: "Mau nhìn kìa, đó là bác sĩ Kiều."
Ngoại trừ cô, thì những người khác đều là thực tập sinh khoa khoác mới chuyển đến, thế nhưng thật không may, bọn họ đến đây đúng lúc bác sĩ Kiều "nổi tiếng xinh đẹp" xin nghỉ, ngày hôm nay cuối cùng cũng gặp được, nên vội vàng chào hắn.
Kiều Quảng Lan tay đặt trong túi, mắt nhìn thẳng đi về phía trước, nhìn qua cực kỳ nghiêm túc, thế nhưng trong lòng ngứa cực kỳ, đặc biệt muốn cùng các cô nói cười đôi câu.
Mấy y tá nhỏ phải mãi đến tận lúc bóng lưng kia đã đi xa, mới thỏa mãn thu hồi ánh mắt, lén lút thảo luận.
"Trước kia tớ còn thấy kỳ quái sao đi đến đến đâu cũng nghe người ta nhắc bác sĩ Kiều, ngày hôm nay vừa thấy thì rõ rồi, bác sĩ Kiều đẹp trai quá đi."
"Anh ấy đi du học về đó! Nếu không phải biết trước là ảnh không dùng mặt kiếm cơm, tớ còn nghi anh ấy phẫu thuật thẩm mỹ đó, chứ không sao lại có người có thể lớn lên như thế chứ..."
"Còn lông mi kia, vừa dài vừa cong, so với tớ đánh mascara còn đẹp hơn á."
Kiều Quảng Lan nghe được tiếng nói phía sau, mấy ngày nay hắn không đi làm, vừa tới thì được sắp cho làm một ca phẫu thuật, bận đến bù đầu. Vốn dĩ một chữ về phương diện này anh cũng không biết, thế nhưng may mà trình độ của nguyên chủ chắc chắn, sau mấy tiếng đồng hồ thì ca phẫu thuật đã thành công, chỉ là lúc cuối cùng khi khâu vết thương thì xảy ra chút bất ngờ.
"Bệnh nhân chảy máu nhiều quá, mau đưa băng gạc vô trùng và bông băng đến đây."
Kiều Quảng Lan sợ sơ cấp cứu chậm làm lỡ thời cơ, thừa dịp không ái để ý, hay tay làm một thủ thế, ngón tay trỏ xẹt qua miệng vết thương, đầu ngón tay lóe qua một ít huỳnh quang.
Y tá cầm băng gạc đưa tới, phát hiện máu đã ngừng chảy: "..."
Kiều Quảng Lan bình tĩnh cầm khăn lông lau tay: "Tố chất thân thể bệnh nhân không tệ."
Y tá nhìn nữ bệnh nhân gầy yếu trên giường, thẫn thờ gật đầu ------- hôm nay nhất định là cách mở mắt của cô không đúng
Sau khi Kiều Quảng Lan ra tay thì phòng phẫu thuật cũng không có chuyện gì xảy ra nữa. Cách trời sáng vẫn còn 3,4 tiếng, hắn đến phòng trực ngủ một giấc. Sau khi tỉnh lại phát hiện trên đầu giường mình đặt một loạt gấu bông người đầy lông, kiểu dáng giống y chang với loại mua ở sạp hàng ngày đó, nhưng mà màu sắc thì...
Đỏ, lục, tím, lam,... Một loạt ngồi giống như cầu vồng, không có một con gấu là bình thường, mới nhìn giống hệt như yêu quái mở hội.
"..."
Kiều Quảng Lan dùng hai ngón tay nhấc một con gấu màu đỏ trên đỉnh đầu, ghé sát vào mặt, hai mắt nhìn nhau với đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh kia một hồi, sau đó nhẹ nhàng ném nó lại về giường.
Hắn rời giường rửa mặt và tay, xác định mình đã tỉnh ngủ, lúc vẩy tay đi ra thì gặp y tá Tiểu Đoạn, gật đầu cười chào.
Tiểu Đoạn dừng bước: "Bác sĩ Kiều, khéo quá, vừa nãy có người tìm em đó, người ta thấy em đang ngủ ở phòng trực nên không đánh thức em, bây giờ đã đi ra sảnh chính rồi.
Sau khi Kiều Quảng Lan nhìn thấy mấy con gấu đã mơ hồ đoán được là ai, sau khi nói cảm ơn xong thì lập tức đi qua.
Hết chương 40.